Tôi là J.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Đồng Tử/Chiết Nhất Mai Châm

Chuyển ngữ: Mẫn
Chỉnh sửa: Trần

1.

Tôi là J.

Là AI nội trợ cho gia đình, sản phẩm mới năm 2057 do công ty Trí Ưu sản xuất, dòng máy C số hiệu J234EI80-252-7.

Chủ nhân của tôi họ Phạm, tôi thường gọi ông ấy là Phạm tiên sinh, sống cùng với Phạm tiên sinh là Phạm phu nhân, từ khi tôi đến đây thì cuộc sống của họ đã như vậy rồi. Nửa năm trước, Phạm tiên sinh cùng phu nhân đã dùng biện pháp nguyên thuỷ để chế tạo một con người sơ cấp, tên khoa học của nó là trẻ con. Theo như hệ thống phân tích tính an toàn thì đây là một sinh vật cực kỳ nguy hiểm.

Trong sổ tay công việc của tôi không hề có điều khoản chăm trẻ, đương nhiên cũng không cần phải chăm sóc nó. Công việc mỗi sáng tôi cần làm chỉ là chuẩn bị một loại chất lỏng gọi là sữa, đặt trên đầu nôi trẻ. Trong sữa bao gồm có sữa của bò cái và các thành phần giàu dưỡng chất protein và canxi khác, rất có lợi cho sức khoẻ của con người. Tôi ngửi thử, không có cảm giác gì.

Vào lúc 8 giờ sáng ngày 28 tháng 6 năm 2058, Phạm phu nhân đã kết thúc kỳ nghỉ thai sản và đi làm. Khi tôi bưng sữa bước vào phòng, phát hiện đứa trẻ không nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ đặt cạnh cửa sổ mà lại nằm gần Phạm tiên sinh ở trên giường lớn.

Hệ thống bắt đầu cảnh báo: Cảnh báo! Không được phép tiếp cận trẻ em! Phía trước, hai mét, cấm tới gần! Cảnh báo! Không được phép tiếp cận...

Đứa trẻ đã tiến vào trạng thái khởi động, một đôi mắt to tròn, con ngươi sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào tôi. Cậu ấy nhúc nhích cơ thể bé nhỏ, muốn đến gần tôi. Tôi không biết cậu ấy có ý gì, cũng không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào, nên hệ thống vẫn tiếp tục cảnh báo. Tôi đặt sữa xuống, xoay người định rời đi, nhưng cậu ấy đã nhoài hẳn người khỏi giường, sắp sửa ngã xuống. Tôi nghĩ chắc hẳn cài đặt "bảo vệ sinh mạng của con người là nhiệm vụ tối thượng" đã được kích hoạt, tôi mặc kệ cảnh báo của hệ thống, nhanh chóng bước đến, dùng mô hình cánh tay bằng kim loại đỡ lấy cậu ấy.

Cậu ấy ngoan ngoãn rúc vào khuỷu tay tôi, dùng bàn tay mập mạp vỗ lên mặt tôi rồi cười khanh khách.

Lúc đó tôi không có cảm giác gì nhiều, chỉ thấy, thật mềm.

2.

Tôi là J.

Lúc bưng sữa lên, tôi đứng lại ở cầu thang tra cứu một chút trong hệ thống dữ liệu. Thiên địch: trong thế giới tự nhiên hoang dã, một loài động vật luôn đi săn hoặc luôn làm hại một loài động vật khác, loài trước chính là thiên địch của loài sau.

Mở cửa, vào phòng, đặt sữa xuống, tôi dừng lại nhìn vào chiếc giường nhỏ đặt cạnh cửa sổ được ánh nắng chiếu vào. Hai năm rồi, đứa nhóc chân ngắn đang mặc chiếc quần đùi cũn cỡn này chính là thiên địch của tôi.

Từ một đứa trẻ sơ sinh, hiện giờ cậu ấy đã trở thành một đứa trẻ biết đi, tôi rất kinh ngạc về sự thay đổi này. Sống mũi của cậu bắt đầu cao lên, chân tay cũng dần cứng cáp, chỉ có đôi mắt đen láy ấy là chẳng hề thay đổi, vẫn cong lên mỗi khi cười với tôi.

Khi cậu ấy cười với tôi, tôi giống như bị cà phê đổ lên đầu, phải đem mạch điện đi sửa những hai tuần mới có thể hoạt động trở lại. Cậu ấy cứ cười như vậy với tôi, tóm lấy những ngón tay của tôi rồi mút, khiến tôi bị vương lây mùi sữa của cậu ấy, những hành động kì lạ tương tự còn rất nhiều.

Phạm phu nhân đang la cậu ấy, bởi vì hôm qua cậu ấy đã giật tóc Mỹ Linh nhà hàng xóm. Cậu ấy khóc òa lên, vừa khóc vừa dụi mắt, khiến mặt mũi đỏ ửng hết cả, vừa nhìn thấy tôi liền đang giang rộng hai tay, kêu lên: "J!"

Tôi biết, cái này gọi là làm nũng, nhưng tôi chỉ là một người máy, vậy nên tôi hờ hững quay đi.

Cậu ấy càng gào to hơn, ngoạc mồm lên nhè về phía tôi. Phạm phu nhân đánh khẽ một cái: "Không ai bênh được con đâu, hư quá là hư!"

Theo hệ thống phân tích của tôi, có một phần là cậu ấy làm bộ làm tịch, nhưng khi chất giọng nũng nịu ấy gọi tôi, lúc cậu ấy lớn tiếng khóc lóc ăn vạ đòi tôi bế cậu ấy, các mạch điện của tôi dường như bị chập ở đâu đó, có rất nhiều chương trình kỳ lạ chạy xen lẫn vào chương trình chính, thành thử chẳng hiểu sao mà tôi lại quay người lại: "Phu nhân, tối hôm qua bà có nhờ tôi nhắc nhở là sáng nay có chương trình giảm giá ở siêu thị Nhuận Gia."

"Úi, xém nữa là quên mất!" Bà ấy có vẻ hớn hở hẳn ra, ngón tay trắng gầy dí vào giữa trán nhóc con, "Tự kiểm điểm bản thân đi, chờ mẹ về rồi xử con tiếp!"

Phạm phu nhân vội vã rời khỏi nhà, bà ấy còn chưa đi xa thì nhóc con đã phi từ trên giường xuống, ôm chặt cứng lấy chân tôi, để bắt tôi phải ngồi xổm xuống. Còn chưa kịp để hệ thống xử lý của tôi xác định phải làm gì tiếp theo thì cậu ấy đã ôm chặt lấy tôi bằng cơ thể nóng ấm, đem theo hương sữa ngọt ngào.

Tôi không có khứu giác, nhưng lại lờ mờ cảm thấy rất thơm.

3.

Tôi là J.

Chẳng biết từ khi nào, tôi không còn sử dụng chương trình lịch công nguyên nữa, khái niệm về thời gian của tôi được tính bằng số tuổi của cậu nhóc đó. Năm nay cậu ấy 5 tuổi, theo Phạm phu nhân nói thì đây là giai đoạn ném chó, chó chê. Tôi cũng chẳng biết chó có chê cậu ấy không, nhưng tôi thấy cậu ta rất phiền, chế độ tự động cảnh báo của tôi cũng vậy.

Mỗi lần đến gần cậu ấy, tôi đều nhận được cảnh báo, vì hệ thống đã lập trình sẵn như thế nên tôi cho rằng nhất định phải có nguyên do. Có thể một lúc nào đó, tôi sẽ vô tình làm hại đến cậu ấy, vậy nên tôi nghĩ, thôi thì không gửi yêu cầu sửa chữa nữa.

Buổi chiều, tôi đến siêu thị gần nhà để mua sữa cho Hoa Hoa. Đúng vậy, đó là tên ở nhà của cậu ấy, còn khi ở trường mẫu giáo thì không có gọi như vậy. Tôi xách túi mua hàng xuống dưới lầu khu tập thể, gặp người máy cũng đang mang theo túi đi chợ giống như tôi. Bọn chúng là robot nội trợ nhà hàng xóm, thiết kế ngoại hình không giống tôi lắm, tôi là dòng máy C, mới hơn tụi nó 2 đời.

"252-7!" Bọn chúng gọi tôi.

Tôi dừng lại, xoay ổ trục, di chuyển đến gần tụi nó.

"Bé nhà cậu," Ý chúng không phải là con của tôi, mà là đứa bé nhà chủ của tôi, khả năng thông thạo ngôn ngữ nhân loại của người máy không cao: "đánh nhau với người ta ở đường Tùng Sơn."

Hệ thống xử lý của tôi bỗng nhiên rối loạn, có lẽ là do đột nhiên tỏa nhiệt, rất nhanh đã ổn định lại: "Người ta? Là ai?"

"Những đứa trẻ khác." bọn chúng nói loạn cả lên, "Để cướp một cái cành màu hồng, gọi là gì nhỉ?"

"Hoa đào?" Tôi đoán, mấy ngày nay Hoa Hoa cứ luôn tìm hoa đào, tôi đồng thời nhìn lên quan sát xung quanh, cành cây quanh khu nhà vẫn trơ trụi, "Đường Nhân Dân là ở phía đông hay phía tây..."

"J!" Từ xa có người hét gọi, tôi quay đầu lại, nhìn thấy Hoa Hoa. Quần áo của cậu ấy rất bẩn, có rất nhiều vết bầm ở trên mặt và đầu gối, tay nắm một cành hoa đào nở sớm.

Thằng nhóc hư hỏng, trong lòng tôi học theo ngữ khí của Phạm phu nhân, hai "chân" nhanh chóng đi về phía cậu ấy. Cậu ấy đã nhanh hơn tôi, lao vào vòng tay tôi nhanh như một cơn gió, đưa cành hoa đào cho tôi: "Anh xem! Hoa nở rồi!"

Modem sinh hoạt của tôi đang hoạt động ở chế độ cao, sinh ra một loạt các cảm xúc ảo, rất giống với cảm xúc sợ hãi của con người — Tôi sợ Phạm phu nhân sẽ la cậu ấy.

"Cho anh đó!" Cậu ấy hoàn toàn không hiểu nỗi lo lắng của tôi, nhét hoa vào tay tôi, "Mỹ Linh bảo, cành đào đầu tiên phải tặng cho người mình thích nhất!"

Thích nhất ư? Trời ơi, hệ thống xử lý của tôi lại toả nhiệt rồi.

4.

Tôi là J.

Hoa Hoa năm nay đang học lớp ba, ngày nào Phạm phu nhân cũng đến đón cậu ấy. Tối thứ sáu tuần trước, vì vướng họp lớp, bà ấy để tôi đến đón. Tôi đã sử dụng hệ thống định vị tích hợp để tìm trường tiểu học số 2. Xa xa, tôi nhìn thấy ở khoảng sân phía trước cổng trường có rất nhiều người máy. Tôi đã "lỗi thời" rồi, đứng cạnh tôi là người máy dòng E, thiết kế vỏ ngoài là kim loại crom trắng như tuyết, cảm biến bằng Neutrino rất nhạy, nó đã sử dụng hệ thống rà quét để xác định vị trí của tôi, sau đó một tiếng "bíp" vang lên, xác nhận rằng tôi vô hại.

Bọn trẻ ùa ra như thuỷ triều, tôi chưa từng nhìn thấy "thuỷ triều", đây là từ được cài đặt trong hệ thống của tôi. Tôi hoảng loạn với số lượng của những đứa trẻ, phải đến cả nghìn đứa, hệ thống tích hợp bắt đầu báo động: Cảnh báo! Không được tiếp cận trẻ em khi chưa có sự cho phép! Mười lăm mét phía trước, không được tiếp cận! Cảnh báo! Không được tiếp cận ...

Chúng cứ ríu rít đi qua tôi, có một số lại đứng lại ôm lấy chân tôi. Ngoại hình của người máy C không khác con người là mấy, vì thế bọn trẻ nhận nhầm, thấy tôi không có phản ứng gì lại ngây ngô chạy đi ôm người khác.

Thực ra người máy chúng tôi cũng có chỗ khác nhau, có thể là một linh kiện nào đó hoặc là vị trí của nút nguồn, những đứa trẻ này không có khả năng nhận ra những khác biệt nhỏ ấy. Lúc này, những đứa trẻ có người máy hệ mới liền có vẻ rất kiêu ngạo đắc ý.

"J!" Tiếng gọi quen thuộc vang lên, là cậu ấy. Cậu ấy đang kiễng chân trước cổng trường, xuyên qua dòng người vẫy tay với tôi. Cậu ấy cao hơn rồi, da cũng ngăm hơn, khi cười lên mắt híp lại như đang giấu cơ man là châu báu ở trong đó. Bộ nhớ của tôi lại dao động dữ dội, bởi vì cậu ấy khác với những đứa trẻ khác, cậu ấy có thể nhận ra tôi chỉ trong nháy mắt.

Cậu ấy chạy về phía tôi, nhưng nửa đường chợt bị một người máy dòng A đằng sau kéo lại. Hệ thống phản ứng của tôi bỗng nhiên dừng hoạt động, may mắn là nó đã thả cậu ấy ra, lắc đầu rồi rời đi. Dòng máy A này đã quá cũ, thiết bị quét và nhận dạng của nó đã gặp trục trặc. Nó thực sự không nên tiếp tục thực hiện nhiệm vụ trong tình trạng như vậy.

Trên đường về nhà, tôi nắm tay Hoa Hoa và hỏi: "Sao cậu có thể nhận ra tôi ngay như vậy?"

Cậu liếm cây kem chanh, ra vẻ đương nhiên nói: "Sao có thể không nhận ra chứ, có bao nhiêu người thì em cũng chỉ nhìn thấy anh thôi."

Có bao nhiêu người, em cũng chỉ nhìn thấy anh thôi.

5.

Tôi là J.

Tôi đặt ly sữa cạnh giường của Hoa Hoa, xốc chăn bông lên thấy có một cuốn tạp chí bìa màu trắng, toàn hình các cô gái mặc bikini. Có lẽ là do mất tập trung, ly sữa đặt bấp bênh, đã sắp rơi xuống đất. Lực phản ứng trung bình của tôi gấp 20 lần con người, 12 lần chó, 15 lần động vật có vú săn mồi, tôi hoàn toàn có thể bắt được, nhưng tôi lại bị hụt, liền cứ thế trơ mắt nhìn ly sữa từ từ rơi xuống đất, vỡ tan tành.

"J!" Hoa Hoa lập tức chạy từ phòng tắm ra, vừa vuốt tóc vừa đến bên cạnh tôi, "Anh không sao chứ?" Cậu ấy nhìn tôi, dùng đôi mắt to tròn ấy nhìn tôi.

Cậu ấy mười lăm tuổi, là hậu vệ trong đội bóng rổ của trường, có đôi mắt nhạy bén, tay chân rắn rỏi. Thấy ly thủy tinh vỡ vụn, mảnh thủy tinh bắn tung tóe khắp sàn, cậu ấy chẳng tức giận như những cậu chủ nhỏ nhà người khác, mà còn đẩy tôi qua một bên, tự mình đi lấy máy hút bụi dọn dẹp.

Tôi nghi ngờ nhìn "bàn tay" của mình, bật chức năng tự động kiểm tra. Ba mươi giây sau, sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, phần kiểm tra của tôi vẫn chưa xong. Cậu ấy quay đầu lại nhìn thấy tạp chí trên giường, đỏ bừng mặt phi qua, lấy chăn che lại.

Hành động hoảng hốt của cậu ấy khiến tôi chú ý. Dừng chức năng tự động kiểm tra, tôi hỏi: "Đó là cái gì?"

"Không có gì." cậu ấy nhõng nhẽo nắm lấy "tay" tôi, kéo tôi ngồi xuống giường.

"Em có bạn gái rồi phải không?" Bộ xử lý của tôi đã phân tích trường hợp này, nam giới 15 tuổi, khỏe mạnh, tạp chí hở hang, "Phu nhân nói rồi, em không được..."

"Bạn gái gì chứ," cậu ấy bực bội ngắt lời tôi, "làm gì có bạn gái nào ở đây," Cậu ôm tôi như khi còn bé, nhưng lực tay của cậu ấy đã mạnh mẽ hơn nhiều so với hồi đó, "J, hay anh làm bạn gái của em nhé?"

Hệ thống xử lý của tôi lại bắt đầu phân tích: "Tôi không phải con gái."

"Em không quan tâm."

Từ lịch sử phân tích, tôi đưa ra kết luận: "Mỹ Linh thích em thì phải?"

"Không biết."

Sổ tay hướng dẫn của nhà máy nghiêm cấm người máy và con người phát triển mối quan hệ vượt quá phạm vi chủ – tớ, tôi có ghi lại trong bản sao lưu của hệ thống.

6.

Tôi là J.

Tôi cầm ly sữa và cẩn thận đặt nó lên bàn. Tôi nhất định phải cẩn thận, tôi đã không còn nhạy nữa rồi. Tôi dọn gọn giường lại cho Hoa Hoa, trong bản tin đang phát, nữ phát thanh viên với giọng nói thánh thót đang nói về kế hoạch tổ chức lễ Thất Tịch: "... vào lúc 8 giờ, chính quyền thành phố sẽ tổ chức một buổi trưng bày tại Ocean Plaza..."

"J..." Cậu ấy ôm tôi từ phía sau, lười biếng đặt trán lên vai tôi.

"Chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi." Tôi nói, cậu ấy cao hơn tôi rồi, chắc là do chơi bóng rổ. Cậu ấy bây giờ cao ráo, đẹp trai, tất cả các cô gái gần nhà đều thích cậu ấy.

"Buồn ngủ quá," Cậu ấy làm nũng với tôi, "hôm nay em chạy thêm năm cây lận".

"Còn sớm mà, ngủ tiếp đi?"

'Ừm." Cậu ấy đè tôi lên giường. Tôi có thể dễ dàng đẩy cậu ấy ra, nhưng tôi không làm vậy.

"Đừng quậy." Tôi lăn trong vòng tay cậu ấy và dùng cánh tay máy móc xấu xí vuốt tóc cậu, "Em lớn rồi."

"Vâng," Giọng cậu ấy rầu rĩ, như thể rất thất vọng, "Em lớn rồi."

Hồi nhỏ, cậu ấy thường quấn lấy tôi, cùng rúc vào trong chăn. Giờ nhớ lại, dòng điện trong hệ thống nhận thức của tôi dường như bị quá tải, ù ù tê liệt, rồi đột nhiên như bị mất điện, "mắt" tôi đen lại.

"J, làm sao bây giờ, em thích anh rồi."

Không, nếu điện ngừng chạy, hệ thống hồng ngoại sẽ tự động khởi động, có lẽ tôi bị lỗi gì đó rồi.

"Không, không phải thích, là yêu."

Tôi có thể chọn thông báo lỗi, nhưng nếu vậy tôi sẽ bị đưa về nhà máy. Mà với thời hạn phục vụ của tôi, khả năng bị loại bỏ là rất cao. Hình ảnh người máy dòng A trước cổng trường tiểu học trong sổ ghi chép hoạt động xuất hiện, một kẻ tội nghiệp đã quá hạn sử dụng.

Tuy không nhìn thấy, nhưng tôi cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang chạm vào mặt tôi, tôi rất sợ, sợ đến mức không dám cử động, sợ cậu ấy phát hiện. Lúc này xa xa chợt vang lên vài tiếng nổ, hệ thống nhận dạng vẫn đang hoạt động, là pháo hoa.

"J, anh xem kìa," Cậu ấy nhổm dậy khỏi người tôi, vui vẻ nói, "Đẹp quá."

Tôi im lặng một lúc, bắt chước giọng điệu của cậu ấy: "Ừ, đẹp quá."

Đẹp thật.

7.

Tôi là J.

Cất sữa vào tủ lạnh, tôi đi ra mở cửa. Ngoài cửa là Mỹ Linh, hôm nay cô ấy mặc váy hồng, trang điểm nhẹ, cài nơ trên tóc rất dễ thương.

"Chào, J." Cô ấy chào tôi cùng một nụ cười.

"Chào, Mỹ Mỹ." Tôi vẫn gọi tên cô ấy như lúc nhỏ, "Tôi đi gọi Hoa Hoa nhé."

Rẽ vào hành lang góc phòng khách, tôi nghe thấy tiếng cô ấy hơi thất vọng lẩm bẩm: "Còn chưa chịu dậy sao, đồ lười biếng ..."

Cậu ấy đã dậy rồi, tôi biết. Sức vóc của chàng trai hai mươi tuổi tràn trề đến hãi hùng. Tôi mở cửa, thấy cậu ấy đang trần truồng nằm trên giường. Sữa trên bàn uống hết rồi, tôi cầm cốc lên và nói: "Mỹ Linh đến rồi. "

Cậu ấy lập tức rút thiết bị ảo ra khỏi đầu: "Cô ấy đến làm gì?"

"Chắc là bởi..." Tôi xoay người rời đi, "em đã hẹn với cô ấy?"

Cậu ấy bật dậy khỏi giường, vội vàng giữ tôi lại: "Em không có hẹn cô ấy đâu, thật đấy."

"Mau thay đồ đi, cô ấy đang đợi em đó."

Tính trẻ con của cậu ấy lại trỗi dậy. Không phải đối với ai, cậu ấy cũng như thế, chỉ với tôi mà thôi: "Em không đi đâu." Cậu ấy dẩu môi nói, "Anh đuổi cô ấy về đi."

Tôi không có chức năng thở dài, nhưng tôi bắt chước tiếng thở dài của con người, ngồi xuống sô pha cạnh cửa: "Mỹ Linh là một cô gái tốt, em cũng đã đến tuổi nên quen bạn gái rồi..."

"Em không cần bạn gái." Cậu ấy nhìn tôi, khẳng định chắc nịch: "Em cần anh thôi."

Tôi đáp lại cậu ấy bằng chất giọng lãnh đạm của người máy: "Cô ấy đang đợi em, vì phép lịch sự, em nên đi ra, ngay lập tức."

"Em không đi."

Tôi chẳng nói gì thêm.

"Anh đừng có im ỉm thế, đừng dùng chế độ im lặng đó của anh để đối phó với em!"

Tôi vẫn lặng thinh.

Cậu ấy sốt ruột vòng qua tôi, lớn lối ầm ĩ, được chừng mười phút thì cậu ấy bỏ cuộc, bực tức mặc quần áo vào rồi đóng sầm cửa rời đi.

Ánh mặt trời rọi từ cửa sổ nhỏ phía Nam càng lúc càng lên cao, dưới ánh nắng gay gắt, tôi vẫn luôn ngồi trên chiếc ghế sô pha đó. Đến tận trưa, Phạm phu nhân vò đầu bước đến. Trông thấy tôi, bà hoảng hốt hét lên, sau đó lại kêu tên tôi một tiếng. Rồi, bà ấy lập tức ngồi xổm xuống, liên tục nhấn nút khởi động sau "tai" tôi: "Thôi, hỏng mất rồi." Bà ấy lẩm bẩm, "Số hotline tư vấn là bao nhiêu ấy nhỉ..."

8.

Tôi là J.

Sau 23 năm xuất xưởng, tôi phải đối mặt với số mệnh bị loại bỏ của mình, nhưng vì Hoa Hoa phản đối nên tôi mới có thể về nhà.

Phạm tiên sinh đã chi rất nhiều tiền để tân trang cho tôi, số tiền ấy đủ để ông ấy mua một người máy dòng G mới tinh, nhưng ông ấy đã không làm vậy, bởi Hoa Hoa đã nói – Tôi là người nhà.

Việc tân trang lại chỉ có thể duy trì được những chức năng cơ bản như nhận dạng, phân tích, phản hồi. Những công việc nặng nhọc hay chi tiết như nội trợ, tôi đã không thể làm được nữa. Năm năm sau đó, mỗi ngày tôi đều tựa như một vị khách quý, nhàn rỗi trong chính "ngôi nhà" quen thuộc này, nhìn Phạm phu nhân và Mỹ Linh bận rộn không ngơi tay.

Đúng vậy, chính là Mỹ Linh, cô ấy làm bạn với Hoa Hoa, giống như hầu hết những người trẻ ở độ tuổi này, ân ái mặn nồng.

"J, anh nhìn xem, hoa đào nở rồi!"

"J, anh có muốn thử mát-xa cổ không."

"Anh hợp với màu đen lắm ấy, J, anh mặc thử xem!"

Cô ấy luôn nở nụ cười ngọt ngào, trên tóc cài một chiếc kẹp hình nơ xinh xắn. Cô ấy vừa ôm cánh tay Hoa Hoa, vừa kéo tôi lại. Tôi có thể đưa ra kết luận với độ chính xác đến hơn 90% từ hệ thống phân tích đã được tân trang của tôi rằng, trong mắt Hoa Hoa không có cô ấy.

"J, anh có nghe thấy em nói không?" Thỉnh thoảng, khi tôi gặp trục trặc lúc khởi động, hoặc là những lúc xung quanh không có ai, cậu ấy sẽ lặng lẽ nói với tôi: "Xin lỗi, đáng lẽ hôm đó em không nên bỏ anh mà đi, em xin lỗi. .. "

Những năm qua cậu ấy luôn nói xin lỗi tôi, tôi không biết trả lời thế nào. Trong sổ tay phục vụ không có hướng dẫn, tôi chỉ đành im lặng. Điều này khiến tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và cậu ấy mỗi ngày một xa, như hai chiếc xe chạy trên cùng một con đường, nhưng một chiếc chạy về phía bình minh, một chiếc lại chạy về phía hoàng hôn.

9.

Tôi là J.

Dạo gần đây, tôi thường gặp "ảo giác". Theo cách nói đối với người máy thì đây gọi là rối loạn chức năng nhận diện, khi xung quanh yên tĩnh, tôi cứ luôn nghe thấy tiếng cảnh báo của hệ thống: Cảnh báo! Không tiếp cận trẻ sơ sinh khi chưa có sự cho phép! Hai mét phía trước, không được tiếp cận! Cảnh báo! Không tiếp cận trẻ sơ sinh khi chưa có sự cho phép...

Mỗi lần nghe thấy âm thanh này, bộ xử lý của tôi sản sinh nhiễu động mạnh, mạnh đến độ khiến tôi bồn chồn không yên, thậm chí chức năng vận động cũng bị rối loạn. Đối với con người, trạng thái này hẳn là tương tự với "buồn bã".

Tôi đi đến tủ lạnh lấy sữa, đi qua góc phòng khách, thấy ly sữa đã được chuẩn bị sẵn. "Người" bưng sữa có làn da mềm mại và tóc sợi nhân tạo, là AI dịch vụ dòng G mới mà Phạm tiên sinh vừa mua về.

"Chào, J." Nhận ra tôi, hắn ta quay đầu lại. Không giống lúc chào đón chủ nhân, hắn không cười, chỉ thực hiện các động tác máy móc.

"Chào, X." Tôi sợ hắn, không chỉ ngoại hình, mà phần lõi của hắn cũng được làm tỉ mỉ hơn tôi. Hắn không buồn tiếp chuyện tôi, vì bộ xử lý của tôi vốn dĩ không thể giao tiếp được với hắn.

Một tiếng "bíp" vang lên, cánh cửa mở ra từ bên ngoài, Hoa Hoa và Mỹ Linh đã trở lại. Họ nắm tay nhau, cùng đeo chiếc nhẫn giống hệt nhau ở ngón áp út: "Cuối cùng cũng về đến nhà", Trán Mỹ Linh đổ mồ hôi, nhưng trên mặt nở nụ cười rạng rỡ như hoa,: "Ai cũng có quà hết này!"

Họ vừa đi hưởng tuần trăng mật về, X lập tức ra đón họ, ôm hôn họ như một gia đình thực sự. Bầu không khí phấn khởi, náo nhiệt đó là thứ mà tôi chưa từng có được. Cơ sở dữ liệu của tôi không cho phép tôi hành xử quá giống con người.

Hoa Hoa cứ luôn nhìn tôi, sự nồng nhiệt bị khắc chế lại, tôi có thể đọc hiểu từ đôi mắt của anh ấy, nhưng lại chẳng thể nào đáp lại được. Nhất định là anh cảm thấy tôi rất lãnh đạm, cho rằng "trái tim" làm từ máy móc của tôi là một khoảng không trơ trọi.

Vậy nên tôi đứng ở một góc, cứ thế đờ đẫn ngắm nhìn hạnh phúc của họ.

Phạm tiên sinh và Phạm phu nhân đã đi ra, vây quanh Mỹ Linh hỏi đủ thứ chuyện, Hoa Hoa vào phòng thay đồ, tôi lẳng lặng lên theo.

Anh biết tôi đi theo, nhưng lại chẳng quay đầu nhìn, đến tận khi tôi học theo X, ôm anh từ phía sau. Lưng của anh đã dày rộng hơn trước nhiều, đã là một người đàn ông trưởng thành 30 tuổi, là một nhà đầu tư cổ phiếu giỏi giang. Anh khựng lại, lập tức quay người ôm lấy tôi, chôn mặt ở vai tôi, ươn ướt, anh khóc rồi.

10.

Tôi là J.

Tôi co ro trong góc bếp, Phạm tiên sinh ái ngại nhìn tôi, cùng "cánh tay trái" đứt lìa, lòi cả mạch điện của tôi. X có vẻ hơi kích động: "Tôi đã bảo anh ta đừng xách mà anh ta cứ không nghe, chỉ là 20kg nước trái cây thôi mà."

Lọ đựng nước trái cây vương vãi khắp sàn bếp, là tại tôi. Tôi chỉ muốn giúp, nhưng không nhấc lên được. Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, hệ thống chuyển động không thể thu hồi, vì thế tôi cứ cưỡng chế dùng sức, cho đến khi cánh tay gãy rời.

"Không chỉ có thế, chế độ sao lưu dữ liệu ngắn hạn của anh ta cũng rất lộn xộn." X tiếp tục phàn nàn, "Minh Dũng và Mỹ Linh đã dọn ra ngoài bao lâu rồi, mà ngày nào anh ta cũng đặt sữa trên đầu giường họ để tôi phải là người đi dọn dẹp."

"X..."

"Tiên sinh, vì sao lại không cho tôi đến chỗ của Minh Dũng?"

"Cậu không phải không biết, Minh Dũng không muốn dùng AI..."

Thật kỳ lạ, tôi chẳng hề để ý những gì họ nói. Bản ghi hoạt động thời gian thực của tôi tràn ngập dữ liệu về những lần Hoa Hoa khóc. Từ nhỏ anh đã mít ướt, kéo tôi khóc, ôm tôi khóc, làm thế nào để làm ra hành vi kỳ diệu đó? Là điều gì khiến anh khóc? Tại sao tôi không thể khóc được như anh? Tại sao người ta lại không thiết kế chức năng đó cho người máy?

Hệ thống phân tích cũ đang chạy, tôi xoay người ra khỏi bếp, chầm chậm hướng về phía phòng của Hoa Hoa. Đẩy phiến cửa gỗ quen thuộc ra, ngoài cửa sổ hướng nam là ánh nắng chói chang đang chiếu rọi. Đứng bên đầu giường của anh, có một dòng điện rất mạnh chạy trong "cơ thể" tôi, tôi cảm nhận được điều gì đó. Tôi không biết đó là gì, quá lớn, quá mãnh liệt, tôi không thể chống đỡ, cũng chẳng thể kiểm soát được. Tôi tê liệt, tôi rung lắc dữ dội, nhưng sau cùng vẫn chẳng có đến một giọt nước mắt nào rơi ra.

Thoáng chốc, thời gian ngừng trôi, tôi cảm nhận được rất rõ "điểm tận cùng". Bầu bạn bên người đó suốt 35 năm, tôi ở cạnh chiếc giường của anh, lặng lẽ kết thúc.

A, điểm tận cùng này, đúng là kiểu tôi thích.

11.

Phạm Minh Dũng ngồi trên chiếc ghế hợp kim bên đầu giường, đôi mắt ướt nhoè. Anh ngẩng đầu, tựa như một pho tượng điêu khắc, đáy mắt là gò má của người máy dòng C số hiệu J234EI80-252-7.

Lúc này trời đã ngả về chiều, nắng bên ngoài cửa sổ dìu dịu, tiếng trẻ con nô đùa trên phố, xen lẫn tiếng cười nhẹ nhàng của Mỹ Linh. Năm nay anh chỉ mới ba mươi lăm tuổi, cuộc đời vẫn còn dài, còn rất nhiều thứ đang chờ đợi anh đi đến, nhưng con đường ấy lại xiết bao cô độc.

Hết.

Trần có đôi lời muốn nói: Không phải là HE nhưng đây có lẽ là câu chuyện có không khí nhẹ nhàng man mác nhất trong tuyển tập truyện ngắn này rồi, tuy vậy nhưng nỗi buồn đau thì nó vẫn sâu như khắc vào xương vào tủy người ta vậy. Tui rất thích cách sử dụng từ ngữ và xây dựng truyện của Đồng Tử, có cảm giác rất 'khinh miêu đạm tả', câu chữ ngắn ngủi nhưng lại hàm súc, tinh tế, đủ lưu lại khoảng trống khiến người ta phải suy nghĩ miên man. Như khi J tả rằng mình biến thành một vị khách quý trong chính nơi gọi là 'nhà' đó, tui có cảm giác cậu ấy đã mất đi thứ gì. Nhưng rồi khi J nhìn X và những người trong nhà ôm hôn nhau như người thân, tui lại chợt nghĩ, có lẽ thứ mà J mất đi lại là thứ cậu ấy chưa bao giờ có được. Giống như khả năng rơi nước mắt. Giống như trái tim cậu ấy tuy có hơi ấm, cuộn trào sôi sục hướng về phía Minh Dũng, và Minh Dũng cũng hướng về phía J, nhưng bọn họ đều không bao giờ có thể nhận được lời hồi đáp của đối phương vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ