Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tuyết Trùng Tử tỉnh lại, phát hiện trong phòng chỉ còn lại một mình y, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không khó để xác nhận bây giờ đã là sau giờ trưa

Y có chút hoảng hồn kéo xuống ngoại bào và chăn mỏng trên người, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng, dường như chưa hoàn toàn tỉnh táo

Nhìn quanh bốn phía, tất cả giống như trước khi y thiếp đi, chỉ là Cung Viễn Chủy vốn đang viết chữ sớm đã không thấy đâu

Tuyết Trùng Tử thong thả đứng dậy, đầu tiên là đi tới bên bàn

Trên bàn thu dọn sạch sẽ, chỉ có mấy bản dược thư

Y thở ra một hơi nhẹ nhàng, không chút do dự đi tới cửa

Lúc này, có lẽ là nghe thấy động tĩnh trong phòng, hạ nhân luôn canh gác bên ngoài đồng thời kéo ra cửa phòng cùng lúc với Tuyết Trùng Tử

"Tuyết công tử, ngài tỉnh rồi. Chắc chắn đói bụng rồi đi. Ngài muốn ăn gì ? Nếu có cái gì muốn ăn, xin cứ việc phân phó tiểu nhân chuẩn bị là được." Hạ nhân hơi cúi đầu nói

Tuyết Trùng Tử liếc qua y quán đại khái quạnh quẽ hơn buổi sáng không ít, một lúc sau chỉ hỏi một câu, "Chủy công tử đâu ?"

"Khoảng chừng một canh giờ trước, có thị vệ của Vũ công tới bẩm báo, Chấp Nhẫn đại nhân ở Vũ cung đã nhận được tin tức truyền tới từ bên ngoài. Nghĩ chắc là Giác công tử ở ngoài Cung môn truyền tin tới, Chủy công tử nghe xong cái này, vội vàng chạy tới Vũ cung muốn tìm Chấp Nhẫn đại nhân. Trước khi đi, ngài ấy có phân phó, bảo chúng ta phải hầu hạ Tuyết công tử chu đáo."

Hạ nhân nghĩ tới bây giờ đã sau giờ trưa, lo lắng cho sức khỏe của Tuyết Trùng Tử, lại vội vàng mở miệng, "Tuyết công tử, xin ngài chờ một chút, để tiểu nhân múc nước cho ngài rửa mặt trước, hẵng chuẩn bị đồ ăn cho ngài ! Xem thời gian.... không bao lâu nữa ngài lại phải uống dược, nếu luôn để bụng rỗng sợ là không quá tốt."

Tuyết Trùng Tử vốn định từ chối, nhưng lại dường như có chút lười mở miệng, cũng mặc hạ nhân làm việc

Mấy ngày nay, khó có khi ngủ được thời gian dài, Tuyết Trùng Tử lúc này sau khi tỉnh táo cũng cảm thấy trạng thái tốt hơn không ít

Nhưng nằm mấy canh giờ, bây giờ tỉnh lại luôn cảm thấy không quá muốn buồn bực trong phòng, quyết tâm đi lại xung quanh

Lúc này y quán quả thực quạnh quẽ hơn buổi sáng rất nhiều, lúc không bận rộn, phần lớn y sư và hạ nhân chắc là cũng đã đi nghỉ rồi

Tuyết Trùng Tử bất tri bất giác đi tới cầu gỗ bên ngoài y quán, đám thị vệ thấy y đều hành lễ

Gió lạnh bên ngoài thổi tới, Tuyết Trùng Tử đột nhiên run rẩy, theo bản năng ôm lấy cánh tay mình, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện vừa rồi lúc y tỉnh lại bỏ quên trường bào dày ở trong phòng

Tuyết Trùng Tử quay đầu nhìn lại, phòng vừa rồi y ở, mắt thường có thể nhìn thấy được cửa sổ của phòng, nhưng chỉ là nghĩ tới quay về lấy ngoại bào lại cảm thấy có chút phiền phức

Y thở dài một tiếng, cảm thấy vẫn là thôi đi

Cuối cùng, y buông tha suy nghĩ quay vè lấy ngoại bào trong đầu, trái lại hứng thú đi dọc theo cầu gỗ, ánh mắt thưởng thức cảnh sắc hai bên, lại bị cá trong hồ nước thu hút

Những con cá này có lớn có nhỏ, thường nổi lên mặt nước một chút, vẫy đuôi cá thoáng cái lại bơi không thấy đâu

Tốc độ bơi rất nhanh, Tuyết Trùng Tử không ngừng nhìn thấy bọt nước cùng gợn sóng trên mặt hồ

Nhìn tới xuất thần, cũng không biết trôi qua bao lâu

Đột nhiên, chỉ cảm thấy trên vai nặng xuống, làn da vừa rồi bị gió lạnh thổi tới đau thoáng cái ấm lên không ít

Tuyết Trùng Tử cúi đầu nhìn thấy trên người mình khoác trường y sẫm màu lạ lẫm, không khỏi ngẩn người, y nhấc mắt nhìn lại, liền thấy Cung Viễn Chủy đang trừng y

"Ngươi quay lại rồi." Tuyết Trùng Tử mỉm cười với y, tâm tình thoáng cái tốt hơn rất nhiều

"Thời tiết bên ngoài đối với huynh mà nói chắc vẫn có chút lạnh. Huynh ra ngoài đi lại, sao không mặc thêm y phục ? Ngoại bào của huynh đâu ?"

Cung Viễn Chủy dường như không quá vui vẻ, cậu luôn cảm thấy Tuyết Trùng Tử không quá hiểu phải chăm sóc bản thân thế nào

"A, ngoại bào của ta.... lúc tỉnh lại quên trong phòng." Tuyết Trùng Tử cười tự giễu, nói, "Từ sau khi bị bệnh, trí nhớ của ta không quá tốt. Đúng rồi, trường y trên người ta là của ai vậy ? Nhìn có chút quen mắt.... nhưng không giống là của ngươi."

Cung Viễn Chủy khó hiểu có chút bực mình, sắc mặt cậu trầm xuống, nhìn trường y thùng thình kia, dùng hai tay nhẹ nhàng nắm lấy vai Tuyết Trùng Tử xoay người lại, sau đó tự nhiên cài trường y vào cho Tuyết Trùng Tử, mở miệng nói

"Trên người huynh là trường y của Cung Tử Vũ. Huynh là khách quý của núi trước chúng ta, huynh ấy làm Chấp Nhẫn dù sao cũng phải đóng góp chút gì đấy, vừa rồi ta có việc đi Vũ cung, tiện tay lấy trường y này cho huynh."

"A." Tuyết Trùng Tử đáp nhẹ một tiếng, nhưng luôn cảm thấy dường như hành động và lời nói này có chút là lạ, nhất thời lại không nói được lạ chỗ nào

Lúc này Cung Viễn Chủy cố gắng chỉnh lại trường y trên người Tuyết Trùng Tử, thoạt nhìn dường như tâm tình tốt hơn rất nhiều

"Xem đi ! Cũng may mà ta lấy trường y tới cho huynh. Đây không phải là đúng lúc có tác dụng sao ~" Cung Viễn Chủy nói

Tuyết Trùng Tử cảm thấy Cung Viễn Chủy lúc này rất đắc chí, không nhịn được bị chọc cho bật cười

Cung Viễn Chủy thấy ý cười trên mặt Tuyết Trùng Tử, tâm tình cũng quả thực tốt hơn không ít

"Huynh tỉnh lại lâu chưa ?" Cung Viễn Chủy hỏi, "Ăn chưa ?"

Tuyết Trùng Tử yên lặng lắc đầu

Cung Viễn Chủy tự nhiên kéo cánh tay Tuyết Trùng Tử tới y quán, "Đi thôi ! Ta mang huynh đi tìm đồ ăn."

Đám thị vệ bên đường hành lễ với bọn họ, Tuyết Trùng Tử theo bản năng cũng gật đầu đáp lễ, mà Cung Viễn Chủy lại tiếp tục ngẩng cao đầu đi về phía trước, bước chân không nhanh không chậm, cả người lộ ra một chút lười biếng

Tuyết Trùng Tử được Cung Viễn Chủy kéo đi, ánh mắt lại nhìn chăm chú bên mặt Cung Viễn Chủy mà hơi ngẩn người

Chung đụng một thời gian, y luôn phát hiện "y sư" Cung Viễn Chủy dường như có mong muốn bảo vệ và khống chế đặc biệt cố chấp với "bệnh nhân" là y

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng cười, lúm đống tiền nhàn nhạt kia đúng lúc bị Cung Viễn Chủy quay đầu lại bắt được

Cung Viễn Chủy hơi nhướn mày, hỏi, "Huynh cười cái gì ?"

"Không có gì." Tuyết Trùng Tử vốn định trả lời qua loa, nhưng nghĩ tới bản thân Cung Viễn Chủy là người không chịu thua, không khuất phục, tính tình bướng bỉnh lúc tò mò cũng tuyệt đối sẽ hỏi tới cùng, lại lập tức thuận miệng sửa câu trả lời

"Ta vừa nghĩ tới chuyện sáng nay đánh cược với ngươi, không khỏi cảm thấy thập phần vui vẻ." Tuyết Trùng Tử nói

Cung Viễn Chủy mím môi, trái lại không nghĩ nhiều, "Yên tâm, đã đồng ý đưa huynh cách trồng Xuất Vân Trùng Liên, ta đã sớm chép xong rồi. Trong thiên hạ hiện tại cũng chỉ có một bản độc nhất vô nhị này, ta một lúc nữa đưa cho huynh."

"Vậy đa tạ Chủy công tử." Tuyết Trùng Tử lại nhắc nhở, "Vẫn xin Chủy công tủ đừng quên thêm mứt quả cho phối dược của ta."

"Yên tâm, cái này cũng tuyệt đối không quên." Cung Viễn Chủy không khỏi thở dài lắc đầu, nghiêm túc cảm thấy Tuyết Trùng Tử có lúc vẫn thật dong dài, nói chuyện luôn thích vòng vo

Sau đấy, Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử cùng dùng bữa, sau khi ăn no, cậu vẫn không quên chuẩn bị dược mới cho Tuyết Trùng Tử

Đợi rốt cuộc tận mắt nhìn Tuyết Trùng Tử uống xong dược, Cung Viễn Chủy mới nhẹ giọng nói, "Tuyết Trùng Tử, ta một lúc nữa còn có chuyện phải làm, sẽ ở y quán tương đối muộn, không quay về Chủy cung sớm. Ta bảo thị vệ cùng huynh quay về nghỉ ngơi trước đi !" Dứt lời, Cung Viễn Chủy định triệu một thị vệ, lại bị Tuyết Trùng Tử lập tức ngăn lại

"Không cần phiền phức. Ngươi làm việc của ngươi, ta ở y quán cũng tuyệt không quấy rầy ngươi."

"Huynh muốn ở lại ?"

"Ừ. Ta muốn ở lại." Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng cười, lại nói, "Nếu ta là khách của ngươi, cũng là bệnh nhân của ngươi. Ngươi đi đâu, ta đi tới đấy."

"Bệnh nhân cần nghỉ ngơi nhất." Cung Viễn Chủy lập tức từ chối

Nhưng Tuyết Trùng Tử nhanh chóng phản bác, "Lúc ở núi sau, Nguyệt trưởng lão gần như trông chừng ta không rời một tấc. Cho dù sức khỏe ta tốt chút, ta muốn đuổi hắn đi cũng không đuổi được. Sau này, hắn cho dù quay về Nguyệt cũng, cũng luôn mỗi ngày mấy canh giờ tự mình tới Tuyết cung trông chừng ta. Nhưng sao ngươi không giống như vậy ? Ta luôn cảm thấy ngươi muốn bỏ ta lại...."

Cung Viễn Chủy bị nói tới có chút chột dạ khó hiểu, cũng không biết làm thế nào

Dường như theo bản năng gãi chóp mũi, Cung Viễn Chủy nghĩ tới Nguyệt trưởng lão đáng ghét kia, tâm tình cực kỳ không vui

Hơn nữa Tuyết Trùng Tử lúc này cư nhiên lấy Nguyệt trưởng lão ra so sánh với mình

"Hừ." Cung Viễn Chủy buồn bực hừ một tiếng, sắc mặt thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, "Thôi đi, huynh muốn ở thì ở, dù sao huynh có ta có chân, cũng không cần ta ôm ~ Hừ !"

Vốn chỉ là thuận miệng nói, nhưng không nghĩ tới thực sự bị Tuyết Trùng Tử nghe vào trong lòng

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, không khỏi lắc đầu cười, trêu chọc, "Nếu ngươi muốn đi tới đâu cũng ôm ta, vậy ta cũng rất sẵn lòng."

Dứt lời, y cố tình vươn hai tay ra, dường như đang chờ Cung Viễn Chủy tới ôm y

Cung Viễn Chủy bị nghẹn lời không đáp được, không khỏi cũng vươn hai tay theo, bộ dạng thực sự cạn lời mà bất đắc dĩ, "Chịu rồi, ta thực sự phục huynh rồi. Hừ."

Cậu bĩu môi, thực sự bị hành động này của Tuyết Trùng Tử hoàn toàn phá nát hình tượng

Nếu không phải Tuyết Trùng Tử trước mắt này thực sự không có khả năng bị đánh tráo, Cung Viễn Chủy cũng sắp không nhịn dược mà nghi ngờ đối phương là thích khách Vô Phong giả mạo

Không thì, sao cung chủ Tuyết cung bình thường nghe nói cao lãnh, mặt không đổi sắc ở núi sau này, lúc này đi tới bên cạnh cậu lại là bộ dạng thích chơi xấu lại thích nháo, thích trêu chọc người khác như vậy ?

Có những người, lúc không thân thiết, không quen biết, chỉ nghe lời đồn luôn khiến người sinh ra hiếu kỳ khó hiểu, cùng đủ suy đoán về ấn tượng đầu tiên

Tuyết Trùng Tử trước đây dựa theo lời đồn mà tưởng tượng ra dung mạo và tính cách của Cung Viễn Chủy, ấn tượng đầu tiên với Cung Viễn Chủy vẫn dừng ở bản tính quái đản, trời sinh khó lường, kiêu ngạo không kiềm chế, lại hung ác nhẫn tâm

Cung Viễn Chủy quả thực là sự thiên tài dường lý người người khen ngợi, nhưng tuyệt đối là sự tồn tại như gần như xa

Nhưng sau khi quen biết một chút, cảm giác của Cung Viễn Chủy cho Tuyết Trùng Tử là một sự tồn tại rất thần kỳ

Cậu có rất nhiều tính cách khác, mỗi một thời khắc, lúc đối với người khác nhau đều không quá giống nhau, khiến Tuyết Trùng Tử cảm thấy cực kỳ mới mẻ, thường không nhịn được muốn trêu Cung Viễn Chủy, thử giới hạn nhẫn nại của đối phương, cũng thuận tiện thử xem rốt cuộc Cung Viễn Chủy còn có tính cách nào chưa khám phá ra

Về phần Tuyết Trùng Tử, y đối với Cung Viễn Chủy mà nói cũng là sự tồn tại thập phần đặc biệt

Một người rõ ràng lớn hơn mình, nghe nói cũng là một kỳ tài võ công khó có được, thậm chí kiến thức về dược lý và thứ khác cũng thập phần uyên bác

Nhưng chỉ vì không muốn quên ký ức chung đụng với bằng hữu vũ mà có thể hạ quyết tâm tự phế võ công của mình

Trước kia đều cảm thấy Tuyết Trùng Tử quá đạm mạc lại vô tình với người khác, luôn là bộ dạng cao lãnh, không thích nói chuyện

Nhưng không hiểu vì sao, mấy ngày nay tiếp xúc với nhau, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy Tuyết Trùng Tử là một người thập phần thú vị, y kỳ thực tuyệt không cao lãnh, trái lại còn có một rất nhiều mặt sinh động

"Cung Viễn Chủy, mau xuống tầng lấy cho ta thêm chút mứt quả !"

Đột nhiên một giọng điệu đương nhiên như ra lệnh, khiến Cung Viễn Chủy có chút sững người, "Cái gì ?"

"Ta còn muốn ăn mứt quả." Tuyết Trùng Tử ngồi xếp bằng bên cạnh Cung Viễn Chủy, y dựa ngồi vào bàn, lấy ta chống cằm nghiêng đầu nhìn Cung Viễn Chủy đang định viết chữ, "Ngươi lấy mứt quả cho ta. Sau đó, ngươi viết của ngươi, ta ăn của ta, tuyệt đối không làm phiền ngươi. Ta bảo đảm."

Cung Viễn Chủy dường như có chút cảm giác bất lực khó có thể tin được, cậu nhìn Tuyết Trùng Tử, muốn nói lại thôi

Nhưng cuối cùng, cậu bỏ qua ý định tranh cãi, chỉ có thể nhận mệnh bị Tuyết Trùng Tử sai khiến

"A, đúng rồi, lúc ngươi quay lại, nhớ thuận tiện lấy cho ta chút dược thư để ta xem. Nếu là dược thư, tốt nhất liên quan tới bồi bổ sức khỏe." Tuyết Trùng Tử dặn dò

Cung Viễn Chủy không khỏi lần nữa ngẩn người, "Huynh cần những dược thư này làm gì ?"

"Giết thời gian, tiện ôn chút kiến thức dược lý." Tuyết Trùng Tử nói thập phần tự nhiên, hoàn toàn đảo khách thành chủ, không chút nào coi mình là khách

Cung Viễn Chủy có chút đau đầu nhíu mày, không nhịn được giơ tay xoa mi tâm

"Ngươi sao vậy ?" Tuyết Trùng Tử nhướn mày, biết rõ còn hỏi, trên mặt lộ ra biểu tình cố tình trêu chọc người

"Hừ. Coi như huynh lợi hại." Cung Viễn Chủy ngoài cười nhưng trong không cười, trừng mắt lại, sau đó rời đi không quay đầu lại

Một lúc sau, Cung Viễn Chủy lại vội vàng quay lại, theo lệnh của Tuyết Trùng Tử mang theo rất nhiều mứt quả, lại không có dược thư, trái lại cầm ghi chép và sổ sách về dược liệu ra vào trong y quán tới

Tuyết Trùng Tử cau mày nhìn, biểu tình không phải quá thỏa mãn, "Ngươi lấy cho ta mấy sổ sách và ghi chép dược liệu này làm gì ? Ta muốn dược thư."

"Ta biết huynh muốn dược thư. Nhưng ta chỉ có sổ sách này, huynh thích xem hay không thì tùy." Cung Viễn Chủy khí thế tuyệt không rơi xuống thế hạ phong

Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng liếm môi, đột nhiên cảm thấy mứt quả trong miệng cũng không ngon nữa. "Hừ."

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử biểu tình rất nhàm chán mở sổ sách ra, Cung Viễn Chủy đúng lúc lần nữa mở miệng nói, "A ~ Nếu huynh có hứng thú xem sổ sách như vậy rồi, không bằng xin mời Tuyết Trùng Tử huynh giúp một tay đi !"

"Có ý gì ?" Tuyết Trùng Tử sắc mặt hoang mang

Cung Viễn Chủy tri kỷ đưa lên sổ sách, cười tới vô hại, "A ~ Đây là sổ sách. Huynh lúc nữa vừa xem, nhớ thuận tiện giúp ta xem có hợp lý không, hoặc là chỗ nào không hợp quy củ đều liệt kê ra. Không cần cẩn thận ghi lý do ra vào, đều ghi là không hợp lý hoặc không hợp quy củ. Tất cả dược liệu ra vào, đều phải ghi rõ ràng thời gian và người đưa tới, người nhận. Đồng thời cũng phải viết rõ ràng tình huống và lý do dùng dược."

"...." Tuyết Trùng Tử cạn lời nhìn Cung Viễn Chủy nghiêm túc dặn dò mình

Cung Viễn Chủy dặn dò thập phần cẩn thận, thậm chí bắt đầu làm ví dụ, còn không quên quay đầu lại hỏi Tuyết Trùng Tử một câu, "Huynh còn có chỗ nào chưa rõ hay nghi hoặc không ?"

Nhìn Cung Viễn Chủy nghiêm túc làm việc, Tuyết Trùng Tử thoáng cái như bị sắc mặt nghiêm túc của đối phương mê hoặc, ma xui quỷ khiến đáp một câu, "Không có."

Sau đấy, thấy Cung Viễn Chủy cười càng sáng lạn, vui vẻ giục, "Nếu không có vấn đề, vậy làm phiền huynh, Tuyết Trùng Tử. Cố gắng làm việc ! Nhớ phải cẩn thận chút, dù sao tất cả ghi chép dược liệu ra vào y quán này đều phải cẩn thận."

"Cung Viễn Chủy, ta là bệnh nhân. Ra lệnh cho bệnh nhân như vậy, lương tâm ngươi không đau sao ?"

"Vậy thì sao ? Huynh cũng nói huynh là bệnh nhân. Ta là y sư của huynh, ta cảm thấy huynh bây giờ là thiếu "động lực", nhiệt tình đối với mạng của mình, biết không ! Cho nên, huynh phải nghe lời y sư là ta. Ta dụng tâm lương khổ cho huynh trải nghiệm sự thần kỳ của sinh mệnh, khám phá khả năng mới cho huynh, thêm nhiệt tình và hy vọng với cuộc sống này ~ Loại bỏ tâm bệnh như vậy, sức khỏe đương nhiên sẽ tốt lên, tốt bao nhiêu !"

Tuyết Trùng Tử thập phần cạn lời

Y thực sự không hiểu bắt đầu từ lúc nào, cư nhiên có sự thay đổi và phát triển vi diệu như vậy

Nhưng dù sao cuối cùng y quả thực bị Cung Viễn Chủy thuyết phục, trực tiếp khó hiểu làm việc miễn phí cho đối phương

Sắc trời bên ngoài dần tối xuống, ánh đèn ở các phòng đều thắp lên, Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy sóng vai ngồi ở bên bàn làm việc của mình, thường còn có thể nghe thấy tiếng hai bọn họ nói chuyện

Tuyết Trùng Tử toàn tâm toàn ý vừa lật sổ sách vừa nhẹ giọng nói, "Nói đi nói lại, sổ sách này không phải sớm chuẩn bị xong rồi sao ? Ta nghe Nguyệt trưởng lão nói, trước khi Giác công tử ra ngoiaf, các cung đều phải liệt kê đồ cần thiết đưa tới. Một khi đã như vậy, sớm nên hoàn thành việc này, sao ngươi còn muốn ta một lần nữa làm điều dư thừa này ?"

Cung Viễn Chủy đang chuyên tâm đọc dược thư và ghi chép, nghe thấy Tuyết Trùng Tử nói vậy, cậu cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời

"Sau đại chiến, Cung môn đại loạn, hơn nữa y quan vì ngày đêm chữa trị cho người bị thương mà mệt mỏi lao lực, sổ sách quả thực hỗn loạn. Nói thật, ta cũng không rảnh đi kiểm tra sổ sách, cùng lắm là giao cho đám hạ nhân giúp đỡ để ý. Trước khi ca ca ra ngoài Cung môn, ta chỉ có thể vội vàng phái y sư và hạ nhân cùng kiểm tra dược phẩm còn có, sau đó mơ hồ tính toán dược phẩm sắp hết, nhờ ca ca ra ngoài giúp đỡ mua nguyên liệu."

Cung Viễn Chủy thao thao bất tuyệt giải thích, cậu cũng không biết rốt cuộc Tuyết Trùng Tử hiểu bao nhiêu phần

Dù sao Tuyết cung núi sau và núi trước của Cung môn sự vụ rất khác biệt

Nhưng thấy Tuyết Trùng Tử không hỏi nữa, Cung Viễn Chủy coi như đối phương đã hiểu

------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro