Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi trước, Trưởng lão viện

"Thượng Giác, nếu không có việc gì gấp thì ở lại uống cùng ta chén trà đi !" Lúc Tuyết trưởng lão nói lời này, giọng điệu kiên định không cho phép từ chối

Cung Thượng Giác mặt không đổi sắc, suy xét một lúc, cũng thuận theo ngồi lại

Cứ như vậy, Tuyết trưởng lão dẫn Cung Thượng Giác tới nội sảnh yên lặng hơn

Đám hạ nhân dâng trà nóng, còn mang theo chút điểm tâm đơn giản, liền thức thời lui xuống

Tuyết trưởng lão cố tình cho lui tất cả thị vệ, chắc là lời tiếp theo định nói với Cung Thượng Giác cũng không hy vọng có người thứ ba biết được

"Chúng ta đã lâu không cùng ngồi xuống uống trà, nói chuyện như vậy đi !" Tuyết trưởng lão không nhịn được thở dài, nghĩ tới chuyện mấy tháng trước, trong lòng càng thổn thức

Trong mấy tháng ngắn ngủi, Cung môn đã xảy ra biến động lớn như vậy

Cung gia nội đấu, đại chiến với Vô Phong, Cung môn nguyên khí đại thương, tổn thất nặng nề, núi trước và núi sau thương vong vô số

Bây giờ, Cung môn vốn lượng người đơn bạc, dường như lại càng quạnh quẽ

Cung Thượng Giác mím môi không nói, chỉ tao nhã uống một ngụm trà, chậm rãi chờ Tuyết trưởng lão nói rõ mục đích giữ y lại nói chuyện

Tuyết trưởng lão mặt không đổi sắc quan sát Cung Thượng Giác vài lần, nói, "Con so với những người đồng lứa trong Cung gia, là người xuất chúng nhất ở các phương diện, cũng đủ gánh trách nhiệm làm người đứng đầu. Trước đây hỗn loạn, con chưa có duyên với vị trí Chấp Nhẫn ----"

"Tuyết trưởng lão." Cung Thượng Giác nhẹ giọng cắt ngang lời đối phương

Tuyết trưởng lão lại chỉ lắc đầu, không nhanh không chậm tiếp tục nói, "....Con từ trước tới nay lấy đại cục làm trọng, cũng rất có nhãn lực. Nghĩ tới con cam tâm tình nguyện giúp đỡ Tử Vũ, cũng không oán không hận, hy sinh cái tôi, chỉ vì bảo đảm Cung môn có thể nhận được càng nhiều thứ hơn."

"Không phải nên là như vậy sao ? Chỉ cần là người của Cung môn, phàm là chuyện gì cũng lấy lợi ích của Cung môn làm trọng." Cung Thượng Giác không tỏ rõ thái độ, nhún vai chủ động thúc giục, "Tuyết trưởng lão, đừng vòng vo nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng đi !"

Tuyết trưởng lão thở dài một hơi, nói, "Có những lời, kỳ thực nếu là lão Chấp Nhẫn, hoặc là Hoa trưởng lão nói, đều khiến con khúc mắc trong lòng. Nhưng chuyện trước đây nối tiếp tới bây giờ, mới để ta nói với con những lời này. Ta biết trong lòng con ít nhiều có trở ngại, dù sao vị trí Chấp Nhẫn vốn nên do người tài nắm giữ, lúc đấy các phương diện của con đều xuất sắc hơn Tử Vũ nhiều."

"Tuyết trưởng lão, Tử Vũ đệ đệ bây giờ đã trở thành Chấp Nhẫn đại nhân, cũng danh xứng với thực, ta tâm phục khẩu phục. Không cần nhắc lại những chuyện trước đây...."

"Lời này của con mặc dù đúng, nhưng chúng ta quả thực nợ con một lời xin lỗi. Thượng Giác, đây là lời con nên nhận được. Cho dù lúc này ta nói, có thể vướng mắc trong lòng con cũng không chắc có thể giải trừ, nhưng ít ra, con có thể hiểu được dụng ý của chúng ta." Tuyết trưởng lão nhẹ nhàng nói tới chuyện trước đây

Tuyết trưởng lão, "Trước đây, Chấp Nhẫn vốn muốn cho con làm Chấp Nhẫn kế nhiệm, bất quá vì suy tính tới ý kiến số đông, mới bị ép thay đổi quyết định, trái lại đề cử Hoán Vũ làm thiếu chủ. Ta và các trưởng lão lúc đấy, bao gồm Hoa trưởng lão và Nguyệt tiên trưởng lão, đều lén thống nhất, quyết định không ủng hộ con làm Chấp Nhẫn. Con biết lý do là gì không ?"

Cung Thượng Giác nghe vậy, chỉ cười khổ lắc đầu

Có lúc không thể không nói, y thực sự hận năng lực có thể nhìn thấu lòng người và toàn cục của mình

Suy nghĩ của các trưởng lão và lão Chấp Nhẫn kỳ thực cũng không khó đoán

Nếu đổi thân phận và lập trường, đổi thành Cung Thượng Giác sắp xếp, có lẽ Cung Thượng Giác cũng sẽ quyết định như vậy

"Ta có thể nghe suy nghĩ của con không ?" Tuyết trưởng lão hỏi

Cung Thượng Giác vốn không muốn đáp, nhưng nghe thấy Tuyết trưởng lão nói như vậy, không khỏi sửa lại tâm ý

"Nếu ta đoán không sai...." Cung Thượng Giác ngừng một chút, lén quan sát biểu tình của Tuyết trưởng lão, mới nói tiếp, "Các ngài cảm thấy ta "quá xuất chúng", đây vốn nên là chuyện tốt, nhưng trách ta "quá xuất chúng", trái lại thành cản trở ta làm Chấp Nhẫn."

Tuyết trưởng lão mím môi, ánh mắt có chút phức tạp

Cung Thượng Giác cầm chén trà nhẹ nhàng lắc, dùng giọng nói chậm rãi giải thích, "Giống như vua của một nước trấn thủ trong hoàng cung cung, lại phải phái tướng sĩ dũng mãnh đi chinh phạt xung quanh, tọa trấn biên cương cho mình."

Thần sắc trong mắt Tuyết trưởng lão ảm đạm

Tiếng của Cung Thượng Giác vẫn liên tục, "Ở trong mắt các ngài, ta đúng lúc thích hợp vào tướng quân. Nếu đặt ta ở trong Cung môn làm Chấp Nhẫn, cả đời không thể bước ra khỏi Cựu Trần sơn cốc, như vậy.... Cung môn sẽ mất đi một người có thể hòa giải các môn phái khác bên ngoài Cung môn."

Tuyết trưởng lão vừa vui mừng lại có chút hổ thẹn, vuốt râu, khen ngợi nói, "Con nói đúng. Con quả thực là một nhân tài, bất luận để ở đâu cũng sẽ nổi bật. Nhưng, những người khác của Cung gia cũng không phải vậy. Vì thế, để bảo đảm Cung môn phát huy được thực lực cường hãn nhất, bất đắc dĩ chỉ phải ủy khuất con. Thượng Giác, nhưng ta hy vọng con biết, những người ở thế hệ như ta, bao gồm lão Chấp Nhẫn, đều nhìn con với cặp mắt khác xưa, cũng hoàn toàn tín nhiệm con."

Cung Thượng Giác nhẹ giọng thở dài, y cầm chén trà, cung kính cảm tạ, "Thượng Giác đa tạ trưởng lão, cùng các cố trưởng lão và lão Chấp Nhẫn ưu ái. Lấy trà thay rượu thể hiện lòng tôn kính !"

Dứt lời, Cung Thượng Giác ngửa đầu uống cạn trà trong tay

Sắc mặt Cung Thượng Giác không có thay đổi gì rõ ràng, cười như không cười, ánh mắt vẫn sắc bén, "Tuyết trưởng lão, ngài cố tình giữ ta lại, chắc không chỉ vì nói những lời này đi !"

Tuyết trưởng lão hơi ngừng lại, sau đấy mới gật đầu, "Đúng, ta quả thực có chuyện khác muốn hỏi con."

"Xin ngài đừng ngại mà nói thẳng." Cung Thượng Giác chăm chú lắng nghe

Tuyết trưởng lão do dự một chút, vẫn quyết định nói tiếp, "Vừa rồi thấy con hăm dọa Tuyết Trùng Tử, ban đầu kỳ thực ta cũng cảm thấy con có chút gây khó dễ. Bất quá, chờ cho sau đấy thấy thái độ của con đột nhiên thay đổi, ta mới bất tri bất giác ý thức được, con cũng là cố tình thử phản ứng chân thật của Tuyết Trùng Tử mà thôi."

Cung Thượng Giác mỉm cười, trái lại không dám kiêu ngạo

Tuyết trưởng lão lại nói, "Thượng Giác, con là hài tử tốt, ta biết con cũng không cố tình nhằm vào Tuyết Trùng Tử. Lo lắng của con, ta đều hiểu. Nói tới cùng, cũng là hành động của Tuyết Trùng Tử quả thực phạm vào điều kiêng kỵ, Viễn Chủy lại cũng còn quá nhỏ...."

"Nếu Tuyết trưởng lão hiểu rõ ưu phiền của ta, mong sau này, ngài lượng thứ nhiều hơn. Như ngài nói, ta cũng không phải muốn phản đối chuyện của Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử, chỉ là.... lấy lập trường và góc độ của huynh trưởng mà nói, Viễn Chủy quả thực quá nhỏ, ta thực sự sợ đệ ấy một ngày nào đấy sẽ hối hận." Cung Thượng Giác nói

Tuyết trưởng lão gật đầu, "Đúng, quả thực rất khiến người lo lắng. Nhưng, con vừa rồi đã làm ra một quyết định khó khăn, đồng ý cho bọn họ tiếp tục qua lại, ta muốn biết.... có phải con rốt cuộc bị một mặt nào đấy của Tuyết Trùng Tử đả động, do đó thay đổi quyết định không ?"

Cung Thượng Giác không đáp, trái lại lắc đầu bật cười, "Tuyết trưởng lão, ngài thực sự muốn nghe lời nói thật sao ?"

"Đương nhiên. Nói thật, tuy ta đoán được con cố tình thử Tuyết Trùng Tử, lại chung quy không thể hiểu được, cũng không nhìn được rốt cuộc hành động hay lời nói gì của Tuyết Trùng Tử mới có thể khiến con cuối cùng thay đổi tâm ý." Tuyết trưởng lão nói

Cung Thượng Giác nhìn bộ dạng thành khẩn lại muốn tìm hiểu tới tận cùng của Tuyết trưởng lão, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc nói đúng sự thật, "Nếu ngài muốn biết, vậy ta cũng không cố tình che giấu nữa."

Cung Thượng Giác cầm ấm trà rót trà cho mình và Tuyết trưởng lão, vừa suy nghĩ, vừa dùng giọng nói nhẹ nhàng giải thích, "Là Tuyết Trùng Tử gỡ xuống bộ mặt quân tử, nói ra lời thật lòng kia, đã đả động khiến ta thay đổi chủ ý. Tuyết trưởng lão, ngài hiểu Tuyết Trùng Tử nhiều hơn ta, chắc sẽ càng biết Tuyết Trùng Tử là người thế nào mới đúng."

Cung Thượng Giác, "Ta nhớ ngài và các trưởng lão khác từng nói với ta, các ngài luôn không kiềm chế được cảm thán Tuyết Trùng Tử là người biểu hiện xuất sắc nhất trong các cung chủ ở núi sau, dường như là nhân tài ở toàn bộ phương diện. Ta cũng nhớ các ngài từng nói, Tuyết Trùng Tử từ trước tới nay chú trọng lễ nghĩa nhất, cũng đặt nặng điểm mấu chốt nhất."

"Đúng.... Tuyết Trùng Tử quả thực là người coi trọng nguyên tắc nhất trong những người đồng lứa. Nhưng đây thì sao ?"

"Nguyên tắc và điểm mấu chốt, tương đương với lớp vỏ bọc cho nhân phẩm. Tuyết Trùng Tử từ trước tới nay thích lấy bộ dạng quân tử đoan trang, bất luận ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt bao nhiêu, vẫn giữ phong độ của quân tử."

Nghe giọng điệu này của Cung Thượng Giác, dường như có thành kiến với chuyện này, Tuyết trưởng lão không khỏi có chút tò mò hỏi, "Nói tới chuyện này, quả thực là như vậy. Nhưng đây chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao ?"

"Đương nhiên không. Đối với ta mà nói, ta muốn nhìn thấy nhất không phải là y duy trì tác phong quân tử thế nào, mà càng muốn nhìn thấy y bị ép tới tuyệt cảnh, hoặc là gỡ xuống ngụy trang mà phản vệ, hay là bày ra một mặt điên cuồng nhất." Cung Thượng Giác nhẹ nhàng cười, trên gương mặt giảo hoạt mang theo chút hàm ý mưu đồ nhàn nhạt, "Tuyết trưởng lão, trong chuyện tình cảm, ta coi như là người từng trải. Có một số chuyện, có lẽ ta nhạy bén với các ngài rất nhiều. Viễn Chủy còn nhỏ, sợ nhất không biết nhìn người. Ta làm huynh trưởng, dù sao cũng phải bảo vệ đệ ấy thật tốt."

Nghe vậy, Tuyết trưởng lão nhíu chặt mày, biểu tình cười như không cười lộ chút cổ quái

Ông lớn mật suy đoán, nói, "Cho nên.... con càng hy vọng Tuyết Trùng Tử có thể bày ra một mặt "phi quân tử" trước mặt con. Vừa rồi, con cũng dùng thủ đoạn ép Tuyết Trùng Tử tới cùng. Mãi tới khi Tuyết Trùng Tử lộ ra một mặt mất kiên nhẫn và quyết tâm liều mạng tới cùng nói thẳng với con, con mới dần cảm thấy vừa lòng. Đây cũng khiến con thoáng cái thay đổi tâm ý, quyết định thành toàn cho tình cảm của hai bọn họ ?"

"Đúng vậy." Cung Thượng Giác thẳng thắn thừa nhận cái này, "Đại khái cũng chỉ có lúc chân chính bị ép tới gấp gáp, mới có thể gỡ xuống mặt nạ quân tử, nói ra lời thật lòng. Ta rất tin tưởng với chuyện này, Tuyết Trùng Tử đại khái cũng chỉ trong thoáng chốc vừa rồi, thể hiện ra một mặt chân thật nhất. Cũng chỉ có như vậy, lời của y mới có sức thuyết phục với ta."

Cung Thượng Giác lại nói, "Ta nghĩ, y quả thực để tâm Viễn Chủy, cũng không phải nhất thời hứng khởi, lại càng không phải vì duy trì phong độ quân tử của y, mà chịu trách nhiệm với Cung Viễn Chủy bị y trước đây khó hiểu trêu chọc vào. Trải qua vừa rồi, ta coi như chân chính cảm nhận được Tuyết Trùng Tử để tâm Viễn Chủy. Y muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời của Viễn Chủy, chỉ đơn thuần là vì.... y thật lòng thích Viễn Chủy. Điểm này đối với ta là đủ rồi. Ai mà nói trước được chuyện tương lai ? Sau này cho dù bọn họ có tiếp tục hay không, cũng rất bình thường. Nhưng, ít nhất bây giờ ta có thể chắc chắn, tình cảm của bọn họ cũng không phải là lừa gạt hay ngụy trang, có cũng chỉ là thật lòng. Đối với ta mà nói, đây đã đủ để trở thành lý do ta gật đầu đồng ý bọn họ qua lại."

Cung Thượng Giác nói xong, nhìn Tuyết trưởng lão vẫn đang có chút ngây ngốc, tiếp tục nhẹ giọng nói, "Tuyết trưởng lão, ngài muốn bảo vệ Tuyết Trùng Tử, ta cũng muốn bảo vệ Viễn Chủy. Chỉ là, cách ta dùng, có lẽ không phải là cách các ngài có thể hiểu hay tiếp nhận. Tuy sau này cũng không biết tình cảm của bọn họ sẽ phát triển thế nào. Nhưng ta chỉ hy vọng tới lúc đấy, ngài có thể giữ lời, công chính vô tư mà xử lý."

Cung Thượng Giác cầm chén trà, lại một lần nữa gật đầu cảm tạ, "Thượng Giác lúc này lại lấy một chén thể hiện lòng biết ơn, thay lời cảm tạ !"

Tuyết trưởng lão theo thói quen vuốt râu mình, trong đầu đại khái đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, "Vậy ta hiểu rồi. Thượng Giác, chuyện này con có thể yên tâm. Ta nhất định nói được làm được, sẽ không thiên vị." Dứt lời, Tuyết trưởng lão cũng cầm chén trà lên, khẽ gật đầu, uống cạn nước trà trong chén

Tâm tình Cung Thượng Giác dường như thoải mái hơn không ít, y cầm ấm trà lại rót trà cho Tuyết trưởng lão và mình

-------------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro