Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại chiến qua hơn nửa tháng, trên dưới Cung môn cũng rốt cuộc từ từ khôi phục khỏi trọng thương

Y quán

Gần tới đêm khuya, người qua lại rất thưa thớt, nhưng Cung Viễn Chủy vẫn ở lại y quán bận rộn không ngừng

Cậu đốt đèn ngồi một chỗ, cẩn thận lật xem tất cả thư tịch, thậm chí cổ thư điển tích cũng không định bỏ qua

Trên bàn còn có các loại quyển trục hỗn loạn, có cái đọc được một nửa, cũng có cái đọc xong cảm thấy không có tác dụng

Vốn đang chuyên tâm, nhưng một loạt tiếng bước chân rất nhỏ đột nhiên truyền tới bên tai

Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày nhìn qua, vừa tò mò cũng bất cứ lúc nào cảnh giác người tới là ai

Thực tế vì phải chuyên tâm đọc, cậu cố tình đuổi tất cả hạ nhân đi, thậm chí thị vệ cũng không giữ lại, nhiều nhất cũng chỉ có hai hộ vệ bị sắp xếp bảo vệ ngoài y quán

Nhưng bây giờ không nghe thấy tiếng thông báo của hộ vệ ngoài cửa y quán....

Cung Viễn Chủy vốn đang buồn bực, cậu nhíu chặt mày, tay lại yên lặng sờ lên túi ám khí cậu đặt trên sàn nhà cạnh người

Dường như cảm thấy Cung Viễn Chủy căng thẳng, người tới cũng không cố tình che giấu khí tức

"Viễn Chủy." Là tiếng của Cung Thượng Giác

Một tiếng gọi bình thường, lại khiến Cung Viễn Chủy trong chớp mắt gỡ xuống tất cả đề phòng, trái lại trong mắt lộ ra vui mừng

"Ca !" Cung Viễn Chủy vui vẻ đứng lên nghênh đón người tới, "Muộn như vậy rồi, sao huynh lại tới đây ?"

Cung Thượng Giác liếc những thư tịch hỗn loạn xung quanh, thần sắc không khỏi ảm đạm vài phần

"Huynh tìm ta có chuyện gì ? Có phải có gì cần ta làm không ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Cung Thượng Giác hơi thở dài, nói, "Không có chuyện gì không thể tới đây tìm đệ sao ?"

"Trái lại không phải. Chỉ là có chút tò mò sao huynh lại tới tìm ta.... Ca, huynh mấy ngày nay luôn cùng Cung Tử Vũ bận rộn xử lý chuyện nội vụ của Cung môn, rất vất vả có thời gian rảnh càng nên nghỉ ngơi mới đúng. Ban ngày, huynh không phải nói với ta mấy ngày nữa còn phải chuẩn bị ra ngoài sao ?"

Cung Viễn Chủy nghĩ tới chuyện này, phiền lòng khó hiểu, không nhịn được lẩm bẩm, "Cung Tử Vũ làm Chấp Nhẫn cũng thật là. Rõ ràng biết thương thế của huynh mới khỏi, lại không cho huynh nghỉ ngơi thật tốt, làm xong cái này lại sắp xếp huynh làm cái khác, sau còn muốn huynh ra ngoài xử lý ngoại vụ của Cung môn.... Hừ, huynh ấy thì hay rồi, chỉ cần thoải mái ở lại Cung môn ----"

"Viễn Chủy." Một tiếng vô cùng đơn giản, lại khiến trong lòng Cung Viễn Chủy sợ hãi khó hiểu, lập tức ngậm miệng

"Ta từng nói gì rồi ? Đều quên rồi sao ?" Cung Thượng Giác nói

"Lời ca ca nói với ta, ta đương nhiên cũng không dám quên. Chỉ là cảm thấy có chút không phục.... Dựa vào cái gì chỉ để ca ca vất vả như vậy ----"

"Được rồi. Sau này cũng không được nhắc lại nữa. Mọi người dù sao cũng là vì tốt cho Cung môn, đều có chức trách của mình, các cung cũng không dễ dàng, cần gì so đo nhiều như vậy ? Đệ, sau này cần thận trọng hơn trong lời nói và hành động, đừng tùy tiện bàn luận, nghi ngờ chuyện của Chấp Nhẫn."

Cung Viễn Chủy vốn tức giận trong lòng, nhưng thấy Cung Thượng Giác như vậy cũng chỉ có thể thở dài đáp, "Biết rồi, ca."

Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy như vậy, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười

Y suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhẹ giọng mang theo ý cười, "Ta biết đệ đau lòng cho ta, nhưng Viễn Chủy.... Tử Vũ ca ca của đệ cũng không phải cố tình gây khó dễ mới sắp xếp như vậy. Thực tế, trong lòng đệ cũng hiểu rõ, không phải sao ?"

"Trong lòng hiểu thì hiểu, nhưng đây là hai chuyện khác nhau ! Ca, dù sao đại chiến với Vô Phong vừa qua, bây giờ các cung nguyên khí đại thương còn đang nghỉ ngơi, chính đốn. Ta thực sự cảm thấy, không cần mau chóng đi xử lý ngoại vụ như vậy ----"

"---- Là ta tự đề xuất."

"A ? Cái, cái gì ?" Cung Viễn Chủy chưa từng nghĩ tới sẽ là tình huống như vậy

Cậu ngẩn người nhìn Cung Thượng Giác, tâm tình phức tạp không thể giải thích

Cung Thượng Giác lại chậm rãi nói lý do

Ngoài giang hồ nói "Ruồi bán nguyệt" Vô Phong dùng để khống chế người trong giang hồ bấy giờ cũng không phải là độc dược, chuyện này đã được các cứ điểm của Cung môn thông báo tới khắp thiên hạ

Nhưng vì như vậy, giang hồ bây giờ càng rơi vào hỗn loạn. Lúc biết mình không bị Vô Phong uy hiếp nữa, rất nhiều người trong võ lâm bắt đầu ầm ĩ phân tranh, cũng có rất nhiều người bắt đầu tập hợp chiêu binh chuẩn bị khai chiến với Vô Phong, rửa sạch nỗi nhục trước đây, đồng thời cũng có rất nhiều môn phái giang hồ đầu hàng với Cung môn, muốn quy thuận Cung môn

"Những người thức thời muốn quy thuận Cung môn của chúng ta này, không phải là chuyện tốt sao ? Một khi như vậy, vì sao ca ca còn ưu phiền như vậy ? Còn nữa, người trong võ lâm kết đảng phái đi tìm Vô Phong báo thù rửa hận, đây chẳng phải là chuyện tốt sao ? Theo ta thấy, chuyện này chỉ có lợi, tuyệt không bất lợi với Cung môn chúng ta." Cung Viễn Chủy nói

Cung Thượng Giác nghe xong, trên mặt lại lộ khó xử, nhẹ giọng đáp, "Viễn Chủy, vậy ta hỏi đệ."

"Ca ca mời nói."

"Đầu quân cho Cung môn, liệu được mấy người thật lòng ? Hay là vì tình thế bắt buộc ? Còn nữa.... ai có thể đảm bảo không có dư nghiệt của Vô Phong dựa vào cớ này lẫn vào trong ?"

"Đây...."

"Tuy Chấp Nhẫn công khai việc "Ruồi bán nguyệt" với bên ngoài là ý tốt, nhưng lấy đây để mượn sức giang hồ môn phái cũng không phải là ý của Cung môn chúng ta. Còn nữa, nếu như mặc kệ đám người trong võ lâm này tùy tiện đi tìm Vô Phong, đệ thực sự cảm thấy hỗn loạn như vậy có thể tạo ra thương tổn gì cho Vô Phong sao ? Hoặc có lẽ.... Vô Phong cũng có thể mượn cơ hội này, trộn lẫn bản thân vào trong đấy, che giấu càng sâu ?"

"Là ta suy nghĩ thiển cận, không suy nghĩ tới những cái này."

Cung Viễn Chủy có chút ảo não, tuy vẫn rất hoang mang, nhưng cậu luôn cảm thấy mình dường như quá nhìn vào mặt ngoài, rất nhiều chuyện đều thiếu suy xét sâu sắc thêm

Cung Thượng Giác nhẹ giọng thở dài, nói, "Chuyện Vô Lượng Lưu Hỏa, Vô Phong đã biết. Đây là bí mật Cung môn chúng ta thề sống chết phải bảo vệ, nhưng Vô Phong bọn họ không tiếc trả giá. Vô Lượng Lưu Hỏa có thể là vũ khí bí mật lớn nhất của Cung môn chúng ta, nhưng cũng là nhược điểm rõ ràng lớn nhất của Cung môn chúng ta."

"Ca ca vì sao nói lời này ?"

"Nếu Vô Phong chưa bị đuổi tận giết tuyệt, lại bị đẩy vào đường cùng.... Tranh chấp như vậy, ngư ông đắc lợi. Đệ nghĩ xem, nếu Cung môn có bí mật Vô Lượng Lưu Hỏa, bị Vô Phong cố tình tiết lộ ra ngoài. Sau đấy, toàn bộ giang hồ môn phái trong võ lâm, bọn họ sẽ chống lại ai ? Là Vô Phong đã bị bọn họ coi rằng chút còn hơi tàn ? Hay là.... Cung môn chúng ta ?"

Cung Viễn Chủy nghe xong có chút hoảng sợ, cậu bắt đầu cẩn thận nghĩ lại lời của Cung Thượng Giác, trong lòng lại khẩn trương, "Ca, vậy lần này huynh ra ngoài, không phải là nguy hiểm vạn phần sao ?"

"Ừ." Cung Thượng Giác lại nhấc lên ý cười, lắc đầu thở dài, "Trái lại không tới mức này. Bất quá, ta quả thực cần ra ngoài một chuyến, quan sát thế cục bây giờ. Tiếp theo, sợ rằng giang hồ sẽ không yên bình nữa. Nhưng, thứ ta lo lắng nhất vẫn là.... Vô Phong. Diệt cỏ không diệt tận gốc, tới mùa xuân lại sinh sôi. Vô Phong nói tới cùng mới là kẻ địch lớn nhất của Cung môn, có thể nói là họa lớn tiềm ẩn."

"Tuy ta chưa thành niên, cũng không thể tùy tiện ra ngoài. Nhưng ca ca.... Nếu huynh có gì cần, chỉ cần chuyện ta có thể làm, huynh nhất định phải nói với ta ! Ta nhất định cực lực làm cho huynh !"

Cung Thượng Giác nghe xong lời này, rất vui mừng. "Viễn Chủy, đệ làm cho ta đã quá nhiều chuyện rồi. Mấy ngày này, đệ đã đưa tất cả dược vật có thể dùng cho ta đều sửa lại một lần rồi."

Cung Viễn Chủy trái lại buồn bực khó hiểu, "Ca, huynh nói như vậy, ta càng cảm thấy phiền lòng. Sau đại chiến, Cung môn tổn thất thảm trọng. Tài nguyên của các cung chúng ta đều rất thiếu ----" Cậu mới nói một nửa, đã bị Cung Thượng Giác cắt ngang

"Đây đương nhiên là một trong những nguyên nhân chính ta lần này chuẩn bị ra ngoài Cung môn. Lần này ra ngoài, một lần nữa bổ sung vật tư các cung thiếu, cũng là mục đích chính ta ra ngoài."

Cung Thượng Giác tiện tay nhặt lên một thư tịch, cẩn thận nhìn, phát hiện những cái này đều liên quan tới chữa trị thương thế cùng làm thế nào khôi phục nội lực

Cung Viễn Chủy không phát hiện ra sắc mặt Cung Thượng Giác khác thường, vẫn đang tự lẩm bẩm, "Đều do ta vô dụng.... lại vẫn quá nhỏ. Không thì, ta có thể chia sẻ trách nhiệm với ca ca, để huynh không tới mức vất vả như vậy."

"Ai nói đệ vô dụng ? Mạng này của ta, vẫn là nhờ có Xuất Vân Trùng Liên đệ vất vả trồng được mới có thể nhặt lại mạng."

"Nhưng bây giờ Xuất Vân Trùng Liền cũng đã dùng hết, hạt giống còn lại cũng không còn nhiều. Liệu có thể có cơ hội trồng ra Xuất Vân Trùng Liên nữa không vẫn chưa biết được.... Coi như may mắn tròng được, cũng cần hao phí lượng lớn thời gian và tinh lực. Trong khoảng thời gian ngắn, sợ rằng cũng không có cơ hội thành công trồng ra."

"Thì sao ? Không gấp, từ từ làm đi. Chẳng lẽ đệ cho rằng ta và người trong Cung môn, trong thời gian ngắn còn có ai cần dùng gấp sao ?"

"Phòng ngừa chu đáo luôn tốt hơn. Bây giờ không có Xuất Vân Trùng Liền, trong lòng ta không quá nắm chắc." Cung Viễn Chủy nói

Cung Thượng Giác cũng không tỏ rõ ý kiến, "Dù sao kỳ hoa thần dược, có thể sử dụng để cứu trợ cứu mạng đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng, nhớ tuyệt đối không thể có suy nghĩ ỷ lại."

Cung Thượng Giác khẽ thở dài, cuối cùng buông dược thư trong tay xuống, sau đố đột nhiên trầm giọng nói, "Viễn Chủy, đệ đêm khuya ở y quán không nghỉ ngơi như vậy, nghiên cứu những thư tịch này, đều là vì Tuyết Trùng Tử !"

"Ừ." Cung Viễn Chủy không muốn giấu diễm, "Ca, dù sao Tuyết Trùng Tử coi như chữa thương cho ta, lại truyền một phần công lực của bản thân cho ta. Ta luôn.... không muốn nợ ân tình của người khác. Ta nghe người ta nói, thương thế của Tuyết Trùng Tử rất nặng. Hơn nữa, người của Nguyệt cung cũng luôn hỏi ta rất nhiều dược liệu cứu mạng. Lấy kinh nghiệm của ta, lần này Tuyết Trùng Tử tự phế công pháp thực sự lưu lại di chứng, ảnh hưởng sâu sắc. Nếu có thể, ta muốn giúp y."

"Muốn giúp người là chuyện tốt. Bất quá, nếu có Nguyệt trưởng lão chăm sóc y rồi, đệ cần gì phải vất vả như vậy ? Bản thân đệ cũng từng nói, bản lĩnh cứu người của Nguyệt trưởng lão cũng không kém hơn đệ, không phải sao ?"

"Nói như vậy không sai, nhưng ----"

"Nhưng, ta thấy đệ là không có cách bỏ Tuyết Trùng Tử xuống được."

"Ta, ta.... dù sao cũng quen biết, mọi người đều là người của Cung môn. Núi trước và núi sau là một thể, đây cũng là lời của ca ca."

Cung Thượng Giác cười, lạnh lùng đáp, "Đều học được cách dùng lời của ta tới chặn miệng ta rồi đúng không ?"

"Ca, huynh lại nói cái gì vậy ? Rõ ràng ta chỉ là thuận miệng nói, huynh đừng để ở trong lòng." Cung Viễn Chủy cúi đầu, cả người thoạt nhìn rất ưu sầu, phiền não

Cung Thượng Giác cẩn thận quan sát Cung Viễn Chủy, thuận theo nói, "Tâm tư của đệ đơn thuần, ca không muốn đệ chịu những tổn thương không cần thiết. Viễn Chủy, đệ chẳng lẽ không tự biết sao ? Đệ càng để tâm với Tuyết Trùng Tử rồi. Đừng quên, đệ đường đường là cung chủ Chủy cung ở núi trước của Cung môn, mà Tuyết Trùng Tử là cung chủ Tuyết cung núi sau. Gia quy của Cung môn ----"

"Ta lại không nói muốn đi núi sau. Ca, huynh thực sự đừng lo lắng. Ta đồng ý với huynh, sẽ không tùy tiện vi phạm gia quy. Thật đấy ! Cho nên, huynh yên tâm, ta thực sự không lén tới núi sau tìm Tuyết Trùng Tử. Ít nhất.... trước khi ta thành niên, ta chắc chắn sẽ không tùy tiện phá quy củ."

"Cho dù là tới khi thành niên, đệ cũng không được tùy tiện ra vào phạm vi của núi sau. Cung môn còn có gia quy ----"

"Ca ---- !" Cung Viễn Chủy nghe thấy Cung Thượng Giác nhắc tới gia quy lại cảm thấy đau đầu

Thực sự không biết Cung Thượng Giác trước đây nói nhiều như vậy

Nhưng vì sao, Cung Viễn Chủy gần đây luôn mơ hồ cảm thấy Cung Thượng Giác quản giáo cậu càng nghiêm hơn, hơi chút là nhắc tới gia quy, mà còn bắt đầu nói đạo lý với cậu càng nhiều

"Ca, ta thực sự biết rồi. Huynh đừng lo lắng." Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng cười với Cung Thượng Giác, sau đó vòng qua bàn, đứng ở trước mặt Cung Thượng Giác, làm ra động tác "mời" ra ngoài cửa

"Hừ. Đây là.... có ý định tiễn khách, đuổi ta đi sao ?" Cung Thượng Giác nhướn mày, buồn bực nói

Cung Viễn Chủy vội nhận tội, "Ca ca đừng nghĩ nhiều. Ta không phải là thấy sắc trời đã muộn, định cùng ca ca quay về Giác cung nghỉ ngơi sao ?"

Cung Thượng Giác muốn nói lại thôi, cuối cùng tất cả lo lắng đều hóa thành tiếng thở dài

"Được rồi, đừng thở dài nữa. Ca, đi ! Chúng ta cùng quay về Giác cung ~!" Cung Viễn Chủy định kéo Cung Thượng Giác rời đi, lại bất tri bất giác phát hiện mình còn chưa thu dọn thư tịch

"Ca, huynh chờ ta một chút."

Dứt lời, Cung Viễn Chủy lưu loát nhanh chóng thu dọn thư tịch hỗn loạn vào cùng một chỗ, sau đó cầm lấy túi ám khí bên cạnh mình, lại thổi tắt nến, cùng Cung Thượng Giác ra ngoài, còn không quên tiện tay đóng cửa lại

Thực tế, Cung Viễn Chủy cũng không hiểu mình đối với Tuyết Trùng Tử rốt cuộc là có chuyện gì. Có lẽ, Cung Thượng Giác nói rất đúng

Cung Viễn Chủy cũng cảm thấy mình gần đây dường như để tâm quá phận với chuyện của Tuyết Trùng Tử

Nhưng, có một số chuyện trong lúc bất tri bất giác biến thành như vậy

Trong đó bao gồm Cung Viễn Chủy tò mò và chú ý tới Tuyết Trùng Tử

"Cũng không biết Tuyết Trùng Tử bây giờ thế nào ?"

Nghe người nói, Tuyết Trùng Tử đã biến thành bộ dạng trưởng thành. Cung Viễn Chủy có lúc cũng hiếu kỳ, không biết gương mặt tuấn tú quen lãnh đạm kia, nếu là bộ dạng trưởng thành sẽ biến thành gương mặt như nào ?

Cũng nghe người nói, sau khi Tuyết Trùng Tử tự phế công pháp, tốc độ thân thể già đi đặc biệt nhanh, rất suy yếu

Cung Viễn Chủy cũng không biết, mình đời này rốt cuộc còn có cơ hội gặp lại Tuyết Trùng Tử không

Có lẽ vì đủ loại lo lắng, Cung Viễn Chủy dù bận rộn chuyện của núi trước Cung môn, vẫn luôn không kiềm chế được chủ động làm chuyện của Tuyết Trùng Tử

Cung Viễn Chủy bắt đầu nghiên cứu các loại y thuật liên quan, muốn tìm ra cách có thể giảm bớt di chứng của tự phế công pháp cho Tuyết Trùng Tử

Đồng thời, cậu cũng cố gắng muốn tận khả năng tìm ra cách có thể khiến Tuyết Trùng Tử khôi phục nội lực, chữa trị thân thể

Vạn vật thế gian luôn khắc chế lẫn nhau

Hơn nữa Cung Viễn chủy tinh thông y độc càng hoàn toàn không nghi ngờ với chuyện này

Nếu đã hủy Táng tuyết tâm kinh, vậy dù sao cũng phải nghĩ một cách để Tuyết Trùng Tử một lần nữa khôi phục

Có lẽ, cứ như vậy chờ tới lúc Cung Viễn Chủy thành niên, chờ tới lúc cậu tới Tuyết cung ở núi sau thực hiện thử thách....

Cậu và Tuyết Trùng Tử có thể thuận lợi gặp lại, tiếp tục tiền duyên

------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro