Vì Hội An đã có em rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương uể oải bước xuống cầu thang. Anh vừa chợp mắt một lúc đã thấy tiếng đập cửa vội vã dưới nhà.

- Chuyện gì...

Tiếng "vậy" còn chưa kịp thốt ra, anh đã bị nguyên chiếc giày đập vào mặt. Chưa hết, một giọng nữ quãng tám hét vào tai anh đủ lời nhiếc móc thậm tệ:

- Đồ anh trai không ra gì! Có biết tôi phải về nhà bằng cách nào không hả? Anh có còn muốn sống và giữ lấy cái gia tài này không?

Khương không lên tiếng, anh với tay bật đèn ngoài cửa. Thoáng chốc, ánh sáng bao trùm lên hai người họ. À không, là ba người, bao gồm cả Phước, anh hàng xóm lâu năm nhà kế bên nữa.

- Trời ơi! Em đã quên cả nhà mình rồi à?

Phước kéo tay cô bé hung dữ, ái ngại nhìn bên má phồng rộp của Khương.

- Không sao đâu!

Khương khoát tay, bụng vẫn đợi một câu xin lỗi.

- Còn không mau xin lỗi người ta!-Phước giục.

Cô bé đó tảng lờ vẻ mặt đau đớn của anh trai mình, điềm nhiên nhặt lại chiếc giày trong nhà anh như thể cô chẳng có tội tình gì sất.

- Diệp, rất vui được gặp lại anh!

Diệp chìa tay ra trước mặt anh, đôi mắt trong veo sóng sánh nước.

Bức thư thứ ba mươi hai

"Ngày...tháng...năm,

Hạ,

Nói chắc em cũng chẳng tin đâu: Cô bé Diệp-em trai cậu Phước ấy, đã trở về rồi. Hồi nhỏ, anh nhớ em từng rất quý con bé, còn dẫn nó lên chùa Phúc Kiến thắp hương nữa còn gì. Cô bé vẫn còn trẻ con lắm, lại ồn ào nữa.

Từ ngày Diệp trở về, anh không dám lên ban công nữa, sợ nó nhìn thấy lại chọc quê anh. Em biết mà, cửa sổ phòng con bé nhìn thẳng sang ban công nhà anh.

Có lẽ nó hợp với xứ người náo nhiệt hơn một nơi tĩnh mịch, lặng lẽ như Hội An. Hay như anh, như em."

***

Bức thư thứ chín mươi bảy

"Ngày tháng năm,

Hạ,

Tan làm rồi, anh trở về nhà và viết thư cho em. Mà ngắn thế này có được gọi là thư không nhỉ?

Hôm nay đã là 28 Tết, vậy mà trời vẫn âm u quá. Anh nhớ những ngày Hạ còn ở bên anh, Hội An không buồn đến thế này.

Mọi người nói anh hãy quên em đi, bởi em sẽ không vì anh thương em mà trở về. Kỳ cục!

Em biết không, những ngày cuối năm, quán vẫn rất đông khách, lúc nào cũng ồn ào kẻ đến người đi. Nhưng anh vẫn cô đơn như vậy, chẳng thể quyện suy nghĩ của mình với bất kỳ ai.

Hạ à, anh nhớ em."

Khương trầm mặc nhìn lá thư trên tay dần biến thành tro bụi. Dường như có linh cảm, anh ngẩng đầu lên.

Phía bên kia, Diệp đang tỳ tay lên bậu cửa sổ, hướng nhìn rơi vãi trên những đốm lửa le lói còn sót lại.

Hai giây sau, Diệp nhận ra ánh mắt kỳ quái của Khương, cô luống cuống gãi đầu:

- Em không cố ý nhìn trộm.

- Ừ, em không nhìn trộm.

Khương bật cười.

- Mà anh đang làm gì thế?-Diệp trợn mắt-Không phải anh đang phi tang chứng cớ phạm pháp chứ?

Khương định trêu Diệp, nhưng đôi mắt trong veo kia làm cổ họng anh tắc nghẹn. Hít một hơi thật sâu, anh bảo:

- Viết thư cho một mối tình đã chết.

- Em xin lỗi!

- Không có gì.

- Lúc mẹ em mới mất, em cũng hay viết thư cho mẹ rồi đốt đi. Bây giờ, mỗi lần nhớ mẹ, em lại kiếm việc gì đó để làm. Lúc bận rộn hoặc quan tâm đến bố hoặc anh trai, em không thấy mình cô đơn nữa.

Khương ngả hẳn người lên ghế, ngước mắt nhìn bầu trời đen thăm thẳm.

Phía bên kia hoàn toàn tĩnh lặng. Anh cứ ngỡ Diệp đã bỏ đi từ lâu. Lúc anh đứng dậy mới phát hiện ra cô bé vẫn ngồi bên khung cửa, cẩn thận ghi chép thứ gì đó.

Bức thư thứ chín mươi chín

" Ngày tháng năm,

Hạ,

Trời lạnh mà có nắng như thế này thì hanh lắm...Nhanh quá, mới thế mà đã cuối năm.

Con Miu nhà hàng xóm hai hôm nay không leo qua phá rối. Cô bé bướng bỉnh hình như đã đi chơi, cánh cửa sổ đóng im ỉm cả ngày nay rồi. Bình yên vậy mà anh cứ có cảm giác không được chân thực cho lắm.

Anh tự hỏi rằng tại sao Hạ không ở đây mà nắng vẫn đẹp đến thế?

Trước cửa nhà anh xuất hiện một chậu xương rồng đã nở hoa. Ở Hội An này, vẫn còn người để ý đến anh ư?

Chiều nay, ba anh gọi điện giục anh qua bển. Anh nói anh không thể. Ba cúp máy cái rụp.

Vậy là anh lại làm ba giận rồi.

Nhưng biết làm thế nào đây, anh không thể rời bỏ Hội An mà đi được.

« Là, tu m'apparais telle encore

Que tu fus à ce dernier jour,

Quand vers ton céleste séjour

Tu t'envolas avec l'aurore ».

Hạ, anh không đành lòng rời xa nơi đây"

***

Khương vừa bưng hai bát mì cao lầu còn bốc hơi nghi ngút đặt lên bàn vừa quan sát người đứng ngoài ban công.

Cô bé cẩn thận nhặt lấy mảnh giấy không cháy hết ra trong chiếc chậu thau bằng đồng dưới chân mình lên.

Chỉ còn một đoạn thơ cũ của Martine:

Em vẫn còn hiển hiện

Như trong ngày cuối cùng

Hướng về nơi yên nghỉ

Bay cùng ánh rạng đông"

Diệp quẹt một que diêm, ngọn lửa nhỏ bé nhanh chóng đốt cháy mảnh giấy mỏng tang.

Ánh mắt phức tạp của con bé lúc ấy chợt khiến anh hoảng hốt. Bức thư anh viết hôm trước đã là bức cuối cùng anh viết cho Hạ. Anh tự cho mình một khoảng thời gian để quên cô ấy từ một trăm ngày trước.

Khương viết như anh vẫn còn rất yêu Hạ, nhưng sự thực là anh chỉ đang viết cho một tình yêu-như anh từng nói-đã chết trong tim anh đã từ rất lâu rồi. Anh muốn kiếm một lý do để sau khi hồi tưởng quá khứ, anh có thể chính thức đoạn tuyệt với bấy nhiêu nhớ thương say đắm nồng nàn thưở trước mà thôi.

Nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng anh khi thấy gương mặt thất thần của Diệp là vì cái gì đây?

***

...

- Anh Khương này, ngày mai mình đi thả đèn hoa đăng nha.

- Đợi đến Trung Thu đi!

- Thế thì còn lâu lắm!

Diệp phụng phịu.

- Nếu em không định sống ở Hội An lâu dài thì có thể ngay lập tức làm điều đó, giống tất cả những người khách du lịch khác, đến rồi đi đều rất vội vã.

Khương nói ra điều đó rất bình thường, nhưng rõ ràng, trái tim anh đang đập rất hỗn loạn.

- Em đợi được chứ!-Diệp giơ tay lên tỏ vẻ quyết tâm-Em sống ở Hội An, chết cũng phải chết ở Hội An!

- Nhớ câu nói của em đó!

Khương dọn dẹp bát đũa mang đi rửa.

Diệp nói ngày Tết rửa bát rất xui xẻo nên anh đành phải đảm đương tất cả. Con bé nhún nhảy đi theo anh, miệng làu bàu chuyện anh Phước tự dưng dẫn bạn gái về nhà rồi đuổi cô sang bên này, chuyện con Miu đi đâu mất hút, chuyện mấy bác gái hàng xóm cứ "xin" Diệp làm con dâu hết lần này đến lần khác, vân vân và mây mây.

***

Khương tỳ tay lên bậu cửa sổ trong phòng Diệp. Đúng là đứng từ chỗ này có thể nhìn thấy rõ mồn một nhất cử nhất động ban công nhà anh.

"Trước đây Khương làm ăn thua lỗ, nhưng nhất quyết không chịu nhận sự giúp đỡ từ ba mẹ hay di cư sang nước ngoài. Cậu ấy nói, có chết cũng phải chết ở Hội An.

Hạ cho rằng Khương không đủ yêu cô ấy nên đã bỏ đi với một người con trai khác. Hạ giờ đã lấy chồng, sinh con, không biết cô ấy có nuối tiếc không, nếu biết Khương cũng có thể đi lên từ hai bàn tay trắng. Cô ấy chưa chết, em nghe ở đâu chuyện vớ vẩn như thế?

Giọng nói của anh trai ngày hôm qua vẫn văng vẳng bên tai Diệp. Cô vốn không phải người hay tọc mạch, nhưng đối với những chuyện có liên quan đến anh lại rất đỗi tò mò.

- Khương này, anh Phước nói chị Hạ vẫn còn sống, sống rất tốt là đằng khác.

- Năm mới, đừng có nói những chuyện không vui

- Anh không mong chị ấy sống hạnh phúc sao? Chị ấy đã kết hôn, sinh con; chuyện gì đã khiến anh phải sống trong hoài niệm rồi tự nghĩ ra một cái kết kinh khủng như vậy?

-...

- Trả lời em đi, Khương

Giọng Diệp chưa bao giờ đáng thương như thế.

- Anh thà nghĩ rằng cô ấy đã chết đi...

- Vì sao chứ? Anh muốn cô ấy sống mãi trong lòng anh à?

Không phải. Ít nhất không phải trước đây hay bây giờ.

- Anh muốn nhớ rằng cô ấy chưa từng phản bội anh. Nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.

- Vì sao vậy?

Diệp ngửa mặt nhìn anh, khuôn mặt rạng rỡ tràn ngập nắng xuân. "

Vì Hội An đã có em rồi, Diệp ạ."-Khương tự nhủ.

- "Cảm ơn em!"

Diệp mỉm cười, cô không vặn hỏi anh nữa. Bởi trong đôi mắt anh, cô đã đọc được rất nhiều điều.


BÀI THƠ « SOUVENIR » CỦA ALPHONSE DE LAMARTINE,

Lời Việt trong truyện do Hoài Anh dịch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro