Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Bát cháo bị quên lãng ở Tuyết cung

Núi tuyết có linh, tuyết liên ở hồ hàn băng lại càng có linh tính

Ta, chính là bát cháo dùng tuyết liên trong hồ hàn băng nấu thành, bị Tuyết Trùng Tử quên ở núi sau kia

Thị phó mới của Tuyết cung rất dụng tâm. Hắn cẩn thận nấu cháo từng chút một, lại nghiêm túc lưu tâm với nguyên liệu

Vì chuẩn bị đồ ăn cho Tuyết Trùng Tử khó có khi có khẩu vị, thị phó mới mang theo tâm tình vui vẻ, vừa nấu cháo còn vừa hát lẩm nhẩm làn điệu không biết tên

Ngẫu nhiên, còn thở dài vài tiếng, nói cái gì mà có nên thả thêm chút phối liệu nữa không, hay là thêm chút dược bổ gì cho Tuyết Trùng Tử dùng

Ta sinh ra trong sự dụng tâm của thị phó mới

Sau đó, được thị phó mới tri kỷ múc vào một bát nhỏ

Tất cả chuẩn bị xong, ta chờ được Tuyết Trùng Tử ăn vào bụng

Nhưng không nghĩ tới, thị phó mới chờ mãi, chờ tới khi sao đều sắp mọc, chờ tới sắp sánh cùng thiên địa, cũng không chờ được Tuyết Trùng Tử quay về

Từ sáng chờ tới tối, sau mấy canh giờ....

Ta, cháo được thị phó mới của Tuyết cung nấu đi nấu lại, hâm nóng mấy lần....

Cháo tuyết liên khét rồi

"Công tử sao không nói một tiếng liền rời khỏi Tuyết cung cùng Nguyệt trưởng lão ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Từ sáng tới tối, chờ lâu như vậy rồi, cư nhiên một chút tin tức cũng không có !"

Thị phó mới thoạt nhìn đã hết kiên nhẫn, hoàn toàn lộ ra tính khí. Hắn có chút do dự lại buồn bực, không nhịn được lẩm bẩm oán giận

Ta thấy Tuyết Trùng Tử là nhìn nhầm rồi

Y luôn cảm thấy thị phó mới này không thú vị gì, luôn thấp thỏm mà phụng dưỡng y, tính cách trầm lắng một chút cũng không thú vị

Nếu muốn ta nói, ta cảm thấy đấy là vì Tuyết Trùng Tử chưa từng chân chính trao đổi với đối phương

Vì nếu Tuyết Trùng Tử quan tâm một chút, cũng nhất định sẽ dễ dàng phát hiện thị phó mới này kỳ thực tính cách khiến người khác thích lại nói nhiều, tính tình chân thật kỳ thực cũng không khác lắm với Tuyết công tử trước đây

Thực tế, thị phó mới này cũng quả thực là hạ nhân do Tuyết Trùng Tử đặc biệt lựa chọn mãi mới đưa tới

Tuy thị phó mới này quả thực không thông minh lanh lẹ bằng Tuyết công tử, dung mạo cũng không tuấn lãng như Tuyết công tử

Nhưng không thể không nói, thị phó mới này vẫn rất tận trung lại thật lòng suy nghĩ cho Tuyết Trùng Tử

Ừm.... Ví dụ như bây giờ

Hắn thực sự nghĩ cho Tuyết Trùng Tử

"Cháo nấu lâu như vậy, lại hâm nóng nhiều lần như vậy, đều sắp biến thành cháo khét rồi. A.... Thực sự lãng phí một bát cháo tốt vô công. Nhưng.... nếu Tuyết công tử có thể ra ngoài giải sầu, chắc chắn cũng không tệ."

Thị phó mới lẩm bẩm cả buổi, còn giống như một tượng đá "hồn vọng chủ" đứng lặng ở trước Tuyết cung mấy canh giờ

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, giống như muốn nhìn thấy bóng dáng chủ tử Tuyết cung của mình quay về từ trong sắc trời dần dần trở tối

Kết quả, chờ mãi chờ mãi, vẫn không chờ được Tuyết Trùng Tử, lại chờ được một hạ nhân của Nguyệt cung

"Phụng lệnh của Nguyệt công tử, đặc biệt tới truyền tin, Tuyết công tử của Tuyết cung các ngươi nói ngài ấy định ở lại núi trước làm khách, tối nay chắc chắn sẽ không quay về núi sau. Về chuyện sau này.... Nguyệt trưởng lão chỉ nói : Ngày về chưa định, sau này mới biết."

"A ?!" Thị phó mới của Tuyết cung có chút kinh ngạc và hoang mang

Tiễn hạ nhân của Nguyệt cung đi, thị phó của Tuyết cung vui buồn lẫn lộn, cảm xúc bất định

Về phần ta.... cuối cùng, sau khi thị phó mới do dự qua lại, theo vận mệnh vi diệu, rốt cuộc thành công biến thành vận mệnh chui vào bụng của thị phó mới

Nhắc nhở kèm theo : Bộ dạng của ta lúc này, đã hoàn toàn không thể gọi là cháo, chỉ có thể nói là một bát bột khét


2. Trong lúc Tuyết Trùng Tử theo Nguyệt trưởng lão tới núi sau

Tuyết Trùng Tử theo Nguyệt trưởng lão đi núi trước, con đường không xa không gần, trái lại nhiều hơn thời gian trước đây

Từ lúc phế đi võ công, thể lực của Tuyết Trùng Tử kém đi không ít, thân thể cũng đặc biệt yếu ớt

Mới đi đường núi được mấy bước, y cũng đã hơi thở hỗn loạn

Nhưng cho dù như vậy, y cũng không oán giận một tiếng, chỉ tiếp tục cẩn thận từng bước chân

Vì lo lắng, Nguyệt trưởng lão thường quay đầu xem tình huống của Tuyết Trùng Tử

Mà Tuyết Trùng Tử lại từ chối sự lo lắng quá mức của Nguyệt trưởng lão, kiên trì bản thân có thể đi hết đường núi tới núi trước

"Nguyệt trưởng lão, người cố chấp kéo ta đi núi trước không phải là huynh sao ? Sao vậy, bây giờ mới có lương tâm, phát hiện mình quá hà khắc với bệnh nhân là ta sao ?" Tuyết Trùng Tử nói

Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng thở dài, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ một câu như vậy

"Ta là vì tốt cho huynh."

Nguyệt trưởng lão khó có khi không dùng khinh công, cũng chỉ từng bước một chậm rãi cùng Tuyết Trùng Tử đi tới núi trước

"Vì tốt cho ta ?" Tuyết Trùng Tử không tỏ rõ ý kiến, đột nhiên phất tay, "Ta phải nghỉ ngơi một chút đã."

Tuyết Trùng Tử biến về dung mạo ban dầu, cao lên một chút, góc độ nhìn cảnh sắc cũng thay đổi

Y nghiêng đầu nhìn Nguyệt trưởng lão, lơ đãng mở miệng hỏi, "Vì sao huynh luôn cố chấp như vậy ?"

"Ta ? Cố chấp....?" Nguyệt trưởng lão có chút không nói tiếp được, cũng không biết Tuyết Trùng Tử có ý gì

Tuyết Trùng Tử ngồi lên một tảng đá trơn bóng, gió thổi từ trong núi có chút lạnh, y theo bản năng khép chặt trường y chống lạnh trên người

"Huynh luôn muốn ta đi núi trước gặp Chủy công tử, cố chấp ép ta như vậy rốt cuộc có lợi gì cho huynh ?"

Nguyệt trưởng lão đưa mắt nhìn núi trước càng ngày càng gần, "Chỉ cần huynh sống tốt, ta càng yên tâm. Ta hành sự, không thẹn với lương tâm, toàn bộ đều dựa vào trái tim mà làm. Chuyện ta không thể làm được, ta hy vọng huynh sẽ không bỏ lỡ."

"Chuyện huynh không thể làm được.... là chuyện gì ?" Tuyết Trùng Tử vừa nói lời này, chỉ thấy Nguyệt trưởng lão cô đơn cúi đầu, trông rất bi thương, khổ sở

Tuyết Trùng Tử hơi thở dài, không nhịn được mở miệng hỏi, "Là nữ hài tên là Vân Tước kia sao !"

Nguyệt trưởng lão mím môi cười, ánh mắt tràn đầy tang thương và hối hận, "Đúng, nàng ấy tên là Vân Tước. Thật đáng tiếc, ta chưa từng chính thức giới thiệu nàng ấy với các huynh."

Tuyết Trùng Tử nghĩ, lại chần chờ hỏi tiếp, "Cho nên, huynh hy vọng ta sẽ không bỏ lỡ.... tình yêu huynh không nhận được ?"

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, không nhịn được cũng lộ ra ý cười nghiền ngẫm. Bầu không khí bi thương vừa rồi thoáng cái không thấy đâu

Tuyết Trùng Tử lại nói, "Huynh cảm thấy.... giữa ta và Chủy công tử núi trước.... là tình yêu ?!"

Tuyết Trùng Tử bắt đầu cảm thấy suy nghĩ này của mình rất điên cuồng lại hoang đường, bản thân cũng bị lời vừa nói ra làm cho tức cười

Tuyết Trùng Tử lại không nghĩ, Nguyệt trưởng lão trái lại nghiêm túc cười hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ không phải sao ?"

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, nhất thời lại cũng không biết nên trả lời thế nào

Y vốn nên phủ nhận, nhưng dường như trong tiềm thức của y lại không cảm thấy bài xích với lời này

Tuyết Trùng Tử quanh năm ở núi sau, vốn không hiểu biết về tình yêu, cho tới nay chỉ say mê với võ học và trồng tuyết liên, còn ôm khát vọng với thế gian bên ngoài Cung môn mà sống

Cho tới bây giờ, suy nghĩ thành gia lập thất căn bản chưa từng có....

Càng không nói tới đối phương là một nam tử !

Nhưng, vì sao lúc này nghe câu trả lời của Nguyệt trưởng lão, y hoàn toàn không phản cảm, chỉ ngẩn người tại chỗ, có chút không phản ứng kịp

Tiếng của Nguyệt trưởng lão lại vang lên, "Có những đáp án, huynh phải tự đi tìm. Ta từng nói, giữa huynh và Chủy công tử rốt cuộc là tình cảm gì, những thứ này đều cần huynh tự mình tìm đáp án. Ta hy vọng huynh sẽ nghiêm túc suy nghĩ, nhìn nhận trái tim mình.... Chỉ có thành thật với bản thân, huynh mới có thể tìm được đáp án cuối cùng. Mà có lẽ cũng chính là, lý do huynh bây giờ còn sống và mục tiêu về tương lai của huynh."

Trong đầu Tuyết Trùng Tử hiện lên hình ảnh của Cung Viễn Chủy, đột nhiên trong lòng y xuất hiện chút rung động

Tuyết Trùng Tử nuốt một ngụm nước bọt, khó hiểu có chút miệng khô lưỡi khô

Y cau mày, yếu ớt mở miệng, "Nguyệt trưởng lão, huynh biết ta và Chủy công tử đều là nam nhi chứ !"

"Cho nên ? Có chuyện gì sao ?" Nguyệt trưởng lão không đáp mà hỏi ngược lại

"Vì sao nhất định là tình yêu ?" Tuyết Trùng Tử không nhịn được hỏi

Nguyệt trưởng lão mỉm cười, hắn nghiêng đầu nhớ lại trước đây, cả người tản ra ưu thương nhàn nhạt và vui vẻ ngọt ngào

"Có lẽ là vì.... tình yêu là thứ tình cảm có thể vượt qua sống chết. Ta từng trải qua, cho nên ta hiểu. Mà ta.... đã thấy điều tương tự ở trên người huynh."

Tuyết Trùng Tử lắc đầu, rầu rĩ đáp, "Nhưng ta chưa từng yêu. Ta không biết vì sao huynh kết luận giữa ta và Cung Viễn Chủy có.... tình cảm thiên lý bất dung như vậy."

"Đừng gấp, cũng không cần nhanh phủ nhận như vậy. Tuyết Trùng Tử, huynh chỉ cần thuận theo trái tim huynh, chắc chắn có thể tìm được đáp án. Ta là y sư chính, đồng thời là bằng hữu của huynh, ta hy vọng huynh có thể thành thật với bản thân, sau này có thể sống tốt."

Nguyệt trưởng lão cổ vũ, "Ta nghĩ, đáp án huynh cần ở núi trước. Vì vậy mới trăm phương nghìn kế muốn mang huynh đi. Đương nhiên, về công về tư, về tình về lý, ta cũng muốn nghe giải thích của Chủy công tử về bệnh tình của huynh. Như vậy, có lẽ cũng có thể tìm được cách, giúp huynh nhanh chóng thoát khỏi thân thể gầy yếu lại bệnh tật này."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, tâm tình hồi phục không ít

Tuy vẫn không biết tình yêu trong lời của Nguyệt trưởng lão là cái gì, cho dù Tuyết Trùng Tử cũng không cảm thấy giữa mình và Chủy công tử là tình yêu....

Nhưng, tâm tình lại một lần nữa đặt chân tới núi trước, kỳ thực cũng không xấu như trong tưởng tượng

Tuyết Trùng Tử lần nữa đứng dậy, y nắm chặt trường y dày trên người, sau đó thong thả đi tới núi trước

"Còn không mau đi ?" Y nói

Nguyệt trưởng lão mỉm cười, "Xem ra có người nào đó sốt ruột rồi. Là không chờ được muốn gặp Chủy công tử sao ?"

"Hừ. Ta bất quá là muốn đi tìm đáp án, không hơn." Tuyết Trùng Tử nói với bản thân như vậy

--------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro