Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta muốn nhìn rõ trái tim hắn."

---- Cũng muốn thử trái tim mình

Đây có lẽ mới là toàn bộ lời trong lòng Tuyết Trùng Tử


Y quán

Cung Viễn Chủy thở phì phò rời khỏi Chủy cung đi tới y quán, sắc mặt đen tới không thích hợp, đám thị vệ và hạ nhân thấy vậy đều tránh không kịp

Tuy không rõ rốt cuộc hôm nay lại là ai chọc tiểu tổ tông này không vui, nhưng mọi người rất ăn ý cùng tránh đi, rất sợ không cẩn thận liền bị liên lụy

Dường như cảm nhận được mọi người thấy sắc mặt mình không tốt đều bị dọa không nhẹ, Cung Viễn Chủy cũng không muốn hại người khác

Sau đấy, cậu một mình đi vào trong phòng, còn cố tình dặn dò không cho người quấy rầy

Đám thị vệ và hạ nhân run rẩy thầm cảm thấy may mắn, cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút lo lắng

Dù sao tâm tình Cung Viễn Chủy từ trước tới nay lên xuống bất định cũng không phải là chuyện gì mới, nhưng trùng hợp là Cung nhị Cung Thượng Giác ra ngoài Cung môn, coi như bớt một người có thể trông chừng Cung Viễn Chủy, khiến mọi người rất bất an, lo lắng không hiểu có phải vì vậy mà gây nên tai họa gì không

Nói tới cùng, không có lửa làm sao có khỏi, chuyện nhất định có nguyên nhân

Rốt cuộc là ai không muốn sống, dám chọc vào Cung Viễn Chủy ?

Bây giờ trong Cung môn sợ là không có ai có thể quản được Cung Viễn Chủy, chẳng lẽ người này không sợ đắc tội Cung Viễn Chủy, kết quả không chờ được Cung Thượng Giác quay về cứu đã đi đời nhà ma sao ?

Tất cả cảnh vật trong phòng vẫn giống như tối qua

Ngay cả vị trí đặt đồ cũng giống hệt như trước khi Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử rời đi

Phòng ở y quán, có thể nói là một trong những căn cứ bí mật của Cung Viễn Chủy

Tuy bản thân Cung Viễn Chủy thích nháo, nhưng phần nhiều thích yên tĩnh, không quá thích giao tiếp với người ngoài

Bình thường nếu không có chuyện gì quan trọng, căn bản cũng sẽ không có người dám tới quấy rầy Cung Viễn Chủy, đám thị vệ và hạ nhân đều hiểu rõ trong lòng đạo lý này, đương nhiên sẽ không phá quy củ của Cung Viễn Chủy

Hôm nay có chút khác biệt là, sau khi Cung Viễn Chủy vào phòng không bao lâu, y quán liền tới một người khác với đám thị vệ và hạ nhân bình thường

Lúc này Kim Phồn một thân y phục hộ vệ màu tối, trên tay cầm lệnh bài của Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ, khí thế hiên ngang, không giận mà uy

"Kim thị vệ, đây.... Chủy công tử đang ở trong phòng, nhưng trước khi ngài ấy đi vào còn đặc biệt dặn dò không cho bất cứ người nào quấy rầy. Đây.... Đây.... Chúng ta thực sự không dám tự quyết định cho huynh vào." Hạ nhân trong y quán thấp thỏm mở miệng

Kim Phồn nghe xong, chỉ cảm thấy có chút buồn bực, còn mơ hồ cảm thấy lo lắng cho hành động khác thường của Cung Viễn Chủy, "Là người nào không có mắt chọc vào hắn ? Rõ ràng tối qua ta thấy hắn còn rất tốt."

"Thứ cho tiểu nhân thực sự không biết. Nhưng, Kim thị vệ, không thì.... xin huynh chờ qua mấy canh giờ nữa hẵng tới thì sao ?" Hạ nhân của y quán nói

Kim Phồn lại lắc đầu từ chối, "Ta nay phụng mệnh của Chấp Nhẫn đại nhân tới gặp hắn, đương nhiên có chuyện quan trọng muốn nói với hắn. Các ngươi không dám giúp đỡ báo một tiếng, không bằng để ta trực tiếp vào phòng tìm hắn đi !"

"Nhưng ----"

"Không có nhưng nhị. Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn làm trái lệnh của Chấp Nhẫn đại nhân sao ?" Kim Phồn khó có khi lấy ra uy thế, trực tiếp giơ lệnh bài của Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ tới trước mặt hạ nhân của y quán, rất có khí thế trấn áp

"Tiểu nhân không dám !" Hạ nhân của y quán bị giọng điệu uy hiếp của Kim Phồn dọa sợ tới sắc mặt trắng bệch, cuối cùng chỉ có thể lập tức cúi đầu chắp tay xin lỗi

Ngay sau đó mới cung kính làm ra động tác mời, "Kim thị vệ mời huynh đi theo ta."

Kim Phồn thở nhẹ ra một hơi, sắc mặt thoáng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, lại khó có khi lộ ra ý cười quẫn bách xấu hổ, "Vừa rồi mạo phạm rồi, xin lỗi. Yên tâm ! Nếu Chủy công tử thực sự tức giận, ta cũng không để hắn giận cá chém thớt với các ngươi. Nếu thực sự như vậy, ta và Chấp Nhẫn đại nhân nhất định gánh vác tất cả."

"Kim thị vệ, lời này của huynh quá nặng rồi. Tiểu nhân không dám...." Hạ nhân của y quán dẫn Kim Phồn lên tầng, còn không quên nhỏ giọng nhắc nhở, "Nói tới cũng kỳ quái. Lúc Chủy công tử vừa tới y quán, sắc mặt đã không thích hợp. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngài ấy thoạt nhìn dường như có chút sầu não.... Mấy người chúng ta đoán, không biết có phải vì liên quan tới Giác công tử không...."

"Giác công tử ? Đây có liên quan gì với Giác công tử ?" Kim Phồn không khỏi có chút kinh ngạc

Hạ nhân của y quán lại thấp giọng chậm rãi nói, "Giác công tử không phải đúng lúc ra ngoài sao. Bình thường tình cảm huynh đệ hai bọn họ tốt nhất, Chủy công tử từ trước tới nay đều như vậy. Nếu Giác công tử không ở đây, tâm tình của Chủy công tử đương nhiên không quá tốt. Nếu người nào không có mặt vào thời điểm nhạy cảm này mà chọc vào ngài ấy, đương nhiên kết cục cũng khó nói...."

Kim Phồn hơi ngừng lại, không nhịn được khẽ cười nói, "Ha, sao ta cảm thấy lời này của ngươi như đang cảnh cáo ta vậy."

"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám. Chỉ là Kim thị vệ.... Huynh thực sự muốn tìm Chủy công tử vào lúc mấu chốt này sao ? Không thì vẫn là đổi thời gian hẵng tới đi ! Thế nào ?"

Tuy trong lòng biết hạ nhân của y quán nói là có ý tốt, nhưng Kim Phồn lại không có cách nào nghe theo, "Ta nói rồi, ta phụng lệnh của Chấp Nhẫn đại nhân mà tới. Lần này nếu không gặp được Chủy công tử, ta cũng khó mà báo cáo được công việc."

Hạ nhân của y quán nghe xong, chỉ không nhịn được lắc đầu thở dài, "Vậy cũng thôi. Xin huynh.... đi bên này."

Hạ nhân mang Kim phồn đi lên tầng, lại vòng qua một đoạn hành lang dài, cuối cùng đi vào phòng ở vị trí tương đối bí ẩn

Chần chờ một chút, hạ nhân cẩn thận hắng giọng, đang muốn mở miệng thông báo, lại đột nhiên thấy Cung Viễn Chủy mặt không đổi sắc kéo cửa ra

Hạ nhân bị dọa cho giật mình, thấy Kim Phồn không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt âm hàn của Cung Viễn Chủy

"Chủy công tử, ta phụng lệnh của Chấp Nhẫn đại nhân, cố tình tới tìm ngài. Có thể.... vào trong bàn không ?" Ánh mắt Kim Phồn nhìn vào trong phòng phía sau Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy thở mạnh một hơi, không nhịn được tức giận nói, "Ngươi thực sự biết chọn thời gian."

Kim Phồn mỉm cười, cũng không đáp lại

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy phất tay áo với hạ nhân còn đang run rẩy kia, "Chỗ này không có chuyện của ngươi, lui xuống làm việc đi."

"Vâng, Chủy công tử." Hạ nhân của y quán lúc này tuân lệnh như nhặt được một mạng về, thoáng cái liền chuồn mất

Nhưng Kim Phồn lúc này lại không được mời vào, còn đang mắt to trừng mắt nhỏ với Cung Viễn Chủy

"Chủy công tử, ngài không định mời ta đi vào sao ?" Kim Phồn mỉm cười hỏi

Cung Viễn Chủy hừ nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại, "Hừ, có cái gì cần không ? Có chuyện gì nói ở đây là được."

Cung Viễn Chủy khoanh hai tay trước ngực, tuy sắc mặt và giọng điệu đều có chút lãnh đạm, nhưng Kim Phồn cũng không tức giận, trái lại nhấc khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt

Cung Viễn Chủy nhíu mày nhìn chằm chằm Kim Phồn, tuy nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều

Lúc này, Kim Phồn lấy ra một phong thư từ trong cổ tay áo đưa cho Cung Viễn Chủy

"Đây là cái gì ?" Cung Viễn Chủy cảnh giác nhìn Kim Phồn, vừa động thủ mở ra phong thư lấy thư bên trong

Kim Phồn không nói, chỉ chờ Cung Viễn Chủy tự xem xong nội dung bên trong thư

Sau một lúc lâu, chỉ thấy Cung Viễn Chủy ý cười sáng lạn, giọng điệu có chút gấp gáp nói, "Cung Tử Vũ viết trong thư là sự thật ?!"

"Đương nhiên là thật. Bất quá, bây giờ ngài nên gọi ngài ấy là Chấp Nhẫn đại nhân mới đúng ----"

"Được rồi, đừng nói nhiều lời thừa nữa ! Kim Phồn, ta thực sự cần gấp hạt giống Xuất Vân Trùng Liên. Nhanh nhất còn phải chờ bao lâu mới có thể bảo người chuyển về Cung môn ?"

Cung Viễn Chủy kỳ thực cho tới nay đều thông qua Cung Thượng Giác phái người ra ngoài bí mật tìm kiếm hạt giống của Xuất Vân Trùng Liên ở ngàn dặm xa dôi

Từ mấy năm trước Cung Viễn Chủy thành công trồng được, công việc này cũng thực hiện càng tích cực

Cho dù lúc đấy đang đại chiến với Vô Phong, công việc này cũng chưa từng dừng lại

Mãi cho tới đại chiến qua đi, chắc chắn tác dụng của Xuất Vân Trùng Liên, Cung Tử Vũ thân là Chấp Nhẫn của Cung môn lại càng để tâm với chuyện này

Rất vất vả hai ba tháng sau khi kết thúc đại chiến với Vô Phong, không nghĩ tới cư nhiên còn có tin tốt tới

Cung Viễn Chủy vốn cho rằng đời này khó có thể nhận được kết quả nữa, nhưng có lúc bất ngờ tới đột nhiên như vậy

Kim Phồn, "Giác công tử đã liên lạc với Chấp Nhẫn đại nhân. Bọn họ đều cho rằng hạt giống của Xuất Vân Trùng Liên quá trân quý hiếm có, nếu có thể để ngài thành công trồng thêm vài bông, chắc chắn có tác dụng rất lớn với Cung môn. Cho nên, cần thiết nhanh chóng chuyển về Cung môn, miễn cho đêm dài lắm mộng. Nhưng sau khi bàn bạc, cho dù thúc ngựa thâu đêm chuyển về, sợ cũng phải cần ít nhất hơn nửa tháng nữa. Hơn nữa, còn có một vấn đề...."

"Vấn đề gì ?" Cung Viễn Chủy trong mắt lộ ra buồn bã

Kim Phồn thở ra một hơi, sắc mặt trở nên có chút nặng nề, "Từ sau đại chiến lần thứ hai của Cung môn chúng ta với Vô Phong, lời đồn liên quan tới "Xuất Vân Trùng Liên" thần kỳ này truyền ra càng nhiều trong giang hồ. Lời đồn quá nhiều, thật giả khó phân, khó tránh khỏi một số người không an phận trên giang hồ nổi lên phân tranh. Cho nên, Chấp Nhẫn đại nhân và Giác công tử lo lắn công việc vận chuyển và giữ bí mật sợ là càng khó khăn cách trở hơn. Còn có một vấn đề, lần này tìm được tin tức về hạt giống quá đột nhiên, vì chưa được người trong cuộc chính mắt kiểm chứng, chúng ta cũng lo lắng có khả năng bị làm giả. Dù sao nghe Giác công tử nói, trước đây lúc ngài ấy cho người ra ngoài tìm kiếm hạt giống của Xuất Vân Trùng Liên cho ngài, cũng từng gặp loại chuyện này."

"Làm gì ? Hừ. Vậy có gì khó ? Chỉ cần trải qua tay ta, để ta kiểm tra, thật giả biết ngay."

Lời nói tuy như vậy, nhưng Cung Viễn Chủy cẩn thận suy xét, lại lẩm bẩm, "Nhưng bây giờ không có nhiều thời gian suy xét như trước, ta bây giờ quả thực gấp gáp. A, tình trạng sức khỏe của Tuyết Trùng Tử không chờ được.... Nói lại, lần này vận chuyển vể Cung môn còn cần hơn nửa tháng, lại lo lắng nhiều trở ngại và thay đổi. Nếu đã như vậy, Cng môn chúng ta cũng phái người tới tiếp ứng, không phải là có thể phòng ngừa vạn nhất sao !"

Kim Phồn không nhịn được khẽ lắc đầu, thở dài, "Chủy công tử chớ lo lắng những cái này. Ta nghĩ Chấp Nhẫn đại nhân và Giác công tử nhất định sẽ có đối sách tương ứng. Hôm nay chỉ là Chấp Nhẫn đại nhân và Giác công tử sợ ngài lo lắng mới bảo ta mang tin tốt nói với ngài trước. Thuận tiện cũng muốn nghe xem ngài có suy nghĩ nào khác không."

"Suy nghĩ của ta rất đơn giản. Tóm lại, tìm được hạt giống bất luận bao nhiêu, bất luận thật giả, ta đều phải nhanh chóng lấy được ! Hiểu không ?" Cung Viễn Chủy buồn bực hừ một tiếng, vừa gấp thư lại, sau đó tiện tay nhét vào trong tay áo

Kim Phồn mím môi cười, nhưng vẫn chưa định rời đi

Cung Viễn Chủy không khỏi có chút buồn bực, không nhịn được hỏi, "Ngươi còn có chuyện gì ?"

Kim Phồn nghe vậy, đột nhiên loojra ý cười có chút ngượng ngùng, ấp úng nói, "Đây.... Khụ, kỳ thực là như vậy. Hôn sự của ta và tỷ tỷ ngài, đại tiểu thư Cung Tử Thương đã được Tuyết trưởng lão và lão cung chủ Thương cung đồng ý."

Quả thực chuyện Cung Tử Thương và Kim Phồn tự định chung thân vào lúc đại chiến với Vô Phong đã là bí mật công khai trong Cung môn, từ trên xuống duwois đều hiểu rõ trong lòng

Nhưng đây thì có gì liên quan với Cung Viễn Chủy cậu ?

Cung Viễn Chủy nhíu máy trừng Kim Phồn, biểu tình cổ quái lại mất nhăn nhó, "Ai quản hai người các ngươi thành thân hay thế nào, tùy các ngươi vui vẻ là được. Đâu có chuyện gì liên quan tới ta ? Ngươi nói những cái này với ta làm gì ?"

Kim Phồn đã có ánh mắt khác

Y cười khẽ nói, "Chuyện này Chấp Nhẫn đại nhân và Giác công tử cũng đã cho phép, vậy.... là.... Dù sao ngài là đệ đệ của Tử Thương, ta cũng phải nói trực tiếp với ngài một tiếng mới đúng."

"Ha, cần thiết sao ?" Cung Viễn Chủy không nhịn được trừng mắt, vẫn không quá hiểu hôn sự của Cung Tử Thương và Kim Phồn có chút liên quan gì với mình, "Nhưng nếu các ngươi đã biết hỏi ca ta, vậy ta bây giờ cũng đồng ý rồi. Được chưa !"

Thấy Kim Phồn có chút sửng sốt, Cung Viễn Chủy cho rằng đối phương muons nhận được mình chúc phúc, tận lực miễn cưỡng kéo khóe miệng, có lệ tới cực điểm

"Vậy.... chúc mừng, chúc mừng. Các các ngươi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử. Nhưng ta thấy, lễ vật thì miễn đi ! Dù sao ta và các ngươi cũng không có giao tình gì. Nhưng nếu các ngươi không chê ta tặng độc thảo, độc dược, độc trùng hay là ám khí gì làm lễ vật, ta đương nhiên rất vui ~"

Cung Viễn Chủy nhíu mày, lộ ra ý tứ khiêu khích, cười thập phần giảo hoạt, lại nói tiếp, "Đương nhiên, ngươi cũng đừng ảo tưởng ta sẽ cam tâm tình nguyện gọi ngươi một tiếng tỷ phu. Vì chuyện này tuyệt đối không có khả năng ! Hừ ~"

Kim Phồn nghe xong không khỏi ngẩn người, sau đó mới chậm rãi lắc đầu bật cười

Cung Viễn Chủy không quá hiểu Kim Phồn đang cười cái gì, đoán chừng là đối phương bị mình chọc cho tức tới bật cười đi

Cậu nghĩ như vậy, lại không biết Kim Phồn cảm thấy buồn cười từ đáy lòng, mà nụ cười này kỳ thực cũng là cưng chiều, hoàn toàn không liên quan tới trào phúng cũng không có ác ý

Cung Viễn Chủy cẩn thận quan sát Kim Phồn không nói, lại không nghĩ tới Kim Phồn đột nhiên mở miệng quan tâm, "Ta vừa rồi nghe đám hạ nhân nói ngài tâm tình không tốt, sao vậy ? Bây giờ không phải có Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão làm khách ở Chủy cung, sao chủ nhân như ngài lại lẻ loi một mình chạy tới y quán ?"

Dường như không đoán được Kim Phồn sẽ hỏi như vậy, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy thẹn quá hóa giận, "Ngươi quản chuyện của mình là được rồi. Làm gì còn quản tới trên đầu ta như vậy ? Hừ ! Hơn nữa, mặc kệ Cung Tử Thương bằng lòng gả cho ngươi, hay là ngươi định ở rể trong Cung môn, dù sao hôn sự còn chưa làm ! Ngươi đừng hòng lấy thân phận tỷ phu để quản ta danh chính ngôn thuận !"

"Được được được, ta không quản ngài, dù sao ta cũng không quản được ngài. Dù sao hiện tại người duy nhất quản được ngài bây giờ còn đang ở ngoài cung. Nhưng mặc kệ thế nào, nếu gặp phải chuyện gì phiền lòng, lúc Giác công tử không ở đây, ngài cũng có thể tìm chúng ta bất cứ lúc nào. Còn nữa, Giác công tử từng chính miệng dặn dò, Chấp Nhẫn đại nhân cũng rất lo lắng cho ngài."

Cung Viễn Chủy đột nhiên buông xuống phòng bị và cảnh giác, cả người khó hiểu trở nên buồn bực không vui

Cung Viễn Chủy thử hỏi, "Ngoại trừ Xuất Vân Trùng Liên, ca ta còn có tin tức nào mới không ?"

"Tạm thời chưa có. Hôm qua đưa thư cho ngài, còn có tin gấp liên quan tới Xuất Vân Trùng Liên sáng nay. Tạm thời chỉ có những cái này mà thôi."

Kim Phồn nhìn ra Cung Viễn Chủy đang lo lắng cho Cung Thượng Giác ở ngoài Cung môn, không nhịn được nhẹ giọng an ủi, "Giác công tử bản lĩnh hơn người, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên ngài ấy ra ngoài Cung môn. Nếu như vậy, vì sao ngài còn lo lắng quá mức như vậy ?"

Cung Viễn Chủy bĩu môi, lắc đầu nói, "Ngươi không hiểu. Nay đã khác xưa, bây giờ huynh ấy khác rồi."

Kim Phồn có chút hoang mang, nhưng nghe ra Cung Viễn Chủy ẩn ý

"Ngài nói là....?"

Cung Viễn Chủy rũ mắt, gương mặt lộ ra sầu não và ưu sầu nồng đậm

Sau đấy, cậu thấp giọng nói ra một cái tên

"Thượng Quan Thiển." Cậu nói

------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro