Chương 36.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Viễn Chủy ở trong y quán nhìn ra trời đầy mây lộ hàn khí nhè nhẹ, mới bất tri bất giác nhớ tới bây giờ đã sắp đổi mùa

"Cũng không biết Tuyết Trùng Tử thế nào ?"

Quên tính toán thời gian, cũng nên tới lúc y uống dược rồi

Nghĩ tới có Nguyệt trưởng lão chăm sóc, chắc là không có vấn đề gì xảy ra mới đúng

Dược liệu cần dùng ở Chủy cung cũng có, đồ dùng nên chuẩn bị cũng đã tận lực chuẩn bị đầy đủ, đoán chừng cũng tạm thời không thiếu cái gì

Cung Viễn Chủy nhàm chán lại đứng ngồi không yên ở trong lòng, từng canh giờ trôi qua, rõ ràng không có việc gì, cũng không thể tĩnh tâm để xử lý công vụ, nhưng cậu cố tình không muốn quay về Chủy cung như giận dỗi

Cậu tìm một đống lý do cho bản thân, sau đó lại phủ nhận từng ý niệm trong đầu

Dù sao, cậu không muốn cúi đầu quay về nhanh như vậy

Tuy nghĩ như vậy có thể có chút kỳ quái, cũng có lẽ là cậu thực sự phản ứng quá độ

Nhưng vì chuyện khó hiểu này mà dễ dàng rơi nước mắt, hơn nữa là ở trước mặt Tuyết Trùng Tử

Sau khi nghĩ thông suốt, chỉ cảm thấy có chút xấu hổ

Cậu đoán chừng bản thân ở trong mắt Tuyết Trùng Tử chắc đã trở thành một người cổ quái cố tình gây sự

Cung Viễn Chủy bất đắc dĩ thở dài, chỉ cảm thấy tâm tình càng khó chịu

"Tuyết Trùng Tử không chịu nói rõ với mình.... rốt cuộc là chuyện gì ?"

Cậu tò mò

Rõ ràng cậu biết đối tượng trong cuộc nói chuyện của Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão là mình, nhưng cậu dường như không có quyền hỏi

Ngay lúc Cung Viễn Chủy suy nghĩ miên man, đột nhiên Nguyệt trưởng lão khí thế mạnh mẽ xông vào cửa

Cung Viễn Chủy bị hành động của Nguyệt trưởng lão dọa sợ không nhẹ

Đối phương không phải quen đi lại không phát ra tiếng sao ?

Cung Viễn Chủy tâm tình không vui, đang muốn mở miệng mắng người, nhưng Nguyệt trưởng lão giành trước một bước

"Tuyết Trùng Tử xảy ra chuyện rồi." Nguyệt trưởng lão nói

Một khắc kia, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy tai và đầu mình kêu lên ong ong

Cậu ngây ngốc hỏi lại, "Huynh nói cái gì ?"

Nguyệt trưởng lão sắc mặt âm trầm, lặp lại một lần nữa, "Tuyết Trùng Tử xảy ra chuyện rồi."

Tuyết Trùng Tử xảy ra chuyện rồi ?

Y không phải có huynh chăm sóc sao ?

Sao lại xảy ra chuyện ?

Y xảy ra chuyện gì ?

Y không sao chứ ? Có nguy hiểm tới tính mạng không ?

Trong đầu Cung Viễn Chủy thoáng cái xuất hiện đủ loại lo lắng, nhưng cuối cùng cậu cái gì cũng không hỏi, cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều

Sau khi hồi thần, Cung Viễn Chủy thậm chí ngay cả cửa cũng không dùng, bước chân vội vàng xông ra từ cửa sổ nhảy xuống tầng, dùng khinh công rời đi

Cùng lúc đó, theo động tác đặc biệt khác thường của Cung Viễn Chủy, thị vệ trông dưới tầng đều bị dọa sợ

Nguyệt trưởng lão đi tới chỗ cửa sổ, đầu tiên là đưa mắt nhìn theo bóng lưng lẩn vào trong đám cây kia, hắn ra hiệu với bên ngoài, sau đó môi động đậy không phát ra tiếng, dùng khẩu hình ý bảo với các thị vệ ở trạm canh gác, "Tất cả không sao, đừng kinh động tới Chấp Nhẫn đại nhân."

Sau đấy, Nguyệt trưởng lão mới phất tay cao giọng nói với đám thị vệ có chút kinh ngạc thất thố đứng dưới tầng, "Yên tâm, tất cả không sao. Các ngươi tiếp tục làm việc của mình, đừng làm hỏng chuyện tốt của Chủy công tử nhà các ngươi."

Dứt lời, cũng không quan tâm đám ám vệ và thị vệ dưới tầng đầu óc mơ hồ không hiểu chuyện gì kia

Nguyệt trưởng lão chỉ nhìn quanh trong phòng bốn phía, lại chậm rãi đi ra từ cửa chính, trước khi rời đi còn không quên khép lại cửa

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng ngáp một cái, vừa đi xuống tầng, vừa thảnh thơi cảm thán, "Cũng là lúc phối bát dược mới cho Tuyết Trùng Tử rồi."

Thực sự là tính khí nóng nảy ngàn năm có một

Bình thường thoạt nhìn bộ dạng tao nhã văn nhân, chỉ khi nào bị người chân chính chọc giận, chắc chắn một lời không hợp liền động thủ đánh nhau

Bây giờ ~ Tuy không có võ công, hơn nữa nội lực còn lại cũng không thể sử dụng

Nhưng khí thế hất vỡ bát này cũng thực sự không tầm thường

Nguyệt trưởng lão vừa nghĩ, vừa cúi đầu nhìn y phục bị dược sẫm màu thấm ướt của mình, không nhịn được lẩm bẩm, "Đáng tiếc vải tốt này. Cũng không biết có giặt được không...."

Nguyệt trưởng lão quen thuộc tiêu sái xuống tầng, bước chân nhẹ nhàng lập tức đi tới chỗ nấu dược

Đám y sư và hạ nhân trong y quán thấy hắn đều vội vàng hành lễ, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng phất tay coi như đáp lễ, sau đó vội vàng bốc dược

Nguyệt trưởng lão rất nghiêm túc, phương thức bốc dược cũng đặc biệt thuần thục

Cho dù chỉ lấy tay đong đếm, nhưng liều lượng dược đều đặc biệt chính xác

Tác phong thoạt nhìn tùy tiện nhưng chính xác, hơn nữa nhẹ nhàng như mây bay khiến người xung quanh vây xem há hốc miệng

"Nguyệt trưởng lão, ngài thật lợi hại !" Đám người xung quanh đều tán thưởng

Nguyệt trưởng lão lén vui vẻ trong lòng, cố tình phúc hắc hỏi lại, "So sánh ta với Chủy công tử của các ngươi, các ngươi cảm thấy y thuật và cách bốc dược của ai tốt hơn ?"

Lúc này đám người xung quanh nhìn nhau, y quán nhất thời rơi vào bầu không khí tĩnh lặng bất thường

Nguyệt trưởng lão không nhịn được lắc đầu cười, nói, "A ~ Các ngươi thực sự không nói đùa được. Nghe kỹ, nếu lần sau gặp phải vấn đề khó giải quyết này, các ngươi nhớ chỉ cần đơn giản nói là "mỗi người một vẻ, mỗi người đều tốt" là được. Như vậy ~ Cũng không đặc tội ai ~"

Đám y quan và hạ nhân lén buồn cười, nhưng lại cảm thấy có chút xấu hổ không dám đáp lại

Dù sao Nguyệt trưởng lão đã có thân phận trưởng lão, địa vị rất cao, cũng không phải là chủ tử bọn họ có thể đắc tội

Cho dù Nguyệt trưởng lão lúc này nói chuyện, đùa giỡn với bọn họ, nhưng dù sao tầng lớp khác biệt, tôn ti trật tự, bọn họ cũng không dám thực sự quá thân thiết với Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão dường như cũng nhìn ra thái độ kính sợ của mọi người đối với hắn, cũng không muốn làm khó người khác, chỉ phất tay để bọn họ nên làm gì thì làm, không cần đặc biệt ở lại hầu hạ

"Dù sao bây giờ ta cũng rất quen với y quán." Nguyệt trưởng lão lẩm bẩm tự nói, đồng thời còn tiếp tục vội vàng bỏ dược liệu vào trong nồi

Vì thời gian nấu dược ngắn lại, mặc dù Nguyệt trưởng lão dùng lửa lớn để nấu, lại vẫn đồng thời dùng nội lực của bản thân để khống chế lượng lửa

Rất vất vả vào lúc rốt cuộc hoàn thành, Nguyệt trưởng lão cảm thấy mỹ mãn bưng bát dược mới muốn đi tới Chủy cung

Lúc này, một hạ nhân tương đối lớn mật cách đó không xa thấy hắn chuẩn bị rời đi, chạy nhanh tới nhẹ giọng nhắc nhở hắn, "Nguyệt trưởng lão, bát dược này của ngài là chuẩn bị cho Tuyết công tử phải không ? Nếu đã như vậy, cũng nhớ mang chút mứt quả về. Chủy công tử của chúng ta lúc phối dược cũng quen thêm chút mứt quả cho Tuyết công tử kia, hòa hoãn vị đắng trong dược."

Nhìn hạ nhân đưa một túi mứt quả đã chuẩn bị hắn, Nguyệt trưởng lão lập tức từ chối, "Lần này không cho Tuyết công tử mứt quả nữa. Thực tế, không lừa ngươi, lần này lúc ta phối dược còn cố tình thêm mấy dược liệu đắng."

"A ? Nhưng.... vì sao ?"

"Nguyên nhân sao ~ Có thể rất đơn giản, nhưng ta không nói với ngươi." Nguyệt trưởng lão úp úp mở mở, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt

Hắn mỉm cười cầm bát dược vội vàng rời đi, trên đường quay về Chủy cung thay lại đổi về thái độ nhàn nhã trước đây, trái lại cố tình dùng khinh công bước chân nhanh hơn

Cuối cùng, quả thực như hắn dự đoán, lúc sắp tới gần Chủy cung liền thấy một thị vệ vội vàng tông cửa xông ra, còn thiếu chút nữa đụng vào hắn

Cũng may hắn nhanh chân tránh ra, mới thành công bảo vệ bát dược trân quý trên tay

Thị vệ thấy hắn, vui như thấy thần tiên, "Nguyệt trưởng lão, ngài rốt cuộc quay về rồi ! Ngài mau vào đi ! Tuyết công tử không biết tại sao đột nhiên phát bệnh nghiêm trọng, bất tỉnh nhân sự, Chủy công tử rất sốt ruột, ra lệnh ta lập tức đi tìm ngươi ----"

"Được rồi, được rồi. Đừng nhiều lời nữa, ta không phải quay về rồi sao ~ Dù sao có ta ở đây, cho dù người muốn chết cũng không được. Cùng lắm là chịu chút khổ, ai bảo chính y không muốn uống dược còn nổi tính khí." Nguyệt trưởng lão nhàm chán phất tay, cho lui thị vệ không hiểu chuyện gì kia

Cứ như vậy, Nguyệt trưởng lão lại đột nhiên đổi lại bước chân không nhanh không chậm, từng bước đi tới phòng khách của Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử

Lúc này Nguyệt trưởng lão không nhịn được lẩm bẩm, "Thực sự tuyệt không nắm chắc cơ hội. Ta trải đường cho các huynh như vậy rồi, sao còn không biết lợi dụng ~ Thực sự không dễ dạy."

--------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro