[ CAO H] ÂM KÉM DƯƠNG SAI [ Sai lầm tình cờ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ÂM KÉM DƯƠNG SAI [ Sai lầm tình cờ]

Tác giả:摇滚芭西龟- Diêu Cổn Ba Tây Quy ( Rùa Brazil Bay Lắc)

Dịch: Đường Nhỏ Xuống Núi

Link truyện gốc: https://manzineverstop.lofter.com/post/30a8c494_1c7cc9931

Mô tả: Song tính, BJYX, Cao H 19+, ngôn ngữ có chút thô tục trần trụi, nhưng tác giả viết rất chắc tay đủ lửa. Xin cẩn thận.

Lời giác giả: Đàn ông có thể được gọi là mẹ, cho nên cũng có thể gả cho đàn ông. Tui cảm thấy so ra thì song tính sẽ thơm ngon hơn bình thường nhiều, cho nên thiết lập thuộc tính song tính vậy.

Truyện đã được dịch với sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không copy,không repost, không chuyển ver, tôn trọng công sức, chất xám tác giả và người dịch. Chúc các bạn đọc vui, cẩn thận bội thực

Âm kém dương sai [ Sai lầm tình cờ] ( Thượng)

Vương Nhất Bác cả năm nay phải đi làm xa, quay về ăn Tết thấy nhà bỗng dưng thòi ra thêm một người.

Hắn vừa về đến nhà, lưng vác hành lý bụng đói meo, cha hắn cũng chả thèm ra đón mừng nữa. Lúc cửa viện hé ra hắn nhìn thấy một đoạn cổ tay nhỏ mềm mại xinh xắn, phần còn lại của cánh tay bị bọc khuất trong găng tay, có lẽ do sợ bên ngoài lạnh nên vừa mới mang bừa vào, xanh xanh đỏ đỏ phối với nhau đẹp thì đẹp nhưng lại có chút quê mùa.

Vương Nhất Bác hạ mắt nhìn thật kỹ dáng vẻ người trước mặt, chào một tiếng:" Mẹ nhỏ."

Người kia hơi giật mình, đôi tròng mắt đẹp ướt nước lúng liếng, liếc mộtcái liền cười lên tươi như hoa, răng trắng đến lóa mắt, viền môi dưới có một cái nốt ruồi be bé " Nhất Bác hả? Cha con đang ở bên trong đợi con đó."

Hắn vác túi bước vào viện, nhìn sang thấy mấy bó cây vừng, rơm khô, thân ngô mục vẫn chất đống trước đây đã được dọn dẹp gọn gọn gàng gàng hàng hàng lối lối, vợ mới của cha hắn quả thật là người biết quán xuyến gia đình.

Gần cửa viện phía Đông có mấy dây phơi quần áo treo mấy bộ áo yếm kết nút phượng dễ khiến người ta mơ màng, Vương Nhất Bác bỗng dưng đỏ mặt chẳng hiểu tại đâu.

Cha hắn làm nguyên một bàn thức ăn, một nồi bánh chẻo nhân hẹ ăn với giấm tỏi. Vương Nhất Bác nhìn nhìn, nửa cái bàn đều là đồ ăn cay đỏ lự, nhà hắn một nhà đâu có ai ăn cay. Quả nhiên không ngoài ý, mẹ nhỏ kia của hắn ăn đến đôi môi phủ dầu trơn bóng, hơi ấm từ sàn sưởi*(1) lại thêm ớt cay khiến cả khuôn mặt trắng sứ đỏ hồng, xuất một lớp mồ hôi mỏng, tựa như đóa sen ướt sương*(2) ngày hè.

Cha hắn gọi hắn về ăn tiệc tất niên này chính là muốn giới thiệu cho hắn gặp mẹ kế, hắn nghĩ hoài không ra cha hắn đi đâu mà nhặt được một đại mỹ nhân đẹp người đẹp dáng như thế này? Người đẹp rót ít rượu, cha hắn đã xoắn xít giật lấy: "A Tán, tửu lượng của em không tốt, thôi đừng uống nữa."

Vương Nhất Bác cảm thấy thật buồn nôn liền tìm đại một cái cớ, bánh chẻo cũng chẳng thiết ăn nữa nói muốn quay về phòng sắp xếp đồ đạc.

Hắn giận hầm hầm bước đi, quay về đến phòng mình thì phải trợn trắng mắt. Vốn khá lâu lúc trước hắn đã báo với cha rằng mình sắp quay về nhà, quả nhiên phòng ốc vẫn chưa dọn dẹp, chăn mền cũng chẳng có, than sưởi cũng chả ai đốt cho, tựa như nói hắn vốn đã chẳng có mẹ đau, nay nhà thêm một chàng dâu cha cũng không thèm thương* (3) hắn nữa rồi?

Chiếc túi cả quãng đường ăn gió nằm sương bị hắn vứt chỏng chơ trên đất, hắn lúc ở thành phố có mua một món quà không nhỏ biếu cha hắn, vậy mà ông già này trong tim chỗ nào có đứa con này đâu.

Hắn đang trong này giận dỗi bỗng tiếng chuông leng keng vang, Tiêu Tán để than xuống ngay cạnh cửa, vẫn mặc cái áo bông lúc nãy chẳng hợp với anh ta chút nào, không giống với cái dáng vẻ lúc nhìn thấy anh ngoài cổng, lần này anh ta đến nút áo cũng không cài, bên trong hình như còn mặc một cái gì đó màu trắng nhìn không rõ là gì.

Vương Nhất Bác nhìn nhìn vài lần, vành tai đỏ cả lên.

Người kia bỏ than xuống, nhìn khắp xung quanh một vòng:" Sao mà đến cái chăn cũng không có vậy?" Hắn không lên tiếng, vẫn cứ quay lưng về phía người ta ngầm ra cái lệnh đuổi khách, Tiêu Tán không nói thêm gì nữa, Vương Nhất Bác nghe động tĩnh một chút, có lẽ người đã đi rồi.

Còn chưa thấm xong cái cảm giác thất lạc kỳ lạ vô cớ, Tiêu Tán đã quay lại, lần này còn ôm theo một bộ đệm giường, một cái gối. "Không có chăn dư, cái này tôi đang đắp, hôm nay con dùng tạm trước vậy. " Anh ta chu chu môi: " Đốt than lên đi."

Vương Nhất Bác đang định nói làm gì có đạo lý nào con trai đi đắp chăn của mẹ nhỏ chứ, Tiêu Tán đã đem đồ đạc bỏ hết lên giường hắn bắt đầu bày biện rồi, nhìn thấy hắn không động đậy, nghĩ là hắn mệt mỏi rồi nên dở chứng lười, bước lại gần nhéo nhéo mặt hắn " Sao, còn muốn tôi đốt than lên cho con?".

Tay kia mềm mại, nhéo cũng không mạnh, Vương Nhất Bác cảm thấy nửa bên mặt đó tê dại, tim cuộn lên cảm giác vô cùng lạ lùng. Đốt than bén ngọn rồi, quay đầu lại nhìn thì thấy mẹ nhỏ của hắn đưa lưng về phía hắn giúp hắn trải chăn, nhưng mà sức lực dường như không mạnh mấy, trải chăn giường thôi cũng có hơi tốn sức.

Lõi than sau một lúc cũng cháy đỏ, trên giường sưởi*(4) là nơi nóng nhất, Tiêu Tán sợ nóng, mồ hôi cũng đổ ra, áo bông bị anh cởi ra vắt trên ghế dựa, cong mông trải giường cho con kế, hồn nhiên không hề nhận ra ánh mắt Vương Nhất Bác ghim chặt tại nơi cong mẩy tròn đầy ấy. Không rõ có phải bởi vì quá nóng hay sao, dưỡng khí không đủ, không khí để hít thở cũng trở nên khô rát.

Buổi tối hắn nằm ngủ trong chăn của mẹ nhỏ hắn, thật là phiền, cái chăn này thơm đến mức hắn ngủ không được. Cái gối còn hơn thế nữa, tựa như hắn hôm nay lúc đứng gần Tiêu Tán nghe được mùi hương trên cơ thể anh vậy. Thậm chí hắn còn nghĩ, mẹ nhỏ của hắn lúc ngủ có phải chăng không mặc quần áo ngoài, hay là sẽ trần truồng khỏa thân, cái chăn này liệu chăng mới bị anh ta ủ đến thơm nhường này?

Sáng sớm, gà trống đã gáy gọi rồi, Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi thơm mà mở mắt, là bánh quẩy mới chiên cha hắn sáng sớm ra đầu thôn mua về, chắc là tự thấy hôm trước mình bất công với con trai cho nên lúc này ân cần quá mức đây mà.

Chẳng ngờ lúc hắn vừa ngồi vào ghế, cha hắn lại đem sữa đậu nành đưa cho Tiêu Tán. " A Tán em thử xem, mới đây nghe em nói thích ăn bánh quẩy tiệm này."

Hóa ra là tự mình đa tình, đây là mua cho mẹ nhỏ hắn cơ.

Hắn nhìn hai người bên kia kề sát nhau vừa ăn vừa bàn chuyện, bánh quẩy không tệ, vừa mới ra lò, cắn một miếng, ngoài giòn trong mềm. Tiêu Tán còn chấm bánh vào sữa đậu, sữa trắng dính một chút trên môi anh, đầu lưỡi liếm một vòng khiến cho môi thấm ướt căng mọng bóng loáng, còn có chút vụn bánh dính trên khóe môi, anh ta liền dùng tay quẹt đi!

Ngậm lấy đầu ngón tay xinh đẹp ấy, liếm luôn!

Chỉ sợ chính là hồ ly tinh chuyển thế!

Vương Nhất Bác ngồi mà chẳng yên, nhìn chằm chằm anh, lại lướt qua mặt cha hắn một cái, nhìn tới tới lui lui như vậy mấy lần lòng càng lúc càng không thoải mái.

Cha hắn cuối cùng cũng nhớ đến đứa con trai của mình: " Ngày mai cha không có ở nhà, có vài thứ cần phải chuẩn bị sớm."

Vương Nhất Bác hỏi: "Chuẩn bị gì thế ạ?"

" Hạt dưa kẹo mứt phải có này, còn rượu nữa, con còn không biết mấy người chú kia của con uống đến mức nào sao, lại thích ăn thịt, mà quan trọng nhất là áo cưới."

Ông nhìn Vương Nhất Bác " Mẹ con mặc nhất định sẽ đẹp lắm."

Lòng Vương Nhất Bác hoảng đến khó chịu, nghĩ không ra Tiêu Tán vừa ý cha hắn điểm nào, cả ngày hồn vía hắn cứ ở đâu đâu, tối đến Tiêu Tán lại đến đốt than cho hắn, hắn lại lén nhìn chằm chằm gò mông lớn của Tiêu Tán, có cái gì đó kỳ dị cứ vướng mãi trong lòngcả một lúc lâu, cẩn thận ngẫm nghĩ, thôi xong, hắn rõ ràng là ghen ghét với cha mình.

Nghĩ ngược lại thì cũng phải thôi, mẹ nhỏ kia của hắn, eo nhỏ mông lớn, ánh mắt tựa cái móc câu nhỏ có thể móc chặt lấy người, nói chuyện thì khiến người ta nghẹn họng mà biểu tình lại cứ mềm mềm mại mại, nhìn mà lòng ngứa ngáy. Vương Nhất Bác cảm thấy rất không ổn, loại người như này mà làm dâu chính là tuyệt vời nhất, tắt đèn trùm chăn sẽ trở nên buông thả phóng túng.

Mà sau đó hắn lại nghĩ đến chua loét cả người, cha hắn bằng đấy tuổi rồi, có thể đáp ứng được mẹ nhỏ nhìn là biết không dễ thỏa mãn này không?

Ngày thứ hai trời vừa sáng rõ cha hắn đã ra ngoài rồi, Vương Nhất Bác mơ một giấc mơ hoang đường đến nửa đêm về sáng mới ngủ yên được, lúc tỉnh dậy đã gần trưa, Tiêu Tán đã nấu cơm xong, trước bưng cho hắn bát canh, gõ cửa. Càng quá đáng là anh ta hôm nay tóc tai cũng không chải búi kỹ, loạn loạn buông lơi khiến cho khuôn mặt càng thêm nhỏ, còn cái áo bông cũ kia nữa, không biết vì sao cúc áo trên tuột ra, Vương Nhất Bác thấy được rõ cả áo yếm bên trong.

Này còn chưa gả qua cửa cha hắn đã cản không nổi rồi ư? Cái bộ dạng này như thể bị đàn ông âu yếm đè làm cả đêm ấy chứ.

Trong lòng giận dỗi nên sắc mặt Vương Nhất Bác đối với Tiêu Tán không mấy dễ chịu, Tiêu Tán bảo hắn húp canh trước cho ấm bụng đã, cơm đã nấu xong rồi bước sang là có thể ăn ngay.

Tay anh vừa đưa bát cho Vương Nhất Bác, cái bát liền bị Vương Nhất Bác hất văng xuống đất. Tiêu Tán ngạc nhiên không hiểu: " Con phát cái chứng gì vậy?"

Vương Nhất Bác giận phát khùng, hắn nghĩ: được lắm, cha hắn vừa ra khỏi cửa, mẹ nhỏ này của hắn đã bộc lộ bản tính rồi, dịu dàng của hai ngày trước toàn là giả vờ cả.

Vương Nhất Bác đứng lên từ phía sau siết lấy eo Tiêu Tán, phanh áo bông của anh ra rồi thò vào trong gấp gáp sờ mó ngực bụng anh. Tiêu Tán giật nảy mình, nhanh chóng trấn tĩnh lại: " Cậu có biết cậu đang làm cái gì không hả? Cậu biết tôi là ai không hả?"

Vương Nhất Bác bị sắc dục làm mờ mắt rồi hơi đâu mà quan tâm nữa, vừa tỉnh ngủ chim chóc đang cương, mồm miệng phun toàn là lời bậy:" Mẹ nhỏ, anh cho cha tôi làm, anh cũng cho tôi làm anh đi!"

Tiêu Chiến cứng người một chút, mặt đỏ thấu, yếu mềm đẩy hai bàn tay đang mò lung tung của Vương Nhất Bác ra: " Nói bậy bạ gì đó..."

Vương Nhất Bác thấy thái độ của anh không có cứng rắn cự tuyệt hắn, trong lòng bỗng nắm bắt được, hắn đoán cha hắn đến tầm tuổi này rồi không đem Tiêu Tán làm đến sung sướng thỏa mãn được, mà hắn thì đang độ trẻ trung mạnh mẽ; cho dù mặt mũi có còn nét trẻ con đi nữa nhưng những phương diện khác đều là đỉnh cấp đàn ông. Hắn mò vào trong quần lót của Tiêu Tán, quyết tâm hôm nay phải đem chàng dâu của cha hắn làm đến sướng.

Giữa ban ngày ban mặt, trong phòng sáng trưng, Vương Nhất Bác hôn lấy vai gáy Tiêu Tán, vác anh ném lên giường.

Tiêu Tán có chút chút kháng cự, lắc mông muốn né tránh, cọ cọ lui lui, chẳng ngờ ngược lại làm Vương Nhất Bác càng thuận tiện, một bên gặm hầu kết nhô cao tay lại gấp gáp thò tay vào trong quần anh, móc vật nhỏ ra.

Mà lúc này Tiêu Tán lại không phản kháng, ư ư a a để Vương Nhất Bác mò mẫm đào móc, khe nhỏ ấm áp khép khép mở mở, bị mò đến chảy nước. Vương Nhất Bác rút tay ra, đầu ngón tay phủ đầy nước dâm lóng lánh, hắn ngay trước mặt Tiêu Tán liếm lấy, cố ý khiêu khích, Tiêu Tán xấu hổ cắn môi, khóe mắt đỏ hồng, trong mắt toàn ý trách cứ hắn, nhìn thôi là cả người rạo rực lên. Mông tròn trần trụi vểnh cao, quần bị lột ra vứt một bên giường, hai cánh mông đầy đặn bị Vương Nhất Bác bẻ ra, nữ huyệt phơi bày, mép ướt dầm dề, giống như thịt con trai mấp máy, Vương Nhất Bác trong lòng như bị sét đánh, vùi cả mặt vào háng Tiêu Tán.

- " Thơm quá, để tôi liếm cho mẹ nhỏ nha!"

Âm kém dương sai [ Sai lầm tình cờ] ( HẠ)

Đầu lưỡi thanh niên áp lên, mặt lưỡi lướt qua, chót lưỡi moi móc, mê mẩn với thơm ngọt, tiếng nước tựa như dâm từ diễm khúc vang vọng khắp căn phòng.

Tiêu Tán không còn chút sức lực nào, thân thể chẳng biết do thẹn thùng hay do không khí ấm áp hun lên, gò mông đỏ bừng, ngón tay run run rẩy rẩy tự banh mông ra để mặt của Vương Nhất Bác có thể áp vào càng sâu hơn. Đầu lưỡi linh hoạt cuốn vòng nơi đế hoa hơi cứng rắn, chùn chụt mút vào, huyệt nhỏ bị mút đến nóng rực phun nước, khoái cảm thuận theo xương sống gấp gáp trèo lên, run lập cập. Tiêu Chiến đem áo cuộn lên, ngậm trong miệng, sung sướng đê mê đến muốn lên tiên.

Lúc bắt đầu còn vờ vĩnh từ chối vậy mà đến lúc này mẹ nhỏ hắn đã nằm ngửa ra hừ hừ ha ha, rên đến ngọt dính như kẹo sữa, cả người đều biến đổi.

Tiêu Tán lắc mông, để huyệt nhỏ cọ lên mặt Vương Nhất Bác: " Sâu thêm chút nữa, đúng rồi. Nhất Bác ngoan, liếm bên trong đi.."

Vương Nhất Bác thực sự ra sức, vừa mút vừa cắn, làm đến Tiêu Tán khóc gào, âm cuối dính dấp, rên đến nỗi Vương Nhất Bác cứng cả lông mao, một bên cần cù liếm láp, một bên móc chim ra trận, miệng không ngừng kêu:" Mẹ nhỏ... anh ngọt quá... mẹ nhỏ à!"

Hắn miệng lảm nhảm nhưng vẫn không ngừng ngậm lấy mà gặm cắn, đầu lưỡi đâm chọc trong lỗ nhỏ, mép hoa bị hắn liếm đến sưng đỏ mới chịu ngừng môi, đứng dậy kéo cái mông kia chổng cao cao lên, xách chim quất lên tiểu huyệt. Cây hàng vừa thô vừa nóng, đầu nấm nặng trình trịch, quất bạch bạch lên miệng hoa, mỗi một lần quy đầu đều muốn húc chui vào trong nhưng lại trượt ra, lặp đi lặp lại như thế.

Tiêu Tán bị trêu gợi đến hứng tình, mặt áp lên cái chăn đã bị Vương Nhất Bác ý dâm đêm qua, ngoảnh đầu lại nhìn hắn, tóc tai xõa tung, ánh mắt ướt át: " Nhất Bác..."

Đôi tay to lớn của Vương Nhất Bác nắn bóp lấy đôi gò mông trắng lóa, chim trượt lên xuống trong khe thịt, " Mẹ nhỏ, anh theo tôi đi, sau này, sau này anh làm mẹ ruột tôi nhé, tôi sẽ chăm sóc anh, mua đồ tốt này kia cho anh, cả tiền cả mạng này đều giao cho anh tất. Cha tôi không thỏa mãn được anh, vậy để con trai lại thay đi."

Hắn vạch miệng huyệt đỏ hồng đang khép mở như thịt con trai ngậm sương: " Mẹ nhỏ cho tôi đ* anh được không, sinh em bé cho cha tôi cũng là sinh, sinh con cho tôi cũng vậy mà, đều là họ Vương cả, tôi so với cha tôi lại trẻ hơn biết bao nhiêu, khẳng định sẽ làm anh thoải mái hơn ông ấy nhiều, được không?"

Tiêu Tán trừng hắn một cái, miệng há ra có hơi líu lại:" Ai, ai muốn sinh con cho nhà họ Vương các người chứ!"

Vương Nhất Bác cứ ngỡ anh không nguyện ý, tâm phát ngoan độc, bấu lấy eo anh mà áp lên, đầu chim thế như phá trúc, cứng rắn đẩy mở miệng hoa, từng tấc từng tấc khảm tiến vào trong, " Anh không muốn đẻ con cho tôi đúng không? Thích cha tôi đến vậy ư?"

Tiêu Tán bị cố định đến không thể động đậy, miệng há há nhưng không phát ra được âm thanh, khe của song nhi vốn rất nhỏ hẹp, lúc này bị cây hàng kia thống đến tận gốc, Vương Nhất Bác vẫn còn đang nói: " Vậy được, ngày sau còn dài, mẹ nhỏ bị tôi làm xong nhất định sẽ rõ ai mới giỏi!"

Quy đầu độc ác chọc đến cổ tử cung, bên trong vừa chặt vừa nóng, nước tuôn càng lúc càng nhiều, Vương Nhất Bác cực sướng, không kịp chờ Tiêu Tán thích ứng đã nhấp lên, hắn vẫn còn một đoạn chưa vào hết, lúc này muốn đi cả vào, muốn vào đến tận tử cung. Hắn cắm vào rút ra, một lần lại một lần, nhấp một hồi Tiêu Tán đã chịu không nổi rồi, xoay eo ứ ứ rên, cho đến khi chim hắn hoàn toàn tiến vào trong, đầu nấm cạ vào miệng tử cung, anh nuốt một ngụm nước miếng, âm hành bắn ra tinh dịch lên ra trải giường.

Đã chịch được người ta rồi còn làm ra vẻ, Vương Nhất Bác môi miệng vẫn không buông tha người ta; "mẹ nhỏ", "tân nương" cứ gọi mãi không ngừng, một phát Trát Mã Bộ*(4) lại muốn cưỡi trên mông người ta, từ trên hướng xuống mép thịt, đâm tiến vào tử cung mà cắm rút, Tiêu Tán cảm thấy mình sắp chết rồi, lỗ tai đều bốc lên hơi nóng, Vương Nhất Bác lại tiếp tục xoa vuốt ngực bụng bằng phẳng của anh, " Được không, mẹ nhỏ, đừng gả cho cha tôi nữa, gả cho tôi đi mà, có được không?"

Tiêu Tán đang trầm mê trong khoái cảm, bị hắn vô lại hùng hục làm đến không chỗ trốn, bụng cũng cảm nhận được vòng cơ của cây hàng kia, mắng hắn: " Đồ oan gia*(5), cái đồ khốn nạn này, cậu vẫn là người ư?" Nói xong lại đáng thương thê thảm bảo: " Nhẹ chút... sắp bị chơi chết rồi..."

Miệng tử cung bị ma sát quá độ, vừa tê vừa mỏi, cả người tựa như có vô số dòng điện chạy qua, anh bị Vương Nhất Bác ăn bậy nói bạ một hồi, tâm lý đột nhiên sinh ra một thứ cảm giác tội lỗi quái dị như mình là kẻ phụ bạc, nhưng lại khiến khoái cảm trở nên phóng đại đến tuyệt vời : " Nhưng mà đừng để... để cha cậu biết..."

Vương Nhất Bác không nghe theo, động tác dưới háng lại không ngừng nghỉ. " Hoặc là anh gả cho tôi, hoặc là gả cho ông già còn tôi ngày ngày cùng anh vụng trộm, đến ngày nào đó tôi chịu không nổi, không kiềm được mà ở trước mặt ổng đ* anh."

Hắn thô bạo khua chọc trong ổ tử cung của Tiêu Tán, niêm mạc yếu mềm vô cùng, bị ma sát càng dữ dội, Tiêu Tán đã thốt không ra lời rồi, nước mắt tuôn không ngừng, nhìn vẻ cũng sắp ra lần nữa, eo Vương Nhất Bác bị quấn đến tê mỏi, túi trứng cứng ngắc đập lên mông, chấn đến mông thịt trắng nõn của Tiêu Tán nhếch lên cao, không qua mấy lượt nữa thì đạt đến cực khoái đem người ta ngậm đến run rẩy rồi hai chân banh ra, huyệt mềm xuống phun ra nước.

Vẫn không đủ. Vương Nhất Bác tiếp tục xông vào trong, Tiêu Tán chịu không nổi muốn trốn, bị hắn lôi lại, da thịt dán lên đè anh xuống giường như một con chó đực, lỗ huyệt vừa mới bị chịch đến phun nước tung tóe,nhầy nhụa không ra hình dạng.

- " Ứm, không được rồi..."

- " Mẹ nhỏ, tôi muốn bắn trong lỗ nhỏ của anh, sướng quá!"

- " Không được... đồ khốn,không được bắn vào trong..."

Tiêu Tán vùng vẫy như sắp chết đến nơi, nhưng lại thoát không khỏi gông cùm của Vương Nhất Bác, hai cái chân dài bị đầu gối hắn đẩy banh ra, chim bự xông vào bên trong tử cung, lỗ niệu giật giật, rõ ràng muốn bắn.- " Xin lỗi nha cha, tôi chịch cô dâu của cha rồi. Hự...!

Tiêu Chiến vừa mới cao trào, thân thể vô cùng mẫn cảm,anh cuối cùng cũng không né tránh nữa, giẫy dụa vài cái rồi không động đậy, mắt trắng dã siết chặt huyệt, tinh dịch của Vương Nhất Bác vừa nhiều vừa mạnh, ào ạt bắn vào tử cung.

Làm đến đất trời mù mịt mới xong trận, giờ cơm đã qua từ lâu, Tiêu Tán nằm thư hoãn lại một chút còn Vương Nhất Bác lại ton tót đi pha nước ấm lau người cho anh. Hắn dỗ dành Tiêu Tán mở chân, dùng ngón tay thò vào trong huyệt dẫn dịch trắng trôi ra, số còn lại chắc đã bắn vào chỗ sâu nhất bên trong rồi.

Tiêu Tán giận sôi lên, đạp một chân lên ngực hắn: " Đã kêu cậu không được bắn vào trong cậu không nghe, chưa từng được chịch ai bao giờ à?"

Vương Nhất Bác còn muốn xin lỗi, Tiêu Tán căn bản không thèm để ý đến hắn, mặc áo mặc quần liền bỏ đi, trước khi đi còn đem màn thầu lúc nãy mang đến ném vào người hắn: " Hôm nay tôi không muốn nấu cơm cho cậu ăn nữa, tự sám hối đi."

Tiêu Tán giận hừ hừ bỏ đi rồi Vương Nhất Bác mới ảo não nằm lại trên giường. Chóp mũi vẫn quẩn quanh hương vị của Tiêu Tán, hắn nghĩ phải chăng bản thân mình đã quá đáng, Tiêu Tán và cha hắn sắp uống rượu mừng rồi hắn cư nhiên lại làm ra cái chuyện trời đánh thánh đâm, trái với luân thường, vô liêm sỉ này.

Nghĩ rồi lại nghĩ, hắn lại cảm thấy, không đúng nha, Tiêu Tán còn trẻ đến thế, lấy cha hắn mới sẽ bị báo ứng đó, hắn đây là đang cứu hai người họ thôi. Quả nhiên từ xưa đến nay chẳng việc gì có thể vẹn cả đôi đường, chuyện hắn đã làm ra hắn sẽ không sợ gánh lấy hậu quả, nghĩ đến như thế tâm lý hắn liền vững vàng trở lại, ngược lại nếu như không giấu được, tối nay hắn sẽ nói thẳng với cha, mẹ nhỏ cái gì chứ, hắn đây sẽ dành vợ với cha hắn.

Nói là làm, tinh thần Vương Nhất Bác phấn chấn hẳn lên, nhặt lấy màn thầu Tiêu Tán ném rơi trên giường, ăn no rồi xách một cái ghế đẩu đến ngồi bên cửa chờ cha hắn về.

Danh đề 1* (6)

Cha Vương Nhất Bác hào hứng trở về cho Tiêu Tán xem áo cưới ông đã đặt làm, Tiêu Tán cười cười bảo ông mặc thử xem, ông dù đã tầm tuổi này người vẫn cao thẳng đĩnh đạc, trông rất vui vẻ có tinh thần.

- " Đẹp lắm!" Tiêu Tán nói.

Cha Vương Nhất Bác cười đến miệng nở hoa: " Mắt nhìn của em rất tốt, em nói đẹp thì đúng là đẹp rồi!"

Tiêu Tán nhìn cha hắn đang sung sướng lâng lâng, nhịn không được cười lên: " Chị em cũng sẽ cảm thấy anh mặc rất đẹp mà, anh rể."

Danh đề 2:

Hiểu rõ ràng ngọn nguồn vấn đề, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn trời gầm rú: " Tôi nào biết thôn ta có cái tục lệ kỳ cục trước khi kết hôn hai tháng rưỡi đàng gái cử người đến ở nhà đàng trai khảo sát này chứ!!!"

Danh đề 3:

Vương Nhất Bác nói: " Cho nên tôi gọi anh là mẹ nhỏ anh cũng ừ là vì anh tưởng mẹ nhỏ là ý gọi dì nhỏ hả?". Tiêu Tán nói: " Chứ không cậu nghĩ là gì? Ai mà biết cái thằng khốn nhà cậu tư tưởng cầm thú như vậy chứ?"

Vương Nhất Bác: "... Thôi được rồi."

Danhđề 4:

Tiêu Tán: " Ờ, đúng rồi, mấy cái yếm treo ở sân viện phía Đông là của chị tôi, cậu không phát hiện ra tôi sống ở viện phía Tây à?"

Vương Nhất Bác: " Em xin lỗi, em không phải là người!"

- HẾT -
............................

Phần chú thích:

1. Sàn sưởi: hệ thống sưởi bằng nước hoặc điện thiết kế dưới sàn nhà.

2. Ở đây tác giả dùng từ Hà Lộ còn là tên một nhân vật nổi tiếng xinh đẹp trong tác phẩm Tuyệt Đại Song Kiêu của Cổ Long.

3. Chơi chữ từ câu: Cha không đau mẹ không yêu, chỉ những đứa trẻ bất hạnh.

4. Giường sưởi: Các vùng Đông Bắc Trung Quốc vào mùa đông rất lạnh, người dân trước đây hoặc nông thôn thường ngủ trên các giường sưởi đắp bằng đất hoặc xây xi măng, bên dưới có đốt than

5. Trát Mã Bộ: Tư thế đứng tấn, hai chân banh ra, hông hạ thấp.

6. Danh đề : Đoạn phim ngắn chiếu sau credit khi phim kết thúc,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro