🔞 CHUYỆN SAU GIỜ HỌC 3🔞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 喵喵酱酱

Dịch bởi: Đường Nhỏ Dưới Núi

Link truyện: https://miaomiaojiangjiang597.lofter.com/post/311931d3_1c8ab3a33

⚠️ Mười tám cộng nhiều cộng và như mọi khi, hơi dirty tình thú.
🍑 Ngon.
⚠️ Thầy trò niên hạ, phòng học play.
⚠️ Không mang đi nơi khác.

------------------------

Chẳng biết từ lúc nào trong trường đã bắt đầu đồn đại rằng hotboy Vương Nhất Bác có bồ, đến nỗi mà cô bạn cùng bàn chẳng màng chuyện thế giới chỉ cắm đầu vào học cũng không nhịn nổi tò mò.

Vương Nhất Bác vừa chơi bóng rổ về, cả người đầy mồ hôi vặn nắp chai Sprite ướp lạnh ra ngửa đầu uống. Bạn cùng bàn vừa thốt ra câu hỏi một đám bạn cùng lớp liền ngóc đầu nhìn sang; chưa từng thấy hotboy trường kiêm hotboy lớp này cặp kè với ai thế nên đều hiếu kỳ không biết kiểu cậu thích là như nào.

Vương Nhất Bác nghe xong hết hồn, cầm tập vở quạt khô mồ hôi trên trán và cần cổ, nói:

" Tôi thành hotboy từ hồi nào vậy?"

Thằng ngồi bàn trước xém chút phun ngụm Fanta ra, vội vặn nắp chai lại quay đầu nhìn: " Ê anh hai, cái đó quan trọng ư?"

Vương Nhất Bác liếc nhìn cậu ta, gác hai chân lên bàn ngửa người dựa vào ghế: " Thôi tao sẽ cố mà nhận cái danh hiệu này vậy."

Thằng bàn trên ngẫm nghĩ một hồi thấy quái lạ, sao lần này Vương Nhất Bác không phủ nhận nhỉ? Lúc trước bất kể là chuyện gì thì cậu ta đều bác bỏ tin giả cái đã, không lẽ là có ghệ thật?

" Vậy là mày có bồ thật à? Sao chưa thấy mày đi chung với nhỏ nào?" Thằng bàn trên xoa cằm ra chiều suy tư, sau đó cười bỉ ổi rờ rẫm tay Vương Nhất Bác: " Hông lẽ... mày mê tao?"

" Cút!" Vương Nhất Bác nhìn cậu ta bằng ánh mắt ghét bỏ, đá cái bàn yêu dấu của cậu ta một phát, động tác khá mạnh làm chồng chất sách vở trên mặt bàn nghiêng ngả. Cô bạn ngồi bên cạnh đang chép bài trượt một nét bút dài trên mặt tập vở, trợn mắt trừng Vương Nhất Bác một cái rồi vội vàng ôm tập né thật xa.

Vương Nhất Bác giúp bạn cùng bàn dựng sách vở bị ngã đổ lên rồi lấy sách Toán trong cặp ra: " Bọn mày đều nghe vậy hả? Ai kể thế?"

Bàn trước bĩu môi tỏ vẻ không biết.
Cô bạn ngồi bên đặt bút xuống xé vỏ bịch kẹo, cho bàn trước một viên, bỏ một viên vào miệng nói: " Chả phải tự cậu nói à?"

Vương Nhất Bác nhìn sang thấy cô nàng không làm bài tập nữa, ánh mắt lom lom mong sẽ cạy được gì từ chính miệng cậu, hóa ra mọt sách mê học cũng biết hóng hớt cơ.

" Ủa? Tôi nói hồi nào?"

" Tiết thể dục tuần trước đó. Nghe bảo chính miệng cậu nói với nhỏ lớp 8, sau đó truyền khắp nơi luôn."

Đến lúc này Vương Nhất Bác mới nhớ lại, hôm đó vì muốn thoát khỏi cô nàng kia thật nhanh mà chọn lấy phương án đơn giản nhanh gọn nhất, tính ra thì cũng là nói thật đấy nhưng không nghĩ đến lại tạo nên phiền toái nhiều thế này. Cậu ném sách lên bàn, mắng:

" Đệch mợ!"

" Cậu không có nói à?"

" Có!"

Vương Nhất Bác bẻ cái đầu của thằng bàn trước đang định quay xuống yên vị lại, nhìn giáo viên đang bước từng bước về phía bục giảng, lượm mấy viện kẹo đút vào túi " Tôi xạo nhỏ đó."

Bàn trên còn muốn hỏi tiếp, nhưng đầu vừa quay lại đã thấy giáo viên đi tới liền nín lại, vội vàng thu dọn sách vở lung tung trên bàn, luống cuống tay chân lấy sách toán ra.

" Cả lớp, đứng!"

" Chào thầy ạ!"

Giọng Vương Nhất Bác to muốn đinh tai nhức óc, lấn át tiếng cả lớp khiến cậu bàn trước ngơ cả người. Hình như chỉ có tiết của thầy Tiêu thì Vương Nhất Bác mới hô to rõ và nghiêm túc như thế, lại còn chỉ cần đến tiết toán số thì sẽ lấy sách vở ra cực nhanh, không lề mề như những ngày có tiết khác, thầy chưa vào lớp nhất định không lấy sách ra.

Thật ra thì Vương Nhất Bác vốn không thích học lắm, dù cho thành tích các môn cũng tạm ổn tuy nhiên chỉ có tiết Toán mới chạy lên bục hỏi bài giáo viên, không sợ bị người ta chen bẹp ruột, hỏi xong cũng dính sát bên thầy Tiêu nghe thầy giảng cho các bạn, trông rõ là đam mê học tập. Lúc trước cứ nghĩ do cậu ra mê Toán, nhưng dạo này càng nghĩ lại hình như càng thấy sai sai.

Trong trường Vương Nhất Bác nhận được rất nhiều sự yêu thích, dáng đẹp tính cách lại thú vị khiến con gái theo đuổi cậu, muốn hẹn hò với cậu phải nói là vô số thế nhưng trước đến nay chưa từng thấy cậu hẹn hò với ai, đừng nói đến cậu thích kiểu người như thế nào.
Bàn trên sợ nơm nớp, xong mie rồi, cái tên nhãi này không lẽ thích thầy Tiêu?
Cậu ta ngoái đầu thấy Vương Nhất Bác nhìn chòng chọc thầy Tiêu không chớp mắt, trong lòng chửi om sòm, đệch con mợ, đúng bà nó rồi.

Vị thầy giáo bị crush nào đó tự dưng hắc hơi một cái rõ to, ngẩng lên thấy có kẻ đang nhìn mình; kẻ đấy thấy được Tiêu Chiến nhìn lại vội vàng nghe răng cười lên khoe ra hai cái móc cong cong bên má, chu mỏ làm động tác "Moa~". Tiêu Chiến trừng rách cả mắt.

Tên nghé con này đầu óc đen thui lại nghĩ lung tung linh tinh gì đấy, hại anh hắc xì đây này.

Hết tiết Vương Nhất Bác lại vác mặt mo chen lên, cầm sách bài tập xoắn tới lui tỏ ra là có đề khó không biết làm, cùi chỏ nóng sực cọ lên tay áo sơ mi mát lạnh của thầy Tiêu.

Một giây trước Tiêu Chiến còn đang nhiệt tình giảng giải cho các học sinh khác, giây sau vừa thấy Vương Nhất Bác xáp tới đã liền thu dọn giáo án, xếp chồng gọn gàng rồi vỗ vỗ mặt bàn: " Các trò nếu còn thắc mắc thì tiết sau lại hỏi nhé, hôm nay thầy có chút việc, nếu cần thì các em xem phần hướng dẫn giải trước nhé!". Nói xong anh cầm theo thước tre ra khỏi lớp.

Hôm nay anh mặc một chiếc quần bò màu lam sẫm rách gối, chỗ rách này anh tự tay cắt ra. Gấu quần xắn cao một chút lộ ra mép vớ cổ thấp trắng tinh, chân mang giày vải đen Converse X Rei Kawakubo có trái tim màu đỏ , áo sơ mi trắng rộng thình che nửa mông. Nguyên một set đồ phổ thông phối trên người Tiêu Chiến tại tôn lên khí chất của anh, ngây thơ trong veo còn hơn cả học sinh trung học chính hiệu như Vương Nhất Bác.

Thật ra cái áo này là của cậu, chỉ là bình thường Vương Nhất Bác đều mặc đồng phục không mặc nó mấy, thế nên Tiêu Chiến lấy mặc một hai lần thì tự nhiên thành đồ của anh luôn.

Đang mặc áo của bạn trai đó nho~~

Vương Nhất Bác cười thầm, sách bài tập còn trên tay vội vàng phi theo thầy Tiêu sắp đi khuất ngoài cửa. Đám bạn cùng lớp ngồi bàn đầu nhìn cậu ta vội vàng chạy theo thầy, mắt trợn muốn rớt cả tròng xuống đất.

Mặc áo của bạn trai nhỏ, đi giày đôi

" Thầy Tiêu!"

Tiêu Chiến vừa lên đến tầng năm thì bị gọi giật lại, thấy Vương Nhất Bác ba bậc làm một chạy lên cầu thang. Chạy đến trước mặt anh hơi hơi thở dốc, hương hoa nhài thơm từ áo thun đồng phục tỏa ra, là mùi sữa tắm cậu dùng.

" Thầy Tiêu, có bài không biết làm mà, thiệt luôn mà." Vương Nhất Bác chìa sách bài tập ra trước mặt Tiêu Chiến, giọng sữa trầm trầm nháy nháy mắt hai ba cái, rõ là làm nũng.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn một cái: " Hàm số lượng giác mà có cái gì khó không làm được chứ, tự làm đi!"

Vương Nhất Bác vội vàng chộp lấy sách Tiêu Chiến sang cầm trong tay, hai người níu tới kéo lui, một nhất quyết đi, một cứ kéo lại không thả.

" Lời giải trong sách không có dễ hiểu như thầy giảng mà ~ "

Anh giật lại sách, sừng sộ nạt Vương Nhất Bác: " Thầy có việc, hôm khác giảng cho."

Vương Nhất Bác nhăn nhó: " Có việc gì gấp à?"

" GẤP ĐI VỆ SINH!"

Vương Nhất Bác hít sâu, Tiêu Chiến vừa hung dữ lên cậu đã xẹp lép rơi xuống thế yếu rồi. Thấy xung quanh không có ai bèn xán lại gần thêm một tí cầm lấy đầu ngọn thước tre của anh, nhỏ giọng hỏi: " Ghen à?"
Tiêu Chiến rút thước khẽ lên cánh tay cậu: " Ghen cái con khỉ! Cho ăn trứng ngỗng bây giờ, mau về lớp!"

Vương Nhất Bác bạo gan nắm lấy tay anh, bàn tay to bao lấy bàn tay anh nhỏ xíu chỉ bằng một nửa tay cậu. " Em có hẹn hò hay không, hẹn hò với ai anh chả phải là người rõ nhất hay sao?"

Tiếng chuông vào lớp đột ngột reo lên, cầu thang có tiếng bước chân đến, Tiêu Chiến cuống quýt rút tay về thuận thế còn cho cậu một đạp: " Cút về lớp!" rồi quay người leo cầu thang lên lầu trên, trong tay còn nắm viên kẹo cậu trộm dúi vào lúc nãy.

Vương Nhất Bác chạy về lớp bị trễ mất một phút, lúc vào cửa cả lớp đang đứng lên hô chào thầy, cậu vừa lẻn vào vừa hô chào. Bàn trên từ lúc cậu chạy đi sợ muốn chết, cứ lo thằng bạn mình nổi điên chạy đi tỏ tình với thầy Tiêu thì toi.

- Mày đi đâu thế?

Vương Nhất Bác lục lọi sách trong ngăn bàn.

- Đi toilet.

- Chả phải đầu tiết mày đã đi rồi à? - Vừa nói vừa giúp cậu tìm sách trong đống hầm bà lằng trên bàn, nhìn Vương Nhất Bác quay sang cô bạn cùng bàn đòi thêm viên kẹo.- Không lẽ mày bị tiểu đường?

Vương Nhất Bác lại đạp ghế cậu ta: " Cút cút cút đi dùm cái, mày còn bao đồng tao đi vệ sinh một ngày mấy lần à, suốt ngày quay xuống bà tám làm phiền người khác học hành, tại mày tao mới bị thầy mắng bao lần đấy."

Má cái thằng vô ơn này, nhớ đấy- Bàn trên ngậm ngùi kéo ghế sát đến mức ngực chạm bàn, chỉ hận né xa chân của tên đằng sau thêm chút. Hừ, bố đây nhất định phải xin thầy đổi chỗ.

***

" Không về hả Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác nằm soài ra bàn, trở mình hướng mặt về phía khác ngọ nguậy, ậm ừ: " Tụi mày về trước đi."

Không rõ vì sao hôm nay đột nhiên Tiêu Chiến nổi giận. Giờ tự học tối Vương Nhất Bác hí ha hí hửng ôm tập sách đến văn phòng của anh, một lát sau liền bị đá ra, cậu nghĩ hoài không ra nguyên nhân liền quyết định không nghĩ nữa, gục xuống ngủ hẳn hai tiết, tan học rồi vẫn nằm mơ màng ngủ tiếp, chờ Tiêu Chiến đến tìm.

Thầy giáo trực ban đứng ở cửa nhìn vào bên trong xem xét, an tâm " cạch" một phát khóa cửa lại, không nhìn thấy Vương Nhất Bác nằm một cục ở góc phòng.

Nháy mắt phòng học bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng học sinh đùa giỡn xa xa, một lúc sau những tiếng đùa giỡn cũng dần biến mất, Vương Nhất Bác đổi tay gối đầu, bỗng dưng tỉnh ngủ, mở mắt ra thấy xung quanh tối đen, chỉ có vài vệt sáng yếu ớt xuyên vào cửa sổ.
Lưng Vương Nhất Bác túa mồ hôi lạnh, cậu lọ mọ đứng lên lần mò từng cái chốt cửa.

Học sinh đã về hết, không ai thấy Vương Nhất Bác ra khỏi trường, cho dù Tiêu Chiến có không nhìn thấy Vương Nhất Bác nhưng nhất định cậu sẽ không để anh lọt khỏi móng heo thế nên khả năng hai người không nhìn thấy nhau là tuyệt đối không có. Vì vậy chỉ có một khả năng duy nhất là Vương Nhất Bác còn chưa ra khỏi trường.

Các dãy phòng học đều đã tắt điện tối om như mực, Tiêu Chiến bắt đầu lo lắng, chạy vào tìm kiếm. Cửa phòng học bị khóa rồi, Tiêu Chiến vội chạy đến cửa sổ nhỏ la lên: " Vương Nhất Bác, em có ở bên trong không?"

Hai giây sau mới có tiếng đáp lại, hơi mang giọng mũi làm người ta nghe mà mủi cả lòng: " Tiêu Chiến."

Chìa khóa dự phòng treo trên khung cửa, Tiêu Chiến gấp gáp quá, mò mẫm thật lâu mới tìm thấy vội mở cửa vào, nương theo ánh sáng le lói trông thấy một bóng người cuộn tròn chỗ bàn học, cuộn lại thành một cục nhỏ xíu y hệt như một đêm nào đó của bảy năm về trước có một đứa trẻ trốn ở nơi hẻo lánh, giơ một cánh tay lên với anh: " Sao đến giờ anh mới đến, anh Chiến?"

***

" Sao bây giờ anh mới đến chứ, Tiêu Chiến?"

Tiêu Chiến mở đèn pin điện thoại lên rọi về hướng đó, thấy Vương Nhất Bác đang ngồi chồm hỗm trên ghế, hai tay ôm lấy chân, gối đầu lên. Khi đèn pin rọi đến thấy đôi mắt nhíu lại một chút, bên trong lấp lánh nước mắt.

" Sao tan học mà em còn không về?" Tiêu Chiến rõ ràng hơi giận, giận của hôm nay chưa tan hết, bị Vương Nhất Bác hù dọa một trận lại càng tức hơn.

" Em ngủ quên mất!"- Vương Nhất Bác phồng má sữa lên phụng phịu, trông oan ức vô cùng- " Đừng mắng em nữa, mau đến đây ôm em một cái có được không?"

Tiêu Chiến thở dài, bước đến đặt điện thoại xuống bàn rồi ôm Vương Nhất Bác vào lòng: " Sợ lắm hả?"

" Ừ!" Người trong lòng gật gật đầu, dụi mặt vào bụng anh, một chốc lại dụi dụi đỉnh đầu, hai tay vòng lại siết chặt eo anh: " Tối lắm!"

Vương Nhất Bác đột nhiên dùng hai chân kẹp Tiêu Chiến lại, quấn cứng ngắt: " Tại sao hôm nay anh nổi giận?"

" Anh giận hồi nào?"

" Anh có giận!" Vương Nhất Bác y hệt đứa trẻ con ăn vạ, bắt đầu kể tội Tiêu Chiến, cái đầu vùi trong ngực anh ngẩng lên, , giận dữ bĩu môi như thể oan ức lắm: " Có phải anh không yêu em nữa không?"

Tiêu Chiến cảm thấy mình đúng là bó tay với nhóc này, đầu ngón tay ấm sực sờ gáy Vương Nhất Bác nơi có sợi dây chuyền bạc cọ nên một vết hằn đỏ rực trên làn da trắng nõn.

" Anh bảo em bao nhiêu lần rồi, lúc chơi bóng phải tháo nó xuống."

Vương Nhất Bác kinh ngạc, khóe môi nhếch cao không kiềm được nụ cười: " Chỉ là vì nó ư?"

" Chỉ?" Tiêu Chiến nắm cái má sữa của cậu kéo ra; " Bao nhiêu lần dặn dò bấy nhiêu lần không nghe lời, giờ hay rồi đấy, bị thương rồi thấy chưa?"

" Anh ơi! Đau!" Vương Nhất Bác đưa hai tay lên xoa mặt, lại chụp lấy tay Tiêu Chiến nắm thật chặt khiến anh không rút ra được. Cậu nắm tay anh trong tay, cười ha ha nói: " Lucky necklace thầy Tiêu tặng em đó, quyết đấu với thi cử nhất định phải đeo chứ."

Tay còn lại của Tiêu Chiến vẫn vuốt ve trên vết trầy, dịu dàng xoa nắn: " Nhưng em vẫn là không nghe lời anh."

" Không có! Em sai rồi! Lần sau em nhất định tháo xuống. Cái này cũng chả phải to tát gì mà, thật đấy, chỉ đỏ lên thôi chứ không có đau tí nào." Vương Nhất Bác lật bàn tay anh lại hôn lên " Anh hôn em một cái là hết đau liền hà."

Tiêu Chiến lườm một phát: " Không đau còn đòi hôn cái mông í!"

Vương Nhất Bác đẩy ghế lùi ra phía sau đứng lên, ôm lấy eo Tiêu Chiến rồi vây anh giữa hai cánh tay và mặt bàn, cụng trán lên trán anh. Hô hấp nóng bỏng trong nháy mắt vấn vít nơi chóp mũi cả hai: " Đau mà~"

Cậu mổ hai cái lên đôi môi mềm mại khô ráo của Tiêu Chiến, thò tay lật úp điện thoại Tiêu Chiến để trên bàn xuống che lại ánh đèn led chiếu sáng, phòng học ngay lập tức tối lại, cậu thò tay luồn vào trong áo sơ mi của anh vuốt ve đường eo: " Đau lắm ấy, muốn được thầy dỗ."

Bên ngoài có xe ô tô chạy qua, đèn xe sáng rực từ cửa sổ rọi vào, ánh sáng quét qua gương mặt hai người rồi nhanh chóng tiêu biến, Tiêu Chiến vội vàng chặn tay cậu lại: " Em làm gì?"

" Làm anh!"

Vương Nhất Bác đè giọng nói ra một câu, đơn giản mà khàn khàn tràn ngập gợi cảm, phun lên vành tai mỏng của Tiêu Chiến khiến nó lập tức đỏ rực lên trong bóng tối. Cũng trong nháy mắt, thân dưới anh nổi lên phản ứng, chỉ là lý trí vẫn còn sót lại đấu tranh: " Không được, đây là phòng học."

" Không có ai biết đâu." Vương Nhất Bác thở dốc liếm hầu kết của anh, nghe giọng gấp gáp không chịu nổi. Ưỡn háng cọ lên người anh, một cái bọc khổng lồ không ngừng chọc vào bắp đùi. Vương Nhất Bác cố tình dùng thanh âm quyến rũ: " Anh Chiến~"

Tiêu Chiến nhắm mắt, đệch, thằng nhóc lại dùng chiêu này.

" Anh Chiến... chúng ta làm tình đi!"

Tiêu Chiến bị hôn rồi lại sờ chịu không nổi nữa, đành mặc cho Vương Nhất Bác thích làm gì thì làm.

Vương Nhất Bác nắm lấy gáy anh hôn đến mức nghẹn thở, đầu lưỡi dày ấm quét tới lui bên trong khoang miệng anh, lúc tách môi ra còn kéo một sợi tơ bạc. Đầu lưỡi Tiêu Chiến còn chưa rụt vào, trong phòng học tối mờ không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, cậu chỉ có thể phác họa trong đầu. Một tay kéo eo thon nóng sực của anh lên áp vào mình, rồi luồn vào vạt áo sơ mi sờ soạng làn da anh, vuốt ve thật kỹ từ xương sườn xuống tuyến nhân ngư xinh đẹp rồi lại lướt lên gảy đầu vú đã căng cứng.

" Ha... a... nhẹ chút...!"

" Hửm?" Vương Nhất Bác kề sát bên tay anh cười khẽ một tiếng, Tiêu Chiến nghe thế lại càng không khống chế nổi hổn hển thở, duỗi chân đạp lên lưng ghế phía sau Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ưỡn hông nhấp lên thân dưới của Tiêu Chiến, thứ cứng ngắc kia đè lên giữa hai chân anh. Con quái thú được bọc trong quần đồng phục đã thức tỉnh, đang thủ thế chờ đợi, vải quần jean thô cọ lấy lỗ nhỏ của Tiêu Chiến khiến anh nhũn như con chi chi, cái cổ dài xinh đẹp run rẩy.

Không có điện, không có điều hòa, nóng quá!

Đầu vú nhạy cảm đột nhiên lại bị nhéo một cái, Tiêu Chiến bị kích thích đột ngột nảy cả eo, đôi tay to lại hung dữ ấn anh xuống, ép càng chặt vào thứ thô cứng dữ tợn kia, hai đùi anh cảm nhận nó rõ ràng hơn bao giờ hết. Người đang đè bên trên kéo cái quần xuống tận mông sau đó nâng chân anh lên, vừa giận dữ lột phăng cái quần jean tội nghiệp ra vừa bực bội bất mãn: " Anh lại thất thần? Mỗi ngày đi học đều bảo em không được lơ đễnh vậy mà đến lúc làm tình anh cũng không tập trung, không biết đang suy nghĩ cái gì nữa."

" Thầy Tiêu!" quần bị lột mất, Vương Nhất Bác tách hai chân dài của Tiêu Chiến rộng ra, cắn lên bắp đùi non rồi lại dùng sức mà hôn liếm, trời tối thế này không thấy rõ nhưng chắc chắn lực độ này đã lưu dấu lại rồi. " Anh là thầy giáo thì càng phải làm gương cho học sinh có đúng không?"

Cặp mông không được đánh tiếng trước đã đột ngột bị cắn một phát, Vương Nhất Bác chuyển lên liếm một cái lên đỉnh chóp đang cương của anh: " Đừng lơ mơ nữa, chăm chú học hỏi em dạy anh cách dùng miệng này!"

Đầu lưỡi hư hỏng của cậu cuốn lấy quy đầu, Tiêu Chiến bị kích thích kẹp chặt hai chân quanh lưng cậu, từng đợt khoái cảm xông thẳng lên não, mười đầu ngón chân cũng không kiềm chế được co quắp lại.

Vương Nhất Bác cực kỳ thành thạo, cực kỳ giỏi, anh cũng không biết giỏi như nào, chỉ biết anh đang thoải mái đến không nói nổi nên lời. Từng động tác đều kích thích thần kinh của Tiêu Chiến, lúc cậu nuốt sâu cũng rất kiên nhẫn, vừa mút chặt lại còn có thể dùng đầu lưỡi liếm láp thân cán. Tiêu Chiến không làm được như vậy, bởi vì chim Vương Nhất Bác thực sự bự quá, mỗi lần anh nuốt vào đều nôn khan, nhét vào miệng đã khó khăn lắm rồi đừng nói là di chuyển lưỡi nữa.

Tiêu Chiến bị cậu dùng miệng làm suýt bắn, vội vàng lôi Vương Nhất Bác lên hôn môi, bắp đùi cọ xát lung tung lên hông cậu, gấp gáp ép cửa mình vào thứ kia của cậu: " Em đừng dùng miệng nữa, mau mau vào đi!"

Vương Nhất bác dùng ngón tay vuốt ve nếp uốn nơi lỗ nhỏ của anh, xoay người lục tìm gel bôi trơn trong ba lô, tìm tới tìm lui chỉ moi ra được một cái bao cao su, cậu vân vê nó rồi nhét vào tay Tiêu Chiến.

" Không đem theo rồi, tối qua dùng xong quên bỏ vào."

Tiêu Chiến hơi hơi mất mát, nhưng lại thở phào: " Vậy mình về nhà rồi làm."
" Không cần, em còn chiêu này." nói xong chuyển hướng sang ngăn bàn bên cạnh, lật hết đồ đạc bên trong lên lục lọi một hồi: " Tìm được rồi!"

Vương Nhất Bác khoe thứ đó trước mặt Tiêu Chiến, nhưng tối quá anh không nhìn rõ lắm. " Cái gì thế?"

" Kem dưỡng tay, chắc là dùng được!"

" Hả? Vương Nhất Bác, em... Á... ưm ~~"

Một mớ kem dưỡng da tay bôi đầy lên lối vào, ngón tay cũng nương theo đó chui vào trong, trơn trượt lạnh buốt lại thơm lừng. Tiêu Chiến hít hà: " Thơm quá!"

" Ừm, mùi mật đào đó."

Vương Nhất Bác không nói ra sự thực là mỗi lần cô bạn cùng bàn kia thoa kem dưỡng da tay này cậu đều ghét cực kỳ, mùi mật đào quá nồng. Thế nhưng lúc này dùng trên cơ thể Tiêu Chiến cậu thấy sao mà mê người, bèn cầm điện thoại lên soi đèn pin vào, thấy trên cặp mông mẩy của Tiêu Chiến là kem dưỡng lóng lánh phủ tràn khe mông, căng mọng như một quả mật đào thơm ngon càng khiến người ta thèm muốn được nhấm nháp.

Tiêu Chiến của lúc này chính là một quả đào thật to bự, thơm ngon mướt mát, nước nôi đầy tràn có thể giải ngay cơn khát bỏng rát của Vương Nhất Bác.

Tuýp kem dưỡng này quả là hàng xịn, lỗ nhỏ của Tiêu Chiến đã được vỗ về kỹ lưỡng, vừa ướt lại mềm. Vương Nhất Bác đỡ chim lần khần ngay lối vào muốn cắm vào trong, Tiêu Chiến liền nắm lấy cánh tay cậu, tay kia thì ôm eo cậu nhỏ giọng làm nũng: " Đổi tư thế đi, trên bàn nhiều sách quá cấn anh đau."

Vương Nhất Bác ôm anh xuống, đè lên tường, nâng một chân anh lên lộ ra lỗ nhỏ xinh đẹp, tư thế này càng dễ cắm hơn.

Tiêu Chiến liếm môi, cong mông chủ động gọi mời, miệng còn ngâm nga rên khe khẽ, mong chờ Vương Nhất Bác cắm vào trong: " Nhất Bác em vào đi!"

Gậy thịt nóng hổi chui vào, lỗ nhỏ được đầu nấm nong ra khiến Tiêu Chiến sướng đến rên rỉ, vội vàng đẩy mông về phía sau hòng nuốt vào nhiều hơn. Vất vả lắm mới cắn thêm được một đoạn thì Vương Nhất Bác lại bất động, thậm chí lại rút cả đoạn mới cắm vào một ít kia ra ngoài.

Tiêu Chiến tưởng cậu đang trêu mình, tức điên vừa thở dốc vừa mắng " Em không thể nhanh lên được hả?"

Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, đặt môi cắn lên đầu vai anh: " Hôm nay không mang bao được không anh?"

" Không được!"

" Vậy thôi!"

Vương Nhất Bác cầm chim đánh lên gò mông Tiêu Chiến mấy cái, sau đó lén lút tháo bao ra, nhân lúc anh không chú ý ưỡn eo cắm vào nửa cây.

" Á! Ức... Vương Nhất Bác! Mang bao vào!"

" Thầy ơi, hết bao rồi, em đem theo có một cái thôi hà!" Vương Nhất Bác kéo eo Tiêu Chiến cao lên, tì gối lên chồng sách mượn lực, hung hăng cắm mạnh vào.

Kem bôi tay không đủ độ trơn như gel bôi trơn chuyên dụng, cảm giác hơi khô khô dính dính khi ma sát bên trong đường mòn làm Tiêu Chiến càng thêm mẫn cảm. Xúc cảm cây gậy của Vương Nhất Bác mang lại dường như càng bị phóng đại lên gấp nhiều lần. Anh giật mình, hoảng sợ vùng vẫy.

" A a... Ưm... Bự quá... Căng quá... rách mất..."

Tiêu Chiến đột nhiên thấy hối hận vì đã dùng tư thế này. Trước mặt là vách tường, sau lưng là dã thú, anh chẳng còn đường thoát. Một tay cậu đã đủ bóp chặt hai tay anh lại, vai ép lưng anh xuống khóa cứng, chạy về phía trước không có đường, lui về sau thì bị đâm càng sâu, chỉ có thể bị ép buộc đón nhận toàn bộ bản thân cậu.

Vương Nhất Bác bắt đầu nhấp, lỗ nhỏ thỏa thuê nuốt lấy chim bự, cắn thật chặt, âm thanh của động tác giao hợp ướt át dính dớp dâm đãng vô cùng; nước dâm trào ra ào ạt, bên trong vách thịt nóng hừng hực muốn thiêu cháy cả hai, động tác đẩy hông càng lúc càng nhanh điên cuồng.

" Giờ, anh hãy cảm nhận cho thật kỹ em đang đ* anh như nào đi! "

Tư thế này dường như dễ chạm đến điểm G nhất. Tiêu Chiến giật thót, cái chân bị nâng cao vắt trên cánh tay cậu lắc lư lắc lư va đổ đống sách vở trên bàn Vương Nhất Bác, từng trận khoái cảm tê dại làm anh chỉ muốn khóc: " Ha~... Vương Nhất Bác! Đừng... đừng đâm chỗ đó ~ không... Vương Nhất Bác... không... nhanh quá... nhanh quá ~~"

" Chỗ nào?"

Vương Nhất Bác được siết sướng muốn phát điên, mỗi lần cậu thọc một phát Tiêu Chiến lại rúm người, tiếng rên cũng yếu ớt hơn, lẳng lơ hơn, nghẹn ngào nức nở. Miệng thì hỏi chỗ nào mà hông thì cứ nhằm chỗ ấy mà giã.
Tiêu Chiến chẳng chịu được bao lâu đã bắn, dính lên ba lô vừa bị Vương Nhất Bác ném bừa xuống đất ban nãy. Cơ thể anh như vừa bị nhúng nước, mồ hôi thơm ngọt ướt dầm dề khiến cho Vương muốn vớt anh lên ôm vào lòng thì lại trượt xuống. Vừa bị làm vừa nghĩ, sao nhóc con này mạnh dữ vậy, nghĩ một hồi lại hoảng hốt không biết nãy giờ mình có phải lại thất thần không?

Gậy thịt vừa to vừa cứng cứ nhè sâu bên trong đâm vào, thúc liên tục lên điểm G yếu đuối. Tiêu Chiến cảm thấy eo tê mỏi quá nhưng lại không thể bỏ lơ khoái cảm cứ dâng lên liên hồi, miệng không ngừng rên rỉ la mắng, lúc thì Vương Nhất Bác em đâm anh sâu quá, lúc thì mắng chửi cấm cậu không được bắn vào trong.

" Anh Chiến, gọi em đi!"

Tiêu Chiến thò tay ngược ra sau sờ lên bụng dưới Vương Nhất Bác, rờ rẫm cơ bụng căng chặt của cậu, lại vuốt xuống đám lông mu ướt đẫm, xuống chút nữa đến nơi kết hợp của cả hai, sờ được nửa cây gậy nóng nổi đang ra vào và cả cửa mình tê dại hơi sưng lên: " Nhất Bác...!"

" Không đúng!"

" Em trai Nhất Bác ơi..."

Vương Nhất Bác gặm mạnh lên đầu vai Tiêu Chiến, để lại một vòng dấu răng. Kem dưỡng da tay hương mật đào che lấp hương sữa tắm hoa nhài còn lưu trên da anh, hòa với mùi mồ hôi trên cơ thể anh tạo nên thứ hương vị thơm ngon không nói nổi nên lời, " Gọi anh, muốn nghe gọi là anh cơ! "

" Anh Nhất Bác!" Tiêu Chiến giơ cánh tay lên cao, cả người đã ép sát bờ tường rồi chỉ còn mông chổng lên thật cao: " Nữa đi, nhanh nữa lên... Ưm a... Sướng quá... sâu quá ~~~ Nhất Bác anh tuyệt quá ~~"

" Đ* ! "

Vương Nhất Bác đưa ngón cái chà xát môi dưới của Tiêu Chiến rồi kéo ngược đầu anh lại hôn cắn: " Tiêu Chiến, anh đ* chết em giờ!"

Tinh dịch dây dính trên hõm eo được vạt áo sơ mi rộng che lại, ba lô cũng bị dính ướt, Vương Nhất Bác phủi qua hoa rồi mang lên lưng, tha Tiêu Chiến ra khỏi lớp.

Khóa cửa xong lúc đi xuống cầu thang tối thui, hụt chân một cái lại lăn vào lòng Vương Nhất Bác, lại hôn, lại gặm cắn nhau. Tiêu Chiến không cho cậu lưu dấu hôn trên cổ, cậu chuyển sang cắn vai, y như chó con.

Cửa ra lầu một đã bị khóa lúc nào chẳng rõ, hai người nhảy cửa sổ về. Tiêu Chiến lớn đầu bằng này lần đầu tiên trèo cửa sổ, vừa lết qua vừa mắng chửi, đường đường là giáo viên vậy mà cũng có ngày theo học trò trèo cửa.

Vương Nhất Bác mang ba lô tò tò theo phía sau, Tiêu Chiến mắng một câu liền thò tay bóp mông đào: " Thầy giáo anh còn ngủ với học sinh đấy nhé!"

Tiêu Chiến nghiến răng mới nhịn được xúc động muốn đạp lên đôi giày mới của cậu, nghiêm lại gương mặt nóng phừng phừng lôi quai ba lô của Vương Nhất Bác hùng hổ xông ra ngoài cổng.

" Cổng cũng khóa rồi ư?" Tiêu Chiến nhìn điện thoại: " Đã trễ đến vậy rồi?"
Tiêu Chiến còn đang xoắn xít làm sao giải trình với bác bảo vệ thì Vương Nhất Bác đã nắm tay tay anh kéo chạy về hướng ngược lại, trong bóng đêm tiếng cười của thiếu niên vừa thiếu đòn vừa tươi sáng.

" Đi thôi thầy Tiêu ơi, em dạy anh trèo tường."

HẾT P 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro