Chương 17.2 (bổ sung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chương này vốn ở trong phần trứng màu tới giờ mình mới tìm được, không quá ảnh hưởng tới cốt truyện chính, nhưng sẽ bổ sung một số chi tiết chưa rõ

---------------------------------------------

Giác cung. Phòng của Cung Viễn Chủy

Lúc Cung Viễn Chủy từ từ tỉnh lại, ý thức vẫn có chút bất định

Cậu vừa tỉnh liền thấy Kim Phục mặt mang theo ý cười, giống như thở ra một hơi nhẹ nhõm, mở miệng nhắc nhở cậu, "Chủy công tử, ngài từ từ ngồi dậy, cẩn thận."

"Ta sao vậy ?"

Cung Viễn Chủy ngồi trên giường mơ hồ, theo bản năng giơ tay sờ ra sau cổ, chỉ cảm thấy sau cổ mình không biết tại sao vẫn có cảm giác chua xót, toàn bộ đầu cũng choáng váng. Cảm giác này giống như bị người đánh ngất ----

Chờ chút ! Bị người đánh ngất ?!

Nói đùa, ở trong Giác cung này, lại có Cung Thượng Giác ở đây, người nào không có mắt còn dám vọng động vào Cung Viễn Chủy cậu ?

Đây.... Chờ, chờ chút. Dường như có chi tiết nào bị cậu bỏ qua

Cung Viễn Chủy chớp mắt quan sát, bất tri bất giác há hốc miệng, nghẹn lời không nói được, bộ dạng khó có thể tin

"Chủy công tử, có phải ngài cảm thấy chỗ nào không thoải mái không ? Có cần ta đi mời y sư không ?" Kim Phục thoạt nhìn rất lo lắng

Cung Viễn Chủy có chút kinh ngạc ngậm miệng lại, nhưng mím môi, muốn nói lại thôi

Cậu dường như chậm chạp nhớ lại có chuyện gì rồi

Cậu nhớ mang máng, trước khi cậu giống như rơi vào bóng tối, chỉ cảm thấy sau cổ đột nhiên đau đớn....

Mà lúc đó, cậu dường như ôm chặt ca ca Cung Thượng Giác nhà mình, khóc tới tê tâm liệt phế. Huồng hồ, người ở Giác cung có bản lĩnh ra tay đánh ngất cậu....

"Đây...." Cung Viễn Chủy muốn mở miệng hỏi, lại cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ

"Có phải cậu gặp ác mộng không ?! Nhưng, sao cảm giác chân thật như vậy...." Cung Viễn Chủy thầm nghĩ

Nhìn Cung Viễn Chủy dường như có lời gì khó nói, Kim Phục tự cho rằng Cung Viễn Chủy muốn hỏi chuyện của cung chủ Tuyết cung, nhanh chóng đáp

"Chủy công tử xin yên tâm ! Thị vệ hoàng ngọc truyền tới tin tức mới nhất : Tính mạng của cung chủ Tuyết cung đã được bảo toàn, người cũng đã tỉnh lại. Nguyệt trưởng lão bây giờ đang ở bên cạnh chăm sóc một tấc không rời ! Nếu mạng đã không tuyệt, nghĩ tới chắc là y tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa." Kim Phục nói

"Thật sao ? Tuyết Trùng Tử thực sự không sao ?!" Cung Viễn Chủy thở ra một hơi nặng nề, cuối cùng cả người cũng thả lỏng xuống không ít

Nhưng, dường như là lập tức, Cung Viễn Chủy cũng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng

Nói như vậy, tất cả đều không phải là ác mộng, mà là chuyện thực sự đã xảy ra

Bao gồm chuyện Tuyết Trùng Tử tính mạng gặp nguy hiểm, ở bên bờ vực sinh tử, cũng bao gồm chuyện cậu bị người đánh ngất ở Giác cung, ở trong lòng Cung Thượng Giác....

"Đúng, quả thực đã không sao. Chủy công tử, ngài yên tâm đi ! Giác công tử cũng nói, Tuyết Trùng Tử trải qua đại nạn này coi như là kỳ tích sống lại, sau này nhất định cát nhân có thiên tướng, có thể sống tới trăm tuổi."

Nghe thấy lời này, Cung Viễn Chủy cũng không an tâm như trong tưởng tượng. Không biết thế nào, Kim Phục nhắc tới ba chữ "Giác công tử", trái lại khiến Cung Viễn Chủy khó xử

Kim Phục thử quan sát sắc mặt, lại phát hiện mình không hiểu sắc mặt của Cung Viễn Chủy, càng không đoán được suy nghĩ của Cung Viễn Chủy

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy nhấc mắt nhìn về phía cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã sáng, không khỏi có chút ngẩn người

"Ca ta đâu ?" Cung Viễn Chủy buột miệng nói

Cậu phát hiện trên mặt Kim Phục lộ ra chút mệt mỏi, nghĩ chắc chắn là ở trong phòng trông cậu cả đêm rồi

Còn Cung Thượng Giác rốt cuộc ở đâu ?

Kim Phục không phòng bị đáp, "Giác công tử sáng sớm liền đi Trưởng lão viện. Tính toán thời gian, đoán chừng cũng sắp quay lại rồi !"

"Trưởng lão viện ? Ca ta đi Trưởng lão viện...." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm

Một lúc sau, cậu nhấc mắt lên, mang theo chút hoang mang và khó có thể tin được nhìn Kim Phục, chần chờ một lúc, rốt cuộc vẫn hỏi ra vấn đề chôn trong lòng cậu hồi lâu mà cậu cố tình lảng tránh

"Ngươi thành thật trả lời ta."

"Chủy công tử xin hỏi. Ta nhất định không chút che giấu."

"Rất tốt. Vậy ta hỏi ngươi.... Tối qua, trước khi ta bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì ?" Cung Viễn Chủy hỏi

"Là.... Là...." Kim Phục đột nhiên khẩn trương mắt thường có thể thấy được, nói cũng ấp úng

"Là cái gì ? Ngươi nói đi !" Cung Viễn Chủy không khỏi có chút mất kiên nhẫn. Cậu trừng Kim Phục, biểu tình rõ ràng hung ác

"Đây... Đây.... A.... Đây...." Kim Phục phiền não rất lâu, cuối cùng rốt cuộc nghĩ ra một đáp án khéo léo, "Có lẽ là sau khi Chủy công tử nghe tin tức của Tuyết cung, bi thương quá độ, nhất thời cảm xúc kích động mới khí huyết công tâm, rơi vào bất tỉnh...."

"Ta ? Bi thương quá độ, khí huyết công tâm, bất tỉnh ?!" Cung Viễn Chủy nhíu mày

Cẩn thận nghĩ lại chuyện nửa đêm tối qua, Cung viễn Chủy bây giờ không thể không thừa nhận mình có phải có chút không khống chế được kích động mà thất thố không

Nhưng, đây cũng không đến mức khiến cậu "khí huyết công tâm mà bất tỉnh" chứ ?

Hơn nữa, chứng cứ quan trọng nhất là....

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác đau đớn sau cổ vẫn nhắc nhở cậu, còn có một suy đoán đáng tin lại hợp lý hơn

"Kim Phục." Lần này giọng của Cung Viễn Chủy mang theo cảnh cáo, "Ta bảo ngươi nói thật. Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Có phải có người đánh ngất ta không ?"

"Đây.... A.... Đây...." Kim Phục thực sự không thể chịu được nữa, cuối cùng không còn luyến tiếc quỳ xuống

Cung Viễn Chủy bị hành động này của Kim Phục làm cho mơ hồ

Cho nên, chẳng lẽ đang trá hình nói ra đáp án sao

Cung Viễn Chủy đóng mở miệng, cuối cùng do dự cả buổi, mới dùng giọng run rẩy, thần sắc khó có thể tin được hỏi, "....Là ca ta.... đánh ngất ta sao....?"

Rất tốt, Kim Phục hoàn toàn cúi đầu không dám đáp

Cung Viễn chủy vùa tức giận, vừa gấp gáp lại hoang mang đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kim Phục đang quỳ trước mặt mình

Nhất thời, cậu cũng không biết nên nói cái gì

Kim Phục vẫn trầm mặc, hoàn toàn cam chịu

Mà lúc nào, tiếng bước chân rất nhỏ từ xa lại gần

Cung Viễn Chủy cẩn thận suy nghĩ, lại phát hiện mình rất quen thuộc với khí tức của người tới

"Giác công tử."

"Giác công tử !"

Tiếng hành lễ vang lên, cũng chứng thực suy đoán của Cung Viễn Chủy

Một lúc sau, cửa phòng được người đẩy ra, Kim Phục vẫn quỳ dưới đất chưa đứng dậy, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên

Cung Thượng Giác liếc về phía Kim Phục đang quỳ, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy hơi mím môi, ánh mắt nhìn Cung Thượng Giác có chút nghi hoặc cùng mơ hồ, thậm chí có ủy khuất

Cung Thượng Giác không mở miệng hỏi có chuyện gì, dường như trong lòng đã có suy đoán

Sau đấy, Cung Thượng Giác chậm rãi đi vào, nhẹ giọng gọi Kim Phục đứng lên, có thể quay về nghỉ ngơi trước

Kim Phục vội vàng nhận mệnh cảm tạ, cũng cáo lui với hai vị công tử

Tuy Kim Phục trút được gánh nặng, nhưng sắc mặt vẫn do dự, trước khi ra ngoài vẫn không quên khép lại cửa phòng cho hai vị công tử, để bọn họ có thể cùng nói chuyện riêng

"Muốn hói cái gì thì hỏi đi." Cung Thượng Giác mở miệng phá vỡ trầm mặc trước

Cung Viễn Chủy vốn bối rối không thôi, rõ ràng trong đầu chất đầy câu hỏi, lại đột nhiên không biết mở miệng thế nào mới thích hợp

"Nếu đệ không muốn hỏi, vậy ta nói trọng điểm." Cung Thượng Giác tự bắt đầu nói trước, "Chắc Kim Phục đã nói với đệ, Tuyết Trùng Tử tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, đệ có thể yên tâm. Còn nữa, ta vừa đi Trưởng lão viện một chuyến, cũng vừa xác định ngày ra khỏi Cung môn. Sau đó ----"

Cung Viễn Chủy lập tức vội vàng cắt ngang, "Là lúc nào ? Ngày ca ca muốn ra ngoài Cung môn."

Cung Thượng Giác dường như có chút kinh ngạc, y nhấc mắt nhìn Cung Viễn Chủy gấp gáp, sau đấy dường như không hiểu tại sao, trên mặt Cung Thượng Giác hiện lên ý cười sâu xa

"Ca ! Huynh gấp gáp muốn ra ngoài như vậy sao ? Sự vụ bên ngoài Cung môn thực sự gấp như vậy sao ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Cung Thượng Giác hơi thở dài, thấy Cung Viễn Chủy vẫn quan tâm mình, tâm tình của y dường như tốt hơn rất nhiều

Cung Thượng Giác chậm rãi nói, "Có một số việc quả thực cần xử lý tương đối gấp, không thể trì hoãn, nhưng cũng không phải hôm nay không thể. Cho nên, ta quyết định ba ngày sau sẽ ra ngoài Cung môn."

"Ba ngày sau sao...." Sắc mặt Cung Viễn Chủy trở nên nghiêm trọng mắt thường có thể thấy

"Viễn Chủy, còn nữa...."

"Còn cái gì ? Ca, nếu huynh cần gì cứ phân phó. Bất luận là dược, độc, hay là ám khí, ta đều nhất định tận lực chuẩn bị thỏa đáng cho huynh !" Cung Viễn Chủy nói

Cung Thượng Giác lại chỉ mỉm cười, lắc đầu nói, "Ta cái gì cũng không thiếu, đệ không cần lo lắng."

"Vậy...." Cung Viễn Chủy cúi đầu, cả người thoạt nhìn rất mệt mỏi

Cung Thượng Giác lại gần vài bước, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai Cung Viễn Chủy, giống như đang an ủi cũng giống như đang cổ vũ

Ánh mắt Cung Viễn Chủy dừng ở trên tay Cung Thượng Giác khoác lên vai mình kia, không biết vì sao trong đầu hiện lên hình ảnh càng rõ ràng

Nửa đêm hôm qua, cậu bị đánh ngất....

Dường như cảm nhận được ánh mắt Cung Viễn Chủy có chút kỳ quái, Cung Thượng Giác cũng không lảng tránh nữa, chủ động thừa nhận

"Tối qua.... Quả thực là ta ----"

"---- Ca !" Cung Viễn Chủy đột nhiên hô một tiếng, làm cho Cung Thượng Giác hơi giật mình

Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy không hiểu sao khẩn trương, chờ đợi đệ đệ Cung Viễn Chủy từ trước tới nay nhu thuận hạ phán quyết với ca ca là y

Nhưng, không nghĩ tới chờ được lại là Cung Viễn Chủy tin tưởng vô điều kiện như bình thường

"Tuy ta không hiểu vì sao ca ca làm như vậy. Nhưng, ta nghĩ huynh nhất định có lý do của mình." Cung Viễn Chủy hít sâu một hơi, đỏ bừng mắt nói, "Ta tin huynh, đương nhiên sẽ không trách huynh. Ca, chỉ là...."

Cung Viễn Chủy tạm ngừng một chút, đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào

"Chỉ là cái gì ?" Cung Thượng Giác chủ động hỏi

Cung Viễn Chủy hơi nhíu mày, do dự một lúc lâu mới rốt cuộc hạ quyết tâm

"Chỉ là.... ta có thể biết lý do không ?"

"Nếu ta không muốn nói thì sao ?" Cung Thượng Giác hỏi lại

"Vậy ta sẽ không hỏi nữa." Lần này, Cung Viễn Chủy trả lời rất nhanh

Suy nghĩ của cậu vốn đơn giản, từ trước tới nay đều chuyển động theo Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác khẽ thở dài, thành thật nói, "....Tuy không đúng với đệ, nhưng ta thực sự không quá muốn nói."

"Vậy ta biết rồi. Ca, ta sau này cũng sẽ không hỏi nữa. Chuyện tối qua.... coi như chưa từng xảy ra."

-------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro