Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Trùng Tử có chút sửng sốt nhìn bộ dạng đoán trước trong lòng của Cung Viễn Chủy, trong đầu không biết sao lại xuất hiện chút ấm áp ngọt ngào

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng mở miệng, "Chủy công tử, huynh không sợ giữ ta lại sẽ mang tới phiền phức cho huynh sao ?"

"Phiền phức ?" Cung Viễn Chủy không tỏ rõ ý kiến, "Vì sao ta sợ phiền phức ? Huynh sợ là không biết đi ! Ở núi trước này ~ Bản thân ta là "phiền phức" lớn nhất của mỗi người." Cung Viễn Chủy dứt lời, lại cười nói với Nguyệt trưởng lão, "Nếu Tuyết Thiên Lí cũng bằng lòng ở lại rồi, vậy Nguyệt trưởng lão, ta thấy huynh cũng không cần nhiều lời nữa."

Nguyệt trưởng lão nhìn Tuyết Trùng Tử hoàn toàn không định thay đổi tâm ý, mình cũng không muốn lãng khí khí lực đi khuyên can nữa

Dù sao hắn cũng có tư tâm

Hôm nay mang Tuyết Trùng Tử tới đây, chủ yếu là để Cung Viễn Chủy giúp đỡ xem bệnh, về mặt khác, kỳ thực Nguyệt trưởng lão cũng muốn để Tuyết Trùng Tử có thể có nhiều cơ hội tiếp xúc với Cung Viễn Chủy

Chỉ có như vậy Tuyết Trùng Tử mới có thể hiểu rõ càng nhanh Cung Viễn Chủy đối với y rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào

Tuy vậy, Nguyệt trưởng lão chưa từng nghĩ tới Tuyết Trùng Tử cư nhiên không theo lẽ thường như vậy, vừa nghe Cung Viễn Chủy định giữ lại y làm khách, cư nhiên đồng ý không chút do dự

Nếu đặt vào trước kia, Nguyệt trưởng lão đánh chết cũng sẽ không tin

"Tuyết Trùng Tử nhiều năm luôn theo khuôn phép cổ hũ, từ lúc nào bắt đầu "không tuân theo quy củ" như vậy ? Cư nhiên còn thuận miệng đặt tên loạn để che giấu tung tích ?"

Nguyệt trưởng lão thầm nghĩ, nhưng không thể phủ nhận, vui vẻ trong lòng hắn vẫn vượt qua kinh ngạc và lo lắng

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng thở ra, thấy Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử đều không định thay đổi suy nghĩ, hắn xoay người đậy nắp nồi lại, ôn nhu nói, "Dược này nấu thời gian một chén trà nữa là được, nhân lúc nóng uống càng tốt."

Cung Viễn Chủy hai tay khoanh trước ngực, lơ đãng đáp, "Được rồi ! Ta sẽ bảo đảm Tuyết Thiên Lí uống dược đúng giờ."

Nguyệt trưởng lão khẽ cười, lắc đầu, "Chủy công tử chỉ dựa vào vài ba câu liền cướp bệnh nhân của ta, ta làm y sư khó tránh khỏi cảm thấy có chút phiền muộn trong lòng."

"Huynh phiền muộn cái gì ? Huynh chỉ cần ở núi sau chăm sóc tốt cho Tuyết Trùng Tử, còn Tuyết Thiên Lí này giao cho ta đi !"

Cung Viễn Chủy liếc Tuyết Thiên Lí bên cạnh một cái, vươn tay với Nguyệt trưởng lão, "Cầm ra đây đi !"

"Cầm cái gì ?" Nguyệt trưởng lão khẽ nhíu mày

"Đương nhiên là y án của Tuyết Trùng Tử ! Huynh chắc là mang theo bên người chứ ! Huynh không phải đặc biệt vì chuyện này mà tới tìm ta giúp đỡ sao."

Cung Viễn Chủy nói một cách đương nhiên, cậu dường như có chút không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Nguyệt trưởng lão quan sát lên xuống

Nguyệt trưởng lão gãi đầu, không khỏi có chút nghẹn lời không trả lời được. Chỉ thấy hắn lấy ra một quyển y án từ trong tay áo, trước khi chuẩn bị giao y án cho Cung Viễn Chủy, còn không quên cố tình nhấn mạnh

"Tình huống của Tuyết Trùng Tử và Tuyết Thiên Lí quả thực không khác lắm, nếu ngươi có thể khiến Tuyết Thiên Lí khôi phục khỏe mạnh, vậy Tuyết Trùng Tử đương nhiên cũng sẽ bình an vô sự."

"Cần huynh nói sao !" Cung Viễn Chủy tiếp nhận y quán, lật xem nhanh như gió

Nguyệt trưởng lão có chút kinh ngạc nhướn mày, ngay cả Tuyết Trùng Tử cũng không tránh khỏi có chút tò mò

Y án này không tính là quá dày, nhưng bên trong đều là chữ chằng chịt, lại đều từ ngữ y thuật thâm ảo tinh diệu

Trong đó càng không thiếu Nguyệt trưởng lão vì hoang mang mà tiện tay ghi chép, những chữ viết ngoáy càng rồng bay phượng múa

Tuyết Trùng Tử biết thói quen của Nguyệt trưởng lão, mấy ngày nay vì bận rộn chữa trị và chăm sóc y, cũng không có thời gian sửa lại y án

Bây giờ bản trong tay Cung Viễn Chủy, nói là y án, nhưng kỳ thực càng giống như một bản ghi chép tiện tay viết ngoáy hơn

Cung Viễn Chủy lật y án, cả người đều trở nên nghiêm túc

Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử một bên trao đổi ánh mắt, nhưng không ai tùy tiện liên tiếng quấy rầy Cung Viễn Chủy

Thời gian qua một lúc, ánh mắt hai người từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm Cung Viễn Chủy, mãi tới khi Cung Viễn Chủy đột nhiên khép lại y án, cau mày lại đột nhiên giơ tay nắm cổ tay Tuyết Trùng Tử, muốn bắt mạch cho đối phương lần nữa

Tuyết Trùng Tử không từ chối, chỉ là ánh mắt sâu thẳm nhìn Cung Viễn Chủy

Một lúc lâu sau, Cung Viễn Chủy rốt cuộc thu tay, sau đó trả lại y án cho Nguyệt trưởng lão

"....?" Nguyệt trưởng lão tràn đầy hoang mang

"Được rồi. Cầm đi đi ! Ta xem xong rồi." Cung Viễn Chủy mặt không chút thay đổi nói

"Không ghi lại ----" Lời của Nguyệt trưởng lão còn chưa nói xong, Cung Viễn Chủy trực tiếp mở miệng cắt ngang

"Không cần ghi, ta đã thuộc rồi."

Dứt lời, Cung Viễn Chủy vòng qua Nguyệt trưởng lão đi tới mở nắp nồi dược còn đang nấu

"Thời gian một chén trà rồi." Cung Viễn Chủy mỉm cười nhìn Tuyết Trùng Tử, "Tới đây ! Huynh nên uống dược rồi. Còn Nguyệt trưởng lão...."

Cung Viễn Chủy theo lời quay sang đối phương, nói, "Nguyệt trưởng lão, ta tiếp theo có chút bận, không bằng mời huynh về núi sau trước đi !"

Nguyệt trưởng lão có chút bất đắc dĩ thu lại y án vào trong ống tay áo, "Nhanh đuổi khách như vậy sao ? Ta còn chorằng ngươi muốn hỏi ta vài câu về bệnh tình của Tuyết Trùng Tử."

Cung Viễn Chủy nghe vậy, hơi sửng sốt, cậu theo bản năng nhấc mắt nhìn về phía Tuyết Trùng Tử, phát hiện đối phương cũng nhấc ánh mắt không rõ hàm ý trừng Nguyệt trưởng lão

Cung Viễn Chủy thấy vậy, nhẹ nhàng nhíu mày, không tự giác lại bắt đầu thầm quan sát đối phương

"Nguyệt trưởng lão, vẫn là mời huynh quay về trước đi !" Tuyết Trùng Tử nói

Nguyệt trưởng lão lộ ra ý cười nghiền ngẫm, nhưng không nói thêm cái gì nữa, "Nếu hai người các huynh đều cảm thấy ta chướng mắt, vậy ta sẽ không quấy rầy nữa. Bất quá, lúc này quay về núi sau vẫn quá sớm. Ta thấy ~ Ta vẫn là tiện đường đi Giác cung một chuyến thì tốt hơn."

Nghe thấy hai chữ Giác cung, Cung Viễn Chủy đột nhiên nổi lên hứng thú, "Huynh đi chỗ đấy làm gì ?"

"Đương nhiên là đi tìm Giác công tử. Nghe nói Giác công tử sắp xuất phát ra ngoài, ta phải nhanh chóng giao danh sách vật tư khuyết thiếu của Nguyệt cung cho y." Nguyệt trưởng lão vừa nói vừa đi tới cửa

Nhìn bóng lưng của Nguyệt trưởng lão, Cung Viễn Chủy muốn nói lại thôi, biểu tình dường như ảm đạm xuống khó hiểu

Tuyết Trùng Tử có chút tò mò, đang muốn mở miệng, chỉ thấy Cung Viễn Chủy vội vàng nói với y, "Nguyệt trưởng lão nấu dược cho huynh, huynh mau nhân lúc nóng mà uống. Ta rất nhanh sẽ quay lại."

"Ừ." Tuyết Trùng Tử có chút nghi hoặc, nhưng cũng không cản lại

Y thấy Cung Viễn Chủy tiện tay gọi tới một hạ nhân trong y quán, sai đối phương tới chăm sóc Tuyết Trùng Tử

Sau đấy, Cung Viễn Chủy cũng không quay đầu lại mà rời đi


Trong lòng Tuyết Trùng Tử không hiểu vì sao có cảm giác buồn bã khó hiểu, y nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lạnh nhạt lại mơ hồ lộ ra chút đau thương

Sức sống trong lúc nói chuyện vừa rồi với Nguyệt trưởng lão và Cung Viễn Chủy, dường như cũng theo hai người bọn họ mà rời đi

"Tuyết công tử, dược của ngài...." Hạ nhân kính cẩn đưa bát dược nóng hổi lên

Tuyết Trùng Tử từ tốn tiếp nhận bát, phát hiện cặn dược bên trong đều đã được lọc bỏ, "Đa tạ."

Tuyết Trùng Tử cau mày uống dược xong, mùi đắng chát quen thuộc bắt đầu tràn ra, khiến sắc mặt y càng nhăn lại

Thấy có người ngoài ở đây, Tuyết Trùng Tử đè nén cảm giác buồn nôn khó chịu của mình, đưa bát không cho hạ nhân

Vừa thu lại bát không, thấy Tuyết Trùng Tử định xoay người, hạ nhân lập tức lại cầm tới một bát nhỏ, vội gọi, "Công tử, còn có mứt quả !"

Tuyết Trùng Tử hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn bát nhỏ có mứt quả trên tay hạ nhân

Nhìn ra hoang mang trên mặt Tuyết Trùng Tử, hạ nhân lập tức đáp, "Là Chủy công tử phân phó. Ngài ấy nói Nguyệt trưởng lão có lẽ vì nấu dược gấp, cũng có thể không quen với vị trí đặt dược liệu trong y quán, cho nên quên cho mấy nguyên liệu làm dịu đi mùi vị đắng chét trong dược. Vì vậy, Chủy công tử trước khi rời đi nhỏ giọng dặn ta, lệnh cho ta chuẩn bị chút phối dược vị ngọt cho ngài."

Tuyết Trùng Tử tiếp nhận bát nhỏ trong tay hạ nhân, ý cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt

"....Chủy công tử thực sự có tâm."

"Đây là đương nhiên !"

Trên mặt hạ nhân đột nhiên kiêu ngạo lại thỏa mãn, dường như nghe có người tán thưởng chủ tử nhà mình khiến hắn cảm thấy vinh dự

"Nghe ta khen Chủy công tử, ngươi trái lại rất vui." Tuyết Trùng Tử cảm thấy có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi, "Ta vừa rồi thấy thái độ của Chủy công tử đối với mấy người các ngươi không quá tốt, còn hung dữ mắng các ngươi như vậy. Các ngươi chẳng lẽ không sợ hắn, không ghét hắn sao ?"

"Ai nha, Tuyết công tử, có lẽ ngài không biết. Kỳ thực Chủy công tử chỉ là không biết biểu đạt, nhưng ngài ấy luôn dùng cách của mình thể hiện sự quan tâm. Cho dù đối với mấy hạ nhân chúng ta, ngài đừng thấy ngài ấy luôn hung dữ mắng người, uy hiếp người khác, kỳ thực đều rất quan tâm với hạ nhân thân phận thấp kém như chúng ta."

"Vậy sao ?" Tuyết Trùng Tử bán tín bán nghi, có thể thấy được người này cũng không giống như đang nói dối

"Đương nhiên.... Tuy Chủy công tử mắng người cũng rất đáng sợ. Ha ha...." Hạ nhân thoạt nhìn còn trẻ tuổi lại biết nói chuyện

Hắn cười gương vài tiếng, hoàn toàn không xa cách với Tuyết Trùng Tử mới lần đầu gặp mặt

Tuyết Trùng Tử thấy xung quanh không có người khác, Cung Viễn Chủy cũng đúng lúc không ở đây, lúc này nhớ tới một số chuyện, lại không nhịn được hỏi, "Nhưng ta lại nghe người khác nói.... Chủy công tử này thích uy hiếp cắt lưỡi người làm dược nhất, bình thường nếu hạ nhân đắc tội với hắn, cũng khó trốn khỏi vận mệnh bị hạ độc...."

Giọng nói của Tuyết Trùng Tử vừa chậm vừa mang theo bầu không khí huyền ảo, vốn cho rằng có thể hỏi ra bí mật xấu nào đấy, lại không nghĩ tới chỉ thấy hạ nhân kia bật cười một tiếng

Hắn cười, đúng lúc thu hút hai y sư khác đi ngang qua

Tuyết Trùng Tử có chút chột dạ gãi mũi, vốn y chỉ cố tình thăm dò tin tức, lại không muốn thu hút càng nhiều người tới

Lúc này, chỉ thấy hạ nhân kia vừa cười vừa nói lời vừa rồi của Tuyết Trùng Tử cho hai y sư có tuổi chút nghe

Lúc này, ba người đồng loạt cười cùng nhau

Tuyết Trùng Tử càng hoang mang, "Các ngươi rốt cuộc đang cười cái gì vậy ?"

"Tuyết công tử, ngài nói là lời đồn đáng sợ nhiều năm qua truyền đi trong Cung môn, nhưng kỳ thực đối với chúng ta mà nói, đây bất quá cũng chỉ là một câu nói đùa mà thôi." Một y sư nói như vậy

"Sao lại nói như vậy ?" Tuyết Trùng Tử buồn bực

Sao mọi người lại đồn đại đáng sợ như vậy, nhưng người của y sư trái lại hoàn toàn không coi thành chuyện lớn, thậm chí còn cười vui vẻ như vậy

Rốt cuộc có cái gì buồn cười ? Tuyết Trùng Tử không thể hiểu được

Sau đấy, chỉ thấy hạ nhân kia lén nhìn đông nhìn tây, xác nhận Cung Viễn Chủy chưa quay về, nhỏ giọng nói thật, "Kỳ thực, những lời đồn này đều là Chủy công tử ra lệnh chúng ta cố tình truyền ra ngoài."

"A ? Cái, cái gì ?!" Tuyết Trùng Tử cho rằng mình nghe nhầm

"Không phải vậy sao ~" Một y sư khác cũng mở miệng. Hắn vuốt râu của mình, sau đó cười, "Chủy công tử tuổi trẻ liền tiếp quản Chủy cung và trên dưới y quán, vì lo lắng người của cung nhân khác cho rằng ngài ấy quá trẻ mà coi thường ngài ấy, cho nên bảo chúng ta gặp người thì cố tình truyền ra một số lời đồn đáng sợ.... tạo uy nghiêm cho ngài ấy."

"A ~ Hóa ra là như vậy." Tuyết Trùng Tử khó hiểu cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, không nhịn được hỏi, "Vậy.... Ta cũng từng nghe nói lời đồn, hạ nhân của Chủy cung hay là y quán, thường bị Chủy công tử mang ra để thử độc ----"

"Lời đồn này sai nhất !" Hạ nhân đột nhiên hét lớn một tiếng, vì cảm xúc kích động, nói còn khoa tay khoa chân, "Tuyết công tử, người của Chủy cung và y quán chúng ta, cùng lắm là thuận theo ý tứ của Chủy công tử lưu lại ấn tượng Chủy công tử tính tình kém mà thực lực cường hãn với người của các cung khác, khiến bọn họ kính sợ Chủy công tử, không bắt nạt ác ý nữa. Nhưng không biết là ai khởi xướng, nói lung tung là Chủy công tử của chúng ta bắt người thử dược, thử độc, đây thực sự là không được !"

"Đúng vậy, đúng vậy ! Chủy công tử cho tới bây giờ sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức này. Cho dù có ai chọc ngài ấy tức giận, ngài ấy nói mấy câu độc miệng, nhưng cho tới bây giờ, ta ở Cung môn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ngài ấy hạ độc thủ với người của Cung môn !"

"Đúng vậy ! Chủy công tử tuyệt đối sẽ không làm chuyện này. Huống hồ, còn có Giác công tử ở đây ! Giác công tử từ trước tới nay hành sự theo lẽ công bằng, người chính trực lại thâm sâu đại nghĩa, sẽ không ngầm đồng ý Chủy công tử làm chuyện giết hại hạ nhân của Cung môn."

"Kỳ thực, mấy người chúng ta cũng từng lén nói chuyện này. Lời đồn này có lẽ có từ rất lâu trước kia, từng có mấy hạ nhân mới vào, không hiểu quy củ, đụng nhầm vào độc vật Chủy công tử nghiên cứu. Nhưng nhiều lần, đều là Chủy công tử ra sức kéo bọn họ từ trong Quỷ Môn quan về. Chủy công tử mới không phải là người ác ý hại Cung môn, trái lại, bất luận cung nào trong Cung môn chúng ta, bất luận là ai bị thương hay bị bệnh, Chủy công tử cho tới bây giờ đều tận tâm tận lực, chưa từng chậm trễ."

Hạ nhân và đám y sư càng nói càng hăng, bất tri bất giác thu hút hạ nhân và y sư khác đi ngang qua tham gia vào

Nhất thời, bầu không khí khó hiểu trở nên thập phần náo nhiệt

Tuyết Trùng Tử có chút kinh ngạc, cảm thấy mình dường như có cái nhìn khác với người của y quán

Quả nhiên nghe nhiều lời đồn ở núi trước cũng có rất nhiều lời đồn không giống như sự thật

Trước đây chỉ nghe nói tuy Cung Viễn Chủy là thiên tài dược lý mọi người đều ca ngợi, nhưng trên thực tế cậu là người không dễ chung đụng, không chỉ có tính cách âm hiểm, tàn nhẫn, còn đặc biệt không có phép tắc, lại thích bắt nạt hạ nhân

Nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến, Tuyết Trùng Tử thực sự cảm thấy ấn tượng trước kia của y về Cung Viễn Chủy dường như quá hẹp hòi

Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng thở ra, nhìn đám hạ nhân và y sư ồn ào bàn luận về Cung Viễn Chủy, đột nhiên theo bản năng mở miệng

"....Còn có một chuyện, ta từng nghe nói Chủy công tử là người đứng đầu một cung, tuổi trẻ cũng có một thị vệ lục ngọc bên cạnh, chỉ là không biết sau này người kia sao lại đột nhiên mất ----"

Nói tới nửa, Tuyết Trùng Tử bị ép nghẹn lại

Chỉ thấy mọi người vừa rồi còn cười nói, đột nhiên ăn ý yên tĩnh lại, ngay cả sắc mặt bọn họ đều trở nên rất khó coi, dường như đang sợ hãi cái gì đấy

"Sao vậy ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

"Khụ khụ." Một y sư tương đối lớn tuổi đột nhiên hắng giọng, sau đó bắt đầu giải tán mọi người, lớn tiếng bảo mọi người mau đi làm việc, đừng để Chủy công tử của bọn họ quay về nhìn thấy mọi người lười biếng như vậy, sẽ không ổn

Mắt thấy mọi người vốn đang vây xem, từng người một giải tán, y quán lại đột nhiên quay về yên tĩnh như bình thường

Tiếng mọi người bàn luận công việc và tiếng bước chân đi lại vang lên dường như cố tình nhỏ đi rất nhiều

Tuyết Trùng Tử thở ra một hơi, sắc mặt cũng có chút do dự, y nhìn chỉ còn hạ nhân trẻ tuổi kia ở lại hầu hạ y, không nhịn được thấp giọng hỏi, "Ta có phải nói sai gì không ?"

"Tuyết công tử, đây.... Nghe nói ngài là thân tín của Tuyết trưởng lão, là khách quý. Nhưng, đừng nói ta không nhắc ngài, nhưng vạn nghìn lần đừng nhắc tới trước mặt Chủy công tử. Không thì, chỉ sợ...."

Thấy hạ nhân ấp úng, Tuyết Trùng Tử chủ động hỏi theo, "Chỉ sợ cái gì ?"

"Dù sao vẫn chú ý chút, đừng nhắc tới ở trước mặt Chủy công tử thì tốt hơn."

Hạ nhân thấy Tuyết Trùng Tử dường như còn muốn hỏi cái gì đấy, nhanh chóng bắt đầu giả vờ bận rộn

"Tuyết công tử, ta mang bát không này đi rửa trước. Xin mời ngài tự nhiên. Chủy công tử vừa nãy cũng nói rồi, y quán có thể tùy tiện đi lại. Ngài ấy rất nhanh sẽ quay lại."

Tuyết Trùng Tử nhìn hạ nhân như chạy trốn, trong đầu cũng thực sự có chút cảm giác là lạ

Vừa tò mò, cũng vừa nghi hoặc

Không hiểu thị vệ lục ngọc trong truyền thuyết của Cung Viễn Chủy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?


Giác cung

Cung Thượng Giác vốn chỉ muốn thăm dò Cung Viễn Chủy đang làm gì, lại không nghĩ tới lúc Kim Phục phục mệnh quay về, cư nhiên mang một chút tin tức kinh người về theo

"Ngươi nói.... Nguyệt trưởng lão mang theo một hậu nhân của Tuyết gia đi y quán ? Hơn nữa người kia còn cầm tín vật ngọc bội của Tuyết trưởng lão. Sau đấy, Viễn Chủy thậm chí chủ động đề xuất giữ người đấy lại ?!"

Cung Thượng Giác nhíu mày, tay nắm sách không kiềm chế được thêm lực đạo

"Ngươi nói người kia tự xưng là gì ?"

"Y nói, y tên là Tuyết Thiên Lí, hình như là thân thích của cung chủ Tuyết cung Tuyết Trùng Tử, cũng cũng là hậu nhân của Tuyết trưởng lão."

"Tuyết.... Thiên Lí ?" Giọng nói gần như nghiến răng nghiến lợi lặp đi tên này mấy lần, quanh người Cung Thượng Giác bỗng nhiên tản ra khí tức đè nén khó có thể nói thành lời

Kim Phục đương nhiên nhìn ra Cung Thượng Giác đang tức giận, lại vẫn chỉ có thể kiên trì nói, "Còn có một chuyện...."

"Còn có chuyện gì ?" Biểu tình Cung Thượng Giác rõ ràng không vui

Kim Phục hơi thở dài, thận trọng nói, "Nguyệt trưởng lão ở bên ngoài cầu kiến."

"Ta không tìm hắn tính sổ, hắn trái lại tự mình tới." Cung Thượng Giác híp mắt lại, tức giận tới nghiến răng

Kim Phục thấy vậy, không nhịn được nhẹ giọng hỏi, "Công tử, có cần ngăn....?"

"Hừ. Ngăn ?" Cung Thượng Giác thoạt nhìn tùy tiện, cười như không cười nhìn Kim Phục, trầm giọng nói, "Nếu hắn đã dám tới Giác cung, ta sao có đạo lý từ chối không gặp. Mau mời hắn vào, ta trái lại muốn xem hắn rốt cuộc đang làm cái gì ?"

"Vâng ! Thuộc hạ lập tức mời Nguyệt trưởng lão vào." Kim Phục lập tức xoay người ra ngoài


Không tới một lúc, Nguyệt trưởng lão quả thực xuất hiện ở trong ánh mắt lạnh như băng của Cung Thượng Giác

Nguyệt trưởng lão thấy biểu tình của Cung Thượng Giác không đúng, trong lòng cũng đoán được một hai phần

Lúc này, Kim Phục sớm thức thời tự giác lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người Nguyệt trưởng lão và Cung Thượng Giác

Nguyệt trưởng lão bước chân nhẹ nhàng từ tốn tới gần Cung Thượng Giác, đầu tiên là chắp tay hành lễ, thấy Cung Thượng Giác không phản ứng, tự ngồi xuống vị trí trống trước mặt Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác dường như không định mở miệng trước, y cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Nguyệt trưởng lão

"Giác công tử, ta đương nhiên biết huynh đang tức giận cái gì. Bất quá, ta cũng biết huynh trước nay đều là người công tư phân minh,"

Chỉ thấy Nguyệt trưởng lão đầu tiên là lấy ra mấy tờ giấy từ trong ống tay áo, chủ động đặt lên bàn

"Mấy thứ này đều là nguyên liệu và dược liệu Nguyệt cung thiếu, vẫn xin Giác công tử giúp đỡ. Sau đấy, còn có...." Nguyệt trưởng lão chỉ vài chỗ trên tờ giấy

Cung Thượng Giác liếc qua, nhìn thấy chữ viết quen thuộc, chữ viết thuộc về Cung Viễn Chủy

Tiếng của Nguyệt trưởng lão lại vang lên, "Đây là Chủy công tử đặc biệt nhờ ta chuyển cho huynh. Hắn nói, nếu có thể hy vọng có thể xử lý gấp những thứ này. Hắn cần dùng gấp."

Cung Thượng Giác cầm tờ giấy do Cung Viễn Chủy tự tay viết lên, cẩn thận xem

Sau đấy, y không nhanh không chậm, trầm giọng nói, "Viễn Chủy là.... đặc biệt chuẩn bị cho người cầm tín vật ngọc bội của Tuyết trưởng lão đi !"

Nguyệt trưởng lão biết không tránh được vấn đề này, nhưng không đáp cũng không được, đáp cũng không được, cuối cùng dứt khoát lựa chọn duy trì trầm mặc

"Ta coi như huynh đang ngầm thừa nhận." Cung Thượng Giác hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt đột nhiên trở nên đặc biệt nghiêm túc lại cực kỳ uy nghiêm, "Bất quá, Nguyệt trưởng lão.... Ta chỉ muốn một đáp án do huynh chính miệng nói."

Nguyệt trưởng lão tự biết lần này thế nào cũng không tránh được

Hắn nhấc mắt nhìn vào ánh mắt sắc bén dường như có thể giết người của Cung Thượng Giác, chỉ có thể nhẹ nhàng nói, "Giác công tử có lời cứ nói."

"Lời nói tựa ngàn cân."

Cung Thượng Giác nói ra lời này, Nguyệt trưởng lão nhận mệnh nhắm mắt lại, nghênh đón lửa giận của Cung Thượng Giác

"Cho nên, Tuyết Thiên Lí lúc này đang ở y quán kia, y thực sự là Tuyết Trùng Tử, đúng không !" Cung Thượng Giác trầm thấp nói, thậm chí cũng không tính là đang hỏi

Nguyệt trưởng lão thở dài một hơi nặng nề, rốt cuộc lần nữa mở mắt ra

Hắn nhìn Cung Thượng Giác, trên mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều là quyết tâm

"Tuyết trưởng lão cũng không biết chuyện này. Ta vốn chỉ muốn mang Tuyết Trùng Tử ra núi trước giải sầu, thuận tiện để Chủy công tử giúp xem bệnh, lại không nghĩ tới hai bọn họ.... A ~ Tuy diễn biến chuyện này cũng không phải như ta mong muốn, nhưng mong Giác công tử thành toàn...."

"Thành toàn ? Huynh bảo ta thành toàn.... là muốn ta thành toàn cái gì ? Thành toàn cho ai ?!"

Cung Thượng Giác đột nhiên siết chặt tay, vì cảm xúc kích động của y, Nguyệt trưởng lão thậm chí mơ hồ có thể thấy được tay khẽ run lên của Cung Thượng Giác dần nổi lên gân xanh

Đã nói tới mức này, Nguyệt trưởng lão cũng cảm thấy không cần che giấu nữa

Hắn cắn chặt răng, cuối cùng dứt khoát mặc kệ giá nào

Nguyệt trưởng lão dùng tốc độ nhanh chóng nói, "Giác công tử, ta không tin huynh vẫn không cảm nhận được gì. Giữa hai người Chủy công tử và Tuyết Trùng Tử, quan hệ dường như thay đổi đặc biệt vi diệu. Tuy Tuyết Trùng Tử luôn nói y "không biết", "cũng không hiểu" Chủy công tử đối với y rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào. Nhưng, trải qua chứng kiến Tuyết Trùng Tử lần nữa làm ra chuyện không giống với bản thân Tuyết Trùng Tử bình thường, ta là người ngoài cuộc, trái lại có thể kết luận : Chủy công tử đối với Tuyết Trùng Tử mà nói có ảnh hưởng đặc biệt không nhỏ, thậm chí có thể khiến Tuyết Trùng Tử làm ra hành động khác thường !"

"Vậy thì sao ?"

"Nếu chỉ là Tuyết Trùng Tử đơn phương khác thường, vậy cũng thôi. Mà nếu huynh biết, ta nghĩ trong lòng huynh cũng có suy đoán. Người khác thường không phải chỉ là Tuyết Trùng Tử, mà Chủy công tử kỳ thực cũng ----"

"Huynh rốt cuộc muốn nói cái gì !" Cung Thượng Giác đột nhiên gầm một tiếng

Y trừng hai mắt đỏ bừng, cả người tản ra sát ý mãnh liệt

Kim Phục canh gác ngoài cửa cũng không nhịn được bị dọa sợ

Trong lòng hắn bất an, không dám quay đầu nhìn loạn động tĩnh trong phòng

Lúc này, Nguyệt trưởng lão đứng đầu sóng ngọn gió, hơi thở dài ra, dùng giọng điệu gần như không thể tránh được, bình tĩnh nói ra kết luận của mình

"Có lẽ khó có thể tin, nhưng, Tuyết Trùng Tử và Chủy công tử.... Quan hệ của hai bọn họ không biết thế nào cư nhiên càng ngày càng mập mờ ----"

"Huynh câm miệng cho ta ----!" Giọng nói của Cung Thượng Giác mang theo cảnh cáo uy hiếp, nói, "Nguyệt trưởng lão, huynh rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không ? Huynh rốt cuộc có biết, lời của huynh hoang đường, vớ vẩn, nực cười bao nhiêu không ! Chẳng lẽ còn cần ta nhắc nhở huynh sao ? Hai bọn họ đều là nam tử !"

"Quả thực, nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, mà khi đối tượng sinh ra mập mờ, rơi vào tình yêu đổi thành là hai nam tử, quả thực kinh thế hãi tục, lại "đa số" chắc chắn coi là cấm kỵ. Nhưng, Giác công tử, chúng ta đều là người từng rơi vào lưới tính, hiểu đượ ctư vị của tình yêu.... Trong nhà chửa tỏ, người ngoài đã tường, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc. Chuyện mà bản thân Tuyết Trùng Tử và Chủy công tử không hiểu, nghĩ không ra, ta nghĩ huynh chắc chắn trong lòng hiểu rất rõ. Huynh rất rõ, hai bọn họ bây giờ đang ở trong trạng thái gì...."

"Huynh câm miệng cho ta !"

"Cho dù huynh phủ nhận nữa, không muốn thừa nhận cũng được. Nhưng sự thật là sự thật !"

"Ta bảo huynh câm miệng ----!"

"Giác công tử." Nguyệt trưởng lão lộ ra ý cười bi thương, "Tuyết Trùng Tử đã coi như là người từng chết một lần. Bây giờ, là liên quan tới Chủy công tử, mới khiến Tuyết Trùng Tử một lần nữa có ràng buộc không muốn dứt bỏ với thế gian này. Tuy Tuyết Trùng Tử vẫn rất mơ hồ, không biết giũa Chủy công tử và y là tình cảm gì, nhưng ta nhìn ra được vi diệu trong đó, ta vốn cho rằng Tuyết Trùng Tử đơn phương thay đổi, nhưng cho tới hôm nay, ta mới chân chính hiểu, hóa ra Chủy công tử cũng vậy."

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng nói, "Ta có thể cảm nhận được.... không chỉ là Tuyết Trùng Tử cần Chủy công tử, trái lại, Chủy công tử cũng đặc biệt cần Tuyết Trùng Tử."

"Viễn Chủy còn chưa thành niên, đệ ấy thậm chí ngay cả của Cung môn cũng chưa từng bước ra, cũng chưa đi Cựu Trần sơn cốc." Cung Thượng Giác nhấc lên ý cười trào phúng, lắc đầu, "Sao có thể hiểu cái gì là yêu.... Viễn Chủy sao có thể hiểu được những cái này."

"Huynh thực sự cho rằng Chủy công tử không hiểu sao ?" Nguyệt trưởng lão dừng một chút, lại nói, "Nếu huynh nói như vậy, cũng đúng. Dù sao Chủy công tử và Tuyết Trùng Tử cùng trì độn, hành động của hai bọn họ vì đối phương cũng là tình, cũng là yêu, nhưng kỳ thực là hãm sâu mà không tự biết."

Cung Thượng Giác hừ một tiếng, lạnh lùng nói, "Nguyệt trưởng lão, huynh quá tự cho mình là đúng rồi. Đây bất quá là suy đoán hão huyền của huynh...."

"Vậy sao ? Nếu thực sự là ta suy đoán hão huyền, vậy coi như ta đang nói lung tung, ta thành tâm xin lỗi huynh là được. Nhưng nếu là thật, vậy.... Giác công tử, Tuyết Trùng Tử cố tình giấu diễm thân phận, đồng ý ở lại Chủy cung, chuyện này cũng không sao chứ ! Ta sẽ tự nói chuyện với Tuyết trưởng lão. Nhưng.... Nói đi nói lại, vậy huynh cần gì phải tức giận như vậy ? Dù sao nếu huynh thực sự cho rằng hai bọn họ đơn thuần, vậy.... tại sao huynh phải tức giận ? Thậm chí huynh còn trăm phương nghìn kế muốn ngăn cản bọn họ gặp nhau hoặc tiếp xúc thì sao ?"

Thấy Cung Thượng Giác yên lặng không nói được một lời, Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng nói tiếp, "Chủy công tử vừa rồi nói vài lời với ta, khiến ta có rất nhiều cảm nhận và suy nghĩ. Hắn hỏi ta rất nhiều chuyện về Tuyết Trùng Tử, cũng nói với ta rất nhiều phương thức chữa bệnh hắn sớm chuẩn bị và suy xét vì Tuyết Trùng Tử. Thậm chí trước khi ta vẫn chưa nhờ hắn giúp đỡ, hắn đã thầm lấy ra nhiều tâm huyết vì Tuyết Trùng Tử như vậy...."

"Đây có gì là kỳ quái, đều là người Cung môn, Viễn Chủy hao phí tâm tư chăm sóc cũng là theo lẽ thường." Cung Thượng Giác nói

"A." Nguyệt trưởng lão thở dài, lắc đầu, "Giác công tử nói ta "suy đoán hão huyền", ta cũng có bốn chữ "lừa mình dối người" tặng lại cho huynh."

"Huynh ----"

"Giác công tử, ta cũng không phải muốn chọc giận huynh không vui. Có lẽ là vì ta từng vì yêu mà đau khổ, cho nên bây giờ mới có rất nhiều đồng cảm. Ta từng nói, hai nam nhân yêu nhau quả thực kinh thế hãi tục, lại "đa số" chắc chắn coi là cấm kỵ. Mà nếu quả thực có Chủy công tử bầu bạn, có thể khiến Tuyết Trùng Tử ít nhất sống vui vẻ hơn chút, mà Tuyết Trùng Tử cũng có thể tìm được ý nghĩa để sống mới trên người Chủy công tử. Vậy.... cho dù vượt qua sóng to biển lửa, ta cũng cam tâm tình nguyện trở thành "thiểu số" ủng hộ bọn họ vượt qua muôn vàn khó khăn."

"Hừ, "thiểu số" ?"

"Huynh khinh thường cái này, ta có thể hiểu. Chỉ là, không biết Giác công tử lập chí bảo vệ Chủy công tử, là muốn trở thành "đa số", hay là "thiểu số". Dù sao.... huynh cho dù luôn phủ nhận cũng được, ta nghĩ trong lòng huynh cũng biết, Chủy công tử rốt cuộc có tình cảm như nào với Tuyết Trùng Tử, quan hệ của hai bọn họ, có phải chỉ là tình bằng hữu đơn thuần hay không ? Đáp án này cho dù ta không nói, huynh cũng rất rõ ràng."

----------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro