Bi kịch 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

41) Một bi kịch vĩ đại. (hồi 4)

Bão tố trong lòng biển lặng.

***
***

Lướt nhanh vài sự kiện.

Giữa sự nghiệp và gia đình, anh chọn gia đình, đúng hơn là chọn cô. Công việc đang làm, anh ủy thác lại cho một người đáng tin và đủ khả năng.

Căn nhà nơi làng chài cô để lại cho một người cháu họ hàng xa của người đàn ông đã chết kia. Sau khi thu xếp xong bữa giỗ 49 ngày của chồng, cô nói muốn về thăm quê và rời khỏi. Một lần bước đi không cần ngoái đầu nhìn lại.

Buổi trưa hôm đó, cô tới bến xe đò, chỉ có một cái nón trên đầu, một bộ đồ trên người và một cái giỏ đi chợ trên tay. Nếu đã chọn bước đến tương lai, thì những thứ của quá khứ 16 năm kia, mặc kệ có những gì cô đều không cần nữa.

Giữa biển người xa lạ đang đến rồi đi, cô không lo lắng, không sợ hãi, không một chút hoang mang, bởi vì cô đã thấy anh. Người đàn ông đội nón kết, đứng như một pho tượng trước cổng bến xe, cả thế giới trở nên quá bé nhỏ khi cô nhìn thấy anh, đang mỉm cười với cô. Người đàn ông mà một lần trong đời cô đã chọn trao hết tình yêu và hạnh phúc của mình, để rồi dù chuyện gì có xảy ra, cũng chưa bao giờ cô hối hận.

Anh và cô ngồi cạnh nhau, nắm tay nhau, trên chuyến xe ghế ngồi đi về miền tây, hành trình dài đăng đẵng một ngày trời. Có đôi lúc cô mệt mỏi, thiếp đi trên vai anh, để rồi mỗi lần tỉnh giấc, điều đầu tiên cô thấy chính là đôi mắt trìu mến của anh đang nhìn mình, cùng đôi tay giữ lấy cô, ấm áp, dịu dàng.

Đến miền tây, đi qua phà, qua cầu, qua đò, rồi lại qua phà, hai người đã đến được tổ ấm của mình.

Anh tìm được một căn nhà nhỏ, có hàng dừa, con sông phía trước, phòng khách rồi đến phòng ngủ, bếp ở phía sau, mương nước và cái cầu tiêu bên cạnh.

Anh làm thợ sửa máy, đúng hơn là sửa chữa được mọi thứ, từ bóng đèn cho đến ô tô, từ cái quai dép đến cả tòa nhà. Anh có những người bạn ở vùng đất này, họ luôn cố gắng để giúp đỡ anh xây dựng tổ ấm của mình. Và với lòng tự trọng của mình, anh luôn trao họ lại nhiều hơn những gì mà anh nhận.

Cô rời xa miền sông nước này từ nhỏ, kiến thức và kinh nghiệm cô có về nơi này không nhiều. Nhưng với giọng nói, sự chất phát, hồn nhiên và mơ mộng sẵn có trong tim, cô nhanh chóng hòa nhập. Buổi sáng tiễn anh đi, cô dọn dẹp nhà, đi chợ nấu cơm, cuối giờ trưa thì ra phụ bán hàng trái cây cho chủ vườn hàng xóm ngoài tỉnh lộ. Cũng tranh thủ học luôn cách đan lát vài thứ, rồi vừa đan vừa nhìn mấy người già đánh bài tứ sắc.

Có lần cô ham vui, vào nhập hội, thua gần hết nửa tháng tiền công, rồi tối về ôm anh mà khóc, mà uất ức cắn anh. Anh cười, rồi than đau cả đêm mà cô không thèm thoa dầu cho anh, chỉ ôm gối mà nằm thút thít khóc, nửa tháng tiền công chứ có ít ỏi gì đâu, còn nếu tính thành tiền đan lát, với tay nghề 'cao siêu' của cô thì không biết phải đan tới chừng nào mới kiếm lại được, cô hận mấy con bài nhỏ nhỏ nhiều màu đó, hận luôn mấy bà già 'gian xảo' kia, thề từ mai ra giữa đường mà ngồi, không tới gần cái sòng tệ nạn đó nữa.

Anh lắc đầu, biết là có khuyên hay an ủi cô thì cũng vô ích, tính tình vợ mình anh hiểu rõ nhất, cứng đầu xấu tính có dư. Vậy nên sáng hôm sau anh nghỉ một ngày, ra ngoài mua về mấy bộ bài tứ sắc, rồi dạy cô cách chơi sao cho đúng, mà đúng ở đây thì chính là thắng.

Cô không phải học trò giỏi, nhưng anh là một người thầy xuất sắc, coi như sau một khóa học ngắn, cô tốt nghiệp loại trung bình. Nhưng nhiêu đó cũng là đã đủ cho công cuộc báo thù vĩ đại ngày hôm sau, cô đã thành công khiến những người già kia phải uất hận, chửi tục mà mang dép vô, đứng dậy ra về lấy thêm tiền, vài lần như vậy.

Đêm đó anh hỏi cô :

_ Sao rồi cục vàng của anh. ?

"He he he he he.....he he..nhìn nè.." cô xòe tiền ra.

_ Bao nhiêu đó ?

"Thì tiền bữa trước em thua đó, đủ luôn."

_ Ít vậy thôi sao ? Chơi nhỏ lắm à.

"Hông, nhiều lắm, mà em cho lại hết rồi, tội mấy bả, mà sau này em cũng không chơi nữa, chán rồi. "

Anh cười, đó là lý do mà anh yêu cô. Anh ôm cô vào lòng, cố ngăn cản sự sung sướng đang manh động của cô. " Cục vàng của anh muốn gì cũng được, sao cũng được, chỉ cần đừng chán anh là được. "

"Muộn òi, chán lun òi."

Hạnh phúc liên tiếp tới cho căn nhà nhỏ bé kia, một ngày kia cô nôn ọe, anh bắt mạch cho cô, là mang bầu tháng thứ hai.

Người đàn ông kia sau nửa đời lang bạt cuối cùng cũng có được giọt máu của mình, với người ông yêu, hạnh phúc thật nhiều.

Nhẽ ra là phải nhiều hơn nữa mới đúng..

***

Bụt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro