Ngã Tưởng Ác Trụ Nhĩ Đích Thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngã Tưởng Ác Trụ Nhĩ Đích Thủ
(Tôi nghĩ cầm tay cậu)

Tác giả: ---------
Thể loại: hiện đại, đồng nhân, nhất thụ nhất công
Ghép đôi: Triển Chiêu x Bạch Ngọc Đường
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Tích biệt lệ trường lưu, tụ trung thành bạch ngọc, trân tàng bạn viễn hành, đổ vật tương tư đốc.

Đã vô số lần, từ mộng cảnh phân loạn mê man tỉnh lại, trong mộng thấy không rõ, chỉ nhớ rõ có một bàn tay ấm áp, chăm chú cầm tay cậu. Lòng bàn tay cùng lòng bàn tay tương thiếp, trán cùng trán trán tương để. Vì vậy, thân thể băng lãnh bắt đầu ấm áp, ký ức bắt đầu sống lại. Đó tựa hồ là tràng cảnh kiếp trước, có người mang theo tiếu dung bừa bãi đối cậu nói: "Miêu Nhi, nhớ kỹ, đây là ôn độ bàn tay Bạch gia gia ngươi!" Kế khinh hoa mạn vũ, liễu nhứ phân phi. Khi tỉnh lại, phát hiện bên gối rơi xuống một giọt lệ mình chảy.

Vô hạn tương tư lệ, biệt thì thấp tụ hàn, trọng phùng như vị toại, vĩnh thế bất năng kiền.

Cậu rất muốn biết người trong mộng cảnh tột cùng là ai, cũng rất muốn biết vì sao luôn ngày qua ngày, năm lại năm làm đồng dạng mộng. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, trong óc đều hỗn loạn một mảnh, càng cảm thấy đau nhức. Chỉ có trong mộng, tất cả mới có thể như vậy rõ ràng rồi lại như vậy xa xôi.

Nùng vân hắc ám thiên, tốc hàng xuân lôi vũ, vũ lạc thấp y thường, lưu quân quân ký thủ.

Buổi chiều mùa hè, thiền minh tứ khởi, bất tri bất giác lại lâm vào ngủ say. Lá cây ngoài cửa sổ theo gió phiêu lãng, phát sinh thanh âm nhẹ nhàng "Sàn sạt". Cậu một thân quan bào ám hồng, trường kiếm mà đi, mặc dù lấy tam xích thanh phong trên tay bảo trụ nhân gian chính khí. Nội tâm nhưng là một tầng áp lực thống khổ. Chỉ khi nhìn thấy thân ảnh đĩnh trực bạch bào khoan tụ cẩm đái kia mới có thể cảm thấy thoải mái. Cũng chỉ có đôi tay mạnh mẽ kia cầm tay cậu, hào hùng vạn trượng đối cậu nói: "Miêu Nhi, cùng Bạch gia gia ngươi uống rượu!" Một vò tốt nhất Nữ Nhi Hồng, một thanh tam xích thanh phong, còn có một bằng hữu cộng sấm thiên nhai, đó là toàn bộ sinh hoạt của cậu.

"Sách, dính phải Miêu Nhi 'lao lực mệnh' ngươi, nhất định là Bạch gia gia ta đời trước thiếu ngươi!" —— Trong lòng cười khổ: mỗi lần còn không phải ngươi yêu nhàn sáp một cước.

"Bổn miêu!!! Tâm tốt như vậy, cẩn thận ngày nào đó bị người ăn." —— Lạnh lạnh phản vấn: miêu sớm bị ngươi con chuột này ăn, còn ai dám lột da miêu?

"Tử miêu, lạn miêu, thối miêu, tam cước miêu!!!" —— Ngoại trừ bất đắc dĩ không còn nghĩ gì, tử chuột cũng chỉ biết vài câu mắng chửi người?

"Miêu Nhi, đáp ứng ta, nếu là sau này phụng mệnh phá án, không thể đem Bạch gia gia ngươi vứt một bên! Ngươi bổn miêu này không hiểu bảo hộ chính mình, mỗi lần đều muốn Bạch gia gia ngươi cho ngươi bọc hậu?"

—— Ngọc Đường, Ngọc Đường... Ngươi mặc dù nói như vậy, nhưng ngươi làm được sao, Trùng Tiêu lâu nhất dịch, ngươi vẫn bỏ xuống ta. Cự Khuyết không có Hoạ Ảnh làm bạn, từ lâu mất đi sắc bén; Triển Chiêu nếu không có Bạch Ngọc Đường, càng không phải "Nam hiệp" trong miệng mọi người, Khai Phong phủ tứ phẩm đái đao ngự tiền thị vệ. Không có ngươi con chuột này, thế gian còn muốn "Ngự Miêu" ta làm gì?

Như vậy cũng được, trên đường hoàng tuyền có bạn, cùng uống Mạnh bà thang, mặc dù không thể so Nữ Nhi Hồng cam thuần, nhưng có thể hàm sướng lâm li! Lúc bị Khổn Long tác trói chung một chỗ từng nói: "Có thể cùng Bạch huynh sinh tử tương tích, Triển mỗ không tiếc nuối!"

Mờ mịt, nội tâm một trận đau nhức... Ngọc Đường, Ngọc Đường, ngàn năm sau này, cậu có hay không còn nhớ tôi? Chuyện cũ khi trước, thoảng như mây khói. Cho dù cậu chưa từng nhớ, vẫn hy vọng cậu có thể hạnh phúc.

Quân thị cường hành nhân, anh hoa lưu đắc trụ, lạc hoa tốc tốc phi, xử xử mê quy lộ.

"Triển đại ca, đây là tư liệu đội trưởng B tổ hôm nay mới tới, Sir mời anh đến sân bay đón máy bay." Triển Chiêu tiếp nhận tư liệu, nhưng khi nhìn đến tên cùng ảnh chụp thân thể cứng ngắc. Trái tim nhảy lên lợi hại, tay không chịu được nhè nhẹ run.

"Nghe nói cậu ta mới từ Mỹ quốc cảnh giáo lưu học trở về, người rất càn rỡ, Triển đại ca anh nên cẩn thận."

Ngọc Đường... Ngọc Đường, thật là cậu sao? Nguyên lai, phương thức gặp mặt của chúng ta kiếp này, như trước hí kịch tính...

"Triển đại ca, làm sao vậy?" Trương Long bên cạnh rốt cục phát hiện dị dạng của Triển Chiêu, quan tâm hỏi.

"Không việc gì, không phải là lưu học trở về sao, cũng không phải cái gì độc xà mãnh thú, cậu đa tâm." An ủi vỗ vỗ vai Trương Long, cầm lấy áo khoác thẳng đến ga-ra.

Lục áo thiển hương chiểu, chiểu trung thượng hữu hoa, hữu tình nhân kiến hậu, trường luyến tại thiên nhai.

Sân bay sóng người bắt đầu khởi động, Triển Chiêu tuyển chọn một phạm vi nhìn thật tốt, đứng yên ở đó chờ Bạch Ngọc Đường. Thâm hít một hơi, phát hiện tay nhưng không ngừng run rẩy. Tựa hồ cảm tình ngàn năm sắp sửa bộc phát. Hai mươi sáu năm như một ngày làm đồng dạng mộng, minh bạch sự thực chân tướng đau đớn tựa hồ phát tiết. Có lẽ là lão Thiên thương xót, cũng có lẽ là kiếp trước chưa xong, kiếp này tái tục. Lo lắng muốn lấy biểu tình thế nào đối mặt, cũng nghĩ nếu Ngọc Đường không nhận biết chính mình lại nên làm gì. Nghìn vạn lần tư tự hướng đầu tạp tới, thời gian một ngàn năm quá dài, chờ đợi một ngàn năm quá mệt mỏi.

Cho nên chính mình từ lâu không phải Triển Chiêu đối đãi bất luận sự đều lãnh tĩnh tự cao.

Đột nhiên cảm giác trước mắt có người, cắt đứt ý nghĩ, vô thức ngẩng đầu. Ký ức như thủy triều vọt tới. Vẫn là tiếu dung kiệt ngạo không kềm chế được, tràn ngập tự tin, thần vận khi tự xưng "Phong lưu thiên hạ đệ nhất nhân", cùng ý vị hào sảng giấu diếm phong duệ.

"Thế nào, Miêu Nhi, nhìn Bạch gia gia cậu ngây ngốc phải không? Hay bị bề ngoài phong lưu của Bạch gia gia cậu mê hoặc?" Theo sau là câu nói trêu đùa, nhưng phân minh nghe trong thanh âm mang theo run rẩy.

Viền mắt phát nhiệt, phát không ra bất luận thanh âm, tiến lên một bước, ôm chặt lấy hắn: "Ngọc Đường, hoan nghênh trở về."

Nhược đạo bất tương phùng, như hà năng quyến luyến, y nhân nhất phiến tâm, chích thác phong văn chuyển.

Ngồi bên trong xe Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đốt một điếu "YSL", nhẹ nhàng phun ra khói thuốc trong miệng, anh quay đầu nhìn Triển Chiêu đang chuyên chú lái xe, mỉm cười: "Miêu Nhi, nhìn tên cùng ảnh chụp người tới đón máy bay, tôi thật không dám tin là cậu."

"Tôi nói cậu thối miêu này, thế nào qua lâu như vậy, tính tình một điểm không thay đổi, thấy Bạch gia gia cậu như trước xa cách."

"Còn có tôi nói bổn miêu chính là bổn miêu, chức nghiệp gì không làm, hết lần này tới lần khác làm cảnh sát nguy hiểm lại cật lực không lấy lòng."

"Uy, tôi nói Miêu Nhi cậu là câm hay điếc? Thấy Bạch gia gia cậu..."

"Ngọc Đường, cậu có từng hối hận?" —— hối hận cùng tôi một chỗ.

Triển Chiêu nhìn chăm chú phía trước, tư tự nhiều lần quay lại, vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng, nghi vấn thật lâu trước đây.

Con đường phía trước là đèn đỏ, ô tô băng băng dần ngừng lại, bầu không khí trong xe nhất thời có điểm cảm giác mập mờ nặng nề.

Bạch Ngọc Đường nao nao, đem tàn thuốc dập tắt, sau đó vươn tay cầm bàn tay đặt trên tay lái của Triển Chiêu, "Tôi nói ngốc miêu chính là ngốc miêu, nhiều chuyện để hỏi!" Sau đó chăm chú nhìn Triển Chiêu, mỗi chữ mỗi câu nói: "Tôi Bạch Ngọc Đường không làm chuyện hối hận."

Lần này đến phiên Triển Chiêu ngẩn ra, quay đầu nhìn chính là biểu tình kiên định của Bạch Ngọc Đường. Cúi đầu thoải mái cười, đúng vậy, đích xác nhiều chuyện để hỏi, chính mình sớm nên sáng tỏ không phải sao. Chỉ là, nghe hứa hẹn từ miệng anh nói ra, là như vậy ấm áp.

Đèn đường từ đỏ chuyển xanh, giẫm chân ga dưới chân. Hai tay nắm lấy rốt cuộc không buông ra.

Tôi nghĩ cầm tay cậu, đời đời kiếp kiếp, thẳng đến vĩnh viễn.

...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro