Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủy cung

Độ ấm trong phòng khách đối với Tuyết Trùng Tử người yếu bất tỉnh có lẽ là thích hợp, nhưng đối với hai người khỏe mạnh như Cung Viễn Chủy và Nguyệt trưởng lão mà nói khó tránh khỏi có chút khổ sở

Cung Viễn Chủy và Nguyệt trưởng lão ở bên trong lâu, không khỏi cảm thấy có chút oi bức

Cung Viễn Chủy ngồi dựa vào bên giường trông Tuyết Trùng Tử, tiện tay lau mồ hôi nóng trên cổ mình, nhấc mắt nhìn thoáng qua Nguyệt trưởng lão đang ngẩn người nhìn chằm chằm lò sưởi

Nguyệt trưởng lão một tay chống cằm dựa vào trên bàn, yên lặng ngồi tại chỗ không động đậy

Nhưng theo ánh mắt của Cung Viễn Chủy nhìn qua, đôi mắt của Nguyệt trưởng lão phản chiếu ánh sáng, ở trong bóng tối cũng như phủ một lớp mờ

Không biết tại sao, nhìn như vậy, cư nhiên khó hiểu cảm thấy trên người Nguyệt trưởng lão luôn tản ra sự đau xót và bi thương nồng đậm

Cung Viễn Chủy kỳ thực không quá hiểu về núi sau, càng mơ hồ với cung chủ và hậu nhân của Tuyết Nguyệt Hoa gia

Chỉ ngoại trừ Tuyết Trùng Tử trời xui đất khiến gần đây chung đụng nhiều với cậu

Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, dường như Cung Viễn Chủy cũng chưa từng nghiêm túc tìm hiểu tất cả thứ có liên quan với Tuyết Trùng Tử

Người giống như Nguyệt trưởng lão đa sầu đa cảm trước mặt này, Cung Viễn Chủy dường như chưa từng có cơ hội chân chính hiểu đối phương

Ở trong ấn tượng, ký ức khắc sâu nhất dường như vẫn là lần trước cậu và mọi người đại não Vũ cung, cũng coi như là lần đầu tiên động thủ chân chính với Nguyệt trưởng lão và hai vị của Tuyết cung

Sau này, lại là đám người bọn họ nửa là vì diễn kịch lừa Thượng Quan Thiển, nửa là thăm dò điểm mấu chốt thực sự của nhau mà nội chiến

Sau đấy, cũng là tới lúc một đám người bọn họ đại chiến với Vô Phong, mọi người liên hợp một bên thống nhất, không tiếc bỏ mạng....

Nếu là Cung Viễn Chủy trước đây, đại khái cũng sẽ không lường trước được sẽ có một ngày như vậy !

Cậu cư nhiên có thể hòa bình đứng trong cùng một phòng với công tử của Nguyệt cung núi sau, đồng thời cũng là công tử bây giờ kế nhiệm thân phận Nguyệt trưởng lão tôn quý, càng không nói tới Cung Viễn Chủy cậu còn có thể có quan hệ phức tạp nhiều tầng lớp này với Tuyết Trùng Tử

Cung Viễn Chủy nghiêng đầu nhìn Tuyết Trùng Tử vẫn đang bất tỉnh kia, trong đầu là tâm tình nói không rõ được

Nói thật, cậu coi như cũng bận rộn cả ngày, bây giờ thân thể cũng có chút mệt mỏi, nhưng không có cách yên tâm đi nghỉ

Mắt thấy Tuyết Trùng Tử ban ngày còn vui vẻ chung đụng với mình, đột nhiên trở nên yếu ớt, hấp hối như vậy, tâm tình Cung Viễn Chủy hạ xuống rất nhiều

Có câu là : Nhân sinh vô thường, thế sự khó lường !

Nhưng, Cung Viễn Chủy là người bất luận thế nào cũng không muốn dễ dàng nhận mệnh

Cậu không biết sao lại nhớ tới ngày đại chiến với Vô Phong, Cung Thượng Giác cả người đầy máu ngã xuống đất bất động

Cảnh tượng kia, cho tới bây giờ nhớ lại vẫn khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy sợ hãi, rất lâu không thể tiêu tan

Bất tri bất giác cũng chậm rãi liên tưởng tới hình ảnh vừa rồi lúc cậu vào cửa, nhìn thấy Tuyết Trùng Tử sắc mặt thống khổ

Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn không ngừng, hai mắt khó hiểu đỏ bừng, mũi chua xót, bất luận thế nào cũng không muốn trải qua cảm giác vô lực này nữa

Chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình quan tâm chịu khổ, sợ bị người mình quan tâm bỏ lại, càng không chịu sống một mình thê lương trên đời như vậy....

Cung Viễn Chủy càng nghĩ càng khổ sở, cậu xoay người nhìn Tuyết Trùng Tử đang bất tỉnh, theo bản năng vươn ngón tay run rẩy từng chút một nhẹ nhàng vuốt tóc hỗn loạn cho Tuyết Trùng Tử

Cậu thực sự không dám nghĩ tới một ngày mình có thể sẽ mất Tuyết Trùng Tử

Trải qua đại chiến với Vô Phong, Cung Viễn Chủy càng chán ghét nhìn thấy người thân, bằng hữu bệnh tật và mất đi

Cậu chán ghét cảm giác thất bại bất lực này, càng chán ghét cảm giác chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình quan tâm bị tổn thương, mà mình lại không giúp được cái gì

Bất luận là nguyên nhân gì cũng vậy, chỉ cần Cung Viễn Chủy cậu ở đây, cho dù cậu bỏ cái mạng này, cũng không chịu nhìn thấy người cậu quan tâm bị tổn thương

Trải qua một lần đau đớn suýt mất ca ca Cung Thượng Giác đã đủ rồi, Cung Viễn Chủy nói cái gì cũng sẽ không để Tuyết Trùng Tủ cũng gặp phải tình cảnh sinh tử này

Trong lúc trầm tư, Cung Viễn Chủy bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính

"Chủy công tử, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không ?"

Cung Viễn Chủy hơi sửng sốt, nhấc mắt nhìn lại, thấy Nguyệt trưởng lão không biết từ lúc nào cư nhiên đã tới bên cạnh cậu

Nguyệt trưởng lão cứ yên lặng không tiếng động như vậy, vào lúc Cung Viễn Chủy phát hiện, cũng đã cùng ngồi dựa vào giường đối diện với Cung Viễn Chủy

"Có chuyện gì thì hỏi." Cung Viễn Chủy tận lực đè thấp giọng nói. Cho dù biết Tuyết Trùng Tử lúc này cũng sẽ không dễ dàng bị đánh thức

Nguyệt trưởng lão cười nhẹ nhàng, trên mặt mang theo ý cười có chút sầu não

"Ngươi có từng nghĩ, Tuyết Trùng Tử đối với ngươi rốt cuộc là sự tồn tại gì chưa ?"

"Cái gì ?" Cung Viễn Chủy không hiểu

"Ta chỉ là tò mò muốn hỏi xem. Vì sao ngươi quan tâm sinh tử của Tuyết Trùng Tử như vậy, vấn đề này.... Ngươi từng nghĩ vì sao chưa ?" Nguyệt trưởng lão hỏi

Cung Viễn Chủy khẽ nhíu mày, cảm thấy Nguyệt trưởng lão và Tuyết trưởng lão trước đấy hỏi thực sự kỳ quái tới cực điểm

Chỉ nghe Nguyệt trưởng lão lần nữa chậm rãi mở miệng, "Ngươi chưa từng nghĩ sao ? Ngươi vừa rồi ở trước mặt mọi người trả lời Tuyết trưởng lão, giọng nói và thái độ của ngươi kiên định như vậy.... Rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào ?"

"Huynh rốt cuộc muốn nói cái gì ?" Cung Viễn Chủy khó hiểu có chút không kiên nhẫn

Cậu trừng Nguyệt trưởng lão, không nhịn được hỏi lại, "Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử là người của Cung môn, lại là bằng hữu của ta, ta đương nhiên quan tâm sinh tử của hắn. Nhưng có chuyện gì vậy ? Vì sao một hai người các huynh luôn thích hỏi câu kỳ quái như vậy ?"

Cung Viễn Chủy thậm chí lấy ra ví dụ, "Nói cách khác, tuy quan hệ của ta và Cung Tử Vũ còn có chút mâu thuẫn. Nhưng huynh ấy dù sao cũng là Chấp Nhẫn của Cung môn. Nếu tối nay người thân thể không khỏe, có nguy hiểm sinh mạng đổi thành Cung Tử vũ, ta đương nhiên cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ không chùn bước mà cứu huynh ấy."

"A, vậy sao ?" Nguyệt trưởng lão mím môi cười khẽ, nhưng lại tiếp tục dùng giọng điệu trêu chọc hỏi ngược lại, "Vậy ta nghĩ, nếu thực sự như lời ngươi nói, vậy ngươi chắc chắn nói như đinh đóng cột rằng mạng của Chấp Nhẫn đại nhân là của ngươi.... đúng không ?"

"Cái này, ta...." Cung Viễn Chủy không biết tại sao mà nghẹn lời, cư nhiên nhất thời không phản bác được cái gì

Sẽ nói vậy sao ?

Nếu người tối nay phát bệnh, nguy hiểm tới tính mạng đổi thành Cung Tử Vũ, có phải cậu cũng không chùn bước mà liều chết bảo vệ, thậm chí không quan tâm tới thân phận, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tuyên bố mạng của Cung Tử Vũ là của cậu như vậy sao ?

Nghĩ tới khả năng này, Cung Viễn Chủy không nhịn được run lên một cái, dường như cả người nổi da gà, cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên

Cung Viễn Chủy lắc mạnh đầu vứt những suy nghĩ kỳ quái này ra khỏi đầu

"Không được, không được.... Chỉ nghĩ thôi đã khiến người không chịu nổi."

Cung Viễn Chủy không thể không nói với Nguyệt trưởng lão, "Ta thấy vẫn là thôi đi ! Nếu người tối nay phát bệnh đổi thành Cung Tử Vũ, không bằng ta trực tiếp chúc huynh ấy sớm an nghỉ, sau đó nhanh chóng viết thư cho ca ta quay về Cung môn kế nhiệm vị trí Chấp Nhẫn thì tốt hơn !"

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, khó tránh khỏi sững người, nhưng lập tức cũng không kiềm chế được mà bật cười

Cung Viễn Chủy thấy đối phương cười sáng lạn như vậy, nhất thời có chút quẫn bách

"Sao ta lại nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.... Nguyệt trưởng lão, huynh không mắng, không trách ta, nhưng sao ta còn cảm thấy huynh cười vui vẻ như vậy ?"

Tuy Cung Viễn Chủy cảm thấy Nguyệt trưởng lão cười như vậy lộ vẻ thân thiết hơn rất nhiều, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy dường như không quá thích hợp

Nguyệt trưởng lão cũng không nói thêm cái gì, chỉ nhấc lên gương mặt tươi cười nhìn Cung Viễn Chủy, ôn nhu nói, "Chủy công tử quả thực rất thẳng thắn, đối với ngươi, trong lòng ta bội phục, cũng có chút thưởng thức."

"Hừ." Cung Viễn Chủy nhún vai, sau đó đột nhiên che miệng ngáp một cái

Thấy Cung Viễn Chủy vì ngáp mà trong mắt ngậm nước, Nguyệt trưởng lão không nhịn được khuyên nhủ, "Nếu mệt rồi thì ngươi quay về phòng nghỉ ngơi trước đi ! Tối nay để ta tự chăm sóc Tuyết Trùng Tử."

Cung Viễn Chủy lại quật cường lắc đầu từ chối, "Ta lo lắng cho y.... Ta muốn ở lại."

Nguyệt trưởng lão cũng có kiên trì của mình, "Chủy công tử, chuyện này thực sự đừng tranh với ta. Vì tốt cho Tuyết Trùng Tử, ta thấy hai chúng ta phối hợp với nhau, nghỉ ngơi dưỡng sức luân phiên. Dù sao tình trạng này của Tuyết Trùng Tử sợ là trong thời gian ngắn cũng khó có thể khỏi hẳn.... Nếu thực sự nghĩ cho y, trước khi hoàn toàn chữa khỏi cho y, hai chúng ta ai cũng không thể dễ dàng ngã trước. Ngươi có thể hiểu ý của ta không ?"

Cung Viễn Chủy hơi nhíu mày, cho dù có chút không muốn nghe theo, nhưng lại không thể không tán đồng lời của Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão lại lập tức khuyên nhủ, "Xem bộ dạng mệt mỏi của ngươi, chỉ sợ còn chưa chăm sóc tốt Tuyết Trùng Tử, bản thân ngươi cũng không có cách tiếp tục chống đỡ. Còn không bằng ngươi nghe lời, chăm sóc tốt bản thân trước. Chờ sáng mai tới lượt ta nghỉ ngơi, sau đó ngươi phụ trách chăm sóc Tuyết Trùng Tử. Thế nào ?"

Cung Viễn Chủy có chút không cam lòng bĩu môi, vẫn không bỏ qua mà hỏi lại, "Vậy vì sao không phải là huynh nghỉ ngơi trước, sáng mai tới lượt ta nghỉ ngơi còn huynh chăm sóc Tuyết Trùng Tử ?"

Nguyệt trưởng lão mở miệng muốn nói, nhưng lúc hắn thấy bộ dạng quyết tâm của Cung Viễn Chủy, cư nhiên ma xui quỷ khiến cứ như vậy mà đồng ý

Trong chớp mắt kia, gương mặt quật cường của Cung Viễn Chủy không biết vì sao cư nhiên trùng khớp với gương mặt của Tuyết Trùng Tử trong ấn tượng của Nguyệt trưởng lão

Lúc Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão ở núi sau, hai người coi như thật lòng yêu thương, đấu võ mồm với bằng hữu cho qua những ngày nhàm chán

Bất luận đối phương nói cái gì, dù sao mọi người đều thích đùa giỡn, phản bác tới tận cùng

Bọn họ đều thuộc loại càng cãi nhau càng thân, nếu một ngày không ngáng chân đối phương, sợ là còn có thể cả người khó chịu

"Vậy tối nay Tuyết Trùng Tử nhờ cậy ngươi chăm sóc." Nguyệt trưởng lão dứt lời quả nhiên đứng dậy, phất tay áo chỉnh vạt áo của mình

"Huynh định thực sự đi sao ?" Lần này tới lượt Cung Viễn Chủy có chút sững người. Cậu thực sự không nghĩ Nguyệt trưởng lão cư nhiên nói đi là đi

"Đương nhiên ! Dù sao tình hình của Tuyết Trùng Tử đã ổn định, hơn nữa vừa rồi chúng ta thêm dược vào trong y. Dược hiệu này đoán chừng tối nay y cũng không tỉnh lại. Nếu ngươi kiên trì muốn phụ trách tối nay, vậy tới lượt ta sáng mai tới thay ngươi chăm sóc y !"

Nói xong, Nguyệt trưởng lão quả nhiên tiêu sái rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại, bỏ lại Cung Viễn Chủy một mình bầu bạn với Tuyết Trùng Tử đang bất tỉnh

Trong phòng lần nữa khôi phục bầu không khí yên tĩnh, như vậy khiến người càng buồn ngủ

Thiếu người bầu bạn nói chuyện với mình, Cung Viễn Chủy chỉ ngồi một lúc, cũng cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, thể lực thực sự có chút không chống đỡ được

Cung Viễn Chủy ngáp liên tục mấy cái. Cuối cùng, sau khi xác nhận tình hình của Tuyết Trùng Tử, cậu mới ngồi ở bên cạnh giường, cả người dựa vào giường, đầu gối bên cạnh Tuyết Trùng Tử

Cậu nhẹ nhàng nhấc mắt, nhìn gương mặt điềm tĩnh ngủ gần trong gang tấc kia, không hiểu vì sao ở sâu trong đáy lòng chỉ cảm thấy yên tâm

Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng cười, chần chờ một lúc, vẫn phủ tay trái của mình lên tay Tuyết Trùng Tử, cứ nắm nhè nhẹ như vậy

Nếu như vậy, nửa đêm Tuyết Trùng Tử có tình huống gì, cậu cũng có thể biết đầu tiên

Cậu nghĩ như vậy, trong lòng thoải mái hơn

Sau đấy, cậu mới yên tâm mà nhắm hai mắt lại, cứ như vậy cùng Tuyết Trùng Tử an ổn đi vào giấc ngủ

Sau khi Cung Viễn Chủy ngủ say, Nguyệt trưởng lão đã rời đi kia lại một lần nữa yên lặng quay lại

Nguyệt trưởng lão cố tình che giấu khí tức của mình, bước chân cũng cố tình nhẹ đi rất nhiều

Hắn vô thanh vô tức xuất hiện ở trong phòng, nhìn thấy hai bóng dáng bầu bạn với nhau ở bên giường

Một ý cười ôn nhu say lòng người nhiễm trên gương mặt hắn

Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng thở dài, thầm nghĩ, "Ngay cả yêu mà không tự biết, nhưng tình yêu này coi như vô thanh vô tức cũng được, cũng là muốn giấu cũng không giấu được."

--------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro