GIGI, CÔ GÁI Ở TIỆM CAFE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

r/nosleep
u/thespecialblank (2.8k points - x1 gold)

Gigi, cô nàng ở tiệm cà phê.

Tôi vẫn nhớ rõ mọi chuyện như thể nó mới tự hôm qua. Em khoác chiếc váy xòe màu trắng, đứng bên lề đường. Đôi mắt xám xuyên qua bầu trời đêm, nhìn thẳng về phía tôi. Dòng xe lướt qua lướt lại đằng sau em và gió thổi bồng tóc em tựa như cây sồi lúc trời nổi bão. Nụ cười trầm buồn ấy. Cũng đúng thôi vì tôi vừa nói lời chia tay với em.

“Sẽ thật nực cười.” Em buồn bã nói. “Sẽ thật nực cười nếu anh tỉnh giấc trong vài năm tới và nhận ra một số thứ đã thay đổi.”

"Ý em là sao?"

“Kiểu như anh chợt nhận ra anh sẽ không thể yêu ai như anh đã từng yêu em. Và anh sẽ vô cùng hối tiếc về mối tơ duyên mà anh đã bỏ lỡ.”

Rồi em lùi bước.

“Em định làm g-“

Hòa lẫn vào dòng xe cộ.

“Đáng lẽ ra chúng ta nên ở bên nhau.”

Và ở khắp mọi nơi…

____________________

Tôi đến từ phía Tây, từ một ngôi làng nhỏ cách Ballarat không xa. Với khát khao trở thành một kỹ sư có mức lương cao, tôi buộc lòng phải chuyển tới thành phố Melbourne. Và ở đây, tôi đã gặp em, Giada hay với cái tên thân mến Gigi, vào lúc tôi cô đơn và chân ướt chân ráo giữa chốn đô thị nhộn nhịp này.

Ở trung tâm thành phố này, quả là khó để tìm một người bạn. Mọi người sống quá vội vã, chuyên tâm vào guồng quay công việc mà chẳng để tâm đến xung quanh. Trong suốt vài tháng, tôi đã sống một mình mà chẳng tâm sự với một ai. Những người đồng nghiệp ấy cũng chỉ đơn giản là những người làm việc cùng tôi, không hơn không kém. Họ không muốn chia sẻ cuộc sống cá nhân của mình để ảnh hưởng tới công việc. Và đôi lúc, tôi buộc thừa nhận với chính mình rằng tôi đang chết dần chết mòn trong sự cô đơn.

Và em đã đến, mang một làn gió mới thổi vào cuộc sống vô vị của tôi.

Em làm công việc pha chế cà phê ở một quán ven đường nhỏ. Tôi vẫn nhớ hôm tôi gặp em, ấy là một ngày đẹp trời. Em buộc tóc mình bằng một chiếc khăn hoa. Em đang khéo léo vẽ những hình nghệ thuật trên những cốc cappucinos với đôi tay có phần thô kệch. “Anh muốn dùng gì ạ?” Em hét át đi tiếng ồn của máy pha cà phê.

“Một tách double espresso, cảm ơn!” Tôi cố gắng nói to nhất có thể.

"Dạ?” Em hỏi lại.

"Một tách double espresso!” Tôi hét lên.

Em ấn nút để giảm lượng chất tạo váng đi chút. “Nó còn được gọi là Doppio. Tôi biết là anh cũng chả quan tâm đâu nhưng ông chủ chỗ tôi cứ bắt phải nói thế với từng khách hàng tới đây.”

“Tại sao...?” Tôi hỏi em. “Cà phê cũng chỉ là cà phê thôi mà.”

“Ờ hớ,” Em đáp lại. “Chủ ngu cũng chỉ là chủ ngu thôi mà.”

Một người đàn ông đứng tuổi đứng ngay đằng sau, nhéo một cái vào eo em. Vẻ khó chịu hiện rõ trên nét mặt của ông. Tôi nghĩ thầm đây chính là ông chủ quán. Em la lên, nhăn nhó nhảy ra khỏi đó và nháy mắt thuyết phục ông rằng em chỉ đang giỡn tí thôi. Rồi em rót lại chỗ tạo váng ấy và tôi có thể nghe rõ tiếng em cười khúc khích qua tiếng ồn của máy.

____________________

Tôi mong từng ngày có thể gặp lại em kể từ lúc ấy. Vì vậy, tôi luôn ghé qua đó hằng ngày để trò chuyện với em dù chỉ vài giây để tiếp thêm năng lượng cho ngày làm việc mệt mỏi. Dần dần, tôi thấy em là một người hài hước, dù có chút dở hơi nhưng đó mới chính là nàng thơ mà tôi hằng tìm kiếm.

Dần dần em cũng hiểu rõ tôi hơn. Em biết rõ tôi đến từ đâu và thường đùa tôi là thằng nhà quê đần độn. Em thường trêu chọc quần áo tôi mặc và khuyên nên đốt hết chúng đi. Còn tôi thường đùa em là một đứa hipster dị hợm. Tôi cũng hay qua đó vào bữa trưa và trà chiều.

Vào đêm nọ, sau một ngày dài làm việc vất vả, tôi lại mò đến chỗ em làm để tự thưởng cho mình một tách trà chỉ trước giờ đóng cửa một tí. Chỉ có tôi và em ở đó. Tôi tự nhủ rằng mình nên về nhà, nhưng thay vào đó, lại ngồi xuống một trong những chiếc bàn trong quán.

Em đang lau quầy, bỗng nhiên dừng lại và hét lên: "Bỏ mịa cái của nợ này đi.”

“Ngày hôm nay vất vả lắm à?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

"Ờờờ," Em nói. "Quẩy chút thôi. Tôi sắp phát điên vì cái đống này mất."

Em cắm điện thoại vào cáp của dàn loa quán cà phê rồi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Em nhắm mắt lại, đắp một chiếc khăn lên mặt và hất tóc ra đằng sau. Chúng tôi ngồi yên như vậy được một lúc.

“Tôi có ý này.” Tôi hào hứng tắt hết đèn trong quán, vặn to tiếng nhạc lên và không quên thắp mấy cây nến đặt trên bàn. "Cũng được đấy chứ nhỉ?" Tôi nói. "Cô thấy dễ chịu không?"

Em quay đầu lại, nhoẻn miệng cười: ”Có vẻ tình tứ hơn là dễ chịu đấy. Anh đang muốn không khí có tí lãng mạn hả Karl?”

"Có lẽ là vậy," Tôi thú nhận. "Liệu nó có thành công không?"

Em nở nụ cười ranh mãnh: “Có lẽ… cũng chút chút. Nó cổ lỗ sỹ vl, nhưng xét ra cũng ổn đấy.”

Tôi cúi xuống và trao cho em một nụ hôn ngọt ngào.

____________________

Mọi chuyện có vẻ diễn ra suôn sẻ sau lần đó, nhưng chỉ được chốc lát. Tôi đến chỗ em ít hơn vì chúng tôi hay hẹn hò ở nhà em vào cuối tuần. Em có một công việc đòi hỏi năng lượng cao như vậy nên vào những lúc rảnh rỗi, em thường ngồi xem TV hay dùng chất kích thích.

Trong vài tuần, tôi mong chờ đến ngày có thể ghé qua nhà em với bồn tắm đầy kem và bỏng ngô caramel. Tôi sẽ gõ cửa nhà em với một bó hoa thủy tiên yêu thích của em. Còn em sẽ chào đón tôi với một tát yêu và một nụ cười gượng gạo.

Vào một số ngày, dù tôi rất muốn ghé qua nhưng em bảo cần chút thời gian riêng tư. Cũng chẳng có vấn đề gì vì tôi hoàn toàn tôn trọng không gian riêng tư của mỗi người, ngay cả bản thân tôi cũng cần nó. Thường vào những đêm muộn, chúng tôi chỉ nằm dài trên chiếc trường kỷ nhà em, đầu óc đờ đẫn trong những cơn phê cần, xem những bộ phim ngớ ngẩn đến khi sập thuốc.

Vào một đêm nọ, chúng tôi đang nằm trên giường và đợi một tập của series The Blacklist đang load. Đã tầm 10 phút kể từ khi nó ngừng chiếu nhưng thời gian như ngưng đọng lại khi hai chúng tôi ở bên nhau. Tôi vòng tay ôm lấy em, còn em nằm cuộn tròn bên cạnh tôi.

“Anh có thích như thế này không?” Em khẽ khàng hỏi tôi.

"Ý em là sao?”

“Là như này nè. Chẳng làm gì cả. Chỉ thư giãn, lười biếng, phê pha trong nhiều giờ đồng hồ liền…" Em ngước lên nhìn tôi. "Chẳng phải những người như anh thích cắm đầu vào công việc lắm à? "

“Yeah…” Tôi ngừng lại suy nghĩ một chút. “Đúng thật là anh cực thích làm việc. Nhưng anh cũng thích làm những điều khiến mình cảm thấy hạnh phúc… và em biết gì không? Cái trò này thực sự khiến anh cảm thấy hạnh phúc lắm.”

Em bật cười khúc khích và cắn yêu một miếng vào ngực tôi. “Anh đúng là thằng nhạt nhẽo. Thề có Chúa, nó làm em tụt hứng vl.”

Tôi cười và hai chúng tôi ôm lấy nhau một lúc. Tôi có thể nghe thấy tiếng xe chạy qua con đường bên cạnh nhà em. Tiếng còi tàu từ phía xa. Tiếng click từ những đèn hiệu dành cho người đi bộ, những cuộc trò chuyện vui vẻ từ những người đi đường. Rồi những âm thanh đấy nhỏ dần nhỏ dần khi em cất lời:

“Anh thực lòng yêu em đúng không? Em không chắc nữa, nó có vẻ khá rõ ràng là vậy nhưng em không muốn mình tưởng bở.”

“Đương nhiên rồi.”

“Em có tật*.” Em thì thầm, giảm giọng xuống chỉ còn một nửa. “Em có rất nhiều tật mà anh vẫn chưa biết hết. Em chỉ muốn biết rằng anh có ổn với chúng không.”

*baggage: Kiểu cảm xúc sẽ dễ dàng ảnh hưởng tới lối suy nghĩ và hành động.

Tôi hôn lên trán em. “Anh nghĩ rồi sẽ ổn thôi Gigi à.” Tôi nói. “Anh nghĩ anh có thể chịu đựng được mà.”

____________________

Tình yêu khiến ta làm rất nhiều điều điên rồ - nhưng chúng cũng có thể khiến ta ảo tưởng về chính bản thân mình. Tựa khi say men tình, ta nghĩ ta có thể vượt qua mọi thứ nếu cố gắng. Ta nghĩ chẳng gì có thể hạ gục được mình. Rằng ta vô địch. Nhưng sự thực, ta chỉ là một con người nhỏ bé mà thôi.

Và tôi cũng như vậy nhưng chỉ trong chốc lát. Dần dần, em để lộ những bí mật về bản thân mình mà không muốn cho ai biết.

Đó là những đợt trầm cảm khiến tôi phiền lòng nhất. Em chỉ ngồi trên sàn nhà, ngước mắt lên trần trong cả ngày. Như thể em mắc chứng giảm trương lực pha lẫn chút kinh sợ. Em sẽ bật những bản nhạc buồn, ngồi co ro lại một góc. Thậm chí em còn không thèm trả lời kể cả khi tôi cố bắt chuyện với em. Tôi cố gắng làm dịu em với những lời đường mật và hoa tươi nhưng em chỉ ngồi bất động ở đó, để cằm trên đầu gối.

Nhưng ngày tiếp theo, em lại trở nên vui tươi và hoạt bát như thường. Em sẽ xin lỗi tôi theo nhiều cách khác nhau – Em sẽ khao tôi bữa trưa hay sẽ âu yếm tôi một cách tình tứ hơn thường. Có vẻ em đang mong sự tha thứ từ tôi bằng cách đối xử với tôi tốt hơn.

“Em thực sự rất xin lỗi về chuyện hôm qua, thật đáng xấu hổ mà.” Em mỉm cười thật tươi nhưng tôi vẫn thấy rõ ẩn sau đó là nỗi buồn bã xen lẫn tuyệt vọng. “Em sẽ đền cho anh sau nhá?”

“Cũng chẳng sao đâu Gigi à.” Tôi nở nụ cười gượng gạo. “Anh vẫn ổn thôi. Anh đã nói với em rồi còn gì, rằng anh có thể chịu đựng được mà.”

Một lần, em đang lái xe đến vùng ngoại ô sau khi tiệc tàn. Tôi đã hơi say say và em cũng vậy nhưng em có vẻ tỉnh táo hơn nên em cầm lái để đưa cả hai về nhà. Chúng tôi từ từ băng qua những con phố trong khi tôi đang gật gà gật gù.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy xe đang ngoặt ra khỏi đường liền choàng tỉnh giấc. Cản xe đâm thẳng vào hàng rào của một ngôi nhà, những chậu hoa bể vương vãi trên mui xe. Gigi vội vã mở cửa và chạy ra về phía trước xe. Em đã quên mất không phanh xe lại.

Tôi lặng nhìn em cúi xuống chỗ hoa và đất vãi lung tung và bật khóc. Em nắm chặt những nhành cây bị gẫy, đưa chúng gần lên mặt và thút thít: ”Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi.” Qua ánh đèn pha đã bị bể sau cú đâm vừa rồi, tôi thấy em sụt sùi mãi không thôi. Tôi chỉ ngồi yên trong xe vì tôi chợt nhận ra rằng em đã lạc đến một nơi rất xa mà tôi không thể với tới và với sức lực tầm thường này, dù có cố đến mấy, không thể nào cứu vớt nổi em được nữa.
____________________

Tôi đã từng nghĩ rằng mình đã làm mọi thứ tốt nhất có thể rồi. Nhưng có lẽ tôi đã có thể làm tốt hơn.

Ta sẽ cảm thấy kiệt quệ nhanh chóng khi cố kéo ai đấy khỏi sa vào đầm lầy và mệt mỏi khi chăm sóc cho người đó. Đó chính là cái giá phải trả khi ta coi việc đem lại hạnh phúc cho ai đấy như một trách nhiệm.

Nhưng tôi đã cố gắng, dù không phải là hết mình, nhưng ít ra vẫn là cố gắng. Em thật là tuyệt khi khỏe mạnh nhưng kể cả không như vậy thì tôi vẫn ngồi bên cạnh em cả đêm dài. Khi tâm trạng em ổn định thì chúng tôi lại ra ngoài và đôi khi tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay lại quán cà phê xưa và chọc ghẹo nhau cho hết cả tuần. Còn khi em bị bệnh, tôi luôn nằm dài trên sàn nhà sát bên cạnh em và thậm chí không thể chớp mắt được khi thấy em quá kinh hãi thế giới bên ngoài đến độ không dám nhúc nhích.

Đôi lúc, tôi cũng cảm thấy buồn bực lắm chứ.

Sự ích kỷ nảy nở trong lòng tôi khiến tâm trạng càng tệ đi. Càng ngày tôi càng thêm mệt mỏi và thiếu ngủ, tựa như một khối u đang lớn dần khiến tôi phát bệnh.

Và trong một giây phút thiếu chín chắn, tôi đã quyết định sẽ để mặc mọi thứ.
____________________

Tôi vùi mình vào vài ly whiskey ở quán bar gần nhà để quên đi sự thật rằng điều mình đang làm không hề tốt chút nào cả. Tôi sẽ bỏ rơi một người đang chết chìm trong nỗi tuyệt vọng và sự kinh hãi, một người mà tôi hết mực yêu thương. Phải, tôi sẽ chia tay em.

Tôi bèn gọi cho em. Em liền bắt máy sau hai tiếng chuông.

“Karl à!” Có vẻ em đang cười vui vẻ. "Anh sẽ ghé qua chỗ em vài tối nay chứ? Em nhớ anh nhiều lắm."

“Gigi, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc về mối quan hệ này- “Tôi nhẹ nhàng nói.

Bỗng nhiên em im bặt.

“- Nghe này. Anh đã suy nghĩ một chút, và anh… anh nghĩ là mình cần chút không gian riêng tư. “Tiếng em thở dài như một nhát dao nhẹ nhàng xuyên qua trái tim tôi từ đầu dây bên kia. Im lặng tựa như một màn sương càng lúc càng dày đặc lên, trùng trùng lớp lớp. Nhưng mặc kệ tất cả, tôi vẫn sẽ nói tiếp. “Anh nghĩ anh cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi… có lẽ là một chút, em biết đấy? Mọi thứ dạo này có vẻ hơi quá sức với anh mất rồi.”

“Anh đã hứa là sẽ luôn bên em rồi mà.” Em thầm thì nhắc lại.

“Anh chỉ cần chút thời gian thôi.”

“Anh đã nói là anh có thể chịu đựng được mà Karl. Anh đã nói…anh đã nói là anh có thể chịu đựng được mà.”

Em cố gắng không khóc, chỉ còn lại những tiếng sụt sịt khe khẽ. “Anh xin lỗi, Gi.” Tôi nói. "Hóa ra, sau mọi chuyện, anh không thể làm được. Anh thực sự rất xin lỗi."

Chẳng ai chịu hé răng nửa lời nào nữa dù cả hai vẫn để máy. Tôi cố gắng kiềm lòng mình lại khi thấy em cố không bật khóc và giấu đi những tiếng nức nở. Bằng một cách nào đó, nó hệt như những lần tôi nằm trên sàn bên cạnh em vậy nhưng đây có lẽ là lần cuối rồi.

“Được rồi.” Cuối cùng em cũng trả lời tôi. “Được rồi. Được rồi. Em hiểu mà. Nhưng ít nhất anh có thể gặp em lần cuối được không? Anh vẫn còn thiếu của em một lần hẹn hò cuối đấy nhé.”

Và tôi đồng ý sẽ gặp em lần cuối.

____________________

Và đột nhiên, em xuất hiện, trong chiếc váy xòe màu trắng, đứng bên lề đường. Đôi mắt xám xuyên qua bầu trời đêm, nhìn thẳng về phía tôi. Dòng xe lướt qua lướt lại đằng sau em và gió thổi bồng tóc em tựa như cây sồi lúc trời nổi bão. Nụ cười trầm buồn ấy.

“Sẽ thật nực cười.” Em buồn bã nói. “Sẽ thật nực cười nếu anh tỉnh giấc trong vài năm tới và nhận ra một số thứ đã thay đổi.”

"Ý em là sao?"

“Kiểu như anh chợt nhận ra anh sẽ không thể yêu ai như anh đã từng yêu em. Và anh sẽ vô cùng hối tiếc về mối tơ duyên mà anh đã bỏ lỡ.”

Rồi em lùi bước.

“Em định làm g-“

Hòa lẫn vào dòng xe cộ.

“Đáng lẽ ra chúng ta nên ở bên nhau.”

Và ở khắp mọi nơi…

____________________

Những mảnh ký ức vụn vặt còn lại chỉ là ánh đèn mập mờ của xe cảnh sát và cứu thương cùng những câu hỏi, phỏng vấn hay những cú gọi điện hỏi thăm đại loại thế. Trái tim tôi đều bị bóp nghẹt lại đau đớn mỗi khi nghĩ đến chúng nên tôi để mặc và bất động hoàn toàn. Tôi thấy mình đang tiến về phía trước, nhưng đó không hẳn là tôi. Em không ở đây. Em tan ra khắp mọi nơi rồi biến mất.

Rồi tôi lấy chìa khóa của căn hộ mà em đã đánh riêng cho tôi. Dù không muốn nhưng tôi vẫn ghé qua đó bằng bất cứ giá nào. Đèn đang bật nhưng không ai ở nhà. Tuy vậy, tôi vẫn cố mường tượng lại mọi thứ đã xảy ra nhưng chẳng còn lại gì cả.

Và tôi mở cánh cửa căn hộ của em, cánh cửa nơi tôi thường đến và đợi ở ngoài với kem và hoa dành tặng cho em-

- và nơi đây vẫn còn vấn vương mùi hương cùng đồ đạc tựa như em vẫn còn ở quanh đây -

- và tôi chẳng còn thiết đến những lần đổ vỡ mà chỉ còn những lúc hạnh phúc bên em ở quán cà phê, ánh nến lung linh, nụ cười của em, bỏng ngô caramel, cách em chòng ghẹo tôi-

- những ký ức ngọt ngào xưa cũ mà tôi cố gắng không nghĩ tới về chúng nữa. Cứ mỗi lần chúng ùa về tựa như những đợt sóng, nỗi đau lại dâng lên khôn nguôi. Nhưng dù sao thì chúng vẫn sẽ quay về, tôi biết chứ. Tôi bước về phía phòng ngủ của em. Giấy tờ của em thật lộn xộn như một mớ hổ lốn. Và không phải đến khi tôi nhìn thấy một thứ trên giường, mọi chuyện như tệ dần đi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi sẽ sống nốt quãng đời còn lại chất chứa những đau khổ và dằn vặt.

Đó là một chiếc que thử thai với hai vạch đỏ chói.
____________________
Link Reddit: https://redd.it/2tltnf
________________________________
Bài đăng của bạn Phạm Phương Liên trong group: https://www.facebook.com/groups/redditvietnam/permalink/687798441617561/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro