Kí ức có màu cà phê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Memory cafe

Ngọc nhấm nháp tách Mocha nguội ngắt. Nàng có một sở thích rất kì quái: luôn gọi cà phê nóng rồi đợi đến khi hơi lạnh bao bọc nó hoàn toàn mới chịu uống. Trước đây, nàng thường đọc sách đến quên cả thì giờ và tách cà phê của mình. Riết thành quen, nàng không uống được cà phê nóng nữa. Đôi khi, nàng đến tiệm mà không đọc sách, cũng không mang máy tính theo để viết truyện, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi chờ từng thời khắc qua đi, và tách Mocha của nàng càng thêm nguội lạnh.

- Có ngon không?

Hùng nghiêng đầu nhìn Ngọc chăm chăm, trong ánh mắt chứa một phần châm chọc.

- Không!

Ngọc hờ hững đáp, người ngả vào bức tường trắng hơi ngả vàng dưới ánh đèn nhợt nhạt.

- Vậy sao còn uống?

Nàng khép hờ mí mắt, buông thõng mọi ý niệm nặng nề trong tâm khảm:

- Để biết rằng bên trong mình vẫn còn ấm nóng.

***

Hùng không hiểu nổi Ngọc, cũng như Ngọc không biết nhiều về Hùng. Chỉ là một mối quan hệ lửng lơ, không quá thân thiết, không quá cách xa. Đoạn tình cảm dừng lại ở một điểm lưng chừng, đủ để một người con gái đa nghi như Ngọc cảm thấy yên bình.

Ngọc đã từng yêu nhiều, chia tay nhiều, tổn thương ít mà kí ức về nhau thì dày đặc, nên Ngọc chưa bao giờ quên được tình cũ một cách dễ dàng.

Mảnh yêu thương nhấp nhổm chắp vá của nàng đã nguôi ngoai rất nhiều khi nàng quen biết Hùng. Những quyển sách Hùng tặng nàng đa phần chất chứa lớp tổn thương dày dạn và đầy bi phẫn, bằng một cách nào đó, an ủi con người bất ổn bên trong Ngọc.

Hùng nói với Ngọc rằng cậu chưa yêu ai bao giờ. Ngọc tin một nửa và hồ nghi một nửa. Thật khó khi một chàng trai có vẻ ngoài cuốn hút như Hùng lại chưa từng yêu ai. Vậy mà Ngọc lại bị thôi miên trong cái nhìn chân thành của gã Bạch Dương khờ khạo, hay cười ấy.

Một buổi chiều nào đó, Hùng bảo kí ức của Ngọc có màu cà phê, nên càng để nguội càng đắng, mà lỡ tay thêm đường thì ngọt sặc.

Lúc đó, Ngọc không hiểu hết những điều Hùng nói. Có lẽ, Ngọc chưa từng uống đen nóng như Hùng, chưa từng bỏ thêm đường vào tách Mocha nhiều kem của mình. Hoặc giả, ngay chính bản thân nàng cũng không muốn hiểu Hùng thêm một chút.

Nàng giống như một con mèo lười nhác, chỉ bận tâm đến cảm xúc lên xuống thất thường của mình rồi bỏ mặc mọi chuyện xung quanh.

Ngọc có nhiều bạn-con-trai hơn bạn-con-gái. Nói thẳng ra là lũ con gái không ưa Ngọc. Tụi nó vẫn hay nói xấu Ngọc sau lưng, đôi khi, còn cố tình để Ngọc nghe thấy. Họ mặc định những chàng trai đến đón Ngọc mỗi buổi chiều đều là người tình của nàng, họ vui mừng ra mặt khi nhìn thấy vết bầm tím trên mắt nàng và mặc kệ nguyên do khiến nàng bị như thế. Ngọc chỉ buồn, chứ chưa bao giờ khóc về chuyện đó.

Điều đó không đáng, và Ngọc còn có nhiều chuyện khác phải làm.

***

Đến tận bây giờ, Hùng cũng không hiểu vì sao mình lại có thể quen Ngọc lâu như vậy. Trước kia, trong mắt Hùng, Ngọc chỉ đơn giản là một cô bạn cùng khai nơi giảng đường đại học, rất cao, cũng xinh nhưng không quá nổi bật, lạnh lùng, cô độc nhưng không quá bí ẩn, thu hút. Ngọc không đi xe, tan học là có người đến đón. Cứ dăm ba tháng, người đến đón Ngọc lại là một chàng trai khác. Có lẽ, vì thế mà tụi con gái nói Ngọc yêu đương chóng vánh rồi gán ghép những biệt danh khó nghe sau tên nàng.

Chuyện bắt đầu vào một ngày cuối tháng mười một, Hùng đọc được một status rất dài của Ngọc. Đêm ấy, Hùng cần mẫn đọc hết những thứ mà Ngọc viết, qua hàng chục note dài trên facebook, qua fanpage mà Ngọc làm admin, qua những comment Ngọc trả lời bạn đọc.

Trái ngược với vẻ ngoài dường như chẳng bao giờ để mắt tới thế giới xung quanh, giọng văn của Ngọc chất chứa một dòng chảy yêu thương mãnh liệt, run rẩy trong từng sợi cảm xúc mỏng manh nhất. Lúc đó có một động lực mạnh mẽ xui khiến Hùng "phải" làm quen với Ngọc. Và thật may, Ngọc không hề có ý xua đuổi cậu.

Lần đầu tiên Hùng chạy xe ra Đinh Lễ mua sách, trong một ngày tháng bảy trời mưa tầm tã, là để tặng Ngọc. Hùng vẫn nhớ như in đôi mắt ủ dột của nàng chợt hấp háy những tia sáng khi nhìn thấy nhan đề cuốn sách. Đó cũng là lần đầu tiên Hùng thấy Ngọc cười.

- "Cậu quá tiết kiệm nụ cười, dù cậu cười rất xinh, cái mặt sao cứ cau có hoài vậy?"

Ngọc thực sự rất khác biệt, có phần lập dị, cổ quái. Nàng thường thích những thứ mà người ta ghét cay ghét đắng và ghét những điều mà phần lớn mọi người ưa chuộng, si đắm. Thi thoảng, khi "máu điên" trong người nàng trỗi dậy, nàng có thể làm bất cứ việc gì mà nàng muốn, mặc kệ người khác nghĩ gì về nàng. Hai tháng quen biết, Hùng mới Ngọc đến nhà chơi, và trong khi Hùng bận rộn nấu nướng một bữa ăn ngon lành, Ngọc lại rảnh đến mức dùng son vẽ đầy những hình thù kì quái lên tấm gương ở giữa phòng khách. Lúc Hùng phát hiện ra thì đã quá muộn, tấm gương sạch bong sáng bóng chẳng khác nào một tác phẩm trừu tượng xấu xí còn Ngọc (giả vờ) ngủ say trên chiếc ghế tựa mềm mại cạnh đó, và mặt nàng cũng chằng chịt vệt son đỏ.

Làm bạn với nàng cần phải có thần kinh thép hoặc mặt dày thì càng tốt. Bởi nàng thuộc tuýp con gái cực kỳ nổi loạn, ngang bướng. Hùng đã từng chứng kiến nàng đổ nguyên tách mocha còn nóng vào mặt người yêu cũ của nàng, khi anh ta lớn tiếng mắng nàng không chung thủy, sau đó còn đặt vào tay anh ta một xấp tiền để "đền bù thiệt hại".

Cảm xúc của nàng thay đổi nhanh đến mức chóng mặt. Nàng có thể vừa mới hát, cười nói sang sảng như không có chuyện gì năm phút trước, năm phút sau đã ngồi khóc lặng lẽ như một kẻ tâm thần.

Rồi mọi chuyện trật ra khỏi bánh ray chuẩn mực của một tình bạn thông thường, khi giữa Hùng và Ngọc có chữ X thứ ba. Hùng chỉ nhớ mang máng rằng tối đó Ngọc buồn, cả hai đứa đã uống rất nhiều, trời mưa to như trút nước, Ngọc khóc, Hùng lau nước mắt trên má Ngọc bằng nụ hôn vụng về, những chuyện sau đó giống như một giấc mơ mỏi mệt. Nhưng cảm giác về sai lầm đó là có thật.

Hùng lo sợ Ngọc sẽ vì chuyện đó mà xa lánh cậu, vậy mà nàng tỏ ra bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngay chiều hôm ấy còn rủ Hùng đi Đinh Lễ mua một cuốn sách mới xuất bản của Musso, trên gương mặt xinh đẹp vẫn giữ nguyên sắc thái hững hờ.

Hùng biết, Ngọc không nghĩ tới Hùng khi làm chuyện đó và...Hùng cũng vậy.

***

Vài tháng trở lại đây, Hùng thay đổi rất nhiều. Thay vì nói liên thanh như trước, Hùng trở nên trầm mặc và suy tư nhiều hơn. Hôm trước, Ngọc còn tìm thấy rất nhiều chai rượu cạn trong phòng Hùng. Hùng còn tập tành hút thuốc, hình như vậy.

Chuyện ngoài ý muốn với Hùng, nói rằng Ngọc không để tâm là nói dối. Nhưng nàng chưa bao giờ hối tiếc vì chuyện đó. Nàng đã lớn, nên biết tự chịu trách nhiệm với bản thân, dẫu rằng với mọi người đó là điều xuẩn ngốc như thế nào.

Trên bàn, hai tách đen nóng đang tỏa hương nghi ngút. Dưới ánh đèn mập mờ, gương mặt Hùng có vẻ gì đó rất đáng thương.

Ngọc đan những ngón tay mảnh dẻ vào bàn tay lớn của Hùng, siết nhẹ. Ít người biết rằng, Ngọc có một năng lực đặc biệt: muốn biết ai đó đang cảm thấy như thế nào, nàng chỉ cần nắm lấy tay người đó rồi nhắm mắt lại là có thể biết được thứ gì đang chảy bên trong

Bụng Ngọc chợt quặn đau. Hình ảnh một cô gái xa lạ đập vào mắt nàng. Trái tim lửng lơ của Ngọc rung lên bần bật.

"Về thôi!"

Hùng bảo, bàn tay nóng ấm chạm nhẹ vào vai Ngọc làm nàng thoáng rùng mình.

Ngọc khẽ gật đầu, cố gắng quên đi nụ cười dịu dàng của cô gái kia.

Đêm đó, Ngọc trằn trọc mãi mà không ngủ được. Nàng bấm số gọi điện cho Hùng, kể cho Hùng nghe về năng lực đặc biệt của nàng và những gì nàng cảm nhận được. Từ trước tới nay, nàng chưa từng nói với ai về chuyện này, không phải vì nàng ghét bỏ điều lạ lùng đó, mà bởi vì nàng sợ người khác không tin những gì nàng nói. Nhưng Hùng là một ngoại lệ, một người bạn thực sự, luôn tin tưởng nàng vô điều kiện.

- "Lúc nắm tay Hùng, Ngọc thấy đau bụng lắm. Không hiểu, bụng dạ Hùng có bị làm sao không nữa?"

- "Chắc tại Hùng uống nhiều cà phê quá thôi mà, không sao đâu!"

- "Hùng nói dối Ngọc"

- "Ngọc nói gì vậy?"

- "Cô gái đó...-Ngọc ngập ngừng-...váy trắng, giày đỏ. Mà thôi, Hùng đã không muốn kể, Ngọc cũng không ép."

Rồi Ngọc dập máy thật mạnh, nằm phịch xuống giường. Ngọc cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận. Ngọc biết, bản thân nàng đang cư xử ngốc nghếch, trẻ con vậy mà vẫn không ngăn nổi những suy nghĩ không đâu đang dày vò tâm trí đã xúi bẩy nàng phản bội lý trí sắc bén.

Ngọc chưa bao giờ thấy mình bất lực như lúc này. Cơn sợ hãi mơ hồ dường như đã biến thành một mê cung luẩn quẩn không có lối ra, ngang nhiên uy hiếp nàng. Nàng lau đi lau lại vệt hằn trên mép quyển sách đầu tiên mà Hùng tặng nàng. Nàng lau mạnh tới nỗi, vết hằn trầy thành một mảng lớn, rách bươm.

Trên giá sách, có tới hai quyển "Hãy cứu em" của Guillaume Musso, nhưng chỉ có một quyển duy nhất được Ngọc thường xuyên lấy xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro