My OTP 1: Find me in the stars

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Russian = Russia Empire

----------------------------------

Ta không hiểu, tại sao ngươi cứ phải cố gắng làm gì?

"Bởi vì không lâu nữa, ta sẽ phải rời xa ngài, xa thật xa. Đến lúc ấy, ta nào có thể biết liệu ngài có tìm ta hay không cơ chứ. Chính vì vậy ta muốn ở bên ngài nốt khoảng thời gian ngắn ngủi này."

Dừng lại đi, Russian.

Em đang tự hủy hoại bản thân mình, và ta thì không thích điều đó chút nào đâu.

Em không dừng lại, và dường như những lời ta nói chỉ khiến em quyết tâm hơn. Em lấy ta làm lí do để sống. Vì sao vậy? Em còn cuộc đời riêng, còn thần dân, còn những kí ức không bao giờ phai về hàng ngàn người khác. Vậy tại sao, em chỉ coi ta là lí do?

Hàng ngàn những lần ta gặp em, chủ yếu chỉ là những buổi chiều ngắn ngủi. Ta thấy em thay đổi vì ta. Tóc em dài hơn và bản thân em trở nên dịu dàng hơn. Ta đã từng không nghĩ rằng em lại thay đổi tất cả vì ta. Ta cũng chưa bao giờ nghĩ em lại từ bỏ một liên minh tương đối có lợi cho mình để giúp ta.

Năm đó, em chính thức trở thành người bạn đời của ta. Em từ đó trở thành một phần không thể thiếu của cuộc đời ta, một phần mà ta tìm mãi, tìm mãi vẫn không thấy, để rồi cuối cùng em tự đến với ta. Cha ta nói, ta giống ngài. Ông ấy đã từng nói như thế khi ta mười hai tuổi, vào cái lúc mẹ rời xa ta và cha. Rồi ta thấy, cha đưa được mẹ về. Liệu rằng ta cũng có thể?

Chiến tranh Napoleon, em đã giúp ta và là đồng minh tuyệt vời nhất của ta. Được rồi, ta không xui xẻo như người cha già thân yêu khi làm bạn đời tức đến bỏ đi hay đồng đội toàn mấy kẻ ngu xuẩn, nhưng ta vẫn vui khi em trở thành đồng minh của ta. Ta lúc đó cũng hiểu rằng, ta đã đặt ra rất rất nhiều những cái cớ để từ chối tình cảm của em, và ta đồng thời cũng nhận ra ta không thể trốn chạy nữa.

Cái thứ mà ta đã chôn xuống tận cùng của vực thẳm đã bị em - một nhà thám hiểm - đưa lên. Em thám hiểm tâm trí ta, đem ra những thứ mà chính tôi còn không nghĩ nó tồn tại.

Ta bắt đầu hiểu cảm giác của em, hay ít nhất là ta nghĩ thế. Một ngày không được gặp em, ta khó chịu. Một ngày không nghe thấy giọng nói của em, ta như phát điên. Ta không biết lí do, và ta không cần biết lí do.

Ngày đó, ta thấy em dẫn theo một đứa trẻ. Nó đeo khăn quàng đỏ, mặc áo sơ-mi trắng, khuôn mặt hao hao giống em nhưng trẻ hơn. Đứa trẻ đó đến cạnh ta và cười, nụ cười rất giống em.

Ta biết nó tên Soviet, ta cũng biết nó là con của em. Ta không rõ ai là mẹ, hoặc cha thứ hai, của nó, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó, ta có cảm giác như ta thấy em.

"Lenin, Lenin!"

"Nó luôn miệng nói như vậy kể từ khi lên mười ba, em thật sự chẳng biết làm thế nào luôn ấy."

Em bảo ta như vậy. Đúng là kì lạ, nhưng ta lại đáp em rằng chỉ là do nó đến tuổi nổi loạn thôi "Không sao đâu."

Mẹ ta, một người dịu dàng nhất mà ta biết, đi đến chỗ em và đặt xuống bàn một đĩa scone. Em lấy một ít. Mẹ nhìn em, cười hiền:

"Cháu biết không, lúc lên mười, UK nó cũng nói mấy điều lạ lắm. Nào là Oliver Cronwell sẽ đứng đầu nước Anh. À, có lúc nó còn bảo ghét Elizabeth I luôn đấy."

Em và mẹ cười còn ta thì chỉ muốn có một cái lỗ mà chui xuống. Lòng tự hỏi tại sao mẹ không giữ cái bí mật này mà cứ phải phô ra làm gì.

Nhưng ta không phải nạn nhân duy nhất của mẹ. Cha ta - England - ông ấy mới là người thường bị mẹ trêu đến bẽ mặt ở các buổi tiệc. Ta từng hỏi ông tại sao lại không ghét mẹ, kể cả khi mẹ năm lần bảy lượt làm vậy? Ông bảo rằng do ông quá yêu mẹ ta.

"Chào con, UK. Và cả em nữa, Scott."

Là cha ta, England. Ông đến bên mẹ và hôn người. Em cười trừ và che mắt Soviet, giống với cử chỉ của một người mẹ. Mẹ ta đẩy cha ra và đến bên Soviet.

"Cháu là con của Russian nhỉ. Xin lỗi nhé, vừa nãy ta không để ý. Cháu tên gì?"

"Cháu là Soviet. Còn chú tên gì?"

Ta sặc trà. So về tuổi tác thì mẹ ta đáng tuổi để thằng bé gọi là ông nội, nhưng mẹ không bị lão hóa, nên nhiều người hiểu lầm. Mẹ ta cười càng ngày càng tươi, vỗ vào lưng cha ta.

"Học tập đi." Mẹ nói "Có ai lại đi chê vợ già như anh không?"

"Thôi mà." Cha quay lại, hình như ông đang muốn dỗ mẹ "Cho anh xin lỗi, sau này không bảo em già nữa."

Mẹ lúc đó mới thôi. Lại nhìn Soviet, mẹ nói:

"Ta tên Scotland, nhưng cháu gọi ta là Scott cũng được."

"Dạ, chú Schott."

Cha ta lại gần thằng bé, ông xoa đầu nó.

"Là Scott chứ không phải Schott nha. Cháu đừng đọc sai không sau này không có bà nội đâu."

Ta sặc trà lần thứ hai, thật mất hình tượng quý ông mà ta đã dày công xây dựng. Em đang nhâm nhi chiếc bánh thì cũng tự dưng dừng lại. Ta tự hỏi em làm sao.

"Ngài England." Em nói, giọng có phần bất ngờ "Gì vậy chứ?"

"Gì là gì?" Ta trả lời "Dù gì rồi em cũng sẽ là một thành viên của gia đình ta thôi mà."

Mẹ ta dùng cái nụ cười ba phần kinh dị bảy phần nguy hiểm nhìn em. Một khi người mẹ yêu dấu của ta cười như vậy thì chắc chắn, thứ mà mẹ muốn sẽ về với mẹ. Được rồi, mẹ muốn em làm con dâu đấy.

Ta ngỏ ý mời em ra chỗ khác, tất nhiên là cùng ta. Em đồng ý trước ánh mắt vui vẻ của mẹ. Thằng bé Soviet toan chạy theo em thì bị mẹ ta kéo lại. Mẹ đặt nó ngồi lên đùi, nhắc:

"Cháu à, cháu có muốn có một người nữa cùng cha nuôi cháu không?

Nó gật đầu.

"Thế thì để cha và chú nói chuyện một lúc nhé."

Mẹ dứt lời thì ta cũng kéo em khỏi đó.

"Con của em với ai vậy?" Ta hỏi.

"Anh không nhớ sao?" Em buồn bã nhìn ta "Con anh đó. Năm 1815, chính anh kéo em lên giường còn gì."

"Nhưng đó chỉ là lần đầu tiên."

Em cười, em kể tôi nghe những lần khác mà ta không nhớ. Ta có cảm giác chỉ cần có thêm li trà ở đây thì ta sẽ sặc lần thứ ba. Ta hoàn toàn không nhớ gì cả, vậy mà em lại không trách ta vì điều đó.

"Ai ai cũng có lỗi lầm thôi, UK."

Được rồi, có lẽ ta đã từng sai, nhưng ta lại không hối hận về cái sai ấy. Ít nhất, nhờ nó mà ta có lí do để đường đường chính chính ở bên em.

"Я тебя люблю."

Em yêu ta, và ta cũng yêu em.

Chiến tranh thế giới thứ nhất, em lại tiếp tục bước đi cùng ta. Ta thấy em vẫn vững vàng như trước, nhưng có phần do dự.

1917, em biến mất. Họ bảo, em chết rồi.

Em chết rồi. Đúng, em đã chết. Soviet đã giết em, phải, nhưng ta lại khó mà ghét nổi nó. Em đi, giống như ánh sáng của đời ta đã biến mất, để lại đó một ta bị sương mù che phủ thêm lần nữa.

Em bảo "Xin hãy tìm em ở xứ sở của những vì sao."

Ta và em không thể ở bên nhau.

Ta tự nói với mình rằng phải bảo vệ nó, Soviet, bởi vì nó giống em, kể cả khi nó đã giết em.

Nhưng cuối cùng, vẫn là không thể.

25/12/1991, Liên Xô tan rã, Soviet biến mất, để lại một Russia nhỏ bé. Đứa trẻ đó giống em, giống cả Soviet nữa. Liên Xô ra đi, để lại một kẻ si tình và một người cha. Kẻ si tình đó là America. Ta không biết nó nghĩ gì về Soviet, nhưng ta biết, nó buồn, và nó hối hận.

Ta nhìn thấy chính ta trong nó. Nó giống ta, ta giống nó. Cả ta và nó đều vì một phút ngu dại mà để mất đi người mình thương. Ta không thể bao bọc Russia, nó cũng vậy. Dường như có một bức tường chắn giữa bọn ta và thằng bé.

Âm thầm yêu thương, âm thầm chăm sóc, âm thầm bảo vệ. Nhưng nhận lại vẫn là thất vọng và đau khổ.

Bởi vì ta đã cướp đi một gia đình đúng nghĩa của thằng bé.

Bởi vì nó không bao giờ có thể thay thế vị trí của em.

Ta đã thấy điểm mà ta khác cha nhất.

Ngài mang người thương về từ xứ sở đối địch, còn ta phải mang em về từ cõi chết. Điều đó, dù đã cố nhưng ta vẫn không thể.

Ta yêu em, Russian.

Gửi đến em một lời yêu muộn màng.

--------------------------------------------------

Author's note:

Ôi OTP, OTP...

Ôi OTP, OTP...

Xàm đủ rồi =))

Nói chung là cái quyển này đã tăng thêm một mục, đó là My OTP. Về mục này thì đó là nơi tui vã OTP, mà OTP toàn tàu ngầm nên cũng ít hàng, kết quả là tự đẻ.

Ừ thì cái oneshot này là về fandom CHs cho nên tui note luôn về đống OTP (tàu ngầm vcl) của tui luôn.

OTP: AmeSov, UKRE, EngScot, GerGree, FrSp, VietSov (sometime '-'), CanRus

Hardship: AllSoviet (dell đùa đâu 〒▽〒)

NOTP: Không hẳn là NOTP, chỉ là "đừng kéo tôi lên thuyền này, tôi đấm đấy" thôi. Trừ allSov ra còn lại tui kị toàn bộ all và harem. Vietnam uke tui hơi kị, Nazi uke tui cũng kị. Nói chung là những nhân vật thường là uke tui kị hết.

Queo, ở cái oneshot này có đến ba OTP của tui rồi, vốn ban đầu chỉ định quăng UKRE thôi mà sau đó thì...

Mà nói một đằng làm một nẻo khá giống tui ở nhà, cho nên tui sẽ tự bỏ qua cho bản thân.

Và chuyên mục xàm quần cùng Piano đến đây là hết. Xin hẹn gặp lại ở tập sau (nếu như có ai chịu vô cái tập này (✿ಥ‿ಥ))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro