Nguyệt Tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nữ nhân này là con gái của phản thần.

Nữ nhân này dâm loạn hậu cung.

Nữ nhân này là ác hậu bên cạnh hoàng thượng.

Nữ nhân này làm sao xứng ngồi hậu vị, cai quản lục cung.

Nữ nhân này là tiện nhân lưu xấu ngàn đời..........."

Đó là những gì thiên hạ nói về nàng. Họ nói quả thật không sai nàng chính là loại người như vậy, một loài người có thể làm bất cứ chuyện xấu xa nào.

Năm nàng 13 tuổi.

"Tiêu Cương ca ca, cùng Cơ nhi ăn bánh trung thu đi."

Năm nàng 16 tuổi, bên sông Chiết Giang nàng từng nói.

"Tiêu cương ca ca, nguyệt tịch năm nay trăng đặc biệt tròn nha. Huynh hãy cùng muội thề dưới trăng đi, đời này Tiêu Cương chỉ lấy một mình Cơ nhi, Cơ nhi cũng chỉ gả cho một mình Tiêu Cương." Tiêu Cương vẫn như vậy, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, vẫn nụ cười tiêu soái ây đã khiến nàng say mê. Chỉ cần một cái gật đầu của hắn đối với nàng còn hơn trăm ngàn lời hứa hẹn, tuổi thơ của nàng cứ thế trôi qua êm đềm bên cạnh hắn.

Năm nàng 18 tuổi cũng chính trên dòng Chiết Giang này vào đêm nguyệt tịch nàng giã biệt Tiêu Cương.

"Tiêu Cương ca ca Cơ nhi phải đi rồi, huynh bảo trọng". Nàng cứ thế mà ra đi bỏ lại Tiêu Cương một mình bên bến sông, hắn biết từ đây hắn sẽ vĩnh viễn mất nàng. Cũng từ đó Cơ nhi mà hắn xem như bảo bối không còn bên cạnh hắn nữa, nàng đã quên đi lời thề năm xưa, nàng bỏ mặt hắn mà chạy theo đế vương thật rồi. Từng câu từng chữ nàng thốt ra làm cho hắn đau đớn tột cùng, một nam nhân như hắn cũng có lúc phải rơi lệ thế này sao.

Từ ngày giả biệt Tiêu Cương, không lâu sao nàng được hoàng đế rước vào cung và sắc phong hoàng hậu, cũng từ đó nàng đặc hết tâm tư trên người hoàng đế. Còn hắn dành mọi ân sủng cho nàng, khiến nàng cảm thấy bản thân là người hạnh phúc nhân thế gian. Tình yêu của đế vương nữ nhân trên thiên hạ điều muốn có, hậu cung hoàng đế ba ngàn giai lệ người người điều xuất chúng nàng muốn tồn tại thì phải tranh đấu đến cùng, phải tiêu diệt những mầm móng gây bất lợi đến hậu vị của nàng đặc biệt là những phi tần mang long chủng của hoàng đế. Mặc dù hiện tại nàng nhận muôn vàng ân sung của đế vương, nhưng ai dám chắc sự ân sủng kia là mãi mãi, một ngày nào đó nếu hoàng đế không còn cảm giác khi hoan lạc cùng nàng đến lúc đó nàng phải làm sao đây. Nên điều cần thiết nhất lúc này là hoài long thay, chỉ cần mang long thay sinh được thái tử thì địa vị hoàng hậu của nàng khó mà lay chuyển được. Cả ông trời dường như cũng muốn giúp nàng, sớm ban cho nàng một đứa con, không lâu sao cả hoàng cung hay tin nàng mang long chủng, đây là niềm vui sướng của nàng nhưng lại là nỗi lo sợ của những nữ nhân khác trong cung.

Mới đó mà đã một năm trôi qua, hôm nay là rằm tháng tám là tết đoàn viên, cả hoàng thành tưng bừng mơ hội, hoàng cung cũng treo rất nhiều đèn lồng. Nhìn từng chiếc đèn lồng xin xắn rực rở kia lòng nàng lại thấy nhớ nhung da diết, nàng nhớ đến một người nàng rất thương. Nguyệt tịch năm nay không có Tiêu Cương mà chỉ có hoàng đế cùng nàng làm thơ thưởng nguyệt.

"Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đây là bánh do Diễm phi đích thân làm phái thần mang đến dân lên hoàng thượng và hoàng hậu nương nương."

Thái giám quỳ cung kính dân bánh lên cho nàng và hoàng đế, Diễm phi vẫn thường dân đồ ăn đến cho nàng nên hôm nay dân bánh nàng cũng không lấy làm lạ. Như mọi lần nô tì của nàng điều dùng châm thử độc trước sau đó mới dân lên cho nàng dùng. Hoàng đế đưa tay lấy khối bánh trung thu loại bánh mà người ta hay ăn vào đêm nguyệt tịch đưa cho nàng, nàng nhẹ nhàng cho vào miệng quả nhiên tay nghề rất khéo không hổ danh là Diễm phi. Mẫu bánh vừa trôi xuống cổ họng thì từ dưới bụng một luồng đau đớn dâng lên, quặng thắt lấy bụng nàng, như có người đang cào cấu nơi đó. Nàng hai tay ôm bụng sắc mặt tái nhợt đi, hạ thể một dòng máu tươi chảy xuống, thần chí nàng giờ đây hỗn loạn. Nàng không còn suy nghĩ được nữa, tất cả tối xầm lại đau đớn làm nàng ngã quỵ, hoàng đế vội ôm lấy nàng vào lòng, lạ thay vòng tay hắn sao lại lạnh đến thế không hề ấm áp như Tiêu Cương của nàng.......

__________________vạch phân cách a____________________

"Cơ nhi......"

"Tiêu Cương sao huynh lại ở đây muội nhớ huynh lắm." Nàng chạy đến chổ Tiêu Cương ôm chầm lấy hắn, từng giọt nước mắt lăng dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Đột nhiên Tiêu Cương của nàng biến mất mà xuất hiện một hài nhi, thân thể hài nhi đó dính đầy máu tươi. Nó chập chững đi về phía nàng, nàng kinh hãi lùi về phía sau "M...ẹ, mẹ....", mẹ, nó gọi nàng là mẹ sao, không lẻ đứa bé kia là hài nhi nàng đang mang. Giọng nói Tiêu Cương không biết từ đâu vang lên: "Cơ nhi là muội nợ ta giờ ta mang con của muội rời khỏi muội, đây là quả báo mà muội phải gánh lấy". Giọng nói ấy cứ vang lên không chung một lúc một lớn.

"Không, không thể nào.............." . Nàng giật mình hét thật to làm kinh động cả Khôn Ninh Cung, thì ra đó chỉ là cơn ác mộng, đến lúc tỉnh trí lại nàng mới phát hiện cảm giác trống rỗng đau đớn từ hạ thể truyền đến. Xoay người nhìn thấy hoàng đế đang ở bên cạnh nàng, thái y bẩm báo tình hình của nàng, thì ra con nàng đã mất rồi nên nàng mới có cảm giác thiếu vắng như vậy. Nàng nằm trong lòng hoàng đế nước mắt đầm đìa, nỗi đau lòng này ngoài nàng ra thì ai có thể hiểu được đây, hoàng đế cũng đau lòng không kém, dù gì đứa trẻ này cũng là con của hắn sao có thể không đau lòng cho được. Hăn hứa sẽ thay nàng đòi lại công bằng, nàng biết Diễm phi sẽ không dám hại nàng giữa thanh thiên bạch nhật như vậy hơn nữa khi thử bánh cũng không hề có độc, hẳn là có người đứng đằng sao giở trò. Thanh âm của Tiêu Cương trong giấc mơ lại một lần nữa vang lên trong đầu nàng, có lẽ Tiêu Cương nói đúng đây chính là quả báo mà ông trời dành cho lòng tham và sự ít kỹ của nàng. Nàng từng ra tay hạ thủ với con của các phi tần khác nên giờ ông trời bắt con của nàng đi, nhưng dù muốn trừng phạt thế thì cứ trừng phạt người làm mẹ này sao lại đổ lên đầu đứa con tội nghiệp của nàng. Càng nghĩ càng đau, nàng lại khóc càng nhiều hơn, hoàng đế lại càng xiếc chặc nàng trong vòng tay, giờ đây vòng tay hắn có trìu mến đến cở nào nàng cũng không cảm thụ được, ấm áp đến đâu cũng không làm lòng nàng thôi lạnh.

Đã nữa tháng trôi qua Không Ninh Cung của hoàng hậu chìm trong đau thương, hoàng hậu cũng không còn tâm trạng mà tranh giành với lục cung, có tin đồn hoàng hậu sau khi mất con tâm tình thay đổi chở nên hiền dịu, nhân từ hơn không còn tàn đọc như trước nữa. còn phần Diễm phi được hoàng đế ban chết, nàng ta chết trong đau khổ của nhục hình, sau khi nàng ta chết chuyện này cũng từ từ lắng xuống. Hoàng đế dạo gần đây cũng vắng mặt không còn thường xuyên bên cạnh nàng như những ngày đầu vừa xảy ra chuyện vậy cũng tốt nàng có thể yên tỉnh mà nghỉ ngơi. Khoảng thời gian này nàng nhớ Tiêu Cương da diết, phải chi có hắn ở đây hắn sẽ an ủi nàng, chỉ cần nghe lời nói của hắn nàng cũng thấy bớt một phần chua xót.

Cứ nghĩ sau khi Diễm phi chết mọi chuyện có thể trở lại bình thường, nàng sẽ bất đầu lại từ đầu, nàng sẽ buôn bỏ tất cả, không tranh không giành nữa, nhưng mọi chuyện điều không như nàng mong muốn. Nỗi đau mất con còn chưa nguôi thì hậu cung có tin đồn nàng dâm loạn, tư thông với kẻ khác bị hoàn đế giam lỏng ở Khôn Ninh Cung, ngay cả bản thân nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tối hôm đó nàng ngủ từ rất sớm, ngủ một cách ngon lành không hề trở giấc, sáng hôm sau hoàng thượng dẫn người xông vào tẩm cung của nàng bắt gian nhân . Nàng chỉ biết trên giường nàng xuất hiện một nam nhân xa lạ nàng và hắn y phục sọc sệch, hắn là ai nàng không hề quen biết, nhưng sắc mặt hoàng đế vô cùng khó coi hắn nỗi giận đùng đùng giải tên nam nhân kia ra ngoài chém. Khi nàng hoàn tỉnh thần trí vội vàng giải thích nhưng hắn chẳng còn nghe nàng nữa rồi, hắn không tin nàng, hắn nói nàng phản bội hắn, nàng là kẻ dối trá không xứng đáng làm hoàng hậu của hắn. Bạc tay vô tình hằn sâu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chuyện ngày hôm nay đúng là có miệng cũng khó giải bày được có nhảy xuống sông hoàn hà cũng không thể nào rữa sạch, nhưng vết thương trên mặt nàng không hề đau bằng trái tìm nàng đang ghỉ máu. Tin đồn hoàng hậu dâm loạn truyền đi rất nhanh, mới đó mà cả hoàng thành điều hay tin, chuyện của nàng được mang ra làm chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu của khắp kinh thành kể cả hậu cung cũng bàn tán xôn xao. Đây chẳng phải là chuyện tốt của các nữ nhân tranh sủng khác sao, còn không mau che miệng mà cười. Vì chuyện của nàng mà thế lực phụ thân nàng trong triều suy yếu không ít, những phe cánh thân cận của ông vì chuyện nàng mất đi long thai, hậu vị lại càng khó giữ mà tỏ ý kiên dè. Người ta nói không sai lòng người rất dễ thay đổi đặc biệt là trốn quan trường này càng khắc nghiệt hơn, mới hôm nào còn nịnh nọt a dua vậy mà thoáng cái lại trở mặt.

Chuyện này chưa qua chuyện khác lại ập đến, ba ngày sau khi nàng bị giam lỏng ngoài cung chuyền đến tin tức cha nàng mưu phản không thành hoàng đế ban lệnh lập tứ trảm thủ cả gia tộc nàng. Tin truyền đến tai nàng thì đã là chuyện đã rồi, nàng kinh hoàng gào thét rồi ngất lịm đi, đây quả là cú sốc lớn nhất đời nàng nó như dùi trống đánh vào tim nàng khiến cho trái tim đang rỉ máu kia tan nát từng mảnh vụng. Đau, là đau đến không thở nổi nữa rồi, phụ thân nàng mưu phản sao lại có chuyện này, nàng hiểu phụ thân hơn ai hết ông ấy không hề có ý định ngồi cao trên bệ rồng thì làm sao lại tạo phản được đây. Nàng đang suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng của tổng quản thái giám kề cận bên cạnh hoàng thượng "Chiếu chỉ của hoàng thượng tất cả mau quỳ tiếp chỉ". Tất cả điều cung kính cuối đầu quỳ xuống nghe chỉ, cả nàng cũng vậy:

"Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết Liễu Thị, Liễu Cơ Nhi tâm tà bất chính dâm loạn hậu cung không xứng ngồi hậu vị nay trẫm ban chiếu phế hậu. Liễu thị còn là con gái tội thần nay trẫm ban chết." Thánh chỉ vừa đọc xong bọn thị vệ mang vào cho nàng một bình rượu độc sau đó tất cả điều lui ra ngoài, nàng không còn giữ được bình tĩnh nữa, nàng muốn gặp hoàng thượng để hỏi cho ra lẻ nhưng chỉ nhận lại cái lắt đầu. Hắn nói không muốn gặp mặt nàng nữa, vì sao chứ?, chẳng phải hắn từng nói hắn yêu nàng hắn sẽ suốt đời bảo vệ nàng không để nàng bị tổn thương sao, thật chua xót cho nàng một đời tranh giành nay kết cuộc lại thê lương đến thế. Giờ đây nàng mới hiểu cái gọi là cửa cung thăm sâu lòng thiên tử lại càng khó lường hơn, nàng sai rồi ngay từ ban đầu nàng đã chọn sai con đường này rồi. Haha......................tiếng cười vang vọng của nàng khiến cho Khôn Ninh Cung càng thêm ghê rợn thê lương. Ban chết sao? Cũng đúng thôi nàng là con gái phản thần thì nên cùng phụ thân và mẫu thân gặp nhau dưới hoàng tiền, nàng còn biết trách ai bây giờ con đường này là do nàng tự chọn chỉ tiếc nàng chưa có cơ hội nói lời xin lỗi với Tiêu Cương mà đã phải ra đi.

"Tiêu Cương muội đi trước đây, Cơ nhi ở dưới hoàng tiền đợi huynh." Nói rồi nàng đưa tay nhất bình rượu độc đưa đến khóe môi.

Khầm.....................

Tiếng đạp cửa xông vào, nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc lao đến hất đi bình rượu, hăn nhẹ nhàng nắm tay nàng ra ngoài, khoảnh khắc nhìn thấy hắn tim nàng đập từng hồi, khóe mắt trào tuông từng dòng lệ. Là hắn, hắn đã đến cứu nàng, hắn không nhẫn tâm nhìn nàng chết, hắn vẫn còn yêu nàng......bỗng nhiên lòng nàng vui mừng khôn tả.

Cả hoàng cung náo loạn, vang vọng tiếng kiêu "Bắt thích khách, bắt thích khách." Hắn một mình chống chọi với ba quân cuối cũng mang nàng ra khỏi hoàng cung, hai người họ cứ chạy nhưng quân đại nội thị vệ vẫn ráo riết đuổi theo. Hăn dù võ công cao cường nhưng mang theo nàng thì không thể nào chạy nhanh được, hai người họ chạy mãi đến vách núi thì dừng lại. Là đường cùng! Chẳng lẻ đây là ý trời, ông trời muốn nàng phải chết sao.

"Tiêu Cương ca ca, huynh chạy đi đừng lo cho Cơ nhi nữa, muội không xứng." Nàng nức nở bật khóc, đã lầu rồi không gặp, hắn ốm đi nhiều quá. Hắn ôm nàng vào lòng xoa diệu rồi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc, vẫn là chỉ có hắn mới khiến nàng thấy ấm áp. Nàng đâu biết được hắn sao có thể bỏ mặt Cơ nhi của hắn được, hắn làm sao có thể quên được nàng đây.

Sau lưng truyền đến tiếng ngựa, nàng biết chuyện gì đến cũng phải đến nàng phải chấp nhận, chỉ cần có Tiêu Cương bên cạnh nàng không sợ gì cả, chết cũng không sợ. Từ phía sao chuyền đến giọng nói quen thuộc, thì ra là hoàng đế đích thân truy sát nàng, cũng thật là ân sủng còn gì. Nàng quay lưng về phía hoàng thượng, hắn vô cùng uy nghi trên bạch mã, sắc mặt hắn âm trầm không biết là đang vui hay buồn, nhưng nàng cũng không còn để tâm đến hắn nữa.

"Giết tên nam nhân kia, còn ả ta mang về cho ta." Hoàng thượng lạnh lung ra lệnh, đám thị về liền xông thẳng đến phía họ, Tiêu Cương đẩy nàng tránh đến nơi an toàn còn hắn một mình chống trả, Tiêu Cương có vẻ yếu sức đi nhưng đám thị vệ xông lên mỗi lúc một đông.

Xoảng..................

Hoàng đế từ trên lưng ngựa phóng đến tung một cước vào người Tiêu Cương khiến hắn rơi kiếm, không ngờ hoàng đế thâm trầm khó lường đến vậy ngay cả võ công cũng ở mức thượng thừa, Tiêu Cương so với hắn không thể nào sánh bằng. Tiêu Cương dùng hết sức lực chống trả nhưng vô vọng, hắn thật không phải là đối thủ của hoàng đế.

"Cẩn thận!". Từ đằng sao tiếng nàng chuyền đến, Tiêu Cương thất thế nhận lấy một chưởng của hoàng đế vào giữa ngực, một chưởng kia khiến Tiêu Cương mất đà rơi xuống vách núi. Thời khắc hắn rơi xuống nàng như chết lặng, trái tim nàng vỡ tan, một dòng máu tươi tràng ra khóe miệng nàng vị mặn của máu làm cho nàng càng khó chịu hơn gấp ngàn lần.

____________________Ngục thất___________________

Đã nhiều ngày rồi nàng bị giam cầm nơi đây không hề thấy ánh mặt trời, nàng sống trong tâm tối như tương lai phía trước của nàng vậy. Thời khắc Tiêu Cương rơi xuống vách núi tim nàng cũng đã chết theo hắn rồi, chỉ nhớ lúc đó nàng ói máu rồi ngất đi sau khi tỉnh lại thì nàng đã ở đây. Nhiều ngày nay hoàng đế chỉ giam cầm nàng mà không hề ra lệnh giết nàng nhưng dù vậy nàng cũng tự mình tiềm đến cái chết không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào hắn cũng cho người cứu nàng, cứ như vậy mà nàng vẫn sống đến giờ.

Tối nay trời không hề có sao, mặt trăng cũng trốn mất rồi để cho màng đêm phủ trùm lấy hoàng cung lạnh lẻo này, đêm nay lại có một vị khách lạ đến thăm nàng, là ai lại dám đến thăm con gái của tội thần đây.

"Hoàng thượng!". Giọng nói của nàng lạnh lẽo vô cùng.

Hoàng đế vận một bộ trang phụ đen huyền, vẻ lạnh lung thường thấy của hắn nay thay bằng vẻ mặt ôn hòa thương xót, dường như hắn lại trở về là Hoàng lang ngọt ngào ấm áp quan tâm đến nàng như lúc nàng mới tiến cung. Thấy thân ảnh của nàng vẫn quay về phía mình lòng hoàng đế càng dân lên nỗi chua xót, mấy tháng nay rất nhiều chuyện ập đến khiến nàng tiều tụy đi rất nhiều, hắn muốn chạy đến ôm lấy nàng nhưng có thể sao, giờ đây khoảng cách giữa nàng và hắn đã quá xa.

"Cơ nhi, trẫm rất nhớ nàng." Giọng của hắn khàng khàng nói với nàng.

Nhớ nàng hắn còn mặt mũi để nhớ nàng, chính hắn đã khiến nàng mất đi tất cả không phải sao, nàng muốn hỏi hắn vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy nhưng nàng không thể nào cất lời được. Nàng không thể hỏi cũng không sao, hôm nay hắn đến đâu là để nói cho nàng nghe mọi chuyện, luôn cả tâm tư của hắn cũng nói cho nàng.

"Cơ nhi, ta xin lỗi, là ta có lỗi với nàng. Hài nhi của chúng ta là ta có lỗi với nó, phụ thân của nàng cũng là ta có lỗi, xin nàng hãy hiểu cho ta, ta là thân bất do kỷ, ta không thể nào làm khác được." Thì ra tất cả mọi chuyện điều do hắn gây ra, con nàng là do hắn giết, cả gia tộc nàng cũng do hắn hạ sát, đến Tiêu Cương người nàng yêu nhất cũng chính tay hắn hại chết. Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt nàng lại càng rơi nhiều hơn, nàng muốn hỏi hắn tay sao lại hả thủ với con nàng nó cũng là hài nhi của hắn mà. Nhưng nàng đâu biết được lòng hắn cũng không dễ chịu chút nào, ban đầu lập nàng làm hoàng hậu là để kìm giữ thế lực của phụ thân nàng trong chiều cho hắn đủ thời gian lật đỗ ông. Cuối cùng tình yêu đến với hắn lúc nào không hay nhưng dù thế nào hắn cũng là đế vương hắn không thể để bất cứ mỗi nguy hại nào bên cạnh hắn được. Chính vì yêu nàng nên hắn mới mắt nhắm mắt mở để nàng muốn làm gì cũng được, kể cả việc nàng ra tay với con của hắn. Chuyện mà hắn cảm thấy ray rứt nhất chính là tự tay giết đi đứa con trong bụng nàng, chiếc bánh trung thu vô hại kia nhưng vào tay hắn lại thành độc dược. Nhìn nàng bị giày vò như vậy tim hắn cũng nát tan, nàng đau lòng hắn cũng khó chịu trăm bề...........

"Ta không hề có nghĩ sẽ giết nàng, bình rượu độc kia không thể lấy đi mạng của nàng. Ta chỉ muốn con gái Liễu gia chết không phải là Cơ nhi của ta, sau đó ta sẽ cho nàng một danh phận khác ai ngờ lại có kẻ giữa chùng phá đám." Hắn gì nàng mà hao tổn tâm tư bày mưu tính kế, nhưng giờ đây dù có nói trăm ngàn lời cũng không thể nào hàn gắn được trái tim đã vỡ vụng của nàng, nàng sẽ vui sao khi ở bên cạnh kẻ thù đã giết cả gia tộc mình.

"Cơ nhi trở về bên ta, ta sẽ bù đáp cho nàng". Giọng hắn như khẩn cầu tha thiết, là hoàng đế chí tôn hắn chưa bao giờ hạ mình với bất kì ai, nhưng với nàng dù có làm chuyện khó coi hơn nữa hắn cũng bằng lòng.

Trở về bên hắn, nàng có thể sao. Không, không thể nào tim nàng đã chết theo Tiêu Cương từ lâu rồi, giờ nàng không thể tha thứ cho hắn cũng không thể ở bên cạnh hắn được nữa.

"Để ta ra ngoài, ta phải đi tìm Tiêu Cương." Nàng nói muốn đi tìm Tiêu Cương hắn nghe rất rõ ràng, từng lời của nàng như tên nhọn đâm vào tim hắn rỉ máu không ngừng, hắn làm sao có thể không biết nàng với người tên Tiêu Cương kia là quan hệ gì chứ, hắn là đế vương mà lại thua mất người mình yêu trong tay một thường dân như vậy sao, không, lòng tự trọng của hoàng đế không cho phép điều đó xãy ra.

"Thành toàn cho ta, nếu không ta vĩnh viễn không còn tồn tại trên cỏi đời nữa." Nói rồi nàng lao mình vào tường, máu từ tráng nàng tuôn trào hoàng đế hoảng hốt ôm lấy nàng, nàng nhìn thấy nét mặt hắn là lo sợ sao, là hắn sợ nàng chết, là hắn yêu nàng nhiều đến vậy sao. Cho dù thế nào thì cũng không kịp nữa rồi, nàng và hắn không thể.

Đôi mắt phượng từ từ khép lại để mặt hắn ôm lấy nàng mà nức nở.

____________________Ta kéo phân cánh a___________________

Ba năm sau.

Nguyệt tịch năm nay nhộn nhịp hơn mọi năm nha, người người cùng nhau treo đèn lồng trước nhà, khắp kinh thành tràng ngập một màu đỏ rực rở của đèn lồng, dân chúng xuống đường tấp nập để vui lễ đố đèn. Chuyện của trước kia hình như đã đi vào quên lãng trong lòng dân chúng, nhưng thĩnh thoảng vẫn có người còn nhắc lại như một chuyện phiếm lúc nhàn hạ. Ngày ấy chỉ nghe nói, phế hậu vì sợ tội mà tự sát hoàng đế từ đó đau lòng sắp chết đi được ngài không còn màng đến hậu cung cũng vì vậy mà ngôi vị hoàng hậu đến này còn bỏ trống

Một thân ảnh đơn bạc xuất hiện giữa phố đông người, nàng vận trang phục trắng như tuyết càng tôn lên vẽ phiêu dật tựa sương khói, một mình nàng lặng lẻ ngắm nhìn từng đôi tình nhân đang vui đùa, từng tiểu đồng đến từng lão bà, lão ông. Đã ba năm qua nàng cứ đi như vậy không hề có điểm dừng, nàng muốn trốn tránh tất cả nhưng tất cả vẫn như mới hôm qua, nàng muốn tìm lại chàng trai ngày đó nhưng có lẻ tất cả điều vô vọng. Tiêu Cương từng nói với nàng rằng: "Đời người chỉ sống một lần nên nàng nhất định phải sống thật tốt, đừng để bản thân có cơ hội luyến tiếc, đừng để đến khi nàng mất đi mới hối hận." . Nhưng đời này nàng đã để mình phải hối tiếc qua nhiều, hối tiệc lớn nhất của nàng là để mất đi hắn. Vì lòng tham vương quyền, vì ước vọng ngự trị hậu vị cai quản lục cung mà nàng từ bỏ mọi giá trị sống đích thực. Hơn thế nữa nàng lại vì đế vương vô tình, một kẻ không dành cho riêng nàng mà đánh mất người yêu nàng nhất thế gian này.

Ngày ấy sao khi nàng tỉnh lại đã thấy mình nằm ở ngôi nhà hoang bên rừng trúc, bên cạnh là một lá thư và một tiêu ngọc, thì ra đến cuối cùng hoàng đế vẫn là thua nàng một bước. Hắn không nở nhìn nàng tự hủy hoại bản thân mình, nên thành toàn để nàng rời khỏi cung, hắn nói nếu gặp khó khăn gì cứ thổi tiêu ngọc này sẽ có người giúp đở nàng. Nàng rời khỏi nơi đó mà không hề mang theo tiêu ngọc, nàng biết hắn luôn cho người bảo hộ nàng nên có mang theo hay không cũng bằng thừa, tiêu ngọc chỉ là tính vật cuối cùng mà hắn cho nàng mà thôi. Hộ vệ của hắn trở về bẩm báo lại mọi chuyện, hắn biết nàng muốn nói với hắn rằng nàng không muốn liên quan đến hắn nữa rồi.

Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng dòng sông Chiết Giang vẫn như năm đó, vẫn đẹp đẽ và bình yên như vậy, cảnh vật vẫn như củ chỉ có con người là thay đổi. Mỗi năm cứ đến Nguyệt tịch là nàng lại nhớ Tiêu Cương vô cùng, nàng nhớ từng kỷ niệm ngày thơ bé cùng hắn ngấm trăng, ngâm thơ, cùng hắn ăn bánh trung thu. Mẫu thân từng nói Nguyệt tịch là tết đoàn viên nhất định phải cùng gia đình và người mình thương yêu ăn bánh ngắm trăng, nhưng giờ đây nàng đâu còn người thân để đoàn viên nữa cũng không còn nhà để về nữa rồi, nàng thật sự mất tất cả. Nguyệt tịch năm nay trăng rất đẹp nhưng chỉ đẹp với những người có tình còn với nàng Nguyệt tịch năm nay không hề có ánh trăng, vì ánh trăng của nàng điều bị ông trời cướp đi cả rồi.

"Muội muội sao lại ở đây âm thầm khóc, có thể cùng ta ngắm trăng một chút không." Giọng nói ấm áp ấy vang lên sau lưng nàng, nàng xoay người nhìn hắn.

Thân ảnh quen thuộc này, khuôn mặt này, giọng nói này không phải cũng chính nơi đây nàng đã bỏ lại năm đó sao. Thì ra huynh chưa hề bỏ đi, huynh vẫn ở đây đợi muội.........

Tiêu Cương......................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro