Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông không có tuyết, mặt trời khó có khi treo cao trên không trung

Trong vòng mấy tháng, Cung môn thay đổi cực lớn

Cho dù cố nhân đã khuất, nhưng trên mặt tuyết vẫn có tuyết tùng đứng thẳng

Tuyết Trùng Tử trải qua giày vò liên tục, thân thể rốt cuộc khôi phục không còn đáng ngại, mà sức khỏe của Tuyết Lượng cũng có khởi sắc rõ ràng

Hai chủ tớ Tuyết cung bọn họ cả ngày ở Tuyết cung núi sau tĩnh dưỡng, đồng thời, cũng vẫn như trước thay phiên nhau chăm sóc tuyết liên và tuyết tùng

Gần đây, bọn họ lại vì giúp Cung Viễn Chủy ở núi trước chép phạt gia quy mà bận rộn, một khắc cũng không rảnh rỗi

Sau đấy thấy tiến độ chép phạt thực sự gặp khó khăn, Tuyết Trùng Tử lại ép buộc Nguyệt trưởng lão tới giúp đỡ, cùng chép gia quy của Cung gia

Cứ như vậy, trong Tuyết cung dường như có ba bóng dáng tụ tập ở một chỗ không phân biệt ngày đêm

Nấu dược thì nấu dược, viết chữ thì viết chữ, toàn bộ Tuyết cung rất náo nhiệt, còn thường có thể nghe thấy tiếng cười nói của mấy bọn họ


Tuyết trưởng lão ở Trưởng lão viện núi trước rất vất vả làm xong công việc trong tay, lúc này sức khỏe cũng tốt hơn không khác lắm

Hôm nay nhân lúc tâm huyết dâng trào, ông mang theo mấy thị vệ hoàng ngọc cùng đi tới Tuyết cung núi sau, muốn đi thăm Tuyết Trùng Tử và Tuyết Lượng mấy ngày không gặp

Nói tới cũng kỳ quái, Nguyệt trưởng lão luôn phụ trách chăm sóc bọn họ, mấy ngày nay cũng không biết có chuyện gì, trước đây còn chủ động mỗi ngày thông báo tình hình sức khỏe của chủ tớ Tuyết cung với ông, cư nhiên như mai danh ẩn tích, bây giờ cũng không chủ động báo cáo với Tuyết trưởng lão nữa

Tuyết trưởng lão mơ hồ lo lắng, vì vậy còn phái vài thị vệ hoàng ngọc đi thăm dò tin tức

Nhưng cuối cùng, nhận được tin tức thị vệ báo cáo cũng là lời trấn an tương tự nhau, "Cung chủ Tuyết cung và Nguyệt trưởng lão nhất trí trả lời rằng, tình huống của bọn họ đều tốt, xin Tuyết trưởng lão đừng vì chuyện của bọn họ mà ưu phiền."

Nhưng mặc kệ thế nào, cuối cùng chờ được hôm nay khó có khi rảnh rỗi, tinh thần Tuyết trưởng lão của tốt hơn rất nhiều, quyết định đi tới Tuyết cung một chuyến

Ông mặc kệ nói cái gì cũng muốn tận mắt nhìn xem ba người ở Tuyết cung rốt cuộc đang làm cái gì, cư nhiên chuyện báo cáo mấy ngày nay cũng quên mất

Chỉ là, khiến Tuyết trưởng lão sửng sốt là, ông chưa từng nghĩ chờ sau khi ông đi tới Tuyết cung quen thuộc, vừa vào cửa cư nhiên nhìn thấy cảnh tượng này

Chỉ thấy hai chủ tớ Tuyết cung ngồi gần như cực lực vùi đầu vào viết, ngay cả Nguyệt trưởng lão cũng đang cầm bút viết chữ

Toàn bộ Tuyết cung hỗn loạn không chịu được, tùy tiện cũng có thể thấy từng đống giấy trùng trùng điệp điệp

Tuyết trưởng lão có chút sững người, mở to mắt nhìn, tự hoài nghi một lúc, không nhịn được lên tiếng hỏi thị vệ bên cạnh, "Chỗ này là.... Tuyết cung, đúng không ?"

"Vâng.... Thưa Tuyết trưởng lão, chỗ này là Tuyết cung, không sai được."

Nghe thị vệ run rẩy đáp lại, Tuyết trưởng lão lần nữa nhìn xung quanh một lượt

Trang hoàng xung quanh đều rất quen mắt, người cũng là người mình quen thuộc, nhưng những tờ giấy dường như phủ kín toàn bộ Tuyết cung, tùy tiện cũng có thể nhìn thấy rốt cuộc là chuyện gì ?!

Tuyết cung bị làm thành bộ dạng hỗn loạn này đã đành, còn có ba người thân phận bình thường cũng tôn quý đang vùi giữa đống giấy cầm bút viết, nói thật tư thế viết chữ của bọn họ rất tùy tiện

Hoặc là ngồi xổm như Tuyết Trùng Tử, hoặc là lười biếng dứt khoát nằm úp sấp trên mặt đất như Nguyệt trưởng lão, cũng có tư thế kỳ quái vì muốn tiện viết chữ mà trực tiếp chổng mông lên viết như Tuyết Lượng

Mấy bọn họ như vậy, thực sự khiến người cảm thấy hoang đường khó hiểu mà buồn cười

Lửa giận của Tuyết trưởng lão nhất thời không có chỗ phát tiết

Quả thực không còn chút thể thống nào nữa !

"Ai nói cho ta biết, ba con rốt cuộc đang làm cái gì không ---- ?!" Một tiếng quát đinh tai nhức óc, nhất thời dọa sợ ba người kia

Chỉ thấy Tuyết Trùng Tử, Tuyết Lượng và Nguyệt trưởng lão như lâm đại địch, đều thấp thỏm lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ với Tuyết trưởng lão

Tuyết Trùng Tử lộ vẻ khó xử, lúc cúi đầu còn ném cho Nguyệt trưởng lão một ánh mắt trách cứ khó có thể tin được

Dù sao y và Tuyết Lượng còn chưa khôi phục hoàn toàn, võ công cũng không còn lại mấy, nhưng Nguyệt trưởng lão thì khác, dù sao tố chất của hắn đều tốt, võ công hiện tại cũng là tốt nhất trong ba người bọn họ, thính lực lại tốt càng không phải nói

Cho nên mấy ngày gần đây, Nguyệt trưởng lão đều chủ yếu phụ trách canh chừng và cảnh báo

Nếu phát hiện có người xuất hiện trong phạm vi của Tuyết cung, Nguyệt trưởng lão nhất định phải cảnh báo, bọn họ mới có thể nhanh chóng thu dọn và nghĩ ra chiêu thức che mắt

Mấy hôm trước, thực sự không có vấn đề gì

Đều là thị vệ bình thường qua lại, Nguyệt trưởng lão tự ra ngoài ngăn lại đối phương, sau đó đáp vài câu đơn giản dời sự chú ý của đối phương là được

Nhưng không nghĩ tới, hôm nay Tuyết trưởng lão cư nhiên tự mình tới thăm, kiểm tra đột xuất, mà Nguyệt trưởng lão phụ trách canh chừng, cư nhiên ngay cả một cảnh báo cũng không có

Đây quả thực không xứng chức, không thể tin tưởng được !

Tuyết Trùng Tử tức giận tới nghiến răng, trừng Nguyệt trưởng lão, hận không thể đánh đối phương một trận cho hả giận

Mà lúc này Nguyệt trưởng lão thực sự rất đau đầu, lại chỉ có thể kiên trì chủ động trấn an Tuyết trưởng lão

Nhưng, Tuyết trưởng lão đang tức giận, ngay từ đầu đã nhận định ba tiểu bối bọn họ đang hồ nháo, không muốn nói lý với bọn họ

Chỉ thấy Tuyết trưởng lão phất tay áo ngồi xuống bên tháp, Tuyết Trùng Tử nhanh chóng mang Tuyết Lượng nhu thuận cúi đầu quỳ trước mặt Tuyết trưởng lão, muốn khẩn cầu đối phương lượng thứ

Nguyệt trưởng lão vốn định đứng, lúc này thấy chủ tớ Tuyết cung đều quỳ chỉnh tề, hắn cũng chỉ thở dài lắc đầu, quỳ bên cạnh Tuyết Trùng Tử

Bốn thị vệ hoàng ngọc đi theo Tuyết trưởng lão đứng song song, cho dù bọn họ nhìn thấy nhiều cảnh tượng hơn nữa, cũng không thể không bị tình huống của Tuyết cung lúc này dọa cho kinh hãi

Bọn họ vừa phiền muộn vừa hiếu kỳ, rốt cuộc là đang bận rộn viết cái gì vậy ?

Sao cư nhiên có thể khiến Tuyết Trùng Tử, Tuyết Lượng và Nguyệt trưởng lão tụ chung một chỗ, khổ tâm, ưu phiền không ngừng như vậy ?

Tuyết trưởng lão phất tay, ý bảo đám thị vệ đưa giấy trên mặt đất tới cho ông xem rốt cuộc là cái gì

Lại không nghĩ tới, chỉ thấy đám thị vệ sắc mặt đều kỳ quái, nắm chặt tờ giấy lại chậm chạp không báo cáo

"Rốt cuộc đang thất thần cái gì ? Mau đưa giấy đây cho ta xem !" Tuyết trưởng lão lại mắng to một tiếng

Tuyết Trùng Tử và Tuyết Lượng đều nhắm mắt khẩn cầu, hoàn toàn mất đi khả năng biện giải cho mình

Nguyệt trưởng lão trái lại còn đang thử cố gắng lần cuối cùng

"Đây.... Tuyết trưởng lão, không bằng ngài vẫn đừng nhìn thì tốt hơn. Không thì, ta sợ ngài khí huyết công tâm, huyết áp lại tăng lên, một lúc nữa sẽ đau đầu choáng váng." Nguyệt trưởng lão lấy góc độ của y sư mà nói, vào trong tai Tuyết trưởng lão lại chỉ cảm thấy chói tai không thôi

"Hừ ! Ta chính là muốn xem mấy người các con đang làm chuyện hoang đường gì !" Tuyết trưởng lão vươn tay với thị vệ, đám thị vệ đâu dám tiếp tục chậm trễ, lúc này nhanh chóng nộp giấy trong tay cho Tuyết trưởng lão xem

Không xem thì thôi, vừa xem, quả nhiên như Nguyệt trưởng lão lo lắng, đều sắp xảy ra chuyện lớn rồi

Một lúc sau, chỉ thấy Tuyết trưởng lão tức giận như muốn bốc khói, lần nữa lớn tiếng mắng mỏ, "Làm càn ---- ! Thực sự là cả gan làm loạn rồi ! Là ai cho phép mấy người các con tự chủ trương bắt chước chữ của Viễn Chủy chép thay gia quy này ?!"

Tuyết Trùng Tử cúi đầu rất thấp, lúc này suy nghĩ muốn đập đầu vào tường cũng có

Tuyết Lượng từ trước tới nay sợ Tuyết trưởng lão nhất, không chỉ u sầu đầy mặt, còn bị dọa tới hai mắt ngậm nước

Về phần Nguyệt trưởng lão đã có thân phận trưởng lão kia, thực sự hoàn toàn không có khí thế của trưởng lão, chỉ còn lại một cái xác không hồn, đôi mắt thất thần, người sớm quỳ tại chỗ ngây ngốc như đi vào cõi thần tiên

"Tuyết Trùng Tử, đây chắc chắn là chủ ý của con, không sai chứ !" Tuyết trưởng lão hung dữ nói

Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ thở dài, gật đầu nói đúng sự thật, "Đúng, quả thực là chủ ý của ta."

"Con có biết con đang làm cái gì không ?!" Tuyết trưởng lão tức giận chỉ vào đống giấy đã chép kia, trầm giọng tức giận, "Chuyện của núi trước sao có thể để con làm càn chen vào như vậy ?! Huống hồ, đây là hình phạt cho việc Viễn Chủy xông vào núi sau !"

"Tuyết trưởng lão, chuyện này do ta dựng lên, Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng bị ta ép buộc, bọn họ vô tội. Nếu ngài thực sự muốn tìm người trách tội, ta bằng lòng gánh vác tất cả trách nhiệm. Chỉ mong ngài đừng trách người vô tội." Nói xong, Tuyết Trùng Tử mặt không đổi sắc cúi đầu nhận sai với Tuyết trưởng lão, nói, "Xin Tuyết trưởng lão trách phạt một mình ta là được, đừng liên lụy tới Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng bị phạt theo ta !"

"Công tử !" Tuyết Lượng vô cùng đau lòng, thấp giọng gọi

Tuy hắn sợ Tuyết trưởng lão, nhưng không phải là người sợ chết, dù sao Tuyết Trùng Tử mới là chủ tử chân chính của hắn

Lại chỉ thấy Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng lắc đầu với Tuyết Lượng, nói, "Ngươi đừng quan tâm. Ta trước đây từng nói rồi, chuyện này sẽ do ta một mình gánh vác là được."

Tuyết Lượng còn muốn nói cái gì đấy, nhưng Nguyệt trưởng lão đã mất kiên nhẫn cắt ngang

"Tuyết trưởng lão." Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng nói, "Cho dù chúng ta sai, cũng không phải là tội ác tày trời gì. Mong ngài xử lý nương tay là được, dù sao thân thể Tuyết Trùng Tử và Tuyết Lượng chưa lành, thực sự không chịu nổi bất cứ giày vò gì ! Nếu không cẩn thận bị kích động, nhẹ thì nguyên khí tổn thương, mà nặng thì...."

Nguyệt trưởng lão dừng một chút, ra hiệu rất nhanh với Tuyết Trùng Tử

"Nặng thì sợ sẽ lồng ngực khó chịu, vì khó thở mà bất tỉnh, còn sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng !" Nguyệt trưởng lão nói xong lời này, Tuyết trưởng lão liền mở to mắt, sửng sốt tới nói không ra lời

Đây là đang nói đùa cái gì vậy ?!

Không chờ Tuyết trưởng lão và mọi người kịp phản ứng, đúng lúc này, Tuyết Trùng Tử nhìn đúng thời cơ, đột nhiên giả bộ ôm ngực kêu đau, bộ dạng yếu ớt đáng thương

Tình huống đột ngột xảy ra, hoàn toàn dọa sợ Tuyết Lượng ở bên cạnh không hiểu chuyện gì lại đơn thuần ngốc ngếch !

Tuyết Lượng sợ tới mặt mũi trắng bệch, lập tức nhào tới đỡ Tuyết Trùng Tử, gấp tới mức khóc lóc kêu Nguyệt trưởng lão cứu người, luôn nghẹn ngào hỏi công tử của hắn làm sao ? Sao đột nhiên lại khó chịu ? Mấy ngày trước không phải đã tốt hơn nhiều rồi sao ?!

Nguyệt trưởng lão bình tĩnh đi qua, bắt mạch kiểm tra các thứ xong, hắn mới báo cáo với Tuyết trưởng lão có chút sốt ruột, "Xin Tuyết trưởng lão yên tâm, Tuyết trưởng lão là bị dọa sợ, mới có thể.... Á.... Khụ, khụ khụ !"

Nguyệt trưởng lão lúc này mặt mày xanh mét, cúi đầu trừng Tuyết Trùng Tử đang "mê man bất tỉnh"

Ở góc ít người nhìn thấy, kỳ thực Tuyết Trùng Tử đột nhiên nhéo cánh tay Nguyệt trưởng lão, lúc này mới khiến Nguyệt trưởng lão đau tới nói không rõ ràng, sau đấy chỉ có thể cố tình ho khan che đi chột dạ

Tuyết trưởng lão siết chặt tờ giấy trong tay, ông vừa tức vừa gấp cuối cùng tiện tay vỗ lên bàn một cái

Một tiếng đập mạnh dọa sợ những người ở đây giật mình, ngay cả Tuyết Trùng Tử "đang mê man" cũng bị dọa tới cả người run lên

"Hừ !" Tuyết trưởng lão tức giận tới nghẹn lời, ông sao có thể không biết đây chỉ là màn khổ nhục kế vụng về của Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử ?!

Tuyết trưởng lão hiểu quy củ nhất, nhưng dễ mềm lòng với Tuyết Trùng Tử, dù sao Tuyết Trùng Tử quả thực bệnh nặng mới khỏi, Tuyết trưởng lão trước đây liều mạng cứu đối phương, bây giờ sao có thể nhẫn tâm phạt đối phương

Nói tới cùng, bất quá là muốn cho mình một bậc thang bước xuống mà thôi, kết thúc trò nực cười hoang đường này

"Nguyệt trưởng lão, công tử nhà ta không sao chứ ?!" Tuyết Lượng lúc này không hiểu chuyện gì, còn đang lo lắng cho tình trạng của Tuyết Trùng Tử

Nguyệt trưởng lão không nhịn được có chút đồng cảm nhìn Tuyết Lượng ngốc nghếch một cái

"Thôi đi !" Tuyết trưởng lão hít sâu một hơi, lại nói, "Nguyệt trưởng lão, con bây giờ đã là trưởng lão rồi ! Hy vọng con tự trọng một chút, đừng hồ nháo nữa. Tuyết Trùng Tử thân thể không khỏe, vậy con mau chăm sóc cho y thật tốt ! Còn nữa, Tuyết Lượng ----"

Tuyết trưởng lão tức giận tới nghẹn lời, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nói, "Ngươi, tự giải quyết cho tốt đi !"

Tuyết trưởng lão bị chọc giận không nhẹ, nhưng coi như quyết định bước xuống khỏi bậc thang

Thị vệ hoàng ngọc đều là người thông minh, lúc này nhanh chóng đi tới đỡ Tuyết trưởng lão, cung kính nói, "Tuyết trưởng lão, nếu Nguyệt trưởng lão chuẩn bị "chữa trị" cho Tuyết Trùng Tử, ta thấy chúng ta cũng không thích hợp ở lại chỗ này quấy rầy nữa, miễn cho ảnh hưởng tới tiến độ chữa trị."

"...." Tuyết trưởng lão không nhịn được trừng mấy thị vệ một cái, cuối cùng đằng đằng sát khí nhìn Nguyệt trưởng lão, dọa sợ hắn chột dạ lập tức tránh ánh mắt

"Quả thực quá hồ nháo ! Kiểm điểm lại hết cho ta !" Tuyết trưởng lão trước khi đi còn cằn nhằn không ngừng, "Nguyệt trưởng lão, dùng y thuật của con mau chóng chữa khỏi cho Tuyết Trùng Tử ! Sau đó, chờ y tỉnh lại, truyền lời của ta cho y. Nói với y rằng, bảo y tĩnh dưỡng thật thể thật tốt. Chờ lúc chuẩn bị xong tất cả, nhanh chóng bế quan tu luyện cho ta ----!"

Hừ, diễn kịch kém như vậy còn muốn lừa ai ?!

"Vâng, Tuyết trưởng lão." Nguyệt trưởng lão thở nhẹ ra một hơi, đáp

Tuyết Lượng đáng thương, vẫn khóc không ra hơi

Tuyết trưởng lão nhìn lại càng cảm thấy phiền lòng, thấp giọng tức giận nói, "Một người đang tốt, đừng để Tuyết Trùng Tử dạy hư ! Quả thực, quả thực muốn chọc ta tức chết rồi, mấy người các con ! Hừ ---- !"

Mãi cho tới khi, mang theo tâm tình kỳ quái nhìn theo Tuyết trưởng lão và toàn bộ thị vệ hoàng ngọc rời đi, trong Tuyết cung chỉ còn lại ba người bọn họ, mới rốt cuộc lần nữa khôi phục là yên tĩnh

Mà lúc này, Tuyết Trùng Tử vốn "mê man bất tỉnh" đột nhiên ngồi bật dậy, thiếu chút nữa đập thẳng vào mũi Tuyết Lượng

"Nguyệt trưởng lão, huynh không thể thuận miệng ra lý do nào bình thường chút sao ? Cũng quá không có thiên phú nói dối rồi." Tuyết Trùng Tử dường như tức giận không nhẹ, thói xấu cằn nhằn cũng lộ ra theo

"Công tử ! Quá tốt rồi, hóa ra ngài không sao ?!" Tuyết Lượng vừa mừng vừa sợ, không hiểu sao lại có chút muốn khóc

Lại thấy Nguyệt trưởng lão mặt lạnh lùng, bắt đầu tức giận nói, "Hừ ! Y đương nhiên không sao, có sao là tay của ta đây này !"

Vừa rồi bị Tuyết Trùng Tử nhéo mạnh, Nguyệt trưởng lão không chút nghi ngờ cánh tay nhỏ bé của mình dưới tay áo đoán chừng đã tím rồi

"A.... Kết giao nhầm bằng hữu, quả thực hỏng cả đời người !"

Nguyệt trưởng lão cảm thán trong lòng

--------------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro