Thơ gửi truyền thông VN (30-10-2011)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mi có phải bạn ta không
Mà sao mi lại canh chừng săm soi
Nhà báo cũng một nghề thôi
Kẻ ngay cũng có, sâu hôi cũng nhiều
Thế mà bây giờ bao nhiêu
Tin nhàm, tin xấu, tình hình nhiễu nhương

Ai ai cũng phải kiếm cơm
Cũng dân nhà nước, ăn lương định kỳ
Thế mà mi lại tinh vi
Rình rập soi mói, mong phì cái thân
Nhìn ngó khắp chốn muôn dân
Khi chọc, khi ngoáy, chỉ cần có tin
Hôm sau báo ấy đưa lên
Mười phần hết chín là tin thổi phồng

Món ăn dẫu rất bình thường
Mi lại bóp méo "tai ương có ngày"
Sexy chẳng có gì hay
Mi khen nức nở, cô này eo thon
Chỉ một sự kiện cỏn con
Mi lại rao giảng "một bọn bất nhân"
Chỉ là ý kiến cá nhân
Mà mi chém gió muôn lần đông hơn

Gặp tin cướp, hiếp, sát nhơn
Mỏ vàng ngay đấy, nhanh chân giành phần
Dân chúng không phải lũ đần
Để mi múa mép, khoa chân tấu hài

Cuộc đời không phải là dài
Qua rồi, còn lại cái tài, cái danh
Thanh danh ảnh hưởng trăm năm
Viết sao cho xứng với ngành phóng viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro