Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có câu là : Phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó phòng

Những lời này lần nữa được nghiệm chứng trong Cung môn

"Cư nhiên là huynh....?" Tuyết Trùng Tử lộ ra ý cười khinh thường

Cung Hoán Vũ trước mắt, tay hắn lúc này giống như Tuyết Trùng Tử, phát sáng trong bóng đêm

Đây là chứng cứ cho việc từng chạm vào hộp ở đáy hồ hàn băng, cũng là chứng cứ cho việc lấy cắp bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa

Cung Hoán Vũ thấy bị mọi người vây chặn, cũng không có chút hoang mang

Chỉ thấy hắn khí thế rào rạt đi về phía trước, hoàn toàn không để người Cung môn vào trong mắt

Mọi người đều đề phòng, sớm chuẩn bị xong khai chiến bất cứ lúc nào

Cũng không nghĩ tới Cung Hoán Vũ kia ra tay đầu tiên với Cung Viễn Chủy cách hắn gần nhất, một chưởng mạnh trực tiếp đập trúng ngực Cung Viễn Chủy, đánh bay Cung Viễn Chủy không có lực chống đỡ bay ra ngoài

Cung Thượng Giác thấy Cung Viễn Chủy gặp nguy hiểm, sợ tới lập tức cuống quýt chạy đi muốn giữ lại Cung Viễn Chủy

Ngay lúc gáy Cung Viễn Chủy sắp bị thanh gỗ sắc bén đâm vào, ngoại trừ Cung Thượng Giác gấp gáp dùng hai tay kéo Cung Viễn Chủy lại, đồng thời cũng có một cánh tay bạch y nắm chặt lấy Cung Viễn Chủy, mới rốt cuộc khiến Cung Viễn Chủy may mắn thoát chết trong gang tấc

Cung Viễn Chủy thở dốc, lúc này mới ý thức được là ca ca Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử cùng bảo vệ tính mạng cậu

Tuyết Trùng Tử liếc nhanh Cung Viễn Chủy một cái, chắc chắn đối phương bình an vô sự xong, mới lần nữa cầm vào chuôi đao, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào

Một đám người phía trước ra chiêu luân phiên, ở trong tầng hầm hơi chật hẹp, cư nhiên đánh với Cung Hoán Vũ bất phân thắng bại

Dù sao không gian bị giới hạn, người ở đây lại nhiều, rất nhiều chiêu thức không thể thi triển, giá trị vũ lực bị hạn chế rất lớn

Tiếng đánh nhau vang lên bên tai, Cung Viễn Chủy rốt cuộc hồi thần lại, vốn muốn cùng tiến lên nghênh địch, lại cảm thấy lồng ngực bị áp chế, cúi đầu mới phát hiện tay Cung Thượng Giác lúc này vẫn nắm chặt y phục cậu

Theo tay ca ca Cung Thượng Giác nhìn lên mặt đối phương, Cung Viễn Chủy lại phát hiện sắc mặt đối phương đặc biệt khẩn trương, lo lắng, hoàn toàn không có bình tĩnh và kiềm chế như bình thường

Ánh mắt Cung Thượng Giác có chút mơ hồ bất định, y quan sát Cung Viễn Chủy từ trên xuống dưới, xác nhận hết lần này tới lần khác Cung Viễn Chủy không bị thương, mới rốt cuộc thoáng yên tâm

"Ca." Cung Viễn Chủy khàn giọng gọi

Cung Thượng Giác không trả lời, chỉ lần nữa ổn định hơi thở của mình, đi về phía trước một bước, dùng thân mình bảo vệ Cung Viễn Chủy ở phía sau

Cho dù Cung Thượng Giác không mở miệng, nhưng Cung Viễn Chủy trong chớp mắt dường như đã hiểu sợ hãi trong mắt Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác thực sự lo lắng cho sự an nguy của cậu, khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy ấm lòng, đồng thời cảm thấy một chút tự trách mơ hồ

"Cẩn thận chút." Là tiếng của Tuyết Trùng Tử

Ba người bọn họ đứng song song phía sau, mọi người phía trước còn đang triền đấu với Cung Hoán Vũ, khiến người phía sau như bọn họ không dám tùy tiện xông lên, sợ ngộ thương người cùng bên với mình

So với như vậy, tạm thời án binh bất động xem chiều hướng, trái lại mới là lựa chọn tốt nhất

Ngay lúc Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử ở trong trạng thái đề phòng cao độ, cũng luôn tìm sơ hở muốn xông lên, tất cả trước mắt đột nhiên tối sầm khó hiểu

Ánh sáng tầng hầm bị dập tắt, cuối cùng chỉ còn lại một mảng bóng tối khiến người hít thở không thông

Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử như có sự ăn ý, trực tiếp một trái một phải bảo vệ Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy vốn có chút hỗn loạn, nhưng lúc cậu cảm nhận được hai người bên cạnh luôn yên lặng che chở cho mình, đồng thời trong lòng cũng trở nên an ổn không ít

Cung Viễn Chủy vốn biết dùng độc cũng tinh thông ám khí, nhưng bất đắc dĩ chịu giới hạn của tình cảnh bây giờ, Cung Viễn Chủy miễn cưỡng bị hạ giá trị vũ lực, trở thành đối tượng được bảo vệ

Trong chớp mắt xung quanh trở nên tối đen, một đoàn người rất sợ Cung Hoán Vũ sẽ nhân cơ hội đánh lén, mọi người theo bản năng lại gần nhau, ở trong bóng đêm dùng tĩnh chế động

Thính lực và nội lực của Cung Thượng Giác vượt trội, dựa vào năng lực trác tuyệt nhận ra khí tức thuộc về Cung Hoán Vũ biến mất, nhẹ nhàng đẩy Cung Viễn Chủy tới chỗ Tuyết Trùng Tử, giống như đem người trân quý giao cho Tuyết Trùng Tử mà y tin tưởng nhờ quan tâm

Năng lực nhìn trong bóng tối của Tuyết Trùng Tử tuy bị giới hạn, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được bóng dáng của Cung Thượng Giác dịch chuyển, trong lòng hiểu rõ, bảo vệ Cung Viễn Chủy ở phía sau

Tuy thực sự của Cung Viễn Chủy cũng không tính là quá yếu, nhưng được người quan tâm như vậy, không hiểu vì sao không khiến cậu cảm thấy chán ghét

Cung Viễn Chủy theo bản năng muốn tìm vị trí của Cung Thượng Giác, lại không cảm nhận được cái gì

Sau một lúc, chỉ thấy trước mắt lần nữa sáng lên

Nhất thời yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, cuối cùng nhìn xung quanh một lúc, mới rốt cuộc nhìn thấy hóa ra là Cung Thượng Giác đốt nến, chiếu sáng cho mọi người

"Ca !" Cung Viễn Chủy từ phía sau Tuyết Trùng Tử, rất nhanh chạy tới chỗ Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác cẩn thận nhìn Cung Viễn Chủy một lần nữa, chắc chắn đối phương bình an vô sự, mới cất cao giọng nói với những người xung quanh, "Mọi người không sao chứ."

"Không sao." Người trả lời là Cung Tử Vũ. Hắn nhìn bốn phía xung quanh, thấy mọi người đều bình an vô sự, tâm tình lại không tốt hơn, "Ca ta cầm bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa đi rồi...."

"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa ? Mau đuổi theo !" Cung Tử Thương giục

"Chờ chút !" Cung Thượng Giác lại mơ hồ cảm thấy không thích hợp, "Hắn dường như cố tình. Rõ ràng có thực sự động thủ giết người ở đây, lại chỉ lựa chọn lẩn trốn trong đêm. Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao ?"

Lúc này, mọi người cũng mơ hồ cảm thấy bất an, lại không nói rõ được nguyên do

Trưởng lão lại khó xử, thực sự khó nói thành lời

Cung Tử Vũ lại bắt đầu bình tĩnh phân tích tình huống

Mắt thấy mọi người đều ở đây, nếu Cung Hoán Vũ đã lấy được bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa, lại vì sao còn muốn mạo hiểm quay lại tầng hầm ?

Trừ phi....

"Hắn không phải vì mật văn sau lưng ta mới ở lại chứ ? Cho nên, mục tiêu cuối cùng của đại ca là ta mới đúng. Nhưng, vì sao hắn rời đi ? Trái lại không mang ta theo ?"

Cung Tử Vũ nghĩ, đột nhiên phát ra tiếng kinh hô, "Là A Vân ! Hắn chắc chắn muốn dùng A Vân uy hiếp ta !"

"Vân Vi Sam gặp nguy hiểm !" Cung Thượng Giác đột nhiên cũng kinh hô ra tiếng, "Đệ bây giờ là Chấp Nhẫn, tuyệt đối không thể ra ngoài mạo hiểm. Đệ ở lại, ta đuổi theo hắn !"

"Ca, ta cũng đi !" Cung Viễn Chủy vội vàng nói, mắt thấy muốn chạy theo ra ngoài, lại bị Cung Thượng Giác ngăn lại, "Đệ cũng ở lại cho ta ! Đệ không đánh lại được hắn, nguy hiểm !"

"Nhưng ----" Cung Viễn Chủy muốn phản bác, lại bị người kéo

Cậu theo bản năng cúi đầu nhìn, người chế trụ cậu cư nhiên là Tuyết Trùng Tử

"Giác công tử, huynh yên tâm đuổi theo đi. Ta sẽ huynh trông chừng Chủy công tử." Tuyết Trùng Tử thận trọng nói

Y ra hiệu rất nhanh với Cung Thượng Giác, thấy Cung Thượng Giác gật đầu thay cảm ơn liền thoáng cái không còn bóng dáng

"Ca ---- !!" Cung Viễn Chủy trong lòng nóng như lửa đốt, thấy vậy muốn đuổi theo, lại thực sự bị Tuyết Trùng Tử cản lại

"Ca ngươi nói rồi, ngươi không thể qua. Nguy hiểm." Tuyết Trùng Tử nói

"Huynh có tư cách gì mà ngăn ta ?!" Cung Viễn Chủy trong lúc cấp bách, nói không có chừng mực, "Huynh cho rằng huynh là ai ? Tuyết Trùng Tử, huynh lập tức buông tay ra cho ta !"

Ánh mắt Tuyết Trùng Tử trở nên ảm đạm, lại vẫn nắm chặt cổ tay Cung Viễn Chủy, không chút dấu hiệu muốn buông lỏng, trái lại thầm thêm lực đạo

Cùng lúc đó, Cung Tử Vũ cũng không muốn khoanh tay chờ chết

Hắn một lòng lo lắng cho an nguy của Vân Vi Sam, lúc này trải qua suy xét, cũng thực sự không thể tiếp tục chờ kết quả

Cuối cùng, hắn không quan tâm tới mọi người phản đối, định lao ra ngoài, bị Nguyệt trưởng lão và Tuyết trưởng lão ngăn lại

"Chấp Nhẫn đại nhân, tuy biết ngài nóng vội, nhưng chúng ta lúc này đều không phải là đối thủ của Cung Hoán Vũ. So với gấp gáp đi chịu chết, không bằng chúng ta nghĩ cách truyền nội lực cho ngài trước, giúp ngài nhanh chóng nắm giữ tâm pháp nội công, luyện được chiêu thức. Tới lúc đó, chắc chắn có thể nắm phần thắng bắt lại Cung Hoán Vũ !"

Dứt lời, các trưởng lão ép buộc ấn Cung Tử Vũ ngồi xuống, sau đó bắt đầu thực hiện kế hoạch theo lời bọn họ

Cung Viễn Chủy tâm loạn như ma, căn bản ngồi không yên, "Tuyết Trùng Tử, huynh buông tay ! Cung Hoán Vũ bây giờ cường đại như vậy, ca ta không kéo dài được thời gian, ta phải đi giúp huynh ấy !"

Tuyết Trùng Tử không muốn buông tay, nhưng kỳ thực trong lòng có chút tán đồng với lời của Cung Viễn Chủy

"Tuyết Trùng Tử ! Ta bảo huynh buông tay ---- !" Cung Viễn Chủy gấp tới đỏ bừng mắt, tức giận nói ra quyết tâm, "Ta cho dù chết, cũng phải chết cùng ca ta !"

Trong lòng Tuyết Trùng Tử đột nhiên như bị người đánh mạnh một cái, không khỏi cảm thấy đau đớn hít thở không thông

Suy bụng ta ra bụng người

Nếu, người lúc này cố gắng chiến đấu bên ngoài là Tuyết công tử, Tuyết Trùng Tử chắc chắn cũng sẽ không quan tâm bản thân mình mà lao ra ngoài như vậy

Tuyết Trùng Tử hoàn toàn bị Cung Viễn Chủy thuyết phục

Y quay đầu nhìn thoáng qua Nguyệt trưởng lão và Tuyết trưởng lão.... lại thấy hai bọn họ ăn ý gật đầu với y, dường như đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của y, coi như ngầm đồng ý với quyết định của y

-----------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro