bi kịch 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

33) Một bi kịch vĩ đại. (phần 2)

Bão tố trong lòng biển lặng.

***---***

Nhẽ ra cô ấy nên hét lên mới phải, chỉ là với từng đó máu hay xác chết, vẫn còn là quá ít so với những gì cô từng nhìn thấy. Còn sợ hãi ? Mỗi ngày cô đều thức dậy và đối mặt với ác mộng của cuộc đời mình rồi. Nếu mơ thấy cảnh tương tự như cảnh của cái sàn nhà nhuốm đỏ ngay lúc này, nhiều khi đó lại là mộng lành.

Chỉ có mơ thấy anh, mới là những lần khiến cô trở giấc trong đêm. Rồi tắm trong nước mắt, là từ cười đến khóc, là ấm áp đến lạnh lẽo, là quá khứ màu hồng đến hiện tại màu đen, là hạnh phúc đến bẽ bàng. Là câm nín nghẹn ngào như ngay lúc này.

Còn anh, anh đã định quay lưng đi, ngay lập tức sau khi xác định rõ tình trạng của cái xác kia, đó là một thói quen được rèn luyện để dần trở thành bản năng. Chỉ là trong một khắc nhìn quanh, đôi mắt anh dừng lại ngay chính giữa của vách tường đối diện, là một tấm ảnh cưới, mới và sáng màu hơn nhiều so với tấm hình nhỏ mà anh vẫn luôn giữ trong người.

Hai tấm ảnh cưới, một lớn một nhỏ, một mới một cũ, hai chú rể, nhưng cô dâu thì chỉ một.

Anh lên tiếng trước, chỉ vào cái xác và nói, nhẹ nhàng, điềm tĩnh như mọi lần khác trong cả cuộc đời :

_ Đây là chồng của em ?

Cô gật đầu, nước mắt theo đó tuôn ra lả tả. Đúng là anh ấy rồi, gương mặt đó, vóc dáng đó, giọng nói và cách nói đó, và cả ánh nhìn đó nữa. Mỗi thứ, đều là chỉ có duy nhất một người đàn ông trên đời này có thể sở hữu. Là hình ảnh được chôn sâu kín nhất trong lòng cô, để bây giờ đây đang hiện ra trước mắt.

Vẫn là anh nói tiếp :

_ Hắn còn người thân nào khác không ?

Cô lắc đầu.

Anh nói nhỏ hơn một chút.

_ Con của hai người ?

Cô vẫn lắc đầu, nước mắt được dịp chảy qua hai bên, loại son phấn rẻ tiền kia không hề chống được nước. Gương mặt mỹ miều kia lem luốc như bước tranh màu phấn dưới cơn mưa.

Anh vẫn nhìn cô, gương mặt vẫn lạnh như cái lạnh của 16 năm nay.

_ Lo đám tang cho hắn đi, việc đó đúng.

Cô gật đầu.

Anh quay lưng đi, một bước, và nói câu cuối cùng với người phụ nữ đang tuôn trào kia. Người đang dính mắt vào bóng lưng của mình.

_ Chờ hai phút sau khi anh đi, rồi hét lên thật to, cố đánh thức hàng xóm dậy. Cứ khóc, nhưng ngoại trừ 'không biết ' ra, đừng nói hay cố nói gì khác cả, em không giỏi nói dối đâu..
..
..anh sẽ quay trở lại.

Hai phút sau, một tiếng gào hét thê lương vang lên trong đêm, là âm thanh của 16 năm kìm nén.

***---***

Bụt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro