Phương Tư Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyển tập thiết lập "Giang Hồ Đại Mộng" giới thiệu nhân vật 1: Phương Tư Minh

Cái tên "Phương Tư Minh" này, mỗi một chữ đều ẩn chứa người quan trọng nhất và kỳ vọng quan trọng nhất trong quá khứ đã trải qua của Chúc Văn Khuê.

Hơn hai mươi năm trước, Trung Nguyên đại hạn, nạn đói bệnh dịch tràn lan, trong lúc nhất thời người chết vì đói ở khắp nơi, nhân gian giống như địa ngục. Chúc Văn Khuê đi đến nơi đây, nhìn thấy một hộ dân nạn đói, vì không có cách nào nuôi sống hai đứa con nhỏ, muốn đem đứa con út tàn tật bán đi, đổi lấy một ít lương thực cho đứa con lớn. Cái gọi là bán con lúc này, chẳng qua chỉ là đổi con lấy thực dễ nghe hơn tí mà thôi. Đứa con út xanh xao vàng vọt trong tã lót, mặc dù chưa đầy một tuổi nhưng lại phảng phất như biết được vận mệnh tương lai của mình, buồn bã khóc không ngừng. Một bên, con trai lớn cũng không quá bốn năm tuổi, sớm đã hấp hối, chỉ đợi dùng tánh mạng đệ đệ đổi một cơ hội sống.

Chúc Văn Khuê thấy tình cảnh này, không khỏi tự nhớ tới thân thế đáng thương hại của mình , đối với đứa nhỏ kia nảy lên đồng bệnh tương liên, liền cho cặp vợ chồng kia một khoản tiền, đưa đứa bé trong tã lót đi. Đứa bé này, chính là Phương Tư Minh. 

Chúc Văn Khuê đem toàn bộ ý nghĩ và yêu thương dồn vào trên người hắn. Cái tên "Phương Tư Minh" này, mỗi một chữ đều ẩn chứa người quan trọng nhất và kỳ vọng quan trọng nhất trong quá khứ đã trải qua của Chúc Văn Khuê. Hắn không chỉ là con trai của Chúc Văn Khuê, còn là sự ký thác của Chúc Văn Khuê.

Lúc Phương Tư Minh còn nhỏ, Chúc Văn Khuê đối với hắn che chở mọi thứ, bắt đầu từ quần áo, lương thực không có chỗ nào mà không phải là tự mình quản lý, đối với thân thể tàn tật kia cũng không để ý chút nào. Ông giống như tất cả những người phụ thân vậy, bồi bạn cùng con trưởng thành, dạy hắn biết chữ, tập võ, cũng thề vĩnh viễn không vứt bỏ hắn. Trong những năm tháng vừa mới bắt đầu kia, Chúc Văn Khuê chính là ánh sáng và vị thần duy nhất của Phương Tư Minh, không có ông, trên thế giới này sẽ không có tồn tại Phương Tư Minh. Bởi vì nguyên nhân như vậy, bất luận về sau xảy ra chuyện gì, phần ân tình và ấm áp này trước sau cũng không có cách nào bị thay thế.

Lúc năm Phương Tư Minh còn nhỏ đã thể hiện ra thiên phú võ học rất mạnh, Chúc Văn Khuê liền dịch dung cho hắn rồi đưa tới từng môn phái, bái nhập môn hạ luyện tập võ công, học được chút cơ hội liền mượn cơ hội đưa đi. Lúc này đây Phương Tư Minh tuổi tuy nhỏ, nhưng lại tinh thông võ học các môn phái, thông hiểu đạo lí, cuối cùng tạo nên con đường võ công độc nhất thuộc về mình.

Mấy năm trôi qua, Vạn Thánh Các nhiều lần dấy lên mưa gió trong giang hồ,nhưng trước sau vẫn không thể chính thức làm lung lay đến căn cơ triều đình. Báo thù đoạt vị xa xa không hẹn, tính tình của Chúc Văn Khuê cũng ngày càng hỉ nộ vô thường. Ông ta quá thực sự muốn bắt lấy tất cả cơ hội, cũng không thể lại dễ dàng tha thứ cho một tí sai lầm nữa. Mà Phương Tư Minh từng được ông ta thật lòng bảo bọc và yêu thương, trong mắt của ông ta, cũng càng ngày càng giống như là một công cụ. Công cụ thì không cần tình cảm, không cần bản ngã, chỉ cần bị mài giũa đến càng thêm sắc bén tiện tay, đi thực hiện ý chí của chủ nhân. Ông ta cho Phương Tư Minh thêm càng nhiều thuốc cải tạo thân thể, hao hết tâm tư để hắn học tập các loại tài nghệ, thậm chí kể cả làm sao để nịnh nọt nam nhân cùng nữ nhân, truyền cho hắn thêm càng nhiều mệnh lệnh, cũng cho hắn thêm càng nhiều sự trừng phạt và trói buộc thống khổ. Mà hết thảy này,đều bị dùng từ “Yêu” cuốn lấy. Đây là tình yêu và hy vọng của phụ thân, để con cái trở thành người kiên cường mà hữu dụng, chỉ có ném bỏ tình cảm và mềm yếu, mới có thể sống sót trên thế giới này. Mà Phương Tư Minh, đứa trẻ bị ném bỏ qua, được cứu vớt qua, lại bị năm trong tay, đối với tất cả nhận thức thuộc về thế giới này đều đến từ những lời dạy bảo của người được gọi là phụ thân, bất luận là ấm áp hay là đau khổ, đều là ông ấy mang lại. Ký ức lúc nhỏ cùng với sự dưỡng dục bao nhiêu năm, đã đúc ra một cái lồng cứng rắn, khiến hắn chỉ có thể tin tưởng phụ thân, chỉ có thể không ngừng giãy dụa tiến về phía trước dù chỉ một khắc, không thể phạm sai  lầm, không thể thất bại, cũng không thể dễ dàng bị lay động bởi sự ấm áp có dụng tâm của thế giới bên ngoài, muốn để cho bản thân trở nên càng “có ích”, chỉ có như vậy,mới có giá trị tồn tại.  

Chúc Văn Khuê vặn vẹo, Phương Tư Minh vặn vẹo. Bọn họ từ một cặp phụ tử ấm áp nhất, đi tới cảnh ngộ vừa đáng buồn vừa đáng thương.

Tiếp theo Vạn Thánh Các không ngừng mở rộng, những người như Lâm Thanh Huy, Nguyên Tùy Vân gia nhập, trở thành trợ thủ đắc lực của Chúc Văn Khuê. Mà trong lúc Phương Tư Minh trên đường hành tẩu giang hồ, hầu như luôn cùng một vị thiếu hiệp gặp gỡ, cũng bất tri bất giác tạo ra ảnh hưởng đối với hắn, thậm chí khiến cho hắn từng thủ hạ lưu tình mấy lần. Những biểu hiện ngây thơ mà mềm yếu này đã khiến Chúc Văn Khuê càng thêm bất mãn, Phượng Tư Minh đang dần dần mất đi sự tín nhiệm của ông. Đồng thời trong lòng Phương Tư Minh, cũng dần dần sinh ra một tia hoài nghi, lẽ nào thế gian thật sự có thể có thiện ý vô duyên vô cớ? Lẽ nào thật sự có sự ấm áp không cần hồi báo? Lẽ nào thật sự có thể thông qua tình cảm mà không cần cân nhắc giá trị lẫn nhau?

Nhưng là, bất luận những suy nghĩ mới lạ này làm quấy nhiễu hắn, nhưng hắn trước sau cũng không có một chút dao động, đó chính là tuyệt đối trung thành với phụ thân. Lựa chọn cả đời này của hắn sớm đã viết liền vào tánh mạng của hắn trong những năm tháng mới bắt đầu, từ ngày hắn được mang đi khi ấy, mạng của hắn đã do Chúc Văn Khuê quyết định rồi.

Hắn không có một cơ thể bình thường, không có một gia đình bình thường, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không nhận thức được cái gọi là yêu của người đời, có thể là hắn không hề để ý.

Bởi vì, hắn cũng từng được người khác yêu qua trong những ngày tháng đó, hắn cũng dùng phương thức của mình mà yêu người khác, rồi có thể vì người đó mà chết, cũng có thể vì người đó mà sống. Đây chính là Phương Tư Minh đối với phụ thân của hắn, tình “Yêu” thuần túy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro