Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc thân thể Tuyết Trùng Tử trọng thương, rơi vào bất tỉnh, y dường như có một giấc mộng rất dài

Cảnh trong mơ phần lớn đều quen thuộc với y

Tuyết cung ở núi sau của Cung môn, từng chút một sự việc xảy ra trước đây giống lặp lại như đèn kéo quân

Tất cả đều là những gì y từng trải qua. Cuộc sống bình thản, ngày tháng nhàm chán, mỗi một ngày đêm y và Tuyết công tử chung đụng

Sau đó, cảnh trong mơ lại thay đổi....

Rốt cuộc lại quay về ngày đại chiến khiến y không tình nguyện trải qua

Cung môn và Vô Phong giao chiến kịch liệt vô số lần, nhưng chỉ có hai trận chiến khiến Tuyết Trùng Tử sợ hãi nhất

Lần đầu tiên đại chiến với Vô Phong là vào mười năm trước, lúc đấy Tuyết Trùng Tử kỳ thực cũng còn rất trẻ, tuy đã một mình đảm đương một phía, nhưng vẫn được các trưởng lão bảo vệ kỹ càng

Một năm đấy núi sau căn bản vững chắc, hơn nữa dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của các trưởng lão và người của núi trước, người của Vô Phong cũng hoàn toàn không có ý thức về sự tồn tại của núi sau

Nhưng Tuyết Trùng Tử nhớ mang mang, người Vô Phong năm đó lẫn vào Cung môn, ngụy trang thành người cầu xin che chở, nổi lên hỗn chiến bắt đầu từ Chủy cung

Trận chiến thảm thiết lần đấy, khiến Cung môn tổn thất nặng nề, hơn nữa Chủy cung và Giác cung càng nghiêm trọng, đều chỉ còn lại một huyết mạch duy nhất

Nhưng mười năm sau, Tuyết Trùng Tử là người đứng đầu Tuyết cung lại chưa từng nghĩ tới, y cư nhiên ở trong trận chiến kịch liệt lần này, từ đấy mất đi bằng hữu chí cốt, Tuyết công tử

Lúc Tuyết công tử tuổi còn rất nhỏ, cũng đã có thân phận thư đồng, luôn được Tuyết Trùng Tử mang theo bên người

Có thể coi như là Tuyết Trùng Tử một tay nuôi lớn, nhưng lại chưa từng lường trước được sẽ có kết cục như vậy

Bọn họ từng hứa hẹn với nhau, nói một ngày kia nhất định phải cùng ra ngoài Cung môn, nhìn thế gian rộng lớn này

Nhưng bất đắc dĩ, cuối cùng giao hẹn này, chung quy không có ngày thực hiện được

Cảnh tượng bên người lần nữa thay đổi, những người đã khuất này đều biến mất

Còn lại cuối cùng, cư nhiên là cảnh núi trước và núi sau của Cung môn

Trong lúc Tuyết Trùng Tử hoảng hốt, phát hiện mình cư nhiên ở trong phòng của Cung Viễn Chủy ở Chủy cung

Bên tai truyền tới tiếng chuông thanh thúy, Tuyết Trùng Tử nhíu mày, theo bản năng xoay người lại nhìn

Thấy Cung Viễn Chủy mặt không chút thay đổi đi vào trong phòng, trực tiếp xuyên qua thân thể hư ảo của Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử hơi ngừng lại, nhưng còn chưa kịp suy xét, Cung Viễn Chủy đi sang một bên, vừa cởi bao tay, vừa cẩn thận xem lượng lửa nấu dược liệu

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Tuyết Trùng Tử đi lên vài bước, phát hiện Cung Viễn Chủy đang nghiên cứu dược liệu, lại thuận tay thêm vài loại phối liệu kỳ độc

Chỉ một lúc sau, Cung Viễn Chủy lọc cặn trong kịch độc còn bốc khói trắng kia, sau khi lọc sạch liền đổ vào trong một bát nhỏ

Tuyết Trùng Tử có chút buồn bực, vốn đang hoang mang Cung Viễn Chủy muốn làm gì

Lập tức thấy Cung Viễn Chủy rất cẩn thận cầm bát dược rất vất vả nấu ra kia, chậm rãi đi tới trước một thứ đặc biệt được người dùng tấm màn mỏng màu trắng che phủ, ngồi xuống

Lúc lụa trắng được nhẹ nhàng nhấc lên, Tuyết Trùng Tử rốt cuộc thấy rõ bên trong nuôi thứ gì

"....Xuất Vân Trùng Liên." Tuyết Trùng Tử thầm nghĩ

Y cứ như vậy nhìn Cung Viễn Chủy dùng bát dược vừa nấu xong cho kỳ hoa hiếm có trên thế gian này, Xuất Vân Trùng Liên

Trên mặt Cung Viễn Chủy lộ ra nụ cười vui mừng, cả người dường như cũng thở phào một hơi

Đúng lúc này, bên tai truyền tới tiếng động

"Tuyết Trùng Tử.... Tuyết Trùng Tử ?" Tiếng giống như quấn quanh trong sơn cốc, nghe không rõ, luôn cảm thấy mơ mơ hồ hồ, cực kỳ không chân thực

Là ai ?

Là ai đang gọi mình ?

Tuyết Trùng Tử nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra bất cứ người nào ngoại trừ Cung Viễn Chủy, xung quanh một mảng yên tĩnh, giọng nói này rốt cuộc truyền tới từ đâu ?

"Tuyết Trùng Tử. Tuyết Trùng Tử...." Lần này, tiếng càng gần hơn, cũng càng rõ ràng hơn

Tuyết Trùng Tử rốt cuộc nhận ra, đây là tiếng của Nguyệt trưởng lão

Nhưng Tuyết Trùng Tử nhìn xung quanh, vẫn không thấy một bóng dáng nào

Cũng vào lúc này, bên tai vang lên tiếng của Cung Viễn Chủy

"Tuyết Trùng Tử, sao huynh lại tới đây ?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút ý cười

Tuyết Trùng Tử kinh ngạc nhìn Cung Viễn Chủy, phát hiện đối phương lúc này thực sự nhìn thấy mình

"Ngươi có thể nhìn thấy ta ?" Tuyết Trùng Tử buồn bực hỏi

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy lấy ra một lệnh bài từ trong tay áo

"Lệnh bài này cho huynh ----" Cậu nói

Tuyết Trùng Tử sững người tại chỗ, không phản ứng kịp

Cung Viễn Chủy thấy Tuyết Trùng Tử không phản ứng, trực tiếp lại gần

Hai người đứng thực sự gần, Tuyết Trùng Tử dường như cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập và hơi thở của Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy nhấc lên ý cười nhàn nhạt với Tuyết Trùng, cho dù không nói nữa, lại giống như không tiếng động nói với Tuyết Trùng Tử

---- Ta vẫn ở đây

"....Tuyết Trùng Tử. Tuyết Trùng Tử !"

Tiếng quanh quẩn bên tai lại vang lên, đây là tiếng của Nguyệt trưởng lão

"Tuyết Trùng Tử, huynh có nghe thấy ta nói không ? Tuyết Trùng Tử !"

Theo tiếng dần dần lớn hơn, kích động trong giọng nói của Nguyệt trưởng lão cũng càng ngày càng rõ ràng, Tuyết Trùng Tử phát hiện cảnh vật xung quanh và Cung Viễn Chủy trước mắt đều dần bị sương mù dày đặc bao phủ thành một mảng trắng xóa, sau đó biến mất khỏi trước mặt y

Một tiếng gọi quen thuộc, mang theo khẩn trương và lo lắng

Tuyết Trùng Tử theo tiếng gọi dẫn lối, khó khăn vạn phần, tốn rất nhiều khí lực mới rốt cuộc chân chính mở mắt ra, quay về hiện thực


Đợi bóng tối tản đi, ánh sáng đột ngột trước mắt khiến Tuyết Trùng Tử lập tức theo bản năng nheo mắt lại

Y vươn tay che mắt, lại bất tri bất giác phát hiện tay mình không còn là tay của hài tử nữa, mình sớm khôi phục bộ dạng trưởng thành rồi

Đầu óc mơ hồ hỗn loạn, căn bản không thể suy nghĩ cẩn thận

Nhưng vào lúc này, bên tai lại vang lên tiếng của Nguyệt trưởng lão

"Tuyết Trùng Tử ! Huynh rốt cuộc tỉnh rồi ! Quá tốt rồi...."

Nguyệt trưởng lão thở phào ra một hơi, hai mắt đỏ bừng nhìn Tuyết Trùng Tử, giọng nói nghẹn ngào, "Huynh vừa rồi thực sự dọa ta sợ muốn chết."

"Ừm ?" Tuyết Trùng Tử gương mặt mơ hồ, rất hoang mang

Nguyệt trưởng lão lại nói, "Huynh biết không ? Huynh đã bất tỉnh sắp nửa tháng rồi. Vừa rồi rất vất vả có chút dấu hiệu tỉnh lại, nhưng miệng lại lẩm bẩm tên của những người sớm đã mất. Ta thực sự sợ huynh ----" Nguyệt trưởng lão đột nhiên ngừng nói, theo bản năng nói sang chuyện khác

"Dù sao, sau đấy ta lại nghe thấy huynh lẩm bẩm tên của Chủy công tử núi trước...." Nguyệt trưởng lão cẩn thận quan sát sắc mặt Tuyết Trùng Tử, nhẹ giọng thăm dò, "Lúc huynh bất tỉnh rốt cuộc mơ thấy cái gì vậy ? Chắc không phải là còn mơ thấy Chủy công tử chứ ?"

Tuyết Trùng Tử trừng mắt, hơi thích ứng với hiện thực, hít sâu khí băng hàn mang theo ẩm lạnh thuộc về riêng Tuyết cung, lúc này mới coi như khiến y từ từ hồi thần

"Tuyết công tử ---- !" Là tiếng của thị phó

Từ sau khi Tuyết công tử rời thế, Tuyết trưởng lão sai thị phó mới tới chăm sóc Tuyết Trùng Tử

Nhưng bây giờ Tuyết cung không có hai Tuyết công tử nữa, thị phó cũng quen gọi Tuyết Trùng Tử là Tuyết công tử

Dù sao nói tới cùng, Tuyết Trùng Tử cho tới nay mới là người đứng đầu Tuyết cung, Tuyết công tử danh chính ngôn thuận

Tuyết Trùng Tử liếc đối phương một cái, lại không đáp

Nguyệt trưởng lão dặn dò thị phó mấy công việc cần chú ý, sau đó lại phân phó đối phương vài chuyện

Nhanh chóng đi thông báo với Tuyết trưởng lão rằng Tuyết Trùng Tử đã tỉnh, sau đó còn nên chuẩn bị cái gì, chú ý những gì

Từ ăn uống, thậm chí tới đồ dùng, còn có rất nhiều chuyện cần đặc biệt chú ý để chăm sóc cho Tuyết Trùng Tử bây giờ đang yếu ớt....

Dù sao Nguyệt trưởng lão cẩn thận sắp xếp từ đầu tới cuối, hoàn toàn không bỏ quên cái gì

Chờ nhìn thị phó vội vàng rời khỏi Tuyết cung, Nguyệt trưởng lão mới đặt sự chú ý lên Tuyết Trùng Tử

Dù sao bất tỉnh cả nửa tháng, thân thể Tuyết Trùng Tử thập phần yếu ớt, được Nguyệt trưởng lão đỡ ngồi dậy, còn uống đồ nóng Nguyệt trưởng lão cẩn thận chuẩn bị trước làm ấm người

Đầu Tuyết Trùng Tử vấn rất mơ hồ, cả người kiệm lời lãnh đạm, trái lại giống với y bình thường, vẫn là gương mặt không chút thay đổi

Nguyệt trưởng lão cũng không sốt ruột, hắn vận khí dùng nội lực chữa thương, cũng điều hòa khí tức bất ổn trong thân thể Tuyết Trùng Tử

Một lúc lâu sau, thấy khí sắc của Tuyết Trùng Tử hơi tốt lên, Nguyệt trưởng lão lại vội vàng đi chuẩn bị đồ ăn mềm thích hợp cho Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử nhìn bóng lưng đang bận rộn vì mình kia, khàn giọng nói, "....Lúc ta mê man, thực sự gọi tên Cung Viễn Chủy sao ?"

Đây là câu đầu tiên Tuyết Trùng Tử nói từ lúc tỉnh lại

Biểu tình Nguyệt trưởng lão thay đổi coi như thực sự hứng thú. Hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đấy là hoang mang, sau lại cảm thấy tức giận lại buồn cười

"Tuyết Trùng Tử, huynh tỉnh lại từ chỗ chết, sao càng không có lương tâm vậy ? Ta vất vả chăm sóc huynh lâu như vậy, huynh hoàn toàn không nhìn nỗi khổ tâm của ta. Mở miệng liền hỏi chuyện của Chủy công tử."

Tuyết Trùng Tử khẽ nhíu mày, sắc mặt tái nhợt lộ suy yếu thập phần, y cũng không định uống phí khí lực với Nguyệt trưởng lão

Y không đáp, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm Nguyệt trưởng lão, giống như thúc giục không tiếng động, cùng chờ Nguyệt trưởng lão trả lời

Nguyệt trưởng lão cuối cùng bại trận, nhỏ giọng mắng vài câu phát tiết, mới nhẹ giọng trả lời

"Xem ra quan hệ của huynh và vị cung chủ Chủy cung kia thực sự thân thiết ! Rốt cuộc là bắt đầu có quan hệ riêng từ lúc nào ? Cư nhiên không gọi hắn là Chủy công tử, còn trực tiếp gọi tên của hắn."

Tuyết Trùng Tử mím môi, thoạt nhìn thêm vài phần không kiên nhẫn

Nguyệt trưởng lão cũng không đùa giỡn nhiều, sợ thực sự chọc giận Tuyết Trùng Tử hao tổn tinh thần, nhanh chóng lập tức giải thích, tiếp tục nói

"Lúc huynh bất tỉnh, hơn nửa là ngủ như chết, đoán chừng xung quanh xảy ra chuyện gì, huynh cũng không biết. Nhưng, mấy ngày liên tiếp này, huynh bắt đầu có dấu hiểu từ từ tỉnh lại, nhưng đều chỉ vài lúc vụn vặt. Mãi tới hôm nay, vừa rồi huynh dường như nằm mơ thấy cái gì đấy, trong miệng nói mớ liên tục.... Trong đó, tên của Cung Viễn Chủy xuất hiện nhiều lần nhất."

Tuyết Trùng Tử hơi sửng sốt, dường như cảm thấy rất không chân thực

"Xem ra.... Cung Viễn Chủy đối với huynh mà nói, rất quan trọng đi ?" Nguyệt trưởng lão hỏi

"Ta không biết." Tuyết Trùng Tử khàn giọng nói

Y thực sự không biết, tất cả cảnh trong mơ cũng không phải là y khống chế được

Nhưng có câu là ngày nghĩ đêm mơ, Nguyệt trưởng lão trái lại cảm thấy Tuyết Trùng Tử dường như đem tất cả quyến luyến với thế gian này vô thức đặt lên một người khác

Có lẽ trải qua bi thương quá độ, mất đi khát vọng sống, giảm mạnh mong muốn với nhân gian

Nhưng thiệt ở chức trách và thân phận, không thể dứt khoát rời đi, cho nên vô hình trung dùng một người khác làm điểm tựa chống đỡ mình tiếp tục cố gắng sống

"Huynh bây giờ coi như từng chết một lần rồi. Tuyết Trùng Tử, chúc mừng huynh lấy lại được cuộc sống mới." Nguyệt trưởng lão chân thành chúc phúc

Tuyết Trùng Tử hơi gật đầu, cũng không nói nữa

Cả người y tỏa ra bi thương nồng đậm, thoạt nhìn thực sự cô độc

Nguyệt trưởng lão thực sự không quá quen Tuyết Trùng Tử như vậy

Cho dù người núi sau bọn họ quen sống trong cô tịch, hơn nữa cũng nhiều năm bầu bạn với tiếc nuối, bi thương

Nhưng, nếu có thể, Nguyệt trưởng lão càng hy vọng có thể nhìn thấy Tuyết Trùng Tử thích đấu võ mồm với hắn trước kia

"Tuyết Trùng Tử. Bây giờ núi sau, chỉ còn lại huynh bầu bạn với ta."

Nghe thấy lời này, Tuyết Trùng Tử nhất thời không nhịn được đau lòng, hốc mắt nóng lên, bị nước mắt che phủ

"Nhất định phải sống thật tốt. Không thì.... ta sợ ta cũng không chống đỡ được nữa." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử nhấc mắt nhìn Nguyệt trưởng lão, trong lòng chua xót tràn đầy khổ sở

Tiếng của Nguyệt trưởng lão cũng nghẹn ngào, mấy hàng nước mắt khắc trên gương mặt tuấn mỹ mà tiều tụy của hắn

"Huynh và ta.... Vì Hoa công tử, cũng vì Tuyết công tử.... Vì những người ở chỗ chúng ta, càng vì bản thân chúng ta. Chúng ta cùng sống thật tốt. Được không ?"

Tuyết Trùng Tử khẽ nhắm mắt, cố nén chua xót trong lòng, cuối cùng gật đầu, coi như đồng ý với yêu cầu này

Nguyệt trưởng lão kéo ra nụ cười, nhưng lại là nụ cười miễn cưỡng, chỉ khiến người càng cảm thấy bi thương

---------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro