Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung

"Tuyết công tử, bên ngoài trời lạnh, cần ta giúp ngài thêm y phục không ?" Tiếng quan tâm của thị phó cũng không biết vang lên lần thứ mấy

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, chỉ lắc đầu, sau đó thuận miệng tìm một lý do đuổi đối phương đi

"Đi hái mấy bông tuyết liên, sau đó nấu bát cháo nóng cho ta đi ! Vừa rồi không có khẩu vị, nhưng bây giờ ta đột nhiên muốn ăn cháo." Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng nói

"Công tử khó có khi có khẩu vị, đây là chuyện tốt tận trời. Ngài yên tâm, ta lập tức đi chuẩn bị, rất nhanh có thể chuẩn bị xong." Thị phó mới của Tuyết cung thoạt đặc biệt vui vẻ, thể hiện không sót chút nào trên mặt

Không thể không nói, thị phó mới này của Tuyết Trùng Tử cũng không giống Tuyết công tử trước đây

Tuyết công tử biết quan sát sắc mặt y, cho dù Tuyết Trùng Tử thoạt nhìn mặt không chút thay đổi, nhưng Tuyết công tử luôn có thể nhìn ra tâm tình của Tuyết Trùng Tử từ trong "không chút thay đổi" trăm lần như một này, cũng có thể hiểu được đủ loại suy nghĩ của Tuyết Trùng Tử

Bất luận Tuyết Trùng Tử có đang có đang nói kháy hay không, Tuyết công tử trước đây nhất định sẽ hiểu được, ngầm lĩnh ngôi, tuy ngẫu nhiên cũng sẽ chậm chạp chút....

Tuyết công tử sẽ dung túng tính khí của Tuyết Trùng Tử, càng dung túng và tôn trọng tất cả suy nghĩ của Tuyết Trùng Tử, thậm chí bất chấp hậu quả, lựa chọn "thông đồng" đứng cùng phía với Tuyết Trùng Tử mà làm những chuyện thoạt nhìn rất phản nghịch, ấu trĩ

Bất quá, thị phó mới này tuyệt không thông suốt !

Nếu là so sánh với Tuyết công tử cùng là thư đồng trước đây, khác biệt giữa hai người rất xa

Thị phó mới hoàn toàn không hiểu Tuyết Trùng Tử, hắn không hiểu tâm tư của Tuyết Trùng Tử, cũng không định cho Tuyết Trùng Tử dựa theo suy nghĩ cá nhân mà sống

Thị phó mới ở trước mặt Tuyết Trùng Tử mãi mãi là bộ dạng nơm nớp lo sợ, duy trì khoảng cách quá nghiêm cẩn, rất tuân thủ bổn phận cũng theo khuôn phép cũ, cả người đều tỏa ra nặng nề đặc biệt thích tuân theo quy củ

Thị phó mới là một người "nhàm chán" như vậy

Nhưng, một thị phó mới "nhàm chán" như vậy, lại có chất phác, thiện lương từ trong xương giống như Tuyết công tử trước đây, cũng thật lòng đối tốt với Tuyết Trùng Tử

Giống như bây giờ, thị phó mới vừa nghe thấy Tuyết Trùng Tử nói muốn ăn cháo, biểu tình vui vẻ kia giống như nhận được toàn bộ thế gian

Tuyết Trùng Tử nhấc mắt nhìn thị phó mới bước chân nhẹ nhàng chạy tới hồ chuẩn bị hái tuyết liên, nhưng sau đấy lại nghĩ tới cái gì, bỏ tuyết liên bình thường dễ dàng hái được, lại vội vàng lấy ra ngọc bội có thể mở được mật thất đá kia

Trong lòng Tuyết Trùng Tử hiểu hành động và suy nghĩ của đối phương, vô cớ cảm thấy buồn cười

Đây chắc chắn là cảm thấy dùng tuyết liên trong hồ hàn băng nấu cháo cho mình sẽ thích hợp hơn đi !

Tuy thân thể gầy yếu bây giờ của mình cần bồi bổ thật tốt, nhưng mỗi ngày hái tuyết liên, dùng dược liệu trân quý, ít nhiều đối với Tuyết Trùng Tử mà nói vẫn là gánh nặng tâm lý

Tuyết Trùng Tử hơi thở dài, không kiềm chế được ngửa đầu nhìn về phía trời cao mênh mông và cảnh sắc núi tuyết

Hôm nay thời tiết trong núi rất tốt

Tuy là một ngày không có tuyết rơi, nhiệt độ lại vẫn lành lạnh

Mà lúc ánh nắng chiếu vào trong tuyết, cũng nhuộm lên một tầng vàng cho vách núi và Tuyết cung, ngay cả tuyết đọng cũng lấp lành như trong suốt

Tuyết Trùng Tử phủ y phục chống lạnh rất nặng, cầm một cây kéo cẩn thận chỉnh tuyết tùng

Chỉ nghe y mang theo ý cười lẩm bẩm, "Tuyết công tử, tuyết tùng này của ngươi thực sự dễ trồng. Cho dù mấy ngày nay bản thân ta khó bảo toàn, không thể phân thân chăm sóc, nhưng ngươi tự lực cánh sinh, bây giờ thoạt nhìn cũng rất tốt."

Tuyết Trùng Tử trải qua chuyện đột nhiên mất dấu hiệu sinh mệnh mấy hôm trước, có thể thành công tỉnh lại coi như là may mắn tìm được đường sống

Ngày mới tỉnh lại, lấy được cuộc sống mới, Tuyết Trùng Tử quả nhiên giống như lời y đã hứa với Nguyệt trưởng lão, rốt cuộc không u buồn nữa, mà cố gắng tìm giá trị tồn tại cho sinh mệnh còn lại của mình

Thân thể Tuyết Trùng Tử tuy suy yếu, nhưng chủ yếu vẫn là vấn đề về tâm tính cần thay đổi

Nguyệt trưởng lão đổi cách thay đổi tâm lý cho Tuyết Trùng Tử, lại chăm sóc Tuyết Trùng Tử cẩn thận và chu đáo hơn bất cứ lúc nào trước đây

Hai bọn họ ở núi sau có qua lại, "tìm phiền phức" cho đối phương, coi như là một cách sống khác, cố gắng tạo nên sợi dây trói buộc, một lần nữa tìm được ràng buộc của bản thân với thế gian này, thực hiện giá trị sinh tồn mới của mình


"Tuyết Trùng Tử, xem hôm nay ta mang tới cho huynh tin tốt gì này !" Là tiếng tới từ Nguyệt trưởng lão của Nguyệt cung

Người còn chưa thấy, tiếng đã tới trước

Tuyết Trùng Tử vốn đang muốn oán giận hai câu, nhưng nhấc mắt liền thấy Nguyệt trưởng lão cầm tín vật thuộc về Tuyết trưởng lão

Là một miếng ngọc bội màu trắng, phía trên có khắc hình hoa tuyết

"Sao huynh lại có cái này ?" Tuyết Trùng Tử buồn bực không thôi, không khỏi ho nhẹ liên tục vài tiếng

Nhưng chỉ thấy Nguyệt trưởng lão cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng đưa ngọc bội cho Tuyết Trùng Tử, nói, "Giác công tử ở núi trước từ hôm nay sẽ ra ngoài Cung môn, Tuyết trưởng lão chỉ thị, để chúng ta bất luận núi trước hay núi sau, nhanh chóng liệt kê ra danh sách các nguyên liệu và vật phẩm thiếu, nói là Giác công tử sẽ ra ngoài bổ sung các vật tư mang về Cung môn. Ta đang chuẩn bị đi núi trước bàn bạc chuyện chính ~"

"Thì sao ? Ngọc bội này lại có liên quan gì với ta ?" Tuyết Trùng Tử cẩn thận cầm ngọc bội trong tay

Ngọc bội của Tuyết trưởng lão tương đối khác với bình thường, đây là một tín vật có thể cho người quyền lực ưu tiên, thấy ngọc như thấy người, để người có nó có thể đi lại trong Cung môn không bị ngăn cản

Trong lòng biết rõ Tuyết Trùng Tử nhất thời sẽ không phản ứng kịp, Nguyệt trưởng lão không vội tiếp tục giải thích

"Thấy huynh gần đây bệnh tật quấn người, suy nghĩ miên man, ta nói với Tuyết trưởng lão rằng huynh là tâm bệnh nan y. Nếu muốn huynh hoàn toàn chữa khỏi, vẫn phải chữa "tâm" trước rồi hẵng nghĩ cách chữa "thân"."

"Cho nên ?" Tuyết Trùng Tử càng nhíu mày

"Cho nên ? Chẳng lẽ huynh vẫn không hiểu sao ?" Nguyệt trưởng lão khinh thường nhìn, chủ động nói tiếp, "Tuyết Trùng Tử, vì chữa trị cho huynh, ta đều sắp dùng hết dược liệu của Nguyệt cung rồi, Lúc này, không còn nhanh chóng nhân cơ hội đi đưa danh sách đồ cần thiết cho Giác công tử sao ~ Sao đó, là y sư hiện tại của huynh, ta thay huynh nói với Tuyết trưởng lão, tình huống này của huynh luôn ở Tuyết cung cũng không phải là chuyện tốt, còn không bằng cho huynh đi lại khắp nơi, xem có thể hòa hoãn tâm tình không."

"Ta bây giờ người yếu nhiều bệnh, không chịu được giày vò, vẫn là thôi đi !" Tuyết Trùng Tử dường như có chút bài xích, cũng không hứng thú như trong tưởng tượng của Nguyệt trưởng lão

"A ? Chẳng lẽ huynh không muốn đi núi trước nữa sao ? Đây toàn bộ dựa vào ba tấc lưỡi của ta, hơn nữa khó có khi Tuyết trưởng lão nhà huynh đã không nói nhiều lời liền đồng ý, lão nhân gia còn bảo ta đưa ngọc bội này cho huynh, chấp thuận chuyện huynh ra khỏi núi sau, bảo đảm núi trước bất luận là ai cũng sẽ không hỏi nhiều. Nhưng huynh.... sao ta luôn cảm thấy huynh cũng không quá bằng lòng cùng ta đi núi trước vậy ?"

Nguyệt trưởng lão vốn định mang theo Tuyết Trùng Tử đi giải sầu, không thì luôn ở trong Tuyết cung núi sau này, thấy vật nhớ người, đau lòng hao tổn tinh thần, nhìn thế nào cũng không tốt cho sức khỏe

Tuyết Trùng Tử vuốt ngọc bội trong tay, tâm tình kỳ thực có chút phức tạp

Thấy sắc mặt Tuyết Trùng Tử ngưng trọng không nói lời nào, Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng lần nữa mở miệng, "Tuyết Trùng Tử, ta vốn cho rằng huynh sẽ vui vẻ.... Nhưng huynh, đang suy xét chuyện gì ? Hay là có tâm sự gì ?"

Nguyệt trưởng lão vốn còn cho rằng ải khó nhất là Tuyết trưởng lão mới đúng

Nhưng không nghĩ tới Tuyết trưởng lão từ trước tới nay suy nghĩ cổ hủ lại trọng quy củ không nói nhiều lời liền đồng ý, có lẽ mấy ngày trước đấy bị tình huống không có ý chí sống của Tuyết Trùng Tử dọa sợ

Bây giờ chỉ cần là chuyện liên quan tới khôi phục cho Tuyết Trùng Tử, chỉ cần có giúp đỡ cho Tuyết Trùng Tử, Tuyết trưởng lão chắc chắn đồng ý không chút do dự

Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng thở dài, không nhịn được tự giễu, "Bộ dạng bây giờ của ta...." Y muốn nói lại thôi, chậm rãi nói, "Ta nói rồi, ta sẽ cố gắng sống. Tâm tình của ta cũng không tối tăm như trước nữa, huynh không cần lo lắng." Dứt lời, y định đưa lại ngọc bội của Tuyết trưởng lão cho Nguyệt trưởng lão, "Ngọc bội này.... vẫn xin huynh trả lại cho Tuyết trưởng lão thay ta đi !"

Biểu tình của Nguyệt trưởng lão rất tiếc nuối, "Ta tranh thủ cơ hội cho huynh, sao huynh không nắm chắc ? Đây.... chỗ tốt của đi núi trước không cần ta nhiều lời nữa đi ! Chúng ta có thể đi giải tỏa tâm tình, còn có thể thuận tiện xử lý chuyện bổ sung dược liệu, hơn nữa tuyết liên trong Tuyết cung này của huynh cũng không còn lại mấy đi !"

Thấy Tuyết Trùng Tử không động đậy, Nguyệt trưởng lão khoanh tay trước ngực, sau đó trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, cố tình nhắc tới

"Còn nữa ! Quan trọng nhất là, núi trước còn có cung chủ Chủy cung ---- Cung Viễn Chủy ! Chẳng lẽ huynh không muốn đi gặp hắn sao ? Ta, đúng lúc cũng có chuyện chính muốn tìm hắn, tiện cho người trong cuộc là huynh đi một chuyến là tốt nhất."

"Chuyện của huynh này là có ý gì ? Chủy công tử núi trước cũng không có giao tình đặc biệt gì với ta. Vì sao ta muốn đi gặp hắn ?" Tuyết Trùng Tử khẩu thị tâm phi

Nguyệt trưởng lão cũng không vội vàng phản bác, trái lại từ trong lời của Tuyết Trùng Tử, cố tình âm dương quái khí trêu chọc

"Huynh nói đúng ~ Huynh và Chủy công tử quả thực cũng không có bất cứ giao tình hay quan hệ đặc biệt nào. Cho nên, vậy hai huynh quan hệ đặc biệt gì cũng không có.... Lúc huynh tự phế công pháp còn truyền nội lực cho hắn, còn thuận tiện chữa thương cho hắn ! Sau này, huynh vào lúc mỗi một lần bất tỉnh còn tâm tâm niệm niệm tên của đối phương ----"

"Dừng lại !" Tuyết Trùng Tử đột nhiên giơ tay quát ngừng, "Lời này của huynh thực sự kỳ quái. Sao rõ ràng là chuyện rất bình thường, lại bị huynh nói thành âm dương quái khí, giống như ta và Cung Viễn Chủy có chuyện gì không ngẩng nổi đầu. Hừ, Nguyệt trưởng lão, huynh đã có thân phận trưởng lão, vì sao còn không tự trọng như vậy ?"

"Ta lúc nào không tự trọng ? Ta bất quá là đang trần thuật lại sự thật, không phải sao ?" Nguyệt trưởng lão cố tình hỏi lại

Tuyết Trùng Tử tâm phiền ý loạn, rõ ràng biết là sự thật, nhưng y nghĩ không ra cũng không muốn nghĩ ra

Rốt cuộc Cung Viễn Chủy đối với y là sự tồn tại đặc biệt như nào....

Nhưng mặc kệ thế nào cũng được, dù sao y sẽ không cùng Nguyệt trưởng lão đi núi trước

"Huynh trả lại ngọc bội này cho Tuyết trưởng lão đi !"

"Huynh thực sự không đi sao ?"

"Ta thề rồi, quãng đời còn lại sẽ chỉ tuân theo bổn phận, bảo vệ Tuyết cung này ----"

"Tuyết cung lại không mọc chân, cũng sẽ không chạy mất. Huynh cùng ta đi núi trước và bảo vệ Tuyết cung, hai chuyện này cũng không mâu thuẫn. Còn nữa, Tuyết Trùng Tử, mặc kệ thế nào ta cũng thực sự cần mang huynh tới để Chủy công tử xem xem, hẵng cùng hắn bàn bạc xem chữa trị thân thể huynh thế nào. Huynh biết đi núi trước đối với huynh chỉ lợi không hại, vì sao huynh bài xích như vậy ?"

"...." Tuyết Trùng Tử yên lặng không nói, biểu tình rất mất tự nhiên

Y mím môi không nói gì, nhưng trên mặt lại lộ ra bi thương nhàn nhạt

Cuối cùng, chỉ nghe Tuyết Trùng Tử buồn bã nói, "Một phế nhân như ta bây giờ, ở trong Tuyết cung bình yên vượt qua quãng đời còn lãi cũng rất tốt."

"Vì không cho huynh trở thành phế nhân, ta đang rất cố gắng nghĩ cách. Cho nên, ta càng cần mang huynh tới núi trước cho Chủy công tử xem. Hắn dù sao cũng là thiên tài y độc song tuyệt, nếu là chuyện ta không nắm chắc, có thể đi nghe ý kiến của hắn sau đó có thể hiểu cũng nói không chừng." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử lại ngừng một chút, mặc dù có chút chần chờ, nhưng sau đấy vẫn lắc đầu tỏ vẻ từ chối

"A. Sao huynh luôn ngang bướng như vậy ? Rốt cuộc đang kiên trì cái gì ?" Nguyệt trưởng lão không khỏi lắc đầu, nói, "Tuyết Trùng Tử, ta cũng không nhiều lời nữa. Nói tóm lại, huynh trực tiếp đi theo ta là được ---- !"

"A ! Huynh muốn làm gì ---- ? Ta, ta ----"

"---- Đừng ồn ào nữa. Đi theo ta là được !" Nguyệt trưởng lão hạ quyết tâm, "Làm y sư, còn là y sư chính của huynh, ta muốn tự tay kiểm nghiệm, xem rốt cuộc giữa Chủy công tử và huynh là có chuyện gì !"

"Nguyệt trưởng lão, huynh ----"

"Đây là mệnh lệnh ! Tuyết Trùng Tử, đừng quên, ta đã là Nguyệt trưởng lão rồi ! Dù sao huynh cũng phải nghe ta, phản bác không có tác dụng !"

Cứ như vậy, Nguyệt trưởng lão nửa ép buộc trực tiếp mang Tuyết Trùng Tử đi. Bận tâm tình huống sức khỏe lúc này của Tuyết Trùng Tử, động tác của Nguyệt trưởng lão thoạt nhìn như thô lỗ, kỳ thực rất nhẹ nhàng, nhưng không cho phép bất cứ phản kháng nào

Lúc này, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, thị phó mới của Tuyết cung vội vàng chạy ra, còn cho rằng bên ngoài xảy ra tranh chấp gì

Nhưng thấy là Nguyệt trưởng lão mang Tuyết Trùng Tử đi, thị phó mới tự tiếp tục quay về trong phòng nấu cháo

------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro