#83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Bối_cảnh_Nghĩa_Thành_không_ân_oán.

#Bố_cái_thằng_chồng_mất_dạy_người_ta_ngại_mà_về_đúng_lúc_người_ta_tự_an_ủi

#Thật_ra_nó_dựng_chuyện_chứ_sao_có_chuyện_đạo_trưởng_thanh_cao_làm_vậy_được

#Pray_for_đạo_trưởng_đáng_thương

#OOC_cực_mạnh

#Đây_nà_chịt_hong_đọc_được_làm_ơn_đừng_report :”3

Vui lòng không đăng lại lên nơi khác UwU

++++++++++++++++++++++Begin++++++++++++++++++++

Hiểu Tinh Trần thở dài, tựa đầu lên bệ cửa sổ.

Tiết Dương xa nhà đã được hai tuần. Căn nhà nhỏ Nghĩa Thành nơi hai người cùng chung sống yên ắng đến lạ thường. A Tinh đến Âu Dương phủ chơi suốt cả tuần nay, Tử Sâm cùng Quỷ Tướng Quân đến Loạn Tán Cương xử lý chút chuyện, Tiết Dương hắn cũng có công việc với Liễm Phương Tôn.

Lần đầu tiên trong 24 năm cuộc đời, y cảm thấy có chút tủi thân.

Y thật sự nhớ Tiết Dương.

Thường ngày hắn trêu chọc đùa giỡn y rất nhiều, nói những câu rất dễ làm lòng người xiêu lòng. Hiểu Tinh Trần nghe mà vừa giận, vừa ngượng, vừa có chút buồn cười.

Nhưng nhiều nhất, vẫn là hạnh phúc.

Dù luôn miệng bảo Tiết Dương ngừng lại, thế nhưng Hiểu Tinh Trần lại dối lòng mà mong hắn tiếp tục làm thế.

Hiểu Tinh Trần ngơ ngẩn lắng nghe tiếng gió, tiếng chim hót, đôi khi lại cảm nhận được ánh nắng nhẹ xung quanh lả lướt trên da.

Hoàng hôn rất nhanh đến.

Màn đêm cũng sập xuống.

============================================

Buổi tối Nghĩa Thành nhiều sương, đã vậy thời tiết còn se se lạnh.

Hiểu Tinh Trần quyết định tự thưởng cho mình một buổi tối thanh thản, không săn đêm, không lang thang khắp nơi.

[Đạo trưởng… Thật muốn thao chết ngươi…]

Hiểu Tinh Trần đột nhiên nhớ lại câu nói của Tiết Dương khi hai người đang làm chuyện “đại sự” liền ửng hồng xoay mặt vào gối.

(Sao đột nhiên… ta lại…)

Hiểu Tinh Trần nín nhịn cảm xúc êm ái khi “làm” cùng hắn đột nhiên xuất hiện khiến y xấu hổ tột cùng. Những lời trêu ghẹo của Tiết Dương vẫn thoang thoảng bên tai y.

[Một bộ Thanh Phong Minh Nguyệt thanh cao ngạo cốt thế nhưng lại dâm đãng như vậy…Tiểu huyệt của ngươi luôn thèm khát cự vật của ta. Tại sao lại luôn liên tục chối bỏ như vậy ? Đúng là khẩu thị tâm phi a…]

(Không có… Ha… Ta… hoàn toàn… không có…)

Hiểu Tinh Trần run rẩy, khẽ đưa tay lên đầu ngực rên nhẹ, rồi như bừng tỉnh bật dậy thở dốc.

(Ta không… không có… dâm loạn… đều là hồ ngôn…)

Thế nhưng cơ thể y lại không theo lý trí mà ửng hồng cả lên. Trong đầu hỗn loạn tạp nham những lúc Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương ở cùng nhau.

[Tinh Trần… ngươi chặt quá…]

[Đạo trưởng, ngươi lúc nào cũng câu dẫn ta…]

[Sướng không đạo trưởng ? ~]

[Ngươi lại cứng rồi Tinh Trần…]

Tiểu Tinh Tinh phía dưới vì những suy nghĩ rối răm đầy xấu hổ của Hiểu Tinh Trần có dấu hiệu phản ứng. Bạch y đạo trưởng thống khổ dằn vặt lại suy nghĩ của mình mà cọ xát nhẹ nhàng vào chăn nhằm trấn an lại bản thân.

Hiểu Tinh Trần chối bỏ sự thật rằng y là nhớ Tiết Dương đến phát tình.

Run rẩy đưa tay xuống xoa nắn bản thân, Hiểu Tinh Trần mặt đỏ tai hồng nhớ đến cách tên lưu manh kia an ủi y. Một dòng máu mảnh đỏ chảy ra từ lớp băng vải trắng. Hiểu Tinh Trần thút thít rên rỉ.

“A… Ưm… A… Phu quân...~”

Tay phải bịt kín miệng cố gắng ngăn mình phát ra những tiếng kêu dâm đãng, hông chổng lên lộ ra cặp đùi thon trắng run rẩy, bờ mông cong ẩn sau lớp áo mỏng tanh.

Tay trái Hiểu Tinh Trần gia tăng tốc lực, cuối cùng khóc nấc lên. Phần thân dưới bắn ra tinh dịch trắng đục. Y xấu hổ tột độ, không ngờ có ngày bản thân lại làm cái chuyện… dâm ô không đúng đắn này…

“Ha… ha…Ư…”

Đáng ghét nhất là, dù cố gắng từ bỏ, nhưng cảm giác ở hậu huyệt thế mà lại mong muốn có thứ gì đó lấp đầy.

Hiểu Tinh Trần bất giác đưa một tay đầy tinh dịch về hậu huyệt phía sau, lần mò khuyếch trương, trong mê man nhớ lại giọng nói ngọt ngào của Tiết Dương.

[Đạo trưởng, tự mình làm a ~]

“Ưm… A… Ưm…”

Ngón tay thon dài chứa dịch nhờn lần mò theo miệng huyệt ẩm ướt đưa vào khuấy động. Hiểu Tinh Trần mặt đỏ bừng cúi gầm mặt vào gối thút tha thút thít rên rỉ.

Đột nhiên, y cảm thấy linh lực biến mất.

Đôi môi đang thốt lên những tiếng rên ngọt mị bị khăn bịt chặt, hai tay bị nắm lấy trói lại phía sau, cánh mông bị một vật cứng nóng cọ xát.

“Ta nhớ ngươi nên cố về sớm một chút. Không ngờ lại vô tình gặp phải cảnh tượng đặc sắc này ~”

Hiểu Tinh Trần giật thót cả lên, sợi máu chảy xuống từ hai hốc mắt đậm hơn vì xấu hổ tột độ.

“Vậy thì… để kẻ hèn hạ này thỏa mãn cái miệng nhỏ dâm đãng của mỹ nhân đang thèm khát này nhé ~”

Nói xong, Tiết Dương hướng cư vật căng cứng đầy gân xanh đâm thẳng vào hậu huyệt ướt đẫm.

“Ưm…!”

Tiết Dương dùng lực thúc mạnh cọ xát khắp vách ngăn trong huyệt khẩu ấm nóng, hắn cúi người xuống dùng răng nanh cắn nhẹ vành tai đỏ ửng, hai đầu ngón tay thô vân vê chà lên đầu vú hồng hào đã dựng cứng của Hiểu Tinh Trần.

Miệng y bị bịt chặt, chỉ có thể đáng thương rên rỉ.

“Ưm… Ưm…~”

“A ~ Đạo trưởng của ta đúng là không trung thực nha ~ Tiên phong ngạo cốt soái khí ngời ngời đều là lừa người. Bản chất của ngươi là một mỹ nhân dâm đãng thèm được chạm vào và yêu thương. Ngươi xa ta lâu vậy nhưng đã tự học cách an ủi chính mình để ngăn nỗi nhớ cự vật của tướng công ngươi đúng chứ? Hay đây là đang bày trò dụ dỗ, câu dẫn ta? Ngươi thèm được thao, thích được ta chơi đến vậy sao?...”

Hiểu Tinh Trần bị dâm ngôn của Tiết Dương kích thích đến tần suất co rút ở huyệt nhỏ cũng ngày càng mãnh liệt, ngọc hành phía dưới lại muốn xuất ra, liền bị Tiết Dương dằn lại.

“Ân? Mỹ nhân đã muốn ra rồi? Không thể nha. Phải đợi tướng công của ngươi nữa chứ ~”

“Ưm… Ưm… Ưm…!”

Tiết Dương vừa chặn lại vừa cố tình xoáy dương vật vào điểm mẫn cảm của Hiểu Tinh Trần, tay trái vươn lên phía trước kéo xuống khăn trắng đang bao hàm trong khuôn miệng của bạch y đạo trưởng.

“A… A… Ưm… Đừng… Thô quá… A…”

“Bị ta chơi sướng tới mềm nhũn ra như vậy còn giả dạng thanh cao. Ngươi hư quá nha ~”

“Mà hư… thì phải phạt !”

Tiết Dương híp mắt liếm môi, đưa tay vỗ mạnh vào bờ mông căng nảy.

“A… Đau… Ưm…”

“Ngươi chỗ nào cũng thật gầy, vậy mà chỉ có nơi này là vừa đầy đặn lại mềm mại. Người này là trời sinh cho nam nhân thao hay sao?”

“A… Ưm… A… Im lặng…”

“Còn dám chối ?”

Tiết Dương lại giơ tay lên, lần này tăng lực đạo tát mạnh hơn. Cả cánh mông trắng tuyết bị bạo hành tới đỏ ửng. Hiểu Tinh Trần tha thiết cầu xin.

“A…! Dừng… Dừng lại… Ha… A….”

Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương chơi đến đê tiện, khoái cảm tràn trề làm y sướng run rẩy, khóc nấc cầu hắn tha mạng. Nước bọt tràn khỏi khóe môi chảy hết xuống cổ xuống ngực, da thịt ửng hồng kiều diễm làm Tiết Dương hận không thể ngay tức khắc nuốt trọn Hiểu Tinh Trần vào bụng.

Tên lưu manh họ Tiết kia lại nổi hứng chơi xấu, giật mạnh tóc của đạo trưởng đáng thương làm cơ thể y ưỡn lên một đường cong gợi cảm ngửa ra sau. Y thất thanh hét.

“A…! Đau… Cầu… cầu ngươi… Làm ơn… tha cho ta đi… Làm ơn… A… Ưm…”

Tiết Dương lưu manh cúi xuống thở nhẹ, cọ cọ vào cổ y.

“Ha ~ Tinh Trần yêu dấu ~ Kêu một tiếng tướng công ta liền lập tức tha cho ngươi ~ Hoặc là phu quân nha ~”

Chơi xấu đỉnh vào điểm mẫn cảm của y.

“Được không ? Bạch - y - ca - ca ? ~”

Hiểu Tinh Trần da mặt mỏng đến đáng thương, y hiển nhiên sẽ không bao giờ dám nói ra những từ khiến người khác xấu hổ như Tiết Dương.

“Ngại ngùng gì nữa a đạo trưởng ~ Từ đầu tới giờ ta đều thấy hết mà. Ngươi không nói ta liền vẫn có cách ép ngươi nói.“

Hiểu Tinh Trần hết bị cắn gặm liếm hôn, lại bị hắn chơi xấu cố tình đâm chệch khỏi điểm mẫn cảm.

Sau một hồi nín nhịn, Hiểu Tinh Trần không cam lòng giương cờ trắng nhận thua.

“A… Ân… Đừng… tránh nữa a… Cầu ngươi… Tiết Dương… Phu quân… Tướng công… A… Ưm…”

Tiết Dương nghe tiếng rên ngọt ngấy của đạo trưởng mà sướng tê người, vật bên trong có dấu hiệu lớn hơn, lại lên tiếng hỏi.

“Hiểu Tinh Trần. Nói, ngươi là đạo lữ của ai? ~”

“A… A… Ta… là… Ân… Đạo lữ của… Ưm… Tiết Dương… của ngươi… A…”

“Câu hỏi cuối. Tướng công ngươi thao ngươi có sướng không ?  ~”

“Ân… Ư… Ân… Có… Sướng ân… Thoải mái… A…”

Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương làm đến sảng, đầu óc hỗn loạn, khóc rên kêu hắn. Tiết Dương cúi đầu xuống xoay mặt Hiểu Tinh Trần qua hôn lên môi y. Lưỡi hắn ranh ma cuốn lấy kéo y đắm chìm trong đê mê.

Hiểu Tinh Trần run người một cái, xuất ra. Cùng lúc cự vật thô to của Tiết Dương bên dưới cũng phóng thích sâu vào trong y. Hiểu Tinh Trần mê man đón nhận. Từ nơi giao hợp của hai người chảy xuống vài sợi dịch trắng đục.

Hiểu Tinh Trần hai tay vẫn đang bị trói đằng sau đỏ hằn lên sớm đã không còn cảm nhận vì tê dại. Y nghiêng mặt sang một bên thở dốc, cảm giác bản thân sắp ngất xỉu.

Nào ngờ, dương vật Tiết Dương vẫn còn bên trong thế mà không chịu bỏ ra, nắm eo Hiểu Tinh Trần xoay người lại để y đối mặt với hắn. Cự vật khuấy động hậu huyệt vốn đã ngập trong tinh dịch. Hiểu Tinh Trần một phen hốt hoảng.

“Ng-Ngươi…Khoan…Lại mu-muốn…?”

Tiết Dương gác hai đùi thon của y lên vai hắn, thứ bên trong lại có dấu hiệu bành trướng trở lại, thong thả đưa đẩy tỏ vẻ đáng thương nói.

“Kẻ lưu manh ta đây lại đành phải làm phiền Hiểu đạo trưởng tiếp tục sử dụng miệng nhỏ đói khát này thỏa mãn ta vậy. Ngươi cứ việc nằm yên ngoan ngoãn rên cho ta nghe là đủ rồi a ~”

Hiểu Tinh Trần không khóc nổi nữa.

============================================

Sáng hôm sau…

“Đừng có đụng vào ta!”

“A ~~~ Phu nhân yêu dấu của ta bớt giận nha. Vì ta nhớ ngươi nên không kìm nén nổi thôi mà ~”

“Ngươi rốt cuộc có còn nhân tính không ? 5 lần ??? Đến khi ta ngất mà ngươi vẫn không tha ???”

“Là vì nhớ ngươi mà ~”

“Dẻo miệng…”

“Chúng ta xa nhau hơn nửa tháng lận đó. Ta thật sự rất rất rất nhớ ngươi ~ Nên là…”

Tiết Dương đè Hiểu Tinh Trần xuống giường.

Hiểu Tinh Trần: “???!!!”

“Làm thêm vài hiệp nữa nhé đạo trưởng ~”

“Kh-Khoan… Dừng… A… Bây giờ… Là ban ngày…Ưm…~”

===========================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro