Viết cho em (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em !

Không phải là công chúa nhỏ
Không yếu đuối hay lẽn bẽn ngây thơ
Không rụt rè giả vờ mình hiền dịu
Hay ngượng ngùng chớp đôi mắt long lanh.

Đã qua rồi những chuyến đò vắng
Gửi lạnh lùng trong hơi tối men cay
Vui cuộc vui của tình sầu lạt lẽo
Bước vẫn đều trăm vết cắt trong tim.

So với anh, em chính là cô giáo
Lũ học trò một trăm đứa như anh
Xoay ngoan ngoãn, tiếng đọc thơ ngoan ngoãn
Tiết đầu giờ là cả lớp yêu cô.

Em đã từng đi qua nghìn chốn lạ
Đã đạp lên loài thú thích sân si
Lấy thỏa thích những gì mà em muốn
Và sẵn sàng đối diện với thế gian.

Chẳng có gì làm em sợ anh cả
Hỡi chàng trai yếu đuối mắt xanh xao
Hay khép nép khép mình như con tép
Liếc một lần là không dám ngước lên.

Chẳng có gì làm em ngại anh cả
Kẻ cười tươi như đứa trẻ lên ba
Chỉ cần kêu lên một tiếng ú oa
Là hoảng hồn co giò chạy mất dáng.

Anh biết chứ? Em chẳng biết ngại ngùng đâu.
Cả thế gian chẳng có gì làm em ngại.

Chỉ là..em yêu anh, lỡ yêu anh.
Nên lỡ tay, biến mình thành công chúa nhỏ.
Biết ước mơ, biết tưởng tượng, biết ngượng ngùng.
Biết nằm nghiêng bên vành khung cửa sổ
Hỏi chú chim : " Hoàng tử ở đâu rồi ?"
Vì yêu anh, em trở thành cô bé
Tuổi đôi mươi biết rúc rích đợi chờ.
Mộng với mộng, với tình, tình với mộng
Một giấc mơ hạnh phúc được vun đầy.

Em từng hứa lòng này không yêu nữa
Bởi lứa đôi chỉ toàn chuyện dối gian.
Thấy thật nhiều và nếm cũng thật nhiều.
Nên dặn lòng tim này xin hóa đá.

Tại anh đó, là tại anh hết đó.
Là lỗi của anh, cướp tim nhỏ của em
Sưởi ấm bởi nụ cười, đập nhanh trong bàn tay nóng.
Để buông ra nó chẳng là của em nữa.
Anh đã giữ mất rồi.

Vậy đó, hãy trả lại cho em.
Với tiền lời là con tim anh nữa.
Em sẽ ép cả hai thành một khối
Chẳng thể nào tách ra nữa được đâu.

Và em sẽ biến anh thành nô lệ
Để trả thù những khoảng khắc trông mong.
Trừng phạt anh bằng những trò kinh khủng nhất.
Để thỏa lòng người con gái đang yêu.
Nhưng trước đó em sẽ vờ mình ngoan ngoãn.
Dụ dỗ anh sa vào lưới tình này.

Vậy nhé anh, cậu bé đi hoang ơi
Hãy lại đây nơi này em có kẹo
Có truyện tranh có nước ép quả đào
Có cả em người hiền lành nhất nhất
Vẫy gọi anh bằng hơi ấm ngọt đầy.
Đừng sợ, đừng đi lung tung nữa.
Hãy lại đây với em, lại đây với em.
Ngoan nào !
Ngoan nhé !
Em thương !

T L V.

Ôi ta viết ra mà ta thấy ngỡ ngàng.
Mảnh cảm xúc này ở đâu đây ?
Nghĩ một đêm chẳng tìm đâu thấy được
Thế gian sao thật lắm chuyện lạ kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro