Đi tìm giới hạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39) Đi tìm giới hạn cho sự tàn nhẫn của con người.

***

Chiến tranh, diệt chủng, khủng bố, xả súng, đầu độc, đánh bom, sát nhân hàng loạt, hơi ngạt... thôi mấy cái khó quá, ghê gớm quá, kinh khủng lớn lao quá, để dành cho người khác viết, ta trình độ còn kém, đành phải viết mấy cái nhẹ nhẹ đơn giản thôi.
.

Công nghệ khai thác lòng thương hại.
.

Có những nhóm người, thậm chí là cả ngôi làng, cả gia tộc, họ kiếm sống bằng việc lợi dụng lòng thương hại của người khác, bọn họ thường đi bắt cóc hoặc thu mua trẻ con. Sau đó là bẻ tay, bẻ chân, chọt cho mù mắt, rạch mặt, nhổ răng, cắt lưỡi, tưới nước sôi lên người.. sao cho bọn chúng trở nên tật nguyền, tàn phế, xấu xí đáng thương. Rồi đem lũ trẻ đó ra đường gia nhập vào nhóm ăn xin, thường thì những đứa nhìn càng bất hạnh khốn khổ, thì sẽ kiếm được càng nhiều tiền.

Nghe qua thì có lẽ bọn họ không phải là những người tốt cho lắm nhỉ ?

Sai rồi, bọn họ còn tốt nhiều lắm đó, nói là đầy tính lương thiện cũng không sai, bởi có rất nhiều những người khác cũng kiếm sống bằng công việc tương tự, nhưng lại giỏi, sáng tạo, nhiều kinh nghiệm và chuyên nghiệp hơn rất nhiều.

Họ chặt cụt luôn, chân hoặc tay, hoặc cả hai, tới đầu gối hay tới nách, tới háng tùy ý. Nhưng luôn chú ý chừa lại một cánh tay không chặt, để đứa trẻ có thể dùng nó để bám víu, chèo kéo, hay đơn giản là ngửa ra để xin xỏ người đi đường.

Họ không chọt, mà là móc ra, rồi cắt luôn phần mí mắt, để trong mọi trường hợp khi người khác nhìn vào, sẽ đập vào mắt họ đầu tiên chính là hai cái hốc đem ngòm đó. Và để cho công việc được trôi chảy, đứa bé sẽ được phát một nắm dòi, để lâu lâu bốc vài con thả vào cái hốc mắt của mình. Chỗ mà đang ung mủ kia, và lũ dòi được tung tăng bơi trong đó.

Rồi họ chọn một cây sắt to hoen rỉ, mài nhọn, nung nóng nó lên, rồi chầm chậm đâm xuyên qua giữa người một đứa trẻ, thường là ở vùng bụng. Nhưng với những người có kinh nghiệm, họ có thể bắt đầu mũi đâm ở xương sườn, rồi xuyên qua bên kia, thậm chí xuất sắc hơn, là hai cây như vậy trên mỗi cơ thể.

Kế tiếp thì đương nhiên là đem đứa trẻ ra ngoài đường, nhớ là phải không cho nó dùng thuốc mê, để nó đau đớn và la hét, để người ta biết là nó vẫn còn đang sống. Và phương pháp này có một điều rất là hay, rất là có lợi. Đó là không cần phải quá bận tâm về việc phân phát dòi mỗi ngày, bởi vì nó sẽ tự sinh ra, tự bò lúc nhúc quanh miệng của vết thương.

Đây là một công việc để kiếm thu nhập thật sự, mà công việc thì cần phải có chuyên môn, có phương pháp. Vậy nên sẽ có một vài chú ý nhỏ cho những người trong nghề. Để liệt kê ra thử vài cái.

Một là trang điểm, có hai xu hướng trang điểm chung, đầu tiên là trang điểm cho mắt hay còn gọi là trang điểm tình thương, dùng phấn, chì, bút kẻ mắt để trang điểm đậm phần mắt cho những đứa còn mắt, khiến nó long lanh, đẹp, và tỏa sáng, như mèo con hay chó con vậy, rất đáng yêu.

Và hai là trang điểm cho cả gương mặt, bằng dao hay bằng bàn chải sắt tùy ý, khiến nó nhìn giống như miếng thịt bò loại hai, tươi rói nhưng chảy nước. Đây gọi là trang điểm sợ hãi, khiến người ta sợ mà móc tiền ra để khỏi bị đeo bám. Rất có hiệu quả.

Chú ý thứ hai là phải biết đến tính kết hợp, tính đa dạng, nhiều màu sắc, nhiều chủng loại mặt hàng. Nắm bắt được yếu tố tâm lý của khách hàng. Tức là người ta sẽ không móc tiền cho một đứa bị cụt cả hai tay, nếu như mới vừa vài giây trước, vài bước chân trước.. họ đã cho một đứa tương tự như vậy. Cho nên phải liên tục sáng tạo, không thể chỉ theo thói quen mà chặt hay móc hoài một thứ được.

Và cũng phải thật sáng tạo và nhiệt tình trong việc trừng phạt những đứa kiếm không đủ tiền trong ngày. Bọn chúng thường sẽ không quá sợ đòn roi đâu, tốt nhất là hãy bắt cóc hay mua các nhóm anh chị em, sẽ dễ khống chế hơn nhiều. Tình thân luôn luôn là sợi dây thừng tốt nhất.

.

Nghe thì thấy có vẻ bắt đầu hơi tệ rồi đó, bắt đầu thấy căm phẫn sôi máu rồi đó. Nhưng chưa đâu bạn của ta ơi, nếu được chọn thì ta vẫn sẽ bẻ đôi tấm huân chương người tốt việc tốt ra mà trao cho họ. Sẵn sàng mời họ lên bục và ngồi nghe họ nói về các yếu tố đạo đức mà họ có, bao luôn vỗ tay.
.

Kiểu kiếm tiền vừa kể trên vẫn còn quá thụ động, quá nhiều tính may rủi với nguồn thu không ổn định, bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố. Từ một đứa trẻ, vẫn có nhiều cách khác tốt hơn để kiếm tiền từ nó, đặc biệt là với những đứa trẻ xinh đẹp. Mua bán kinh doanh, vẫn luôn tốt hơn là xin xỏ.

Thường thì sẽ là những bé gái, nhưng nếu là bé trai xinh đẹp thì cũng không sao, sở thích của con người rất đa dạng, vậy nên dịch vụ cũng cần phải đa dạng theo, quy luật cung cầu luôn đúng.

Những đứa bé đó( gái hoặc trai tùy trường hợp) sẽ được cho tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt gọn gàng, son phấn nước hoa là cần thiết, rồi đưa vào phòng 'giải trí', nơi nó bị cột tay và chân lại, có thể cho mặc đồ nhưng thường là loại rẻ tiền thôi vì dù sao sau khi kết thúc thì cũng chẳng còn mảnh nào trên người.

Rồi họ bắt đầu thu tiền, có tiền thì vào 'giải trí', chỉ giới hạn thời gian, không giới hạn những việc có thể làm, nếu có chuyện gì quá đáng xảy ra, làm tổn thương đến món hàng, thì cũng có thể dùng tiền để giải quyết. Sẽ có bao nhiêu khách ? Không chắc lắm, nhưng chắc chắn là thu nhập sẽ nhiều hơn việc xin ăn ngoài đường. Thỉnh thoảng khách còn xếp hàng và chia sẻ kinh nghiệm giải trí cho nhau.

Họ sẽ làm gì ? Nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm gì hở bạn của ta. Khi không có ràng buộc, không có trách nhiệm, không có phê phán và đặc biệt là không có chừng phạt. Nơi ngươi có thể thoải mái thả con thú của mình ra và để nó thỏa mãn những khao khát thầm kín của mình, sẽ làm gì? sẽ làm những gì ? Vận dụng trí tưởng tượng đi.

Nói về món hàng kia, mỗi ngày sau khi xong việc sẽ được cho ngủ và cho ăn, thường thì thức ăn sẽ ngon lành hơn những đứa khác một chút. Mỗi ngày, mỗi ngày như vậy, cho đến khi không còn ai cần nó nữa, thì sẽ bắt đầu được chủ nhân chọn bộ phận để chặt và quăn ra đường, không thể lãng phí được.

Việc này có rất nhiều lợi ích, ngoài thu nhập nhiều và chủ động hơn, thì nó còn khiến đứa trẻ trở nên vô cùng dễ quản lý, không ngoan cố cứng đầu như lũ ngoài đường kia.

Bởi thường thì nó sẽ bắt đầu công việc khi còn rất nhỏ, bởi khách hàng luôn thích thú và sẵn sàng trả giá cao hơn cho những món hàng nhỏ nhắn, đáng yêu, đến cả tiếng hét hay rên rỉ cũng dễ tạo ra hưng phấn và kích thích hơn.

Bọn chúng khi đó chưa hình thành được nhận thức về mục đích hay giá trị của cuộc sống, vậy nên cái khái niệm về bất hạnh hay quyên sinh tự giải thoát cũng không có. Cái ý chí non nớt đó đã bị bóp nát từ sớm rồi. Khiến bọn chúng nghĩ rằng làm cái công việc đó là mục đích sống của mình, chịu đựng và chịu đựng là lý do mà mình được sinh ra. Việc được cho ăn ngon hơn những đứa trẻ khác khiến chúng cảm thấy bản thân mình may mắn rồi lấy đó làm hạnh phúc. Thi thoảng để mang tính khích lệ, những đứa cụt què khi cũng sẽ được mời tham dự với tư cách khách hàng.

Và cái lợi ích mang tính lâu dài trong việc kinh doanh này là, đứa bé kia theo thời gian sẽ trở nên 'giỏi' hơn, đúng hơn là sẽ luôn cố gắng để trở nên giỏi hơn, điêu luyện hơn, đóng kịch, đóng tâm lý hợp với nhu cầu của người mua hơn. Nó coi việc lượng khách ngày hôm nay nhiều hơn ngày hôm qua là một niềm vui, một niềm tự hào, cái xoa đầu sau khi đếm tiền của ông chủ là động lực sống cho nó, dù rằng nó chẳng nhận được một cắc nào cả. Nó không cần hay nghĩ đến tiền, mỗi đêm nó chỉ cầu mong là chủ nhân đừng đánh thức nó dậy rồi chặt nó ra là được, sau đó thì chìm vào mộng đẹp. Chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

*

Không chỉ hủy hoại bên ngoài, mà còn hủy hoại cả bên trong, không chỉ lấy đi cơ thể, sinh mạng, mà còn lấy đi cả linh hồn. Quỷ dữ khiến người khác biết sợ hãi, biết hối hận, biết đau khổ, biết ăn năn, biết coi linh hồn như một vật phẩm có giá trị, còn con người.. giỏi hơn quỷ dữ nhiều.

Một cỗ máy, một công cụ, một con búp bê hay một miếng thịt ?

Tại sao lại có những con người có thể sống và cười mỗi ngày sau khi đã làm những việc đó ? Tôi không nói đến những kẻ cầm dao hay dây trói, tôi đang nói đến những vị khách hào phóng kia kìa, những gương mặt hiền lành đức hạnh ở xung quanh chúng ta, cho đến khi con thú bên trong lộ ra.

Mọi người nghĩ rằng chỉ là vì cuộc sống hiện đại nên dẫn đến đạo đức suy đồi, khiến những việc đó trở nên phổ biến hơn ?

Cũng đúng. Nhưng đúng hơn là nhờ đến sự hiện đại, nên chúng ta mới có thể biết và chia sẻ nhau những câu chuyện đó. Vậy còn những chuyện, những kẻ chưa được biết đến thì sao ?

.
Trương Lang Vương.
.
*
Cho đứa trẻ sơ sinh uống thuốc ngủ để nó lim dim mệt mỏi trên lề đường.
*
Mặc áo mỏng manh, đứng ngoài quốc lộ, giữa cơn rét mà vẫy tay người đi đường.
*
70 tuổi và 7 tuổi.
*
Chiếc thang máy định mệnh.
*
Chợ tình dục ở biên giới.
*
Quỵt tiền sau khi mua trinh đứa bé 13 tuổi.
*
Công nghệ bán trinh con gái nhiều lần của các bà mẹ.
*
Tìm được cái hòm sắt mới bên cạnh cái hòm sắt chứa xương cốt 14 đứa trẻ.
*
Làm mẹ tuổi 13.
*
Nợ tiền đánh bạc, cha đem con gái đi cầm thế.
*
Cho thuê con nít một ngày hai trăm rưỡi.
*
Đừng cho nó ăn, cứ để nó xanh xao tiều tụy, bọn từ thiện sắp tới rồi.
*
Mấy người không đưa tiền tình thương cho tui nữa thì tui bắt nó đi làm gái.
*
Mẹ ơi..! Ổng làm con đau.
"Ráng đi con, từ từ rồi sẽ quen thôi."

****
****

Lang.

Mọi người nghĩ câu truyện trên là bịa đặt sao, hay là cố tô vẽ ra. Nếu thật vậy thì bản thân các ngươi kém quá rồi đó, ta sẽ không giải thích hay biện minh gì đâu.
Bởi nếu đã không biết thì tốt nhất đừng bao giờ biết, sẽ dễ cười hơn.

Đây chỉ là hồi mở đầu, thậm chí câu chuyện trên còn chưa lọt được vào danh sách khiến ta phải suy nghĩ.

Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.

"Đừng tìm quỹ dữ trong giấc mơ hay nỗi sợ hãi, hãy mở mắt ra và thử nhìn xung quanh đi."

Trương Lang Vương.

(Định đăng tấm hình về nạn nhân của nô lệ tình dục, đứa bé mới 4 tuổi, mà facebook không cho, coi như các ngươi gặp may mắn.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro