Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung

Lúc Nguyệt trưởng lão quay lại Tuyết cung, không biết làm sao lại có chút kiệt sức

Nhưng lúc hắn nhìn thấy Tuyết Trùng Tử, người cũng khó có khi lộ ra bộ dạng như bị người bắt nạt, ủy khuất chờ tìm người cầu an ủi

"Ta quay về rồi." Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng nói, không quên khép lại cửa đá rất nặng, ngăn lại gió sương rét lạnh bên ngoài phòng

Sau khi hắn vào phòng liền tự nhiên đi tới bàn gỗ, ngồi xuống vị trí trống đối diện Tuyết Trùng Tử

Tuyết Lượng múc cháo vừa nấu xong cho Tuyết Trùng Tử, sau đó lại mỉm cười nói, "Nguyệt trưởng lão, ngài quay về thật đúng lúc, cháo dược tuyết liên vừa nấu xong, ngài có muốn ăn một bát, ủ ấm người, tiện thể lấp bụng không ?"

"Nhìn rất ngon ~ Làm phiền cũng cho ta một bát, đa tạ." Nguyệt trưởng lão sắc mặt vui mừng

Ánh mắt Nguyệt trưởng lão nhìn theo bóng lưng Tuyết Lượng vội vàng rời đi, ánh mắt Tuyết Trùng Tử lúc này lại dừng ở cổ Nguyệt trưởng lão mơ hồ lộ ra vết đỏ như năm ngón tay

"Cổ huynh sao vậy ?" Tuyết Trùng Tử không khỏi lo lắng hỏi, cho dù giọng nói của y ổn định không có cảm xúc gì đáng nói

Nguyệt trưởng lão nhún vai, bày ra bộ dạng không quá để tâm

"Bất quá bị một hài tử lấy oán trả ơn, không biết tốt xấu bóp cổ."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy hơi nhíu mày, "Là Cung Viễn Chủy đả thương huynh ?"

Nguyệt trưởng lão yên lặng không nói, chỉ nhẹ nhàng mím môi cười

Lúc này, thị phó Tuyết Lượng của Tuyết Trùng Tử bưng một bát cháo nóng tới trước mặt Nguyệt trưởng lão, nhiệt tình mời đối phương dùng

Tuyết Trùng Tử tâm sư nặng nề, trong đầu vẫn đang suy nghĩ vấn đề chưa nói xong với Nguyệt trưởng lão

Tuyết Trùng Tử nghĩ thầm, nếu có người ở đây, sợ rằng cũng không tiện nói, giơ tay gọi, "Lượng nhi."

Y vốn mở miệng bảo Tuyết Lượng tạm thời lui xuống, nhưng còn chưa mở miệng, chỉ thấy Tuyết Lượng đã thức thời chủ động hành lễ với hai người

"Công tử, ta tới bên ngoài chăm sóc tuyết liên, ngài và Nguyệt trưởng lão từ từ nói chuyện. Nếu có chuyện gì tìm ta, ta ở ngoài phòng, ngài chỉ cần lớn tiếng gọi ta, ta lập tức tới."

Dứt lời, Tuyết Lượng lại cung kính hành lễ với Tuyết Trùng Tử, lúc rời đi còn mang theo nụ cười sáng lạn

Tuyết Trùng Tử có chút sửng sốt, nhìn Tuyết Lượng tri kỷ lại hiểu chuyện, tâm tình khó hiểu cảm thấy một chút ấm áp, nhưng đồng thời cũng có cảm giác áy náy khó có thể nói thành lời

Thị phó mới mặc dù tốt, nhưng nói thật cũng không bằng Tuyết công tử trước đây

Có những lời, Tuyết Trùng Tử cũng không chắc chắn có thể để hắn nghe hay không

Cho lui là một thói quen, cũng là minh chứng y vẫn chưa chân chính kéo thị phó mới Tuyết Lượng vào trong cuộc sống của mình

Cho dù trong lòng áy náy, nhưng Tuyết Trùng Tử cũng tạm thời không muốn phá vỡ trạng thái bây giờ

Muốn một lần nữa tiếp nhận một người có lẽ dễ dàng, nhưng muốn hoàn toàn để đối phương dung hòa vào cuộc sống của mình, dường như lại vẫn chưa phải là lúc

Tuyết Trùng Tử suy nghĩ miên man, chợt nghe thấy tiếng Nguyệt trưởng lão gọi y

Nguyệt trưởng lão đúng lúc nhẹ giọng nói, "Thị phó mới mà Tuyết trưởng lão chọn giúp huynh khôn khéo lại tri kỷ, người mặc dù có lúc thấy ngốc nghếch, nhưng kỳ thực tinh tế lại biết quan sát sắc mặt. Có hắn bầu bạn với huynh, huynh cũng không cô đơn nữa."

Tuyết Trùng Tử như có chút đăm chiêu

Nguyệt trưởng lão dùng thìa múc một miếng cháo nóng bỏ vào miệng, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình vừa lòng

"Công phu nấu cháo này của hắn cũng không tệ. Huynh dạy sao ?" Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử lại lắc đầu, không dám nhận công này, "Sau đại chiến với Vô Phong, ta sống không khác gì phế nhân, sao còn có tâm tư dạy hắn những cái này."

Tuyết Trùng Tử nói xong, hơi thở dài, sau đó chủ động nói sang chuyện khác, "Sao huynh lại ra tay với Cung Viễn Chủy ?"

Nguyệt trưởng lão trừng mắt, dường như cực kỳ vô tội, "Thiếu chút nữa ta sẽ bị hắn bóp chết."

Tuyết Trùng Tử không nhịn được trầm giọng tức giận nói, "Ta bảo huynh đi núi trước là chăm sóc hắn, nhưng trái lại, không nghĩ tới huynh trực tiếp ra tay với hắn ?!"

"Có biết nói chuyện không vậy ? Chú ý lời nói của huynh." Nguyệt trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, "Là Chủy công tử nhà huynh tự dưng nổi điên được không ? Cũng là hắn đơn phương dùng bạo lực với ta, ta rất vô tội ! Ta từ đầu tới cuối cùng chưa từng ra tay."

Tuyết Trùng Tử vẫn có chút bán tín bán nghi. Hắn hỏi theo, "Vậy huynh rốt cuộc đã làm cái gì ? Không thì sao hắn có thể ra tay với huynh ?"

Nguyệt trưởng lão lại ăn một ngụm cháo, mới chậm rãi trả lời, "Ta tốt bụng nhắc nhở hắn chăm sóc bản thân, đừng để vết thương cũ ở kinh mạch mệnh môn tái phát."

Tuyết Trùng Tử đột nhiên kinh hô, "Huynh nói cái gì ?!"

Y khó hiểu tức giận, trầm giọng trách mắng, "Nguyệt trưởng lão, huynh chỉ cần lén điều tức cho hắn, chủ ý tình huống của hắn là được rồi. Nhưng sao huynh có thể nói thẳng lời này như vậy ?"

Nguyệt trưởng lão lại cảm thấy Tuyết Trùng Tử chuyện bé xé ra to, "Vô tình nói mà thôi, bất quá là người nghe cố tình. Là hắn tự nghĩ nhiều, ta cũng không có cách."

"Huynh không nên biết rõ còn cố tình trêu chọc hắn. Ta sớm nói với huynh rồi, huynh lén chú ý chăm sóc là được, sao huynh còn muốn kích thích hắn."

"Tuyết Trùng Tử, ta không thích nghe lời này của huynh. Ta chỉ là tốt bụng mà nhắc nhở, ai biết hắn đột nhiên như phát điên gây phiền phức cho ta. Huống hồ, người ra tay với ta là hắn, người bất kính với ta cũng là hắn, sao huynh không quan tâm ta, trái lại còn nói thay hắn ?"

Nguyệt trưởng lão bĩu môi, trên mặt có chút không vui, nhưng rất nhanh sau khi ăn một miếng cháo lại khôi phục tâm tình

Cháo này nấu không tệ, Nguyệt trưởng lão thấy ngon

Xung quanh yên lặng một lúc, Nguyệt trưởng lão nhướn mày quan sát Tuyết Trùng Tử còn đang mất hồn mất vía, mới nói, "Ta nhìn vết thương kia rồi. Vết thương này kỳ thực được người chăm sóc không tệ, hắn còn trẻ, thể chất khỏe mạnh, vốn không nên có di chứng mới đúng. Bất quá, tối qua hắn xả thân truyền nội lực quá độ cho huynh, ít nhiều có chút hao tổn nguyên khí bản thân. Nhưng theo ta thấy, đây cũng không phải là vấn đề gì lớn. Chủy công tử chỉ cần đừng đi tìm đường chết nữa, an phận tĩnh dưỡng một thời gian, đoán chừng cũng có thể khôi phục khỏe mạnh."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, cuối cùng cũng thoáng yên tâm lại

Y nhấc mắt nhìn về phía Nguyệt trưởng lão, không nhịn được ôn nhu nói, "Nếu huynh đã thấy vết sẹo của hắn, chắc đã có thể suy đoán ra nguyên nhân của vết thương kia đi."

Nguyệt trưởng lão không định giấu diếm, hắn buông thìa cháo, tao nhã lấy ngón tay khẽ lau miệng mình, trên mặt lộ ra ý cười nhè nhẹ, "Hắn nói là bị ngộ thương. Nhưng nói thấy, với thực lực của Giác công tử, hắn còn có thể giữ lại một mạng cũng quả thực là may mắn."

Tuyết Trùng Tử thận trọng nhắc nhở, "Chuyện này coi như qua đi, đừng nhắc lại nữa."

"Yên tâm, ta cũng không định tự làm mất mặt mình. Cuốn vào chuyện phiền toái này làm gì ? Cũng không có lợi gì với ta. Trải lại an nhàn sống, bên tai cũng yên tĩnh chút."

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng thở ra một hơi, mới lần nữa nghiêm túc nói với Tuyết Trùng Tử, "Bây giờ huynh đã quay về Tuyết cung, vậy ta nghĩ.... có phải cũng có thể bắt đầu thực hiên chữa trị cho huynh không ?"

Tuyết Trùng Tử đột nhiên yên tĩnh, thần sắc y có chút nghiêm nghị, cúi đầu nhìn cháo tuyết liên trong bát

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi mở miệng, "Chờ thêm mấy ngày đi."

"Vì sao ?"

"Lần này nếu bắt đầu chữa trị, kết quả cũng coi như sinh tử khó lường. Cho dù có thể sống, khôi phục cũng cần thời gian dài. Huynh cho ta duy trì thêm mấy ngày tỉnh táo ngắm bình minh, không được sao ?" Tuyết Trùng Tử nói

Nguyệt trưởng lão rất bất đắc dĩ, nhưng không định nói thêm cái gì

Hai bọn họ đều có đăm chiêu của mình, mãi tới khi Tuyết Trùng Tử phá vỡ trầm mặc

"Cách chữa trị, ta không có ý kiến. Nhưng nếu được, ta hy vọng huynh đồng ý với ta.... Nếu có thể chữa, đương nhiên phải chữa. Mà nếu trong lúc chữa trị, ta có tình huống đột phát nguy hiểm tới tính mạng, ta hy vọng huynh có thể thành toàn một tâm nguyện của ta." Tuyết Trùng Tử thấp giọng nói

Giọng điệu của y không giống như đang cầu xin, càng giống như đang thông báo, kiên định tỏ rõ lập trường của mình

Nguyệt trưởng lão nhướn mày, không tiếng động hỏi

Khóe môi Tuyết Trùng Tử khẽ nhấc lên, nhỏ giọng nói, "Bất luận ta khôi phục hay không, kết quả sinh tử thế nào, ta cũng hy vọng huynh đừng tự trách, tiếp tục sống thật tốt thay ta, thay Tuyết công tử, thay Hoa công tử. Được không ?"

Sắc mặt Nguyệt trưởng lão buồn bã, ánh mắt sớm phiếm đỏ

"Huynh luôn đa sầu đa cảm, tâm tư nặng nề như vậy. Vì Vân Tước mà bạc tóc, Nguyệt tiên trưởng lão đi rồi, huynh lại mỗi ngày khổ sở, dường như không tươi cười cái nào. Bây giờ núi sau chỉ còn chúng ta, ta thực sự không muốn chờ sau khi ta cũng rời đi, huynh ----"

"Vậy huynh sống thật tốt cho ta ! Huynh đã nói huynh muốn sống, cho nên không được hơi động tí là nói những lời này với ta ! Tuyết Trùng Tử, đừng quên, bây giờ huynh khác rồi. Núi trước còn có Cung Viễn Chủy đang chờ huynh ! Ta cá huynh cho dù có thể nhẫn tâm bỏ lại ta, nhưng huynh cũng tuyệt đối không thể nhẫn tâm bỏ lại hắn."

Nguyệt trưởng lão thở dài một hơi nặng nề, lại nói, "Chủy công tử trước đây đã cùng ta nghĩ ra một cách chữa trị. Tuy thoạt nhìn có chút mạo hiểm, huynh cũng khó tránh khỏi bị chịu chút khổ sở, nhưng muốn giữ mạng cũng không có vấn đề gì. Về võ công sau này có khôi phục được không, hàn độc có thể áp chế thành công hay không, vậy phải xem nghị lực và tạo hóa của huynh."

Tuyết Trùng Tử nhìn Nguyệt trưởng lão rõ ràng tránh ánh mắt mình, không khỏi lắc đầu thở dài, "Ta biết huynh không thích nghe lời này của ta, nhưng ta chỉ không muốn huynh chịu quá nhiều gánh nặng. Còn nữa, nếu ta thực sự không sống tiếp được, Cung Viễn Chủy sau này phó thác cho huynh."

"Nói cái gì khùng điên vậy ?! Hừ." Nguyệt trưởng lão không quá muốn để ý tới Tuyết Trùng Tử, chỉ một lần nữa cầm thìa múc cháo ăn

Tuyết Trùng Tử dường như có lời muốn nói, nhưng chỉ thấy Nguyệt trưởng lão bình tĩnh nhắc nhở, "Cháo phải nhân lúc nóng ăn, mau ăn, đừng nhiều lời nữa. Đừng lãng phí tâm huyết của Tuyết Lượng."

Tuyết Trùng Tử lúc này mới rốt cuộc thôi tranh cãi, bắt đầu thu lại tâm tình tiếp tục ăn

"Ta thấy huynh sửa lại xưng hô, gọi hắn là Lượng nhi. Hắn chắc chắn rất vui." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử mím môi cười nói, "Đúng vậy, trước kia là ta xem nhẹ hắn. Hắn tính tình rất tốt, làm việc cũng kiên định, ta rất vừa lòng."

"Vừa lòng là được, Tuyết Lượng là do Tuyết trưởng lão đặc biệt cẩn thận chọn lựa." Nguyệt trưởng lão cẩn thận nghĩ lại trước đây, trên mặt cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Ở chung với hắn cho tốt ! Cuộc sống sau này còn rất dài.... Huynh nhất định phải sống thật tốt, tiếp tục cùng ta ở núi sau mới được. Quyết định như vậy đi."

Tuyết Trùng Tử nghe xong lời này, cũng lại cười, "Vậy ta phải dựa vào y thuật của huynh rồi."

"Không thành vấn đề."

"Nhưng nếu kết quả không như mong muốn, huynh cũng đừng không vui."

"Câm miệng."

Tuyết Trùng Tử hơi thở dài, lắc đầu nói, "Dù sao ta nói rồi, có nghe hay không thì tùy huynh."

Tuyết Trùng Tử bắt đầu chuyên tâm ăn cháo, một tiếng cháo vào miệng, có lẽ là lúc này tâm tình tốt hơn nhiều, luôn có thể cẩn thận thưởng thức đồ ăn

Mà lúc nếm được mùi vị cực kỳ tương tự vị cháo của cố nhân nấu, y không khỏi có chút sửng sốt mà rơi vào hồi ức

"Tuyết Lượng và Tuyết công tử, kỳ thực có rất nhiều điểm tương tự. Ta không biết có phải là trùng hợp hay không...." Tuyết Trùng Tử nói

"Có đôi khi thứ gọi là trùng hợp, cũng có thể là vì cố gắng." Nguyệt trưởng lão ra hiệu Tuyết Trùng Tử nhìn về phía nối cháo đặt cạnh bếp lò kia

Ở đây cũng đặt một quyển sách

Ánh mắt Tuyết Trùng Tử nhìn theo qua, lúc này mới phát hiện một số điểm mình chưa từng để ý

Hóa ra mấy ngày nay, y dường như chưa từng chăm chú quan sát Tuyết Lượng, cũng chưa từng chân chính tìm hiểu đối phương

"Đấy là.... ghi chép của Tuyết công tử."

Tuyết Trùng Tử biết, Tuyết công tử lúc còn sống có thói quen ghi chép

Hắn luôn thích ghi lại tất cả những thứ cảm thấy thú vị, hoặc là một số thứ hữu dụng cần dùng trong sinh hoạt

Chuyện bình thường phải làm ở Tuyết cung, cho dù trăm ngày như một, nhưng hắn không cảm thấy phiền hà mà ghi chép lại

---- Cho dù mọi việc lặp đi lặp lại, nhưng luôn có điểm khác biệt. Cho dù là chuyện nhỏ bé đi nữa, dụng tâm làm vài lần, thay đổi từng chi tiết một, kết quả cũng sẽ rất khác biệt

Đây là một trong những câu Tuyết công tử thích nhất. Hắn ghi chép lại cuộc sống của hắn, cũng rất dụng tâm ghi chép lại rất nhiều công việc

Có lúc rảnh rỗi nhàm chán, cũng sẽ tự lật xem ghi chép của mình, xem có cái gì có thể thay đổi không

Ngay vào lúc Tuyết Trùng Tử trầm tư, một tiếng gõ cửa rất nhỏ và tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của y

"Công tử !" Tuyết Lượng mang theo tươi cười đi vào, sau đó lúc đang muốn mở miệng, lại bị Tuyết Trùng Tử cắt ngang

"Lượng nhi, ta hỏi ngươi. Sao ngươi lại có bản ghi chép của Tuyết công tử ?" Tuyết Trùng Tử chỉ vào bản ghi chép cách đó không xa, trên mặt lộ rõ hoang mang

Tuyết Lượng bị hỏi, không biết vì sao có chút khẩn trương, hắn vội vàng giải thích, "Đây là lúc Tuyết trưởng lão cử ta tới Tuyết cung chăm sóc ngài có đưa cho ta."

"Cái gì ?"

"Tuyết trưởng lão nói, đây là thứ Tuyết công tử lúc còn sống để lại. Hắn từ rất lâu trước kia cũng đã chuẩn bị một phần đặc biệt gửi cho Tuyết trưởng lão ở Trưởng lão viện. Nói là.... chuẩn bị dùng bất cứ lúc nào, tuy nhân lực rất hiếm khi thay, nhưng thế sự vô thường, không có gì là không thể. Theo ta biết, Tuyết trưởng lão nói với ta, lúc Tuyết công tử còn sống đều gửi một bản ghi chép mới cho Tuyết trưởng lão. Hình như là hy vọng cho dù ngày nào đấy hắn không có cách nào tiếp tục hầu hạ ngài, cũng có thể để Tuyết trưởng lão giao nó cho thị phó tiếp theo, hy vọng có thể chăm sóc ngài chu đáo, cũng có thể tận lực giúp ngài chăm sóc sự vụ bình thường ở Tuyết cung."

Nghe xong lời này, Tuyết Trùng Tử giật mình, nhất thời không phản ứng kịp

Trái lại Nguyệt trưởng lão giống như đã sớm biết, không có phản ứng gì lớn

Tuyết Lượng cho rằng mình không cẩn thận làm sai cái gì, hay là nói sai cái gì, không khỏi có chút lo lắng

Hắn vội vàng lập tức lấy bản ghi chép kia cho Tuyết Trùng Tử xem

Tuyết Trùng Tử run rẩy tiếp nhận bản ghi chép, lúc mở ra mỗi một trang đều thấy nét chữ quen thuộc tới không thể quên được, y không khỏi lộ ra ý cười chua xót

"Bây giờ tới lượt ta tới Tuyết cung hầu hạ ngài, ghi chép này.... cũng thuận theo tự nhiên do ta kế thừa." Tuyết Lượng thấp thỏm nói, "Công tử.... Có phải ta không cần thận nói sai cái gì, hay làm sai cái gì khiến ngài không vui không ?"

Tuyết Trùng Tử ánh mắt phiếm nước lắc đầu, khẽ cười nói, "Không, ngươi làm rất tốt. Ngươi không làm sai cái gì."

"Vậy sao ?" Tuyết Lượng vẫn có chút lo lắng, "Vậy.... cháo nấu được chứ ? Ta đã rất cố gắng nấu theo cách trong ghi chép."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, không nhịn được cười thành tiếng, nói, "Cháo nấu rất ngon, cảm ơn ngươi."

Trước đây y không có hy vọng gì với cuộc sống, giống như một cái xác không hồn

Nhưng bây giờ nhìn kỹ trước mặt, chỉ cảm thấy mình quả thực cô phụ những người bên cạnh dụng tâm quan tâm

"Công tử thích là được rồi." Tuyết Lượng được khen, trong lòng rất vui vẻ, "Sau này ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng !"

Lúc này, Nguyệt trưởng lão vẫn yên lặng không lên tiếng lại đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện ấm áp này, có chút hoang mang mở miệng nói, "Tuyết Lượng, lá thư ngươi cầm trên tay là gì vậy ?"

Loáng thoáng nhìn qua, trên lá thư này dường như còn có con dấu đặc biệt thuộc về riêng Vũ cung của Chấp Nhẫn

Được người nhắc nhở, Tuyết Lượng lúc này mới giật mình bừng tỉnh, "A ! Phong thư này là thị vệ núi sau đưa tới, nói là Chấp Nhẫn đại nhân ở núi trước nhờ hắn giúp đưa cho hai vị công tử."

Lực chú ý của Tuyết Trùng Tử vừa rồi đều ở trên bản ghi chép của Tuyết công tử lúc còn sống, lúc này cũng rốt cuộc chú ý tới bức thư bất thường này

Tuyết Lượng muốn đưa phong thư cho Tuyết Trùng Tử, nhưng Tuyết Trùng Tử chỉ hơi nhấc cằm ra hiệu cho đối phương đưa thư cho Nguyệt trưởng lão

Nếu thư chỉ rõ là đưa cho hai bọn họ, vậy đương nhiên là ai xem cũng được

Nguyệt trưởng lão hiểu ý, lưu loát tiếp nhận mở ra xem, sau đó cẩn thận đọc thư một lần, không nhịn được kinh hãi nói, "Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chủy nhà huynh xảy ra chuyện rồi !"

"Huynh nói cái gì ?! Sao lại như vậy ? Đã xảy ra chuyện gì ?" Tuyết Trùng Tử tiện tay đặt ghi chép xuống, lập tức cầm bức thư trên tay Nguyệt trưởng lão tới, cẩn thận đọc nhanh một lần

Nội dung trong thư rất mơ hồ : Cung Thượng Giác một mình phi vội về Cung môn, người người đều cảm thấy bất an. Cung Viễn Chủy vì bảo đảm người khác không bị liên lụy, bây giờ đang phối dược ở y quán, nói là muốn tạo ra dược có thể khiến đệ ấy khôi phục sức khỏe nhanh chóng. Mà Cung Tử Vũ và Kim Phồn khuyên không được, lại lo lắng Cung Viễn Chủy dùng dược lung tung ảnh hưởng tới sức khỏe, cho nên mới gấp gáp phái người truyền tin tới Tuyết cung nhờ Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử giúp đỡ

Tuyết Trùng Tử bất luận nghĩ thế nào, cũng cảm thấy chuyện này không ổn, "Trên đời này sao có thể có kì dược nào có thể khiến người trong chớp mắt khôi phục sức khỏe ? Cung Viễn Chủy rốt cuộc đang làm cái gì vậy ?"

Nguyệt trưởng lão có chút đau đầu lập tức đứng dậy, "Ta phải đi y quán xem."

Tuyết Trùng Tử càng nghĩ càng cảm thấy tâm loạn, vội vàng đứng dậy theo, "Ta cũng đi !"

"Hunh cũng đi ?" Nguyệt trưởng lão rất kinh ngạc, "Huynh chắc chắn sao ? Không phải Giác công tử sắp quay về rồi sao. Nếu để y nhìn thấy huynh...."

Nguyệt trưởng lão muốn nói lại thôi, nhưng Tuyết Trùng Tử sớm hạ quyết tâm

"Đừng nhiều lời nữa, mau đi ! Ta sợ nếu tới muộn, kết quả không thể tưởng tượng được !"

Tuyết Trùng Tử vội vàng chạy ra ngoài, rất sợ chậm một bước, không kịp ngăn cản Cung Viễn Chủy làm chuyện gì ngu ngốc

----------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro