Elisa [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trí nhớ của trái tim xóa đi những điều xấu và phóng đại những điều tốt đẹp"

-Gabriel Garcia Marquez-

***

Mười một giờ đêm, chiếc cầu đẹp nhất thành phố vẫn sáng rực những bóng đèn màu. Ở một góc tối tăm dưới chân cầu, đoàn làm phim vẫn cần mẫn thực hiện cảnh quay cuối cùng trong ngày.

Cửa chiếc Beetle bật mở, cô gái mặc váy trắng bỏ chạy thục mạng. Máy quay lia đến gương mặt hoàn hảo người phụ nữ ngồi ở vị trí lái xe. Cô ta nhếch miệng, ngồi thẳng lưng, lạnh lùng điều khiển chiếc xe đuổi theo cô gái kia, khi cảm thấy thích hợp mới tăng tốc, đâm mạnh vào con mồi trước mặt.

"Phịch" một tiếng, cô gái ngã lăn trên nền đất lạnh giá, máu trào ra từ phía miệng theo đúng ý đồ của đạo diễn. Đèn xe kéo dài những vệt sáng rung động trên mặt đất khô cằn nứt nẻ.

Người phụ nữ trên xe bước xuống, kéo lại chân váy hơi bị xô lệch do cú va chạm. Cô gái mặc váy trắng lồm cồm bò dậy, run rẩy lau đi vết máu trên khóe miệng. Cặp mắt sáng quắc chiếu lên cặp mắt long đầy thù hận. Sợ hãi, cô gái nhỏ quay mặt đi:

- "Chị muốn gì?"

Thảo My nghiến răng, mặt đỏ bừng, dúi đầu Hoàng Quyên lên tấm chắn gần đó:

- "Muốn gì à? Đến giờ cô còn còn hỏi tôi muốn gì sao? Cái tôi muốn cô đủ sức đem tặng cho tôi không?"

Mỗi một tiếng rít đều kèm theo một tiếng gằn nghe rởn hết cả da thịt. Hoàng Quyên ra sức van lơn, khóc lóc nhưng người nọ vẫn lạnh lùng túm tóc cô, tay còn lại giơ chiếc giày gót nhọn lên cao, trong hốc mắt chỉ thấy một màu xám tro tàn tạ.

"Cắt"

Đạo diễn hô vang, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Nhân viên trong đoàn rơm rớm nước mắt trong vài giây rồi ngay lập tức tập trung vào việc: người dọn dẹp, người thu xếp đạo cụ, hai người trợ lý vội vã chạy đến choàng khăn lên người ngôi sao của mình. Hoàng Quyên phủi bụi bẩn trên người, vẻ sợ sệt khi nãy biến mất không tăm tích, nhường chỗ cho sự kiêu kỳ, lạnh nhạt thường ngày. Thảo My thở phào nhẹ nhõm, quay về phía đạo diễn tinh nghịch nháy mắt. Anh giơ ngón tay cái tỏ ý khen ngợi. Thảo My vui mừng cười rạng rỡ, nhìn xung quanh một lượt mới dám vươn tay làm hình trái tim với anh.

Sau lưng cô, Hoàng Quyên túm chặt gấu chăn, trong đôi mắt trong vụn vỡ tủi hờn .

***

Thảo My nhấn F5 một lượt, các trang điện tử đồng loạt thay bài báo chủ đề, với vô số cách giật tít khác nhau. Cô lướt qua những động từ mạnh, những dấu ngoặc kép mỉa mai, mắt dừng lại ở hai cái tên người trịnh trọng: Hoàng Quyên và Trần Khánh.

Hoàng Quyên là con cưng của một công ty giải trí hàng đầu, mười bảy tuổi, ca sĩ thần tượng mới lấn sân điện ảnh không lâu. Cô ấy được coi như một kỳ tích, khi liên tiếp giành hết giải thưởng này đến giải thưởng kia, được lòng cả giới chuyên môn và người hâm mộ.

Trong dự án phim mới nhất của Trần Khánh, Hoàng Quyên đảm nhận một vai diễn tương đối gần gũi với hình tượng mà công ty chủ quản nỗ lực xây dựng: trong sáng, dễ thương, thánh thiện như một thiên thần.

Còn Trần Khánh, Thảo My quen gọi anh là K, là một đạo diễn trẻ vô cùng tài năng. Có ký giả từng viết về anh như thế này "...Nếu như muốn cất giữ số giải thưởng, kỳ niệm chương, tượng vàng mà Trần Khánh đang nắm giữ theo một cách trang trọng, chúng ta cần phải tổ chức một buổi triển lãm..." Không chỉ vậy, phim của Trịnh Khánh hễ cứ ra mắt là đứng đầu doanh thu phòng vé, dư âm của phim anh còn gây ra những cuộc tranh luận nảy lửa trên khắp các diễn đàn luận phim trong nước.

Thảo My bị cuốn theo họ trong một trò chơi tình cảm không khoan nhượng, không có lối thoát. Kẻ thắng sẽ có tất cả: tình yêu, tiền bạc, danh vọng. Kẻ thua cuộc chỉ còn cách từ bỏ công việc, cả đời quẩn quanh tìm lại cuộc sống bằng ngàn mảnh hoài niệm không giá trị.

Bảy năm trước, khi Thảo My chưa trở thành "sao", cô chỉ là một cô bé Việt Nam nhận được học bổng chất lượng cao đi du học ở Toulouse, cái gì cũng bỡ ngỡ cái gì cũng không biết.

Tuần thứ hai ở Pháp, cô mới hơi quen múi giờ, dám đi dạo phố một mình, bước vào những cửa tiệm xa hoa hay bỏ tiền mua vé xem những buổi triển lãm đắt đỏ.

Thảo My nhìn chiếc nhẫn đính ngọc lục bảo không chớp mắt. Như bị thôi miên bởi vẻ đẹp kiêu kỳ của nó, cô đưa tay định chạm vào mới nhận ra mình vừa đặt mạnh tay lên chiếc hộp trưng bày trong suốt. Cô đỏ mặt ngửng đầu, liền chạm phải ánh mắt khó hiểu của người đàn ông đứng đối diện.

Người ấy đưa mắt nhìn cô rồi phá lên cười. Thảo My bẽn lẽn rảo bước ra ngay chỗ khác.

Nhưng còn chưa kịp rẽ quặt vào con phố nhỏ, anh đã kịp đuổi theo cô, nói với cô bằng tiếng của một đất nước cách nơi cô đứng tới mười một giờ bay:

"Cô gì ơi, chúng ta làm quen nhé!"

Đó là lần đầu tiên cô gặp Trần Khánh.

Không lâu sau đó, hai người yêu nhau, đã cùng tựa vai nhau vượt qua những chuyện đau lòng, gian khó nhất của tuổi trẻ.

Cho tới tận bảy năm sau, chuyện cũ đã nhạt dấu vết, Thảo My cũng không bao giờ nghĩ tới khả năng anh phản bội cô. Dù người thứ ba tiềm năng đã bắt đầu đi những nước cờ đầu tiên, để chứng tỏ với cả thế giới anh ấy không còn thuộc về cô nữa.

- "K ?"

- "Ừm, em đã đọc báo chưa?"

- "Chưa, có chuyện gì vậy?"

- "Không có gì đâu"

- "Để em mở máy xem nhé"

- "Đừng"

- "Sao thế?"

- "Anh sẽ thu xếp chuyện này ổn thỏa. Hãy tin anh"

- "Em muốn gặp anh"

***

Thảo My mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, đội chiếc snapback che gần hết mặt, nhanh chóng chui vào chiếc xe hơi đậu sát lề đường.

Trần Khánh cài dây an toàn cho cô, dịu dàng hỏi:

"Em có đói không? Mình đi ăn đêm nhé!"

Thảo My khẽ gật đầu. Cơn buồn ngủ bỗng nhiên kéo đến, cô ngả lưng vào ghế, định bụng chợp mắt một lúc. Nhưng khi cô tỉnh lại, đã là hai giờ đêm, xe đậu bên chiếc cầu đẹp như không có thật hôm trước. Trần Khánh vẫn đang ngủ, trên khuôn mặt góc cạnh phảng phất vẻ mệt mỏi. Thảo My rời khỏi xe, trầm ngâm quan sát mặt nước trong đêm tối. Những hình ảnh phản chiếu vệt đèn tạo thành đủ hình hài kỳ dị lấp loáng trên sông.

Trần Khánh ôm lấy cô từ phía sau, khẽ thì thầm vào tai cô:

"My, anh yêu em".

***

Thảo My tì tay lên bậu cửa sổ, ngơ ngẩn trông theo bóng dáng chiếc xe phân khối lớn nhả khói đen kịt vừa đi ngang phố.

Hai hôm nay mưa phùn không ngớt, nên cảnh phố thị như càng lâm vào thế cô đơn, quạnh quẽ đến nao lòng.

Cô chợt nhớ đến vẻ hoảng hốt của mình và anh khi ánh đèn flash lóe lên tối hôm trước được bê nguyên xi lên mặt báo với những lời lẽ chẳng tốt đẹp gì. Cô bỗng chốc trở thành kẻ thứ ba đáng nguyền rủa trong lời tâm sự não nề trên blog của Hoàng Quyên. Đám fan cuồng của cô ca sĩ thần tượng sáng nay còn gửi đến văn phòng cô một chiếc hộp đựng dao găm, biểu thị cho ý nguyện tự sát.

Nhưng có lẽ Hoàng Quyên đã nhầm lẫn gì đó. Cô không phải là một nàng Elisa yếu đuối, nhu nhược, chỉ biết đau khổ đến chết khi người yêu thay lòng.

Lúc này, những suy tính trong thâm tâm cô trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Phải vậy thôi, cô phải tự tay bảo vệ tình yêu của mình!

***

- "Chị hãy từ bỏ đi"

- "Tại sao?"

- "Lần đầu tiên gặp anh ấy, em đã quyết định cả đời này sẽ không yêu một ai khác. Anh ấy phù hợp với em hơn chị"

- "Làm sao mà em biết điều đó?"

- "Nếu nhất thiết phải nói ra, thì em nghĩ đó là tuổi trẻ, nhan sắc, tài năng, ngoài ra còn có hoàn cảnh gia đình"

Nụ cười hời hợt trên gương mặt của Thảo My tắt ngúm. Cô hơi nheo hàng mi cong vút, chờ đợi Hoàng Quyên nói tiếp.

- "Em nghe nói trại trẻ S.O.S thường xuyên nhận được tiền ủng hộ từ tài khoản của một diễn viên nổi tiếng. Và có vẻ như cô ấy từng sống ở đó trong một khoảng thời gian dài."

Chuỗi ký ức xám ngoét xoẹt ngang qua tâm trí, Thảo My đứng nép vào góc tường, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi.

- "Chị không xứng với Trần Khánh!"

Hoàng Quyên đặt vào tay Thảo My một tấm séc, chỉ nhìn qua cũng biết giá trị của nó không hề nhỏ.

- "Em có thể hơn chị rất nhiều thứ nhưng có một điều chị nắm giữ dễ dàng mà cả đời em giành giật cũng không có được"

- "Điều gì?"

Hoàng Quyên khẽ cau mày.

"Tình yêu của anh ấy"

Thảo My ném những vụn giấy li ti vào khoảng không gian chật hẹp, ngẩng cao đầu rời khỏi điểm hẹn.

Cảnh vật xung quanh còn u ám hơn cả lúc trước.

***

"Thảo My lần đầu kể chuyện về mối tình bảy năm"

Người đàn ông chăm chú nhìn vào bức hình nổi bật trên trang nhất báo "Chuyện ngôi sao". Phóng viên đã chọn hai tấm hình đẹp nhất của họ, phần nối giữa chúng là một dấu hỏi chấm lớn. Anh lật giở những tờ báo khác, đều có nội dung na ná nhau, lên án Hoàng Quyên là một kẻ thứ ba không biết xấu hổ nhất trong giới giải trí.

Khóe môi Trần Khánh chợt nở một nụ cười nhàn nhạt:

- "The heart is forever inexperienced". [2]

Người trợ lý đặt lên bàn tách đen nóng, lo lắng hỏi:

- "Chuyện này liệu có ảnh hưởng đến bộ phim sắp ra mắt không, đạo diễn?"

Trần Khánh nhấp một ngụm cà phê, tận hưởng dư vị thơm nồng lênh láng trong khoang miệng:

- "Cậu còn nhớ hôm trước tôi có nói đến việc lôi kéo dư luận không. Chính là chuyện này đây"

Người trợ lý "Ồ" lên một tiếng, im lặng dẹp đống báo cũ sang một bên, có chút xót xa cho hai người con gái xinh đẹp trên trang bìa.

Họ vất vả đấu đá nhau, đến cuối cùng cũng không biết được, người mà họ dùng hết sức để chứng tỏ quyền sở hữu vốn chẳng yêu ai ngoài chính bản thân anh ta.

Va cái giá của sự phản bội đôi khi chẳng là gì cả!


[1] Elisa: Con gái của thần Zeus, sau khi chết trở thành đóa hồng vàng-biểu tượng của sự phản bội.

[2]  "Trái tim thì mãi mãi thiếu trải nghiệm"-Henry David Thoreau



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro