[Truyện rất ngắn] Như ánh sao đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết cuối tháng hai thật dễ chịu, tôi ngồi bó gối trên giường, chăm chú nhìn sang khung cửa sổ trắng muốt đối diện, chờ đợi người con gái ấy trở về phòng, hoặc chăm chỉ học bài, hoặc kiên nhẫn tập đàn, hoặc vui vẻ nói chuyện điện thoại với một ai đó.

Đúng mười hai giờ, cô ấy lại ngồi xuống, chống tay lên bậu cửa sổ, trầm ngâm ngắm sao.

Từng ngày trôi qua, tối nào tôi cũng làm cái việc mà có thể người khác nghĩ rằng rất điên rồ ấy: tắt hết đèn trong phòng rồi quan sát mọi nhất cử nhất động của người tôi thầm yêu.

Cứ như vậy, cô ấy mải mê ngắm sao, tôi si mê ngắm cô ấy, bầu trời đêm phủ lên tâm trí chúng tôi những nỗi niềm thầm kín riêng biệt.

***

Hôm nay, tôi cũng ngồi bó gối trên giường găm mắt về phía chiếc cửa sổ nhỏ đã kéo rèm kín bưng.

Trời không có sao. Mưa đang rơi từng hạt từng hạt, rõ ràng và lạnh lẽo.

Tôi với tay bật đèn.

Khoảnh khắc ánh sáng bao trùm lên toàn bộ căn phòng, tôi nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong gương: đôi vai gày gò, mái tóc dài gợn sóng, chiếc mũi ửng đỏ và nước mắt lăn dài trên má.

Hôm nay, tôi đã tỏ tình với cô ấy, và nhận được một cái nhìn đầy khó hiểu.

Cô ấy bật cười, huých vào vai tôi: "Cậu bị điên rồi!".

Tôi níu tay cô ấy, cẩn thận đặt vào tay cô ấy một lá thư cùng với trái tim héo hon của tôi.

Và cô ấy bóp chết tình cảm của tôi trong nháy mắt, bằng một cái tát xây xẳm mặt mày.

***

Đúng vậy, tôi không giống với đa số, nhưng tôi không bị điên, tất cả những việc tôi làm đều bởi con tim mách bảo.

Trời vẫn mưa rả rích. Con phố quanh co mà ngày nào tôi cũng đi qua bởi vì mưa mà càng thêm cô quạnh, buồn đến xé lòng.

Tôi đứng dưới một trạm chờ xe bus, đăm đăm nhìn về phía chiếc biển cấm màu đỏ ở phía bên kia đường.

Mọi hành vi làm ảnh hưởng tiêu cực đến lợi ích của xã hội đều bị pháp luật cấm. Nhưng không hẳn những điều bị cấm đoán đều ảnh hưởng tiêu cực đến cộng đồng.

Tôi ngừng khóc, hít một hơi thật sâu rồi trở về nhà.

Mẹ tôi đang ngồi trên sopha, chăm chú đọc thứ gì đó trên màn hình điện thoại. Tôi nhấc cao chân, định bụng sẽ làm mẹ giật mình như mọi khi.

"Cậu biết không, tớ đã tìm ra cậu bằng linh cảm. Nhi, tớ yêu cậu thật lòng mà"

Âm thanh vừa rồi là tiếng nói của tôi, lúc tôi tỏ tình với cô ấy.

Cốc sữa trên tay tôi rơi tuột xuống nền gạch vỡ tan. Mẹ tôi hoảng hốt quay đầu.

Tôi lướt qua đôi mắt đỏ ngầu của mẹ, nhìn xuống màn hình. Trên đó, là ảnh chụp bức thư tình của tôi.

Trong mơ hồ, tôi cảm thấy mẹ đang gọi tên mình.

Tai tôi ù đi. Âm thanh hỗn độn xung quanh từ từ bị vón thành từng mảng lớn rồi đẩy ra xa.

Tôi như nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp bên tai mình.

Trước mặt tôi, lại hiện ra một biển cấm đỏ đến nhức mắt.

.................................................................

Hà Nội, tháng 2 năm 2014

Little Bon


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro