Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Cung Viễn Chủy cùng Cung Thượng Giác quay về Vũ cung, phát hiện tình hình chiến đấu chỗ đấy đã kết thúc được một lúc

Võ công của Cung Hoán Vũ bị phế, nội lực mất hết, tuyệt vọng ngã ngồi tại chỗ, oán trời trách đất

Mà ngoại trừ Cung Tử Vũ nhận được nội lực của Tuyết trưởng lão và Kim Phồn trợ giúp, những người khác ở đây đều bị thương không nhẹ

Cung Hoán Vũ đã không tạo thành uy hiếp với bọn họ, Cung Tử Vũ hết sức chăm chú vận khí chữa thương cho Vân Vi Sam trước

Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão lại quen tự xử lý, chỉ thấy hai bọn họ ngồi xếp bằng một bên chữa thương

Cung Thượng Giác tự nhiên cùng Cung Viễn Chủy đi tới chỗ Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão

Lúc đi ngang qua bên cạnh Cung Hoán Vũ, hai bọn họ thậm chí cũng không chút dừng lại

Cung Hoán Vũ nhấc mắt nhìn Cung Thượng Giác không liếc mình lấy một cái, vửa tức vừa điên lớn tiếng mắng, giống như đang cố tình chọc giận Cung Thượng Giác

Hắn dùng từ cực kỳ khó nghe, cảm xúc đặc biệt kích động

Cung Thượng Giác là người trong cuộc căn bản không để ý tới đối phương, nhưng trong đôi mắt hơi ảm đạm lại lộ ra đồng cảm bi thương

Cung Viễn Chủy thu hết biểu tình che giấu của Cung Thượng Giác vào đáy mắt, lại vẫn không hiểu vì sao ca ca Cung Thượng Giác lại đồng cảm cho người như Cung Hoán Vũ

Thực tế, Cung Viễn Chủy luôn không có bất cứ hảo cảm, càng không có giao tình gì với đại ca Cung Hoán Vũ này

Nhìn đối phương chật vật chỉ cảm thấy thống khoái trong lòng, dù sao một bại hoại gây họa cho gia tộc, thực sự không có gì để đồng cảm

Lúc nghe thấy Cung Hoán Vũ càng ngày càng nói khó nghe, thậm chí bắt đầu sỉ nhục Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy từ trước tới nay bảo vệ Cung Thượng Giác sao có thể bình tĩnh được

"Nếu phế nhân làm nhiều việc ác như ngươi một lòng muốn chết, vậy không bằng để ta thành toàn !"

Cung Viễn Chủy tức giận rút đoản đao bên hông, mắt thấy muốn xông lên giết người, mọi người còn lại giật mình, mà Cung Thượng Giác cách cậu gần nhất vội vàng ngăn lại cậu

"Đệ đang làm cái gì vậy ?!" Cung Thượng Giác trầm giọng mắng

Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy ủy khuất trong lòng, không hiểu mình đứng ra vì ca ca thì có gì là sai

"Hắn làm chuyện ác thế nào đi nữa, ở trên huyết thống cũng coi như là đại ca ruột của chúng ta. Nếu đệ giết hắn, vậy đệ có cái gì khác với hắn ?" Cung Thượng Giác tức giận nói

Cung Viễn Chủy ngừng lại, đột nhiên ủ rũ cúi đầu

"Cho dù ngày nào đó thực sự muốn ra tay, cũng tuyệt đối không tới lượt đệ."

Cung Thượng Giác nhấc mắt nhìn Cung Tử Vũ, hai bọn họ khó có khi ăn ý, chỉ bằng một ánh mắt là có thể lập tức hiểu suy nghĩ của đối phương

Cung Viễn Chủy nghe lời này của cung Thượng Giác, cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy quả thực rất có đạo lý

Dù sao bây giờ Chấp Nhẫn là Cung Tử Vũ, phương thức muốn xử trí Cung Hoán Vũ cũng nên là do Chấp Nhẫn quyết định

Nhìn xung quanh một lượt, thân phận, thâm niêm của mỗi người ở đây đều cao hơn cậu, quả thực cũng không cần Cung Viễn Chủy cậu đứng ra

Cung Viễn Chủy hừ một tiếng, dứt khoát không quan tâm nữa

Nhìn thoáng qua Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử, cậu trực tiếp không chút do dự đi tới bên cạnh Tuyết Trùng Tử ngồi xuống, nhẹ giọng nói

"Để ta giúp huynh chữa thương đi ! Coi như ta cảm ơn huynh vừa rồi chữa trị tay trái cho ta...."

Tuyết Trùng Tử vốn định từ chối, lại thấy Cung Viễn Chủy đã vận khí, tay phải khẽ khoác lên sau lưng Tuyết Trùng Tử, truyền nội lực cuồn cuộn không ngừng cho đối phương

Tuyết Trùng Tử vội vàng điều chỉnh khí tức của mình theo, phối hợp để Cung Viễn Chủy chữa thương cho mình

Cùng lúc đó, Cung Thượng Giác cũng đi tới chỗ Nguyệt trưởng lão, cũng vận khí chữa trị cho Nguyệt trưởng lão

Cung Hoán Vũ thấy mọi người không để ý tới mình, không còn hy vọng cư nhiên muốn cắn lưỡi tự sát

Một màn này đúng lúc được Cung Viễn Chủy thoáng nhìn thấy, cậu vội vàng khẽ hét nhắc nhở những người khác

Nhưng mọi người nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Cung Hoán Vũ

Mà lúc này, lại có một bóng người bay ra từ trong phòng, chuôi đao lưu loát đập vào sau cổ Cung Hoán Vũ, trực tiếp đánh ngất Cung Hoán Vũ

Mọi người thở phào một hơi, nhìn kỹ, thấy Kim Phồn thở dốc quỳ ngồi xuống đất nghỉ ngơi

Y vốn truyền nội lực cho Cung Tử Vũ quá độ, thân thể của mình còn chưa khôi phục hoàn toàn

Vừa rồi thấy Cung Hoán Vũ định tự sát, tình thế cấp bách, khẩn trương cũng không nghĩ nhiều, chỉ có thể nhanh chóng ra tay

"Kim Phồn !!!" Tiếng gấp gáp của Cung Tử Thương cắt ngang bầu trời đêm, khiến mọi người không khỏi ngừng lại động tác

Chỉ thấy Cung Tử Thương không chút nào kiêng kỵ, xông thẳng tới chỗ Kim Phồn ôm chặt, hoàn toàn không nỡ buông tay, còn luôn nói lời tâm tình buồn nôn khiến người ngượng ngùng

"A." Cung Viễn Chủy khẽ nhíu mày, dường như có chút ghét bỏ hành động của Cung Tử Thương, lại không kiềm chế được mỉm cười

Tuyết Trùng Tử bắt được nụ cười trên mặt Cung Viễn Chủy, vốn y còn bị những lời khó nghe của Cung Tử Thương làm cho đỏ mặt, nhưng giống như bị Cung Viễn Chủy nhiễm, chỉ cảm thấy buồn cười, ấm áp

Đúng vậy, đại chiến rốt cuộc kết thúc rồi....

Những người tìm được đường sống trong chỗ chết, vất vả giữ lại một mạng như bọn họ, cũng quả thực không cần quá câu nệ

Bọn họ bây giờ còn có thể sống, còn có thể cười, coi như là một sự may mắn

Chẳng lẽ không phải sao ?

Tuyết Trùng Tử cảm thấy thân thể mình khôi phục không khác lắm, cũng nhẹ giọng nói với Cung Viễn Chủy, "Đã được rồi. Đa tạ Chủy công tử tương trợ...."

Cung Viễn Chủy có chút sửng sốt, theo bản năng dùng ánh mắt cẩn thận quan sát Tuyết Trùng Tử một lần

Cuối cùng, cậu rốt cuộc thu tay lại, tuy không truyền nội lực chữa thương cho Tuyết Trùng Tử nữa, lại vẫn quen thói nắm nhẹ cổ tay Tuyết Trùng Tử bắt mạch

Tuyết Trùng Tử vẫn là lần đầu tiên được người ngoại trừ Tuyết công tử quan tâm như vậy, không khỏi có chút động tâm lại xuất thần

"Ta đã không sao rồi." Tuyết Trùng Tử nói

Cung Viễn Chủy buông tay y ra, đáp, "Thân thể tạm thời không sao, nhưng thương thế tương đối nặng, vẫn cần tĩnh dưỡng thật tốt mới được."

Tuyết Trùng Tử khẽ cười, lắc đầu, "Đa tạ Chủy công tử quan tâm." Thương thế của y, y đương nhiên biết

Tuy y thuật không bằng Cung Viễn Chủy, nhưng Tuyết Trùng Tử cũng rất dụng tâm nghiên cứu chuyện chữa bệnh

Cung Viễn Chủy không thể không nói, vẫn đặc biệt hiếu kỳ với người núi sau có thân phận thần bí như Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử

Bọn họ quen gấp gáp, cơ hội nói chuyện cũng không nhiều, lúc này coi như đã cùng nhau đánh thắng trận chiến này, nhưng đối với Cung Viễn Chủy mà nói, bất luận là Nguyệt trưởng lão hay là Tuyết Trùng Tử, đều coi như là người đặc biệt thần bí. Càng thần bí, cũng càng khiến Cung Viễn Chủy hiếu kỳ

"Viễn Chủy." Là tiếng của Cung Thượng Giác

"Ừm ?" Cung Viễn Chủy lập tức nhấc mắt lên

Thấy Cung Thượng Giác không biết từ lúc nào đã kết thúc chữa thương cho Nguyệt trưởng lão, bây giờ đang đứng thẳng tại chỗ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy liếc một cái liền nhìn ra Cung Thượng Giác có chuyện muốn phân phó mình, mỉm cười nói, "Có chuyện gì ta có thể giúp ? Ca ca nói thẳng."

Cung Thượng Giác cũng không dài dòng

Y bảo Cung Viễn Chủy quản lý cũng theo dõi tiến độ chữa trị cho những người bị thương, sau đó nhanh chóng hoàn thành kiểm kê số người chết ở các cung

Bây giờ trận chiến tuy kết thúc, nhưng thực sự có quá nhiều việc tiếp theo phải giải quyết, các cung cũng cần chỉnh đốn lại một lần

Cung Viễn Chủy vội vàng đáp, thấy Cung Thượng Giác mặt không đổi sắc đi tới Cung Tử Vũ cách đấy không xa

Cung Viễn Chủy đang chuẩn bị làm việc, lại không nhịn được quay đầu liếc Tuyết Trùng Tử một cái

Cậu nghĩ, đột nhiên lại xoay người, ngồi xuống đối mặt với Tuyết Trùng Tử

"Tuyết Trùng Tử, huynh cầm cái này đi." Cung Viễn Chủy lấy ra một lệnh bài từ trong tay áo

Tuyết Trùng Tử nhìn, phát hiện đây cư nhiên là lệnh bài của Chủy cung

Lệnh bài thuộc về Cung Viễn Chủy....

Ngay cả Nguyệt trưởng lão cũng không nhịn được mở to mắt, liếc về phía bằng hữu đang định trêu chọc, lại chỉ thấy Tuyết Trùng Tử tràn đầy kinh ngạc và hoang mang

"Chủy công tử có ý gì ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Cung Viễn Chủy vội nói, "Huynh không phải không nhận ra đấy chứ ? Đây là lệnh bài của ta."

"Vậy ngươi đưa cho ta làm gì ?" Tuyết Trùng Tử vẫn không hiểu

Cung Viễn Chủy lại có chút lười giải thích, chỉ thuận theo nói, "Luôn có lúc sẽ dùng tới. Sau này nếu cầm lệnh bài này, bất luận là Chủy cung của ta, hay là y quán, thậm chí là Giác cung của ca ca ta, phần lớn Cung môn đều có thể đi lại mà không bị ngăn trở."

Thấy Tuyết Trùng Tử chỉ ngẩn người nhìn lệnh bài không động đậy, Cung Viễn Chủy trực tiếp nhét lệnh bài vào trên tay Tuyết Trùng Tử

"Cứ như vậy đi, ta phải mau chóng đi làm việc ca ta sắp xếp cho ta. Tạm biệt !"

Vừa cho lệnh bài, vừa nói tạm biệt....?

Sợ là Cung Viễn Chủy căn bản không biết, các cung ở núi sau bọn họ cũng có quy củ của mình, căn bản không thể tùy tiện ra vào núi trước đi !

Tuyết Trùng Tử nhìn bóng lưng thon gầy kia nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mình, khó hiểu vì sao cảm thấy chua xót trong lòng

Tự do.... đối với y mà nói là rất xa xỉ, giống như một giấc mộng

Núi sau cách núi trước, không xa cũng không cần, nhưng cũng cần hơn nửa đời của y mới có cơ hội tới một lần

Trải qua trận chiến này, Tuyết Trùng Tử mất Tuyết công tử, giống như cũng mất đi tự do và khát vọng với bên ngoài Cung môn

Cho dù là cả đời này bị nhốt trong Tuyết cung ở núi sau thì có thể làm sao nữa ?

Cho dù may mắn nhìn non sông bên ngoài thì có thể làm sao nữa ?

Dù sao từ lúc mất đi bằng hữu tốt nhất, cũng sớm không còn người cùng mình chia sẻ niềm vui, cùng mình thưởng thức cảnh sắc tự do nữa

Tuyết Trùng Tử siết chặt lệnh bài của Chủy cung trong tay, nước mắt không kìm được rơi xuống

Y nhớ tới Tuyết công tử

Nếu nhận được lệnh bài này, đại khái Tuyết công tử sẽ cảm thấy nhận được niềm vui lớn nhất thế gian đi !

Cho dù vẫn không ra được bức tường của Cung môn, không đi được ra ngoài Cung môn ngắm non sông, nhưng đối với Tuyết công tử mà nói chắc chắn đã đủ rồi

Tuyết công tử cho tới nay luôn là tính cách hồn nhiên, dễ thỏa mãn như vậy

Nguyệt trưởng lão dường như nhìn ra Tuyết Trùng Tử bi thương, không nhịn được nhẹ tay vỗ vai đối phương, an ủi, "Người đã khuất, nén bi thương...."

Tuyết Trùng Tử không nói, chỉ lắc đầu

Y nhấc mắt nhìn chỗ Cung Viễn Chủy vừa rồi rời đi, chỗ đấy sớm đã không có một bóng người

Lệnh bài trong tay như nặng nghìn cân, khiến Tuyết Trùng Tử cầm lệnh bài cũng đột nhiên cảm thấy trong lòng áp lực nặng nề như đè nén nghìn cần

"Tuyết Trùng Tử. Chuyện ở núi trước đã coi như kết thúc rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị quay về núi sau đi." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử sửng sốt, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói, "Đúng vậy. Nên quay về rồi. Ta còn phải.... mang Tuyết công tử cùng về Tuyết cung."

"Ta đi cùng huynh." Nguyệt trưởng lão vỗ nhẹ vai Tuyết Trùng Tử vài cái, "Được rồi, việc cấp bách là chúng ta phải đi vào trong phòng trước, tìm Tuyết trưởng lão tính toán lâu dài."

Dứt lời, hắn kéo Tuyết Trùng Tử cùng vào phòng tìm Tuyết trưởng lão


Mà cùng lúc, Cung Thượng Giác và Cung Tử Vũ cách đó không xa không hẹn mà cùng nhìn về phía Tuyết Trùng Tử và Nguyệt công tử

"Cung Viễn Chủy cư nhiên đưa lệnh bài của mình cho Tuyết Trùng Tử...." Cung Tử Vũ rất hiếu kỳ với chuyện này

Cung Thượng Giác chỉ trầm mặc như có chút đăm chiêu

"Giữa bọn họ, có phải xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết không ?" Cung Tử Vũ lại hỏi

Cung Thượng Giác không trả lời, chỉ đưa bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa trên tay mình cho Cung Tử Vũ

"Huynh cư nhiên lấy lại được rồi ?!" Cung Tử Vũ rất kinh ngạc, vội vàng tiếp nhận từ trên tay Cung Thượng Giác

Nhìn Vô Lượng Lưu Hỏa không chút sứt mẻ, Cung Tử Vũ mới coi như hoàn toàn yên tâm

"Ừ." Cung Thượng Giác nhẹ nhàng nói, "Chỉ bất quá Thượng Quan Thiển chạy mất rồi."

Cung Tử Vũ hơi ngừng lại, chỉ cảm thấy tâm tình khác thường, rất hoang mang lại nhất thời không hiểu phải hỏi thế nào

Vân Vi Sam một bên đã nhìn thấu tâm tình không nỡ và tình ý đối với Thượng Quan Thiển trong mắt Cung Thượng Giác,

Thấy Cung Tử Vũ còn muốn tiếp tục hỏi, Vân Vi Sam vội vàng kéo cánh tay Cung Tử Vũ, khéo léo ngăn cản

"Vũ công tử, ta thấy, chúng ta vẫn bắt tay vào sắp xếp và chỉnh đốn các cung trước thì tốt hơn. Nghĩ Giác công tử tiếp theo cũng sẽ đặc biệt bận rộn, muốn hỏi cái gì, chờ lúc sắp xếp xong hẵng hỏi tiếp cũng không muộn."

Cung Tử Vũ hơi thở dài, theo bản năng nhìn Kim Phồn và Cung Tử Thương cách đấy không xa, lại nhìn Cung Hoán Vũ ngất xỉu trên mặt đất

"A...." Hắn thở mạnh một hơi, không thể không tán động đề xuất của Vân Vi Sam

Lúc này, Cung Thượng Giác trong lòng biết rõ Vân Vi Sam cố tình giải vây cho mình, chỉ hơi gật đầu với Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam, sau đó rất nhanh liền rời đi

Đợi Cung Thượng Giác đi xa, Cung Tử Vũ mới không nhịn được nhẹ giọng nói với Vân Vi Sam

"Cung Thượng Giác rõ ràng mạnh như vậy, nếu đã lấy được bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa, sao có thể không có cách bắt lại Thượng Quan Thiển ?"

Vân Vi Sam chỉ thở dài lắc đầu, nói, "Có những lời, vẫn là đừng nói toạc ra thì tốt hơn."

"Tuy nói như vậy, nhưng.... dù sao cũng phải cho mọi người Cung môn một công đạo. Thượng Quan Thiển khác với nàng, nàng ta tâm tư thâm trầm, khó bảo đảm sẽ không tác quái nữa !" Cung Tử Vũ nói

Vân Vi Sam lại có cách hiểu của mình, "Công tử, mỗi người đều có nỗi khổ của mình. Lần này Vô Phong bị trọng thương, tất cả đã qua rồi, chờ Cung môn công khai bí mật của Ruồi bán nguyệt, chắc sẽ có rất nhiều người bị Vô Phong uy hiếp cũng có thể lấy được quyền được lựa chọn, một lần nữa đạt được tự do.... bao gồm Thượng Quan Thiển. Nàng ấy bất quá cũng là một người đáng thương mà thôi."

"A Vân, nhưng ta không tin được nàng ta.... Thượng Quan Thiển cũng không đáng tin." Cung Tử Vũ nói

Vân Vi Sam nghe vậy, lại đột nhiên cười

"Nàng cười cái gì ?" Cung Tử Vũ nghi hoặc

Vân Vi Sam ngậm ý cười nhìn Cung Tử Vũ, "Cho dù chàng không tin Thượng Quan Thiển cũng vậy. Nhưng, chẳng lẽ công tử.... chàng cũng không tin Giác công tử sao ?"

"Ta, ta đương nhiên tin Cung Thượng Giác !" Cung Tử Vũ nói như đinh đóng cột

"Vậy là được rồi. Những chuyện khác, nhiều lời vô ích. Dù sao chuyện đã tới nước này, cần quấn quýt nhiều làm gì ?" Vân Vi Sam rất bùi ngùi, ôn nhu nói

"Công tử, ta thấy tình cảm của Giác công tử đối với Thượng Quan Thiển cũng không giống bình thường.... Một khi đã vậy, chàng càng không thể ép buộc. Nếu chàng ép Thượng Quan Thiển tới đường cùng, vậy Giác công tử sẽ làm thế nào ? Chàng chẳng lẽ muốn nhìn tình nghĩa huynh đệ rất vất vả gây dựng lại sụp đổ sao ?"

"....Ta hiểu ý của nàng." Cung Tử Vũ hơi thở dài, cúi đầu nhìn bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa trong tay

Cung Tử Thương và Kim Phồn không biết từ lúc nào cũng đi tới bên cạnh bọn họ

"Tử Vũ, chuyện của Thượng Quan Thiển coi như xong đi. Cũng đừng phái người đuổi theo nữa." Cung Tử Thương nói

"Được, ta biết rồi." Cung Tử Vũ lại liếc Vân Vi Sam bên cạnh một cái, "Ở trong chuyện này, nàng và tỷ của ta ăn ý đứng cùng một bên."

Vân Vi Sam nghe xong, không nhịn được trao đổi ánh mắt với Cung Tử Thương

Kim Phồn lại nhìn chằm chằm bản vẽ Vô Lượng Lưu Hỏa trên tay Cung Tử Vũ, không tiếng động thổn thức

Kiếp nạn này của Cung môn quá nặng rồi, cũng thực sự nguyên khí đại thương

Cung Tử Thương không khỏi lắc đầu thở dài, "Lần này đại chiến, Cung môn chúng ta có thể nói là tổn thất nặng nề. Chỉ hy vọng, ngày tháng tiếp theo có thể khiến mọi người nhanh chóng quay về bình an. Còn những người chiến đấu hy sinh.... Hoa trưởng lão, tiểu Hắc, Tuyết công tử, còn có rất nhiều người khác.... Chúng ta đều phải nhanh chóng sắp xếp cho bọn họ mới được. Dù sao bọn họ đều là vì Cung môn mới hy sinh."

Nói tới đây, nàng lại không nhịn được nghẹn ngào, như vô tình nhào vào trong lòng Kim Phồn tìm an ủi

Kim Phồn trong lòng thương tiếc, trải qua sinh ly tử biệt, cũng không duy trì khoảng cách với Cung Tử Thương nữa, trái lại chủ động nhỏ nhẹ an ủi người trong lòng

Vân Vi Sam hơi thở dài, "Lần này thực sự nhờ vào Xuất Vân Trùng Liên của Chủy công tử. Nếu không có Xuất Vân Trùng Liền, chỉ sợ.... bất luận là Kim Phồn, hay là Giác công tử, thậm chí là chàng.... cũng không thoát khỏi kiếp số."

Cung Tử Vũ nghĩ lại mà sợ, gật đầu

"Thực sự là như vậy. Có lẽ, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải bảo Cung Viễn Chủy trồng thêm Xuất Vân Trùng Liên, phòng ngừa vạn nhất."

"Hừ !" Cung Tử Thương đột nhiên không nhịn được giãy khỏi trong lòng Kim Phồn, mở miệng mắng Cung Tử Vũ hai câu

"Cung Tử Vũ, đệ cho rằng Xuất Vân Trùng Liên dễ trồng như vậy sao ? Có bản lĩnh thì đệ tự trồng thử xem !"

"Ai cần tỷ quản !" Cung Tử Vũ không nhịn được ấu trĩ cãi lại

Cứ như vậy, hai tỷ đệ mỗi người một câu bắt đầu đấu võ mồm ấu trĩ, cũng đột nhiên khiến bầu không khí thê lương thêm vài phần sức sống. Vân Vi Sam và Kim Phồn nhìn nhau, sau đó hai người không hẹn mà cùng bật cười

Bọn họ sống sót sau kiếp nạn, cuộc sống tiếp theo cũng có thể quay về yên bình


"Chấp Nhẫn đại nhân."

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi, mọi người theo tiếng nhìn lại

Thấy Tuyết trưởng lão được Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão nâng, đi ra từ trong phòng

"Tuyết trưởng lão !" Cung Tử Vũ mang theo những người khác nhanh chóng bước qua

Tuyết trưởng lão nhìn Cung Hoán Vũ còn bất tỉnh trên mặt đất, dặn dò Cung Tử Vũ vài câu, muốn xử trí nhanh chóng

Cung Tử Vũ nhận mệnh, gật đầu tiếp nhận từng việc Tuyết trưởng lão dặn dò

Lúc mọi người dặn dò, đang định tách ra thực hiện giúp đỡ và chỉnh đốn núi trước và núi sau của Cung môn, Tuyết Trùng Tử lại đột nhiên gọi lại Cung Tử Vũ, đưa lệnh bài của Chủy cung ra

"Tuyết Trùng Tử, đây là Cung Viễn Chủy tự tay đưa cho huynh, huynh cầm là được."

Cung Tử Vũ tuy không hiểu Cung Viễn Chủy rốt cuộc có giao tình đặc biệt gì với Tuyết Trùng Tử, nhưng cũng hiểu đây là tâm ý của Cung Viễn Chủy, cảm thấy Tuyết Trùng Tử nhận là hợp tình hợp lý

"Vạn lần không được." Tuyết trưởng lão nói

Lão đầu sắc mặt nghiêm túc, biểu tình tuyệt đối không cho phép Tuyết Trùng Tử nhận lệnh bài của Chủy cung

"Tuy không hiểu Viễn Chủy có ý gì, nhưng đây tuyệt đối là chuyện phá hỏng quy củ. Tuyết Trùng Tử sau khi quay về núi sau, nếu không có chuyện khẩn cấp, cũng tuyệt đối tuân thủ bổn phận, sẽ không tự tiện tới núi trước."

Tuyết Trùng Tử toàn bộ đều cúi đầu, chỉ là kiên trì giơ hai tay đưa lệnh bài cho Cung Tử Vũ

Cung Tử Vũ vốn định nói cái gì nữa, lại bị giọng nói nghiêm túc của Tuyết trưởng lão dọa sợ

"Chấp Nhẫn đại nhân, bên nặng bên nhẹ." Gương mặt Tuyết trưởng lão nặng nề, nói từng tiếng hữu lực

"Quy củ này là vạn lần không thể phá vỡ nữa. Có lẽ ngài chắc vẫn còn nhớ, lời ba trưởng lão chúng ta trước đây nói với ngài lúc ngài vừa danh chính ngôn thuận hoàn thành thử thách Tam Vực, trở thành Chấp Nhẫn chân chính."

Nhớ tới tình cảnh lúc đấy, Cung Tử Vũ hơi ngừng lại, trong lòng đều lạnh đi một nửa

Hắn dường như bất tri bất giác tỉnh táo lại, nhất thời ngộ ra ý tứ của Tuyết trưởng lão

Giữ vững đối kháng với người dị hóa ở núi sau, đây mới là đại bí mật chân chính thuộc về riêng núi trước và núi sau của Cung môn

Tiếng chầm chậm của Tuyết Trùng Tử vang lên, "Chấp Nhẫn đại nhân, mong ngài có thể giúp ta trả lại lệnh bài này cho Cung Viễn Chủy."

Cung Tử Vũ thở dài một tiếng, cũng không từ chối nữa

Hắn rốt cuộc giơ tay lấy lệnh bài trên tay Tuyết Trùng Tử

"Làm phiền rồi." Tuyết Trùng Tử gật đầu bày tỏ cảm ơn

Cung Tử Vũ khẽ gật đầu, lại thận trọng giao hẹn với Tuyết trưởng lão, "Xin Tuyết trưởng lão yên tâm. Lời của ba trưởng lão trước đây nói với ta, ta đều khắc ghi vào trong lòng. Cả đời này cũng không dám quên."

Tuyết Trùng Tử giao lệnh bài, cũng không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy trống rỗng trong lòng

Y vốn cho rằng trả lại lệnh bài xong, mình chắc là phải thoải mái mới đúng

Nhưng bây giờ, y tuyệt đối không cảm thấy thoải mái, trái lại chỉ cảm thấy càng chua xót khó chịu

Nguyệt trưởng lão thu biểu tình khác thường của Tuyết Trùng Tử ở trong mắt, ngầm suy đoán

Tuyết trưởng lão lại nói, "Được rồi. Vậy chúng ta cũng nhanh chóng làm việc của mình đi ! Bất luận là núi trước hay là núi sau của Cung môn, đều cần nhanh chóng chỉnh đốn, nhanh chóng khôi phục yên bình."

"Vâng !" Mọi người đồng thanh đáp

Mà lúc này, nhìn Cung Tử Vũ thu lại lệnh bài kia vào trong tay áo, Tuyết Trùng Tử đột nhiên muốn nói lại thôi

"Tuyết Trùng Tử, huynh sao vậy ? Còn có cái gì muốn nói sao ?" Cung Tử Vũ tinh mắt hỏi

Tuyết Trùng Tử ở trong ánh mắt chăm chú của mọi người, đột nhiên cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng

Y vội phất tay áo, trái lại giục mọi người chuyên tâm chỉnh đốn công việc

---------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro