Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực tế, Cung Viễn Chủy thực sự cảm thấy phản ứng của mình có chút quá mức

Có lẽ, cậu không nên dễ dàng rơi nước mắt ở trước mặt Tuyết Trùng Tử

Dù sao Tuyết Trùng Tử thực sự rất khác ca ca Cung Thượng Giác, Tuyết Trùng Tử cũng có thể căn bản không hiểu Cung Viễn Chủy vì sao khổ sở, vì sao mà khóc

Cung Viễn Chủy vốn đã tức giận tới rời khỏi phòng, nhưng không tới một lúc lại cảm thấy mình có thể có chút chuyện bé xé to, cũng lo lắng không biết Tuyết Trùng Tử sẽ nghĩ thế nào về hành động kích động của mình

"Tuyết Trùng Tử liệu có cảm thấy mình rất không nói lý không ? Cảm thấy mình khó hiểu không ?"

Cung Viễn Chủy lo lắng nghĩ, cuối cùng càng nghĩ càng phiền lòng, dứt khoát quyết định quay về phòng tìm Tuyết Trùng Tử

Nhưng ngại mặt mũi và tính cách của mình, Cung Viễn Chủy cũng không muốn dễ dàng cúi đầu

Cậu không cảm thấy mình tức giận có cái gì không đúng, đồng thời lại cũng không muốn giải thích nhiều

Cứ như vậy, Cung Viễn Chủy dứt khoát quay về phòng tìm Tuyết Trùng Tử, thậm chí làm ra vẻ bình tĩnh tự nhiên, giống như tất cả vừa rồi chưa từng xảy ra

Nhưng, lúc cậu tới gần phòng khách, lại bất ngờ phát hiện trong phòng truyền tới tiếng nói chuyện

Khoảng cách có chút xa, tiếng của Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử cũng không lớn

Cung Viễn Chủy bồi hồi bên ngoài, không dám quá lại gần, sợ bị người phát hiện, nhưng cho dù cậu cố gắng nghe bọn họ nói chuyện, cũng chung quy khó có thể nghe rõ ràng

Chỉ là trong lúc loáng thoáng, mơ hồ cảm thấy hai bọn họ đang nói chuyện có liên quan tới cậu

Cung Viễn Chủy cũng thành công nắm được mấy từ mấu chốt, cũng ra một tổng kết

"Tuyết Trùng Tử dường như đang giấu mình cái gì đấy. Nhưng may mà Nguyệt trưởng lão vẫn ép Tuyết Trùng Tử nói thẳng với mình." Cung Viễn Chủy kết luận như vậy

Hạ quyết tâm, Cung Viễn Chủy cũng không do dự nữa, cậu dường như lập tức đẩy cửa mà vào, sau đó như cậu mong muốn, nhìn thấy Tuyết Trùng Tử giật mình

Nhưng Nguyệt trưởng lão nhìn thấy cậu lại có chút bình tĩnh, thậm chí Cung Viễn Chủy rất khó bỏ qua ý cười trên mặt đối phương

Trực giác của Cung Viễn Chủy nói với cậu, Nguyệt trưởng lão dường như sớm phát hiện cậu ở ngoài nghe lén

"Tuyết Trùng Tử, rốt cuộc là cái gì mà Nguyệt trưởng lão muốn huynh nói với ta ?" Cung Viễn Chủy mặt không đổi sắc hỏi, trong lòng yên lặng mong chờ Tuyết Trùng Tử thành thật

Không thể không nói, Cung Viễn Chủy thực sự hiếu kỳ

Rốt cuộc là chuyện gì ? Nếu là chuyện có liên quan tới cậu, vì sao Tuyết Trùng Tử lại muốn giấu cậu ?

Còn nữa, vì sao Nguyệt trưởng lão dường như cái gì cũng biết

Cung Viễn Chủy nói thật, bắt đầu càng ngày càng ghét Nguyệt trưởng lão

Nhất là khi cậu nhìn thấy Tuyết Trùng Tử giơ tay kéo tay áo Nguyệt trưởng lão, hình ảnh này không biết thế nào, dù sao cũng cảm thấy đặc biệt chướng mắt

Cung Viễn Chủy không thích Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão thân thiết, cũng không thích Nguyệt trưởng lão có thể biết được tất cả chuyện liên quan tới Tuyết Trùng Tử, chỉ có Cung Viễn Chủy cậu giống như hoàn toàn không biết tí gì, chỉ có thể làm một kẻ ngốc cái gì cũng không biết

Chờ hồi lâu, cũng không nhận được câu trả lời

Cung Viễn Chủy nhịn xuống tính khí, giọng điệu không vui hỏi lại, "Rốt cuộc là chuyện gì ? Vì sao không thể nói với ta ?"

Thấy Tuyết Trùng Tử muốn nói lại thôi, Cung Viễn Chủy lại mở miệng, "Ta kỳ thực nghe được một chút rồi, cũng đoán được đại khái. Các huynh vừa nói chuyện liên quan tới ta đúng không ! Nếu đã như vậy, vì sao không thể nói với ta ?"

Tuyết Trùng Tử từ đầu tới cuối đều mím môi, sắc mặt thoạt nhìn cực kỳ cổ quái

Cung Viễn Chủy không hiểu biểu tình này, nhưng cậu có thể mơ hồ cảm thấy Tuyết Trùng Tử có chút bài xích, dường như y cũng không muốn nói với Cung Viễn Chủy chuyện này

Cung Viễn Chủy cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng cậu cũng không muốn tiếp tục ép Tuyết Trùng Tử

"Nếu huynh không muốn nói, vậy ta không hỏi nữa." Tuy Cung Viễn Chủy nói như vậy, nhưng kỳ thực trong lòng rất khổ sở, giọng điệu cũng nghẹn ngào

Cậu hít sâu một hơi muốn bình phục tâm tình mình, sau đó giả vờ như không có việc gì nói, "Y quán có chút việc, ta phải đi một chuyến. Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử hôm nay giao cho huynh chăm sóc."

Nguyệt trưởng lão yên lặng liếc Tuyết Trùng Tử một cái, phát hiện Tuyết Trùng Tử vẫn không định mở miệng, không nhịn được lắc đầu thở dài, "Yên tâm đi, Tuyết Trùng Tử giao cho ta. Ngươi đi làm việc của ngươi đi !"

Cung Viễn Chủy bĩu môi, rõ ràng là bộ dạng chua xót chịu ủy khuất, nhưng cậu lại miễn cưỡng giả vờ mình không sao

Sau một lúc lâu, Nguyệt trưởng lão nhìn bóng lưng Cung Viễn Chủy đi xa, không nhịn được nhẹ giọng hỏi Tuyết Trùng Tử, "Rõ ràng là cơ hội nói rất tốt, vì sao huynh không nói ?"

Trên mặt Tuyết Trùng Tử gượng cười, lắc đầu nói, "Muốn ta nói cái gì ? Hắn còn trẻ như vậy, lại là nam tử. Nếu ta đường đột nói với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ bị ta dọa sợ ! Hơn nữa, cảm giác của ta đối với hắn vẫn còn rất mơ hồ, bản thân ta cũng không rõ ràng tình cảm này có thể duy trì bao lâu."

Nguyệt trưởng lão không nhịn được thở dài, "Băn khoăn không cần thiết sẽ khiến huynh chùn chân, rơi vào khốn cảnh vạn kiếp bất phục. Theo ta thấy, có một số việc cũng không cần suy nghĩ vô vị nhiều như vậy. Huynh nghĩ đi nghĩ lại, chờ lúc huynh hiểu rõ, có lẽ sẽ phát hiện thời gian căn bản không chờ người, cơ hội cũng không phải lúc nào cũng có. Có thể chờ ngày nào đó huynh đột nhiên quay đầu lại sẽ phát hiện, hóa ra huynh tốn nhiều thời gian lo lắng, phiền não như vậy, bất quá là phí thời gian căn bản không cần thiết mà thôi."

Tâm tình Tuyết Trùng Tử không tốt, chỉ cảm thấy thể lực cũng giảm xuống rất nhiều

Y tâm sự nặng nề, cả người đột nhiên lảo đảo, may mà Nguyệt trưởng lão bên cạnh nhanh tay đỡ lấy

"Huynh sao vậy ?" Nguyệt trưởng lão quan tâm nói

Tuyết Trùng Tử cảm thấy có chút váng đầu, theo bản năng nhắm chặt mắt, hữu khí vô lực nói, "Không sao. Chỉ là có chút váng đầu...."

Nguyệt trưởng lão cảm thấy độ ấm trên người đối phương lại thấp xuống rất nhiều, cau mày nhắc nhở, "Hàn độc trong người huynh lần này khí thế rất lớn. Cho dù có ta và Chủy công tử phối dược cho huynh, lại phối hợp với nội lực của ta chữa trị cho huynh mới thành công tạm thời ngăn chặn, nhưng bất quá chỉ là trong thời gian ngắn. Tuyết Trùng Tử, ta muốn huynh tự nghĩ rõ ràng, nếu hàn độc này của huynh không tìm một cách diệt tận khốc, sợ là còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng lấy mạng huynh. Càng đừng nói tới huynh bây giờ người yếu nhiều bệnh, căn bản là không chịu được ----"

"Đừng nói nữa !" Tuyết Trùng Tử đột nhiên trầm giọng cắt ngang lời Nguyệt trưởng lão chưa nói xong, sắc mặt của y rõ ràng mất kiên nhẫn, cả người cũng lộ ra phiền toái không chịu được, "Huynh luôn cằn nhằn không ngừng như vậy, huynh không chê mệt, ta cũng nghe phiền rồi."

Dứt lời, Tuyết Trùng Tử gạt tay Nguyệt trưởng lão đỡ y ra, sau đó nắm chặt ngoại bào trên người mình, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa nửa mở kia

Cung Viễn Chủy lần này rời đi, cửa để nửa mở, không hoàn toàn khép lại

Không biết vì sao, Tuyết Trùng Tử luôn cảm thấy đây là ám hiệu Cung Viễn Chủy để lại cho mình

Giống như Cung Viễn Chủy đang chờ y đuổi theo

Tuyết Trùng Tử động não rất nhanh, vừa suy xét lời của Nguyệt trưởng lão, vừa suy nghĩ thái độ của Cung Viễn Chủy, cùng với nếu y nói ra sẽ nắm bao nhiêu phần thắng

Nguyệt trưởng lão nhìn Tuyết Trùng Tử tâm sự nặng nề bên cạnh, không nhịn được khuyên nhủ, "Nếu muốn đuổi theo thì đi đi !"

"Nhưng.... nếu ta nói với hắn, hắn bị ta dọa sợ. Nếu hắn căn bản không có suy nghĩ giống ta, vậy hắn sẽ đối đãi với ta thế nào ? Nếu ta và hắn rốt cuộc ngay cả bằng hữu cũng không làm được, vậy nên làm thế nào ?" Tuyết Trùng Tủ nói ra lo lắng sâu nhất trong lòng y

Nguyệt trưởng lão thoáng trầm mặc, chỉ nhẹ nhàng nói, "Vì huynh sợ gánh hậu quả thất bại, cho nên bằng lòng bỏ qua cơ hội sao ? Đương nhiên, nếu huynh định không dứt khoát, tiếp tục do dự cũng được. Dù sao bây giờ quyền lựa chọn trên tay huynh, huynh đương nhiên có thể tự do quyết định. Bất quá, ta vẫn phải nhắc nhở huynh một câu. Tuyết Trùng Tủ, huynh thực sự muốn chờ tới lúc mất đi cơ hội mới hối hận sao ?"

"Có ý gì ? Vì sao ta sẽ mất đi cơ hội ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Nguyệt trưởng lão mỉm cười, "Có lẽ huynh không có kinh nghiệm với chuyện tình yêu, nhưng ta là người từng trải có thể nói đặc biệt rõ ràng với huynh. Mặc kệ là người, hay là tình yêu, một khi bỏ lỡ cơ hội, vạn vật luôn thay đổi, huynh sẽ trở nên bị động. Bây giờ huynh còn có quyền lựa chọn, nhưng có thể qua không lâu, huynh căn bản ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có. Tuy nói như vậy có chút trừu tượng, nhưng có tin hay không thì tùy huynh."

Tuyết Trùng Tử vẫn có chút do dự, "Nguyệt trưởng lão, ta hỏi một câu nữa."

"Huynh nói đi."

"Huynh thực sự cảm thấy Cung Viễn Chủy cũng có ý với ta sao ?"

Nghe vậy, Nguyệt trưởng lão lại lần nữa bị chọc cười

"Huynh đừng cười. Ta đang rất nghiêm túc hỏi huynh !" Tuyết Trùng Tử không khỏi bất mãn, luôn cảm thấy bằng hữu nhiều năm của mình không quá đáng tin

Sau đấy, chỉ thấy Nguyệt trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi nói, "Đáp án này, huynh phải hiểu rõ hơn ta mới đúng. Dù sao người chung đụng nhiều nhất với hắn mấy ngày nay là huynh."

Tuyết Trùng Tử đột nhiên trầm lặng, y cẩn thận nghĩ lại từng chút một chung đụng với Cung Viễn Chủy, trong lòng ấm áp lại mang theo chút ngọt ngào

Nhưng bất luận thế nào, y vẫn không thể nắm chắc. Rõ ràng trong lòng muốn đuổi theo Cung Viễn Chủy, nhưng lại vẫn không có cách hạ quyết tâm

Vì lo lắng mình yếu đuối mà sợ hãi, cũng vì không đủ dũng khí để thừa nhận mình có tình ý khó có thể mở lời với một nam tử chưa thành niên, càng sợ tất cả phản ứng chưa biết được của Cung Viễn Chủy

Lúc này, Nguyệt trưởng lão đúng lúc lại mở miệng

"Kỳ thực ta thực sự không hiểu vì sao huynh phải do dự như vậy. Tuyết Trùng Tử, huynh đã là người từng chết một lần. Chẳng lẽ huynh thực sự muốn trải qua một lần nữa ở bên bờ vực sinh tử mới có thể chân chính không sợ ánh mắt của thế tục sao ? Có phải chỉ có trải qua một lần sinh tử nữa, huynh mới có thể chân chính nhìn rõ trái tim mình không ?"

Tuyết Trùng Tử giống như bị lời này đánh thức, cả người đột nhiên hoàn toàn sửng sốt

Một lúc lâu, y nhướn mày nhìn Nguyệt trưởng lão bên cạnh

"Nguyệt trưởng lão, giúp ta một chuyện, được không ?" Tuyết Trùng Tử nói

Nguyệt trưởng lão trừng mắt, giọng điệu có chút khinh thường lại mất kiên nhẫn trả lời, "Nếu muốn mượn miệng ta giúp huynh tỏ tình, xin trực tiếp bỏ qua đi !"

Tuyết Trùng Tử không cam lòng yếu thế tặng cho đối phương một ánh mắt xem thường, "Huynh mơ thật đẹp."

"Không thì sao ? Huynh muốn ta làm gì ?" Nguyệt trưởng lão cũng không cho rằng mình còn có thể giúp được cái gì

Dù sao chuyện giữa Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử vẫn cần người trong cuộc tự giải quyết

Chỉ nghe thấy Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng trả lời, "Không phải huynh vừa tự nói rồi sao ? Trải qua một lần sinh tử nữa, huynh mới có thể chân chính nhìn rõ trái tim mình."

"Vậy thì sao ?" Nguyệt trưởng lão buồn bực hỏi, nhưng lập tức thấy sắc mặt cổ quái của Tuyết Trùng Tử, không khỏi lo lắng hỏi, "Huynh rốt cuộc muốn làm gì ?"

Tuyết Trùng Tử cười nhẹ nhàng, trên mặt lộ ra chút giảo hoạt

"Huynh nói xem ?" Y hỏi lại

Nguyệt trưởng lão không hiểu, nhưng trong lòng kỳ thực bắt đầu trở nên bất an

Biểu tình của Tuyết Trùng Tử rất kỳ quái, Nguyệt trưởng lão luôn cảm thấy đây giống như một cái bẫy

Quả nhiên, trực giác của Nguyệt trưởng lão là đúng

Vì lời tiếp theo của Tuyết Trùng Tử thực sự dọa sợ Nguyệt trưởng lão

"Nguyệt trưởng lão, với y thuật của huynh, huynh chắc chắn có cách có thể bảo đảm ta ngừng dùng dược mà không chết, sau đó cho dù phát bệnh vẫn có thể giữ lại một mạng chứ !" Tuyết Trùng Tử nói

"Huynh vừa nói cái gì ?!" Nguyệt trưởng lão cho rằng mình nghe nhầm

Y nghiêm túc nghi ngờ Tuyết Trùng Tử có phải thực sự điên rồi không, "Huynh rốt cuộc đang nói đùa cái gì vậy ? Muốn tìm chết có vạn nghìn cách, nhưng huynh lại muốn chọn đường tắt !"

Tuyết Trùng Tử trái lại ung dung, "Có những đáp án không nghĩ ra, không bằng dùng cách trực tiếp nhất để giải quyết đi ! Ta muốn ----"

"Huynh muốn chết tới điên rồi sao, yên tâm, ta...." Nguyệt trưởng lão ngoài cửa nhưng trong không cười, nói, "Muốn chết không phải dễ dàng sao ? Chúng ta nói gì cũng có giao tình nhiều năm, nếu huynh thực sự muốn chết, ta còn có thể không thành toàn sao ? Ta tự tay tiễn huynh một đoạn đường, thế nào ? Nói đi ! Huynh muốn chết thế nào ? Ta nhất định tận lực làm theo yêu cầu của huynh."

"Đây là nói cái gì vậy ?" Tuyết Trùng Tử hừ lạnh một tiếng, lại nhún vai, bất đắc dĩ tới cực điểm

"Không thì sao ? Huynh rốt cuộc muốn làm gì ?" Nguyệt trưởng lão hỏi

Tuyết Trùng Tử mím môi cười, tâm tình khó hiểu trở nên thoải mái hơn không ít

"Ta muốn nhìn rõ trái tim hắn." Y nói

---------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro