Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y quán

Nhờ vào phúc của Tuyết Trùng Tử, sau đại chiến, thương thế của Cung Viễn Chủy vùa khỏi toàn bộ, lại khó hiểu bị sầu tư khó có thể giải thích bám lấy.

Cung Viễn Chủy tối qua căn bản không ngủ được, trằn trọc tới bình minh. Buổi sáng hôm nay, vốn quen thói đi Giác cung tìm Cung Thượng Giác, nhưng người vừa lại gần Giác cung liền tâm tình bất an

Rõ ràng muốn đi tìm Cung Thượng Giác, lại sợ không che giấu được cảm xúc, sẽ không nhịn được hỏi Cung Thượng Giác chuyện đánh ngất cậu

Cậu không che giấu được cảm xúc, cũng không muốn nuốt lời, dù sao cậu từng đồng ý với Cung Thượng Giác sau này sẽ không hỏi chuyện này nữa

Nhưng, cậu chung quy không lừa được bản thân, cậu thực sự vừa tức giận vừa hoang mang không hiểu, nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu vì sao Cung Thượng Giác đánh ngất mình

Sau đấy, khiến cậu tâm phiền ý loạn ngoại trừ chuyện Cung Thượng Giác đánh ngất mình, cũng còn có chuyện của Tuyết Trùng Tử ở núi sau

Cho nên, cuối cùng Cung Viễn Chủy kỳ thực bị suy nghĩ hỗn loạn của mình làm phiền tới không chịu được, dứt khoát lựa chọn dùng bận rộn tới gạt đi tâm tình của mình

Nhưng, Cung Viễn Chủy khác thường bỏ qua ý định đi Giác cung, trực tiếp đi tới y quán bận rộn tới bây giờ. Hành động này lại khiến đám y quan lo lắng chịu khổ

Một đám y quán và hạ nhân nơm nớp lo sợ làm việc, bước chân vội vàng qua lại trong y quán

Mà giọng nói mang theo không nhẫn của Cung Viễn Chủy cũng thường vang lên

"Tất cả dược liệu đều kiểm tra cẩn thận cho ta, đừng để có bất cứ nhầm lẫn nào !"

"Còn nữa, nguyên liệu dự trữ rốt cuộc tỉnh toán xong chưa ? Sao qua lâu như vậy rồi, ta vẫn chưa nhìn thấy bảng kiểm kê dược liệu ?"

"Dược phẩm và dược liệu nên đưa tới các cung đều chuẩn bị xong chưa ?"

"Mau chuẩn bị thuốc trị thương cho ta ! Đừng để lỡ canh giờ !"

"Đúng rồi, vừa rồi Kim thị vệ của Vũ cung phái người tới giục, danh sách và tình trạng thương thế của người bị thương của các cung sau đại chiến đều sửa xong chưa ?"

"Còn nữa ! Ta nói bao nhiêu lần rồi ? Những dược liệu này cho dù dùng gấp đi nữa, cũng phải phân loại rõ ràng cho ta ! Các ngươi làm hỗn loạn như vậy, rốt cuộc có đầu óc không ?"

......

Một đám y quan và hạ nhân kiên trì nhanh chóng làm việc, trong lòng đều hoảng sợ, rất sợ không cẩn thận liền bị Cung Viễn Chủy tâm tình không tốt điểm tên

Rất vất vả có mấy hạ nhân đi tới hậu viện ngoài trời của y quán phơi dược liệu, coi như cách Cung Viễn Chủy tương đối xa, bọn họ mới dám nhỏ giọng oán giận vài câu

"Thực sự kỳ quái ! Chủy công tử sao sáng sớm liền tới y quán vậy ?"

"Ta nghe y sư nửa đêm thay phiên nói, trời còn chưa sáng, bọn họ cũng đã nhìn thấy Chủy công tử đi tới đi lui trong y quán."

"A, các ngươi nói công tử hôm nay sao tính khí không tốt như vậy ? Sợ không phải là ăn nhầm thuốc nổ chứ !"

"Có thể là vì Giác công tử mấy ngày nữa chuẩn bị rời khỏi Cung môn không ? Dù sao tình cảm của hai huynh đệ bọn họ tốt, Chủy công tử đoán chừng giống như những lần trước, tâm tình giảm sút."

"Nhưng Giác công tử không phải còn ở trong Cung môn sao ? Bình thường tâm tình Chủy công tử không tốt, là vì Giác công tử không ở Cung môn. Nhưng bây giờ Giác công tử còn chưa ra ngoài, Chủy công tử đã tính khí nóng nảy rồi...."

"Nói như vậy cũng đúng ! Thực sự kỳ quái, bình thường trước khi Giác công tử ra ngoài, Chủy công tử theo lý sẽ dính chặt lấy đối phương, hai người chắc chắn như hình với bóng ! Nhưng bây giờ sao Chủy công tử còn có thời gian ở y quán xem xét những thứ có hay không này ?! Cảm thấy giống như tâm tình ngài ấy không tốt, đang lấy chúng ta ra để phát tiết !"

Mấy hạ nhân nhiều miệng ở hậu viện nhỏ giọng tán gẫu, cùng lúc, Cung Viễn Chủy bị nhiều người điểm tên vẫn đang tiếp tục nổi lên giông bão không ngừng trong y quán, chịu tai ương lại là đám y sư sớm bị dọa tới hoang mang, làm cái gì sai cái đấy, làm nhiều sai nhiều

"Mấy người các ngươi làm gì vậy ?! Ta đều nói rồi ! Nấu dược phải khống chế tốt canh giờ và lượng lửa ! Các ngươi làm như vậy, dược này còn có thể uống sao ? Uống còn có thể có tác dụng sao ?"

"Hừ ---- ! Bình thường ta dạy thế nào ? Chút bệnh vặt này các ngươi cũng không chữa được ? Tới mức này sao ? Mấy người tụm cùng một chỗ nói chuyện lâu như vậy, kết quả đoán ra sai bệnh ?! Các ngươi rốt cuộc biết làm cái gì không ---- !!!"

....

Tiếng hùng hùng hổ hổ của Cung Viễn Chủy quanh quẩn trong y quán, ngay sau đấy còn có tiếng xin lỗi của những y quán và hạ nhân

Bầu không khí đặc biệt áp lực và không bình thường ở trong y quán này, khiến đám thị vệ gác ở bên ngoài cũng không nhịn được nhấc mắt không tiếng động ra hiệu với đối phương

Bọn họ đều cảm thấy may mắn, cũng may Cung Viễn Chủy tập trung hỏa lực trong y quán, cũng không tới mức bắn lửa đạn tới thị vệ canh gác ở ngoài như bọn họ


Đúng lúc này, Nguyệt trưởng lão mang theo Tuyết Trùng Tử gương mặt xa lạ đi tới y quán

Đám thị vệ canh gác ở ngoài từ xa liền nhìn thấy, mọi người ra hiệu cho nhau, nhắc nhở đối phương nhấc lên tinh thần

Một thị vệ cách gần nhất lại lập tức chắp tay, nhỏ giọng thỉnh an, "Nguyệt trưởng lão !"

Nguyệt trưởng lão mỉm cười gật đầu với đám thị vệ

Vào lúc này, thị vệ một bên mỉm cười, không mất phép tắc mà hỏi, "Nguyệt trưởng lão, vị đi theo bên cạnh ngài là....?"

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, đang muốn giải thích, lại thấy Tuyết Trùng Tử trực tiếp lấy ra ngọc bội tín vật của Tuyết trưởng lão từ trong ống tay áo

Đám thị vệ nhìn thấy, lập tức cung kính nhận tội với Tuyết Trùng Tử

"Thứ cho thuộc hạ có mắt như mù, không biết ngài là người của Tuyết trưởng lão, mong đại nhân đại lượng. Dù sao đại chiến vừa qua, Chấp Nhẫn đại nhân và Giác công tử tăng cường đề phòng khắp các cung, tất cả người qua lại đều phải nghiêm khắc tra rõ mục đích tới và thân phận." Thị vệ cúi đầu chắp tay giải thích

"Không sao. Cẩn thận chút luôn tốt."

Khó trách Tuyết Trùng Tử một đường đi từ núi sau tới, phát hiện thị vệ canh gác khắp nơi đều nhiều hơn

Giống như cầu gỗ đi tới y quán trước mắt, chỉ bất quá vài bước chân, cũng đã có mấy thị vệ đứng

"Ta hôm nay có việc muốn tới thỉnh giáo Chủy công tử. Nhưng...." Nguyệt trưởng lão liếc tới y quán một cái, thường có thể nghe thấy tiếng mắng người vụn vặt, không khỏi cảm thấy có chút tò mò

"Bầu không khí của y quán hôm nay sao kỳ quái như vậy ? Chủy công tử của các ngươi tâm tình không tốt sao ?"

Rõ ràng còn cách một khoảng, nhưng ở ngoài cũng đã có thể nghe thấy tiếng mắng người

Vì vậy có thể thấy được tâm tình của Cung Viễn Chủy rất nóng nảy

Tuyết Trùng Tử theo bản năng tập trung ánh mắt trên người thị vệ

Thực tế, y vừa rồi cũng có nghi hoặc như vậy

Chỉ là cảm thấy câu hỏi này đường đột, cũng quả thực không tiện hỏi thành lời

Nhưng thấy Nguyệt trưởng lão hoàn toàn không kiêng kỵ, khiến Tuyết Trùng Tử không khỏi cảm thấy tò mò, cũng không nhịn được suy đoán lý do Cung Viễn Chủy tức giận

Đám thị vệ nhìn nhau vài cái, biểu tình của bọn họ có chút xấu hổ, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, khéo léo tỏ vẻ mình cũng không biết

Nguyệt trưởng lão cũng không hỏi thêm làm bọn họ khó xử. Sau đấy, hắn cứ như vậy mang Tuyết Trùng Tử đã khôi phục bộ dạng trưởng thành, chậm rãi đi vào y quán

Tuyết Trùng Tử coi như là lần đầu tiên tới y quán của núi trước, dường như xuất phát từ hiếu kỳ mà bắt đầu quan sát xung quanh

Chỗ này bất luận cái gì cũng rất khác với núi sau

Qua một cửa lại tới một cửa, thị vệ ở cửa gần nhất chắp tay hành lễ với Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử

Lúc này, lại là một tiếng mắng tức giận vang lên trong y quán

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, dường như theo bản năng yên lặng chờ đợi cùng Nguyệt trưởng lão

"Có phải bọn họ thực sự tới không đúng lúc không ?" Ánh mắt Tuyết Trùng Tử lộ ra trách cứ

Nguyệt trưởng lão ra vẻ bình tĩnh, hắng giọng nói với thị vệ gác ở cửa, "Vẫn xin giúp đỡ thông báo với Chủy công tử một tiếng. Nói ta cố tình bái phỏng, có việc muốn nói với hắn."

Thị vệ kỳ thực vốn định để Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử trực tiếp đi vào y quán, cũng không nghĩ hai bọn họ bộ dạng không dám tự tiện vào quấy rầy, bất đắc dĩ, thị vệ chỉ có thể nhận mệnh mà vào


Trong y quán, Cung Viễn Chủy vừa mắng người một trận

Một hạ nhân đi qua bên cạnh cậu, nhất thời vội vàng lại sợ hãi, thêm không cẩn thận, cả kinh trực tiếp đánh vỡ chồng bát trong tay

Biểu tình của Cung Viễn Chủy càng không kiên nhẫn, cậu vừa mở miệng còn chưa kịp mắng, liền thấy đối phương đã quỳ xuống đất xin tha

Mà cũng vào lúc này, thị vệ đặc biệt tiến vào thông báo nhìn thấy một màn này, không khỏi có chút sững người, rốt cuộc vẫn không thể không kiên trì mở miệng

"Chủy công tử, Nguyệt trưởng lão đặc biệt tới bái phỏng, nói là có chuyện muốn nói với ngài."

"Nguyệt trưởng lão ? Lúc này hắn không phải nên ở núi sau chăm sóc Tuyết Trùng Tử sao ? Sao lại có thời gian rảnh đặc biệt tới tìm ta ?"

Cung Viễn Chủy nghe xong có chút kinh ngạc, lại lập tức nghĩ tới chuyện ở Tuyết cung núi sau, vội hỏi, "Hắn một mình tới sao ?"

"Không phải." Thị vệ lập tức trả lời, "Bên cạnh Nguyệt trưởng lão hôm nay còn mang theo một thân tín của Tuyết trưởng lão."

"Thân tín của Tuyết trưởng lão ?" Cung Viễn Chủy nghiêng đầu suy xét

Thị vệ lại nói tiếp, "Đúng. Người này tự xưng là Tuyết công tử, trên tay còn cầm tín vật ngọc bội của Tuyết trưởng lão."

"Tuyết.... công tử ?" Biểu tình của Cung Viễn Chủy đột nhiên trở nên gấp gáp khó hiểu

Cậu cũng không quan tâm đám y sư và hạ nhân khác, chỉ thuận miệng bảo bọn họ dọn dẹp, việc gì nên làm thì làm đi, đừng chướng mắt là được

Cung Viễn Chủy bước chân nhanh chóng, chạy chậm tới cửa, khác thường tự mình nghênh đón người vào

Trong đầu thị vệ có chút kinh ngạc, nhưng không dám nhiều lời, chỉ theo sát phía sau Cung Viễn Chủy

"Nguyệt trưởng lão !" Đi tới cửa y quán thấy người tới, Cung Viễn Chủy lập tức cao giọng gọi, lại không nhịn được tức giận, giọng nói không tốt chất vấn, "Ta nói sao huynh không ở núi sau chăm sóc Tuyết Trùng Tử cho tốt, còn có thời gian rảnh tới chỗ ta ?"

Cung Viễn Chủy nghe thấy thị vệ bẩm báo nói Nguyệt trưởng lão tới tìm mình "có việc cần nói" liền mơ hồ cảm thấy khẩn trương bất an, còn cho rằng có phải Tuyết Trùng Tử lại xảy ra chuyện gì không

Nhưng bây giờ nhìn Nguyệt trưởng lão mang theo một "người xa lạ" xuất hiện ở trước mặt mình, chỉ cảm thấy khó chịu khó hiểu

Sau đấy, ánh mắt Cung Viễn Chủy dừng lại trên người Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử bộ dạng trưởng thành, Cung Viễn Chủy coi như hôm nay mới là lần đầu tiên thấy

Cung Viễn Chủy không biết đối phương là Tuyết Trùng Tử mình ngày đêm mong nhớ, chỉ cảm thấy trên người đối phương mang theo cảm giác lãnh đạm cùng khí tức u buồn thuộc về riêng người của Tuyết cung núi sau, mặt mày quả thực có chút giống với bóng dáng của người nào đó, khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy rất quen thuộc, nhưng diện mạo bên ngoài lại khiến cậu cảm thấy thập phần lạ mắt

Cho dù Cung Viễn Chủy chắc chắn thập phần cậu mới là lần đầu tiên gặp người trước mặt mới đúng, nhưng khí tức quen thuộc khó hiểu này lại là chuyện gì ?

Rõ ràng thời tiết thập phần ấm áp, trên người lại vẫn mặc trường bào dày chống lạnh chỉ có núi tuyết mới cần

Sắc mặt của người trước mặt này rõ ràng là bệnh nặng mới khói, thần sắc còn chưa hoàn toàn khôi phục

Nhưng không thể phủ nhận, dung mạo của đối phương rất đẹp. Gương mặt trắng nõn cùng ngũ quan rất tinh xảo, giống như được người cẩn thận nặn ra, nhưng cả người y lại lộ ra cảm giác xa cách và lãnh đạo khó có thể nói thành lời....

Khí chất lạnh như băng này, nhất là gương mặt mang theo u buồn và đạm bạc sâu đậm này, đều khiến Cung Viễn Chủy không khỏi liên tưởng tới Tuyết Trùng Tử bộ dạng hài tử

So với hiếu kỳ với người lạ lần đầu tiên nhìn thấy, Cung Viễn Chủy càng quan tâm chuyện khác hơn

Cung Viễn Chủy dứt khoát thu lại ánh mắt, sau đó trực tiếp hỏi Nguyệt trưởng lão, "Ta hỏi huynh, tình huống của Tuyết Trùng Tử thế nào ? Thân thể y tốt hơn chút nào chưa ?"

Nguyệt trưởng lão khó hiểu có chút sững người

Hắn lúc này mới bất tri bất giác nhớ ra, Cung Viễn Chủy chưa từng thấy bộ dạng trưởng thành của Tuyết Trùng Tử

Biểu tình trên mặt Nguyệt trưởng lão thoáng cái mắt thường có thể thấy biến thành bộ dạng vui vẻ khi người gặp họa, hắn lộ ra ý cười nghiền ngầm, chậm rãi mở miệng giải thích, "Chủy công tử, kỳ thực, vị bên cạnh ta này là Tuyết ----"

"Thiên Lí. Ta tên là Tuyết Thiên Lí, là một trong những hậu nhân của Tuyết gia núi sau. Nói vậy, huynh là Chủy công tử tiếng tăm lừng lẫy đi !" Mở miệng là bản thân Tuyết Trùng Tử

Y tự nhiên mà cắt ngang lời của Nguyệt trưởng lão, tự một lần nữa sắp xếp một thân phận và hình tượng mới cho bản thân

Chỉ thấy Tuyết Trùng Tử mặt không đỏ, tim không đập nhanh, gần như là không đổi sắc dùng giọng điệu bình tĩnh nói, "Ta quanh năm ở núi sau, đã sớm nghe đại danh của Chủy công tử. Hôm nay lần đầu gặp mặt, vẫn xin chỉ giáo nhiều hơn."

Nguyệt trưởng lão hơi ngừng lại, đột nhiên mở to mắt nhìn Tuyết Trùng Tử bên cạnh

Có cảm giác "Xin chào Tuyết Thiên Lí. Ta cũng hôm nay là lần đầu tiên làm quen với huynh"

"Thiên Lí ? Tuyết Thiên Lí ?" Cung Viễn Chủy gọi một tiếng, sau đó lại là biểu tình khinh thường "Huynh là ai liên quan quái gì tới ta"

Sau đấy, Cung Viễn Chủy thực sự không quan tâm tới "Tuyết Thiên Lí" kia nữa, trái lại trực tiếp vội vàng hỏi Nguyệt trưởng lão

"Nguyệt trưởng lão, huynh không chăm sóc Tuyết Trùng Tử, lại cùng hậu nhân của núi tuyết đặc biệt tới y quán tìm ta. Mau nói đi ! Tình huống của Tuyết Trùng Tử bây giờ thế nào ? Có chuyện gì ta có thể giúp không ?"

Cung Viễn Chủy thầm nghĩ, cảm thấy nhất định là núi sau lại xảy ra chuyện gì, hơn nữa đặc biệt cần mình giúp đỡ

Không thì Nguyệt trưởng lão cũng sẽ không đặc biệt còn khác thường mang theo một hậu nhân của Tuyết cung tới y quán tìm cậu vào lúc này !

Còn nữa, hậu nhân của Tuyết cung này tuy nói là lần đầu gặp, nhưng nghe nói đối phương cư nhiên còn cầm tín vật ngọc bội của Tuyết trưởng lão

Đây nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, không nói tới Tuyết trưởng lão tuyệt đối không thể giao tín vật lung tung cho người khác, mà người tên "Tuyết Thiên Lí" này cố tình từ núi sau tới, chắc chắn là muốn tới núi trước làm chuyện gì quan trọng mới đúng, hơn nữa chắc chắn tám chín phần là liên quan tới chuyện của Tuyết gia

Mà bây giờ, có thể khiến Tuyết gia ở núi sau lo lắng, chắc chắn chỉ là chuyện của Tuyết Trùng Tử ở Tuyết cung

Nguyệt trưởng lão hoàn toàn ngây ngốc, hắn một lúc vẫn thực sự có chút không nói tiếp được

Hắn mím môi, biểu tình cổ quái ra hiệu với "Tuyết Thiên Lí" bên cạnh, cố tình nhấn mạnh, "Tuyết Thiên Lí, không thì.... tự huynh nói rõ ràng với Chủy công tử đi ! Chúng ta hôm nay tới tìm hắn là có chuyện gì. Còn nữa, tình huống của Tuyết Trùng Tử.... huynh cũng nói đi."

Tuyết Trùng Tử trái lại bình tĩnh, hoàn toàn không có biểu hiện chột dạ gì

Y thấy Nguyệt trưởng lão vứt nồi lại cho mình, lập tức nói tiếp, "Xin Chủy công tử yên tâm. Tuyết Trùng Tử tự phế công pháp, bị trọng thương, tuy khiến người nghe lo lắng, nhưng thực tế, dưới sự chăm sóc dốc lòng của Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử đã khôi phục sức khỏe, bây giờ đã không đáng lo."

"Hừ. Sao có thể không đáng lo ?" Cung Viễn Chủy buồn bực thở dài, không nhịn được nhấc mắt nhìn Nguyệt trưởng lão, cố tình chất vấn, "Nếu sức khỏe của Tuyết Trùng Tử không đáng lo, vậy sao Nguyệt trưởng lão trước đây còn chăm sóc người tới ngay cả dấu hiệu sinh mạng cũng mất ?"

Nguyệt trưởng lão ho nhẹ một tiếng, mới từ từ trả lời, "Coi như là ngoài ý muốn đi ! Nhưng chuyện này ta cũng không đội nồi."

Mọi người trong lòng đều biết rõ, sức khỏe của Tuyết Trùng Tử quả thực không đáng lo, nhưng chủ yếu vẫn là vấn đề trong lòng y

"Chủy công tử, chính ngươi cũng hiểu y thuật. Trời đất chứng giám, ta thực sự tận lực rồi, cũng thực sự không thẹn với lương tâm. Di chứng của Tuyết Trùng Tử mặc dù nặng, nhưng từ từ điều dưỡng luôn sẽ chuyển biến tốt. Nhưng y khúc mắc trong lòng, tích tụ thành bệnh. Đây là y tự nghĩ quẩn trong lòng, ta có thể làm thế nào ?"

Nguyệt trưởng lão khẽ thở dài, cố tình nói với Cung Viễn Chủy, nhưng ánh mắt hắn lại thường như vô tình liếc về phía Tuyết Trùng Tử bên cạnh

"Kỳ thực ngoài ý muốn này là vấn đề của bản thân Tuyết Trùng Tử, không liên quan tới Nguyệt trưởng lão." Tuyết Trùng Tử cũng phụ họa theo

Cung Viễn Chủy dường như có chút không kiên nhẫn, cậu cau mày, giống như hoàn toàn không muốn tin

Nhưng cẩn thận suy xét, cậu lại không nhịn được hỏi, "Đây.... Tình huống tâm lý của Tuyết Trùng Tử, thực sự không ổn như vậy sao ?"

Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt của Nguyệt trưởng lão lại một lần nữa liếc Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử hơi thở dài, chần chờ một chút, mới nói với Cung Viễn Chủy, "Chủy công tử xin yên tâm, tình huống của Tuyết Trùng Tử đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Bây giờ, thương thế của y thực sự không đáng ngại."

Cung Viễn Chủy muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi cái gì

Nhưng cho dù như vậy, lo lắng trên mặt cậu không lừa được người, luôn vừa nhìn là hiểu

Nhìn thấy Cung Viễn Chủy như vậy, Tuyết Trùng Tử cũng thầm ghi tạc vào trong lòng, cảm thấy đau lòng cực điểm

Tuyết Trùng Tử không nhịn được mở miệng, giọng điệu cảm thán vạn phần, "Nếu Tuyết Trùng Tử biết huynh quan tâm y như vậy, tâm tình chắc chắn sẽ thoải mái hơn nhiều. Dù sao, biết có người quan tâm tới an nguy của bản thân, luôn có thể khiến người thêm một phần hy vọng và dũng khí sống tiếp."

Cung Viễn Chủy bĩu môi, ôm hy vọng, tán đồng gật đầu

Cậu bắt đầu một lần nữa quan sát "Tuyết Thiên Lí" trước mặt, cảm thấy đối phương khiến cho người cảm thấy rất thân thiết

Cậu lơ đãng nhấc mắt, đột nhiên đối diện với ánh mắt của "Tuyết Thiên Lí", ngây người giống như bị hút vào trong đấy

"Ánh mắt và khí tức này, vì sao luôn có cảm giác quen thuộc khó hiểu ?"

Cung Viễn Chủy có chút buồn bực, lại nhất thời không biết mình hoang mang vì sao

"Tuyết Thiên Lí, có người từng nói với huynh, huynh khiến người khác cảm thấy rất giống Tuyết Trùng Tử không ?" Cung Viễn Chủy thốt ra

"Vậy sao ?" Tuyết Trùng Tử không tỏ rõ ý kiến, nhún vai hỏi lại, hoàn toàn không lo lắng nguy cơ bị người vạch trần thân phận, cũng không có chột dạ không cần thiết nào, "Dù sao ta cũng là hậu nhân của Tuyết cung, Tuyết Trùng Tử cũng có quan hệ thân thích với ta. Ta và Tuyết Trùng Tử có vài phần tương tự, cũng là có thể hiểu được."

"Ta nghe nói sau khi Tuyết Trùng Tử tự phế công pháp, bây giờ đã khôi phục bộ dạng trưởng thành. Không biết.... bộ dạng trưởng thành của y sẽ như thế nào, có phải dung mạo không khác lắm với huynh không....?"

"Chắc là không khác lắm đi." Tuyết Trùng Tử nói

Cung Viễn Chủy nghe xong lời giải thích này, cũng không nghi hoặc nhiều nữa, gần như lập tức tiếp nhận quan điểm này

Tiểu tử mặt không đổi sắc mà lừa người Tuyết Trùng Tử này, Nguyệt trưởng lão ở một bên lại thành sự tồn tại xấu hổ nhất

Hắn không kiềm chế được quay đầu, không quá dám ném ánh mắt cho bất cứ người nào, nếu không hắn sẽ không khống chế được bản thân mà nói ra tất cả

"Nguyệt trưởng lão !" Cung Viễn Chủy đột nhiên gọi

Nguyệt trưởng lão lập tức quay đầu lại, hỏi, "Sao vậy ?"

"Có cái gì mà sao vậy ?" Cung Viễn Chủy trừng mắt, không nhịn được nhắc nhở, "Huynh tới tìm ta là đặc biệt tới nói lời vô nghĩa, để ta và Tuyết Thiên Lí nói chuyện sao ? Mau lên, có chuyện gì cần ta giúp thì cứ việc nói thẳng là được rồi."

Đôi mắt đen nhánh đạm mạc của Tuyết Thiên Lí nhìn chằm chằm Nguyệt trưởng lão, hoàn toàn không có ý định muốn giúp đỡ

Nguyệt trưởng lão chỉ do dự một chút, cuối cùng nói, "Ta đặc biệt tới tìm ngươi, muốn hỏi một chút quan điểm của ngươi. Ngươi biết vết thương của Tuyết Trùng Tử tuy có thể thông qua điều dưỡng một thời gian sẽ từ từ khỏi hẳn. Nhưng, bây giờ y người yếu nhiều bệnh là sự thật. Ta đang nghĩ, có cách gì, có thể khiến y ít nhất khôi phục lại sức khỏe bình thường, cải thiện di chứng do tự phế công pháp để lại hay không...."

Nguyệt trưởng lão nhìn thoáng qua Tuyết Trùng Tử bên cạnh, do dự không biết có nên vạch trần thân phận "Tuyết Thiên Lí" giả mà Tuyết Trùng Tử dùng này không, còn có thể để Cung Viễn Chủy giúp xem bệnh cho Tuyết Trùng Tử

Ngay lúc hắn đang do dự, Tuyết Trùng Tử đột nhiên che ngực, biểu tình thống khổ xoay người đi ho khan kịch liệt

Nguyệt trưởng lão và Cung Viễn Chủy đồng thời phản ứng kịp, bọn họ dường như trong chớp mắt liền mỗi người đỡ một cánh tay Tuyết Trùng Tử, sau đó thuần thục vươn tay bắt mạch cho Tuyết Trùng Tử

Sau đấy, Nguyệt trưởng lão than nhẹ một tiếng, "Chỉ lo nói chuyện, đều sắp lỡ canh giờ huynh uống dược rồi."

Hắn vừa rồi vốn định tới y quán, cũng có thể mượn chỗ này nấu dược cho Tuyết Trùng Tử

Nhưng bây giờ, dường như ở dưới tình hình Tuyết Trùng Tử cố tình giấu diếm thân phận, tất cả trở nên vi diệu

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng buông tay Tuyết Trùng Tử ra, lúc này cũng không muốn tiếp tục kéo dài thời gian nữa

Hắn không kịp giải thích với Cung Viễn Chủy cái gì, chỉ thấy hắn thản nhiên như ở nhà mình, trực tiếp ném Tuyết Trùng Tử lại cho Cung Viễn Chủy chăm sóc

Sau đó, hắn một mình vừa đi vào trong y quán, vừa hết nhìn đông nhìn tây, hỏi người tìm đường lấy dược

Mà lúc này, Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy lưng Tuyết Trùng Tử, tay kia còn đang nắm cổ tay Tuyết Trùng Tử bắt mạch

"....Chủy công tử ?" Tuyết Trùng Tử thử gọi một tiếng

Cung Viễn Chủy chậm rãi hoàn hồn, sau đó nhàn nhạt nhấc mắt nhìn vào trong mắt đen nhánh của Tuyết Trùng Tử

Hai bọn họ cách rất gần, ở trong mắt đều phản chiếu bóng dáng của đối phương

"Tuyết Thiên Lí, mạch tượng của huynh thực sự kỳ quái." Cung Viễn Chủy đột nhiên thấp giọng nói

"Kỳ quái thế nào ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Cung Viễn Chủy bĩu môi, không vội trả lời, chỉ chậm rãi buông tay ra, sau đó lui về phía sau, duy trì khoảng cách thích hợp

Tuyết Trùng Tử có chút buồn bực lại tò mò nhìn Cung Viễn Chủy, nhưng Cung Viễn Chủy tạm thời không định giải thích

Sau đấy, chỉ thấy Cung Viễn Chủy như có chút đăm chiêu đi vào trong y quán, còn không quên quay đầu lại nói với Tuyết Trùng Tử, "Đi theo ta."

Tuyết Trùng Tử không từ chối, lập tức đáp tiếng đi theo

Cuối cùng, hai người cùng đi vào chỗ dùng để nấu dược liệu trong y quán

"Nguyệt trưởng lão ! Ta có chuyện hỏi huynh." Cung Viễn Chủy đi tới, sau đó quen thói rất nhanh nhìn quét qua những cặn dược liệu trên mặt bàn

Sau khi nhìn, cậu nhíu mày càng chặt

Lúc này, Nguyệt trưởng lão còn đang cẩn thận điều chỉnh lượng lửa nấu dược. Hắn thoáng quay đầu lại hỏi, "Sao vậy ?"

Gần như theo bản năng, hắn cũng nhìn về phía Tuyết Trùng Tử cách đó không xa một cái, dường như không tiếng động hỏi Tuyết Trùng Tử xem có phải đối phương đã thẳng thắn thân phận thực sự của y với Cung Viễn Chủy chưa

Nhưng, vạn lần không nghĩ tới là, Cung Viễn Chủy nhíu mày, sau đó mặt mang ý cười mở miệng hỏi

"Nguyệt trưởng lão, có thể xin huynh nói với Tuyết trưởng lão một tiếng, ta muốn giữ Tuyết Thiên Lí ở lại núi trước không ----"

"---- Cái gì ?!"

Dường như nhất thời, Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão đều khó có thể tin được mà kinh hô

Cung Viễn Chủy không quan tâm tới "Tuyết Thiên Lí", trái lại giải thích thập phần kiên định với Nguyệt trưởng lão

"Mạch tượng của Tuyết Thiên Lí rất cổ quái. Theo suy đoán đầu tiên của ta, cũng thập phần tương tự với tình huống tự phế công pháp tạo thành tổn thương thân thể của Tuyết Trùng Tử."

"....Cho nên ?" Nguyệt trưởng lão có chút luống cuống, đều sắp không phản ứng kịp

"Cho nên, ta muốn giữ Tuyết Thiên Lí ở lại, tiện đê ta chữa bệnh cho y. Nói không chừng, ta có thể chữa khỏi cho y, sau đấy, Tuyết Trùng Tử cũng có thể dùng cách tương tự để khôi phục." Cung Viễn Chủy nói

"Đây...." Nguyệt trưởng lão cảm thấy bất ổn, lúc muốn dùng quy củ của gia tộc liên quan tới núi trước núi sau để từ chối, lại nghe thấy Cung Viễn Chủy giục

"Quyết định như vậy đi ! Thế nào ? Nếu huynh thực sự cảm thấy khó xử, không thể mở miệng với Tuyết trưởng lão, vậy ta sẽ bảo Chấp Nhẫn đại nhân và ca ta, Cung Thượng Giác tự đi nói với Tuyết trưởng lão. Dù sao Tuyết Thiên Lí cũng là hậu nhân của Tuyết gia, ta nhất định sẽ cho Tuyết trưởng lão một công đạo."

"Đây.... Đây dù sao cũng phải xem ý kiến của Tuyết Thiên Lí đi !" Ánh mắt cầu cứu của Nguyệt trưởng lão ném về phía Tuyết Trùng Tử

Lại không nghĩ tới Tuyết Trùng Tử khác với trước đây, đặc biệt khác thường lập tức đồng ý, thậm chí không mang theo chút do dự nào

"Ta không có vấn đề, ta bằng lòng ở lại." Tuyết Trùng Tử nói

"Huynh ----- A...." Nguyệt trưởng lão thực sự không nhìn nổi

Hắn nói với Tuyết trưởng lão rằng muốn mang Tuyết Trùng Tử tới núi trước đi dạo giải sầu, lại chưa từng nghĩ Tuyết Trùng Tử trực tiếp lựa chọn ở lại núi trước như vậy

"Chỉ cần huynh bằng lòng ở lại, những chuyện khác, ta giúp huynh sắp xếp."

Dứt lời, trong lòng Cung Viễn Chủy đã lên kế hoạch đầy đủ

-------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro