Chương 54.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Thượng Giác lại có tình hỏi, "Tuyết Trùng Tử là gì của đệ ? Đệ tại sao phải nghe y ?"

"Đúng vậy ! Tuyết Trùng Tử là ai ? Dựa vào cái gì mình phải ngoan ngoãn nghe lời của y ?" Cung Viễn Chủy thầm nghĩ, trong lòng cậu dần dần xuất hiện nghi hoặc tương tự

Nghĩ như vậy thực sự có chút bất tri bất giác cảm thấy đặc biệt kỳ lạ

Thực sự kỳ quái !

Bình thường ngoại trừ Cung Thượng Giác, còn có Kim Phục nghe theo chỉ thị của Cung Thượng Giác, nhiều năm chăm sóc Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy dường như chưa từng nghiêm túc nghe lời của ai, càng không nói tới sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của người khác mà làm

Nhưng, Tuyết Trùng Tử dễ dàng không cần tốn quá nhiều sức liền làm được nhiệm vụ thoạt nhìn không có khả năng này

Cung Viễn Chủy trời sinh thần bí kiêu ngạo, một thân ngông nghênh đương nhiên sẽ không tùy tiện khuất phục bất cứ ai

Nhưng cả đời này, cư nhiên còn có thể có người ngoại trừ Cung Thượng Giác, có thể khiến cậu cam tâm tình nguyện nghe theo, tán thành từ đáy lòng

Tuyết Trùng Tử

Rốt cuộc.... Rốt cuộc là ai ?

"Hừ ! Kỳ quái, mình vừa rồi ở y quán vì sao lại nghe lời Tuyết Trùng Tử như vậy ?"

Cung Viễn Chủy lơ đãng lại nhớ tới chuyện xảy ra ở y quán trước đấy, trên mặt cư nhiên hiện lên chút đỏ ứng không bình thường

Cảm giác đối với Tuyết Trùng Tử dường như có cái gì đấy khác biệt, nhưng Cung Viễn Chủy không nói được thành lời

"Viễn Chủy." Là Cung Thượng Giác nhẹ giọng gọi

Cung Viễn Chủy nghĩ tới xuất thần, lúc lộ ra trống rỗng, lúc lại cười ngốc kỳ quái

Cung Thượng Giác một bên nhíu mày nhìn, không nhịn được thấp giọng thử gọi vài tiếng, cư nhiên khó có khi không được Cung Viễn Chủy quan tâm

"Viễn Chủy ? Viễn Chủy...."

"Viễn Chủy."

Cung Thượng Giác gọi vài tiếng, không nhận được Cung Viễn Chủy đáp lại

Y có chút hoang mang, lại khó có khi không kiên nhẫn, không nhịn được nâng cao giọng, giọng điệu kia cũng giống như bị cọ sạch kiên nhẫn tới cực hạn

Cuối cùng, chung quy không nhịn được nữa, tính khí Cung Thượng Giác nổi lên, tức giận gọi một tiếng

"Cung Viễn Chủy !" Ngay cả gọi đích danh cư nhiên cũng không nhận được chút phản ứng

Cung Thượng Giác lúc này hoàn toàn mơ hồ

Y không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, thực sự bắt đầu hiếu kỳ rốt cuộc Cung Viễn Chủy nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy, quả thực tới mức độ quá khoa trương

Cũng không biết thế nào, như ma xui quỷ khiến, Cung Thượng Giác như vô tình nhẹ nhàng nói ra ba chữ "Tuyết Trùng Tử"

Cái gì ?

Tuyết Trùng Tử !?

"A ?!" Nghe cái tên đang mong nhớ trong đầu, Cung Viễn Chủy nhất thời bừng tỉnh, vội vàng hỏi thành tiếng, "Tuyết Trùng Tử tới sao ?! Người đâu ?"

Cung Viễn Chủy nhìn đông nhìn tây, cuối cùng mới ý thức được là Cung Thượng Giác cố tình

"Ta gọi đệ nhiều tiếng như vậy, đệ cũng không đáp lại, nhưng chỉ nhỏ giọng nói "Tuyết Trùng Tử", đệ lập tức phản ứng." Cung Thượng Giác không biết thế nào, trong lòng rất không có tư vị

Cung Viễn Chủy rất thất thố, nhưng vẫn buồn bực hỏi lại, "Ca ca vừa rồi gọi ta sao ?"

Một câu vô cùng đơn giản, lực sát thương không lớn, tính vũ nhục rất mạnh

Cung Thượng Giác cảm giác mình chịu ủy khuất, cuối cùng đen mặt hoàn toàn không muốn nói chuyện với Cung Viễn Chủy

Lúc này Cung Viễn Chủy lại chột dạ cúi đầu, cũng không dám tùy tiện mở miệng nói, chỉ sợ càng chọc giận Cung Thượng Giác

Qua một lúc lâu, Cung Thượng Giác mới rốt cuộc phá vỡ trầm mặc

"Cung Viễn Chủy, ta muốn đệ nghiêm túc trả lời ta."

"Ừm.... Ca, huynh muốn hỏi ta cái gì ?" Cung Viễn Chủy có chút quẫn bách, giả bộ bình tĩnh

Cung Thượng Giác lại hơi ngừng lại, sau đấy mới nói tiếp, "Đệ rốt cuộc coi Tuyết Trùng Tử là gì ?"

"Ta ? Ta coi Tuyết Trùng Tử là gì ?" Cung Viễn Chủy có chút hoang mang lặp lại câu hỏi của Cung Thượng Giác, nhưng cuối cùng mơ hồ trả lời, "Giống như bình thường. Tuyết Trùng Tử không phải là người của Cung môn sao.... Ta cũng coi y là chiến hữu, bằng hữu."

Nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, Cung Viễn Chủy lại nói tiếp, "Trước đây ca ca không phải từng nói núi trước và núi sau của Cung môn vốn là một nhà sao. Vậy đương nhiên, ta cũng coi Tuyết Trùng Tử là người nhà."

"Thực sự chỉ là người nhà ?" Cung Thượng Giác dường như buột miệng nói ra

Cung Viễn Chủy đột nhiên cảm thấy câu hỏi của Cung Thượng Giác càng ngày càng kỳ quái

"Đương nhiên là người nhà ! Không thì còn có thể là gì ?"

Cung Thượng Giác muốn nói lại thôi, nhưng chung quy lại bình tĩnh xuống, trên mặt tuy căng thẳng, nhưng cuối cùng thở ra một hơi nhẹ nhàng

Y nhìn Cung Viễn Chủy hoang mang nghi hoặc, nhẹ giọng nhắc nhở, "Đúng vậy, tiếp tục coi y là bằng hữu và người nhà đi ! Như vậy cũng tốt."

"Vốn đã là bằng hữu và người nhà. Mọi người dù sao cũng là người trong Cung môn." Cung Viễn Chủy chớp mắt, cố gắng nhớ lại câu hỏi kỳ quái của Cung Thượng Giác

Rốt cuộc không thích hợp chỗ nào ? Cậu cũng không nói được

Nhưng cảm giác câu hỏi của Cung Thượng Giác có chút kỳ quái, giống như có bẫy rập ẩn giấu gì đấy, cảm giác mình bất tri bất giác trúng bẫy

Cung Viễn Chủy tuy không thể hiểu rõ ngoắt nghéo trong này, nhưng trực giác nói với cậu, Cung Thượng Giác vừa rồi hỏi liên tiếp đều có vấn đề cậu vẫn chưa thể hiểu rõ

"Cảm giác trong lời của ca ca có chuyện." Cung Viễn Chủy bất đắc dĩ nghĩ, "Hơn nữa, thái độ của ca ca đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới Tuyết Trùng Tử."

Cung Viễn Chủy mím môi, khó có khi ủy khuất thấp giọng nói, "Ca, ta chỉ là vừa nghĩ chuyện mới xuất thần, không chú ý tới huynh gọi ta mà thôi. Huynh đừng tức giận với ta, được không ? Dù sao, là ta không tốt, chuyện này cũng không liên quan tới Tuyết Trùng Tử !"

"Thực sự không liên quan sao ?" Cung Thượng Giác nghi hoặc

Cung Viễn Chủy bất đắc dĩ lần nữa thở dài, sau đó mới nói, "Đương nhiên, chắc chắn không có liên quan."

Nhưng không nghĩ, Cung Viễn Chủy mới nói xong, Cung Thượng Giác lại hỏi một câu trí mạng

"Vậy vừa rồi lúc ta gọi đệ, đệ rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy ? Cư nhiên nghĩ tới xuất thần như vậy ?" Cung Thượng Giác hỏi

Cung Viễn Chủy đột nhiên nín thở

"Trời ơi, không thể trả lời ca ca rằng mình kỳ thực vừa nghĩ tới Tuyết Trùng Tử chứ ?"

Cho dù Cung Viễn Chủy không trả lời, nhưng Cung Thượng Giác đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu

Cung Thượng Giác lộ ra một chút ý cười khó dò, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cung Viễn Chủy có tật giật mình kia, nói, "Thân thể đệ không tốt, gần đây ở trong phòng này nghỉ ngơi cho tốt. Không cần lo lắng chuyện của y quán và Chủy cung, ta và Chấp Nhẫn sẽ phái người tạm thời quản lý."

Cung Viễn Chủy đột nhiên tim đập hẫng một nhịp. Cậu mở to mắt nhìn Cung Thượng Giác, lộ ra biểu tình khó có thể tin được, "Ca ---- !"

"Quyết định như vậy đi. Ngoại trừ Kim Phục quay về Cung môn, không thì, đệ đừng hòng bước ra khỏi Giác cung nửa bước." Cung Thượng Giác nói xong, tiêu sái xoay người rời đi, căn bản không cho Cung Viễn Chủy quyền phản bác nào

Cung Viễn Chủy lại hoàn toàn sững người tại chỗ không động đậy, căn bản không kịp hoàn hồn

Kim Phục từ trước tới nay có địa vị và đặc quyền tương đối cao ở Giác cung và Chủy cung, hắn là thị vệ bên cạnh Cung Thượng Giác, nhưng kỳ thực nhiều năm nay cũng là thị vệ Cung Thượng Giác đặc biệt phái tới giám sát Cung Viễn Chủy

Bất luận người của Giác cung hay là Chủy cung, mọi người đều ngầm thừa nhận thân phận cao hơn mình một bậc của Kim Phục, ngay cả cung chủ khác hay trưởng lão đều biết ở trong lòng, cũng coi nhất cử nhất động của Kim Phục đại diện cho Cung Thượng Giác

Mà Cung Thượng Giác hạ lệnh vừa rồi, là vì y biết Kim Phục tận trung tuyệt đối có thể giám sát và chăm sóc Cung Viễn Chủy

Dù sao có Kim Phục bảo vệ Cung Viễn Chủy, cũng có Kim Phục báo cáo với mình tất cả mọi chuyện của Cung Viễn Chủy và Cung môn, Cung Thượng Giác đương nhiên cũng không cần quá phiền lòng về Cung Viễn Chủy và Cung môn

Quyết định như vậy, trong lòng Cung Thượng Giác yên tâm lại

Nhưng đáng tiếc Cung Viễn Chủy lại hoàn toàn ở trong trạng thái đối lập

"Xong rồi.... Có Kim Phục đi theo, mình không phải giống như bị buộc tay buộc chân, chuyện gì cũng không làm được sao ? Thực sự phiền muốn chết.... Ca.... Huynh đổi người khác giám sát ta không được sao ? Không phải còn có ám vệ của huynh xung quanh đây sao ?!"

Cung Viễn Chủy mặt mày ủ rũ vừa cằn nhằn vừa mở cửa phòng, kết quả nhìn thấy Cung Thượng Giác còn chưa đi xa đang hạ lệnh với mấy thị vệ

Không chờ Cung Viễn Chủy ra ngoài cửa phòng lên tiếng, đám thị vệ cũng đã dùng khinh công đi tới trước mặt Cung Viễn Chủy, chặn lại đường đi của Cung Viễn Chủy

"Chủy công tử, ngài muốn đi đâu ? Giác công tử dặn dò, nếu ngài ra khỏi cửa phòng, chúng ta đều phải đi theo toàn bộ hành trình. Đương nhiên, phạm vi ngài có thể hoạt động, cũng giới hạn trong Giác cung." Một thị vệ hắc y cầm đao nói

Cung Viễn Chủy trừng đối phương một cái, sau đó cao giọng hô với Cung Thượng Giác làm thinh quay đầu rời đi, "Ca ---- ! Huynh thực sự muốn đối với ta như vậy sao ? Ca ca ---- !!!"

Cung Thượng Giác ngay cả đáp lại cũng không muốn

Cung Viễn Chủy thực sự cảm thấy ủy khuất, cậu vừa tức vừa gấp, bất đắc dĩ gọi trời, trời không đáp, gọi đất, đất không thưa, trong lòng khổ sở không chịu được

"Chủy công tử." Thị vệ dường như nhận ra Cung Viễn Chủy khổ sở lại tức giận, không nhịn được nhẹ giọng nói, "Ngài đừng tức giận. Công tử cũng là lo lắng cho sức khỏe của ngài, đều là vì tốt cho ngài."

"Hừ."

Cung Viễn Chủy có lẽ thực sự tức giận rồi, nhưng cũng có thể là bị thị vệ miệng nhanh hơn não này làm cho khó chịu, dù sao đột nhiên không biết thế nào, Cung Viễn Chủy cảm thấy lồng ngực đau đớn khó nhịn

Cậu kêu lên một tiếng đau đớn, không nhịn được giơ tay che ngực

Thị vệ cảm thấy không thích hợp, đang muốn gọi người

Cung Viễn Chủy quát bọn họ dừng lại, hung dữ cảnh cáo không cho lộ ra, không thì chắc chắn cắt lưỡi bọn họ

Thị vệ đột nhiên nghẹn lời

Nhưng may mà Cung Viễn Chủy hít sâu mấy hơi, cảm giác đau đớn ở tâm mạch vừa rồi lại biến mất

Cung Viễn Chủy mím môi trầm mặc, cũng lười quan tâm tới thị vệ, trực tiếp xoay người về phòng đóng sầm cửa

Đám thị vệ nhìn nhau, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì nữa

Cung Viễn Chủy bên trong dựa lưng vào cửa phòng, sắc mặt trắng bệch khó hiểu, chắc chắn cảm giác đau đớn đột nhiên vừa rồi cũng không phải là ảo giác

Cậu sợ hãi sờ tâm mạch mình, thầm nghĩ, "Đáng chết, vết thương này xem ra thực sự phải dưỡng cho tốt, vạn nghìn lần đừng có bệnh căn gì phiền hà tới ca ca...."

----------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro