Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quan hệ của Cung Viễn Chủy và Cung Thượng Giác hòa hoãn, tâm tình của cậu coi như trở nên thoải mái không ít

Cậu ban ngày dường như đều nghỉ ngơi ở y quán, bây giờ màn đêm buông xuống, trái lại cũng không cảm thấy buồn ngủ

Cậu tỉnh lại từ lúc chạng vạng, Cung Thượng Giác cũng đã không ở y quán

Lúc này Cung Viễn Chủy vừa cùng Kim Phục dùng xong bữa tối, bây giờ cả người nhàn rỗi, dựa vào bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết trong đêm

Tốc độ tuyết rơi xuống chậm hơn rất nhiều so với ban ngày, nhiệt độ lại càng thêm giá rét

Cung Viễn Chủy vốn thể chất bẩm sinh coi như khỏe mạnh, sau khi tập võ của nội lực hộ thân, càng không sợ lạnh. Bất quá, hôm nay cũng không biết có phải vì thương thế còn chưa khỏi hoàn toàn mà người yếu hay không, trời đêm lúc này cư nhiên khiến cậu cảm thấy lành lạnh thấu xương, nhất là lúc có gió thổi, cả người cậu đều run lên khó có thể kiếm chế

"Công tử, không thì.... đóng cửa sổ lại đi !" Kim Phồn đã không chỉ một lần đề xuất như vậy

Nhưng, Cung Viễn Chủy vẫn nói cái gì cũng không chịu

"Ta muốn trải nghiệm một chút cảm giác rét lạnh trong băng thiên tuyết địa như vậy."

Cung Viễn Chủy không sợ lạnh bằng Cung Tử Vũ, nhưng cậu không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc sợ lạnh là tư vị như nào

Cậu như tự ngược bản thân, muốn trải nghiệm một lần, nếu.... như vậy có thể khiến cậu hơi cảm nhận được cảm giác bây giờ Tuyết Trùng Tử cũng có thể trải qua

Cung Viễn Chủy nhìn cảnh đêm như vậy, không hiểu vì sao suy nghĩ lại quay xung quanh Tuyết Trùng Tử

Cậu nhớ, sớm trước đây lúc Tuyết Trùng Tử tới núi trước cũng sợ lạnh như vậy

Từ sau khi phế đi công pháp, chứng sợ lạnh của Tuyết Trùng Tử càng nghiêm trọng

Lúc đó trước khi đổi mùa, Tuyết Trùng Tử ngay cả ban ngày cùng cậu đi trên đường cũng sẽ cảm thấy lạnh, cả người luôn phải khoác y phục chống lạnh rất dày trên người mới được

Càng không nói tới lúc hàn độc phát tác, cả người Tuyết Trùng Tử bị lạnh tới gương mặt trắng bệnh, cả người cứng ngắc, ngay cả màu lông mi và tóc cũng nhạt đi một chút, giống như phủ một lớp xám trắng

"Kim Phục, ca ta rốt cuộc đang làm gì vậy ? Huynh ấy có nói với ngươi không ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Vừa rồi lúc tỉnh lại không thấy Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy hỏi, Kim Phục nói Cung Thượng Giác có việc phải đi Vũ cung xử lý một lúc

Nhưng một lúc này này đã qua mấy canh giờ, Cung Thượng Giác vẫn chưa quay về

Từ lúc trời còn sáng chờ tới khi màn đêm buông xuống, Cung Viễn Chủy cũng sắp mất kiên nhẫn

"Chủy công tử, có lẽ là có chuyện trì hoãn. Không thì ngài đừng chờ nữa. Ta đưa ngài về Giác cung nghỉ ngơi trước đi !" Kim Phục đề nghị

Cung Viễn Chủy cũng không quá bằng lòng, lắc đầu, "Trước khi ta ngủ, ca ca rõ ràng nói với ta rằng huynh ấy sẽ ở cùng ta, đâu cũng không đi...."

Cung Viễn Chủy lầm bầm nói, giọng của cậu rất nhẹ, trong đầu không ngừng quay về ấn tượng cuối cùng trước khi ngủ

Lúc đó cậu luôn giục Cung Thượng Giác không cần quan tâm cậu, không cần vì cậu mà chậm trễ chính sự

Nhưng, Cung Thượng Giác chỉ trấn an cậu, bảo đảm nói luôn ở cùng cậu

Tuy biết rõ đây chỉ là lời nói dối thiện chí để trấn an cậu, nhưng Cung Viễn Chủy lúc đấy tâm tình không tốt, người yếu ớt, trái lại khẩu thị tâm phi khắc ghi lời Cung Thượng Giác vào trong lòng

Cho nên, sau khi tỉnh lại không thấy Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy không muốn rời khỏi y quán

Cho dù cứ ngẩn người không làm gì như vậy, Cung Viễn Chủy cũng kiên trì muốn tiếp tục ở đây chờ Cung Thượng Giác quay về

Kim Phục không có cách với Cung Viễn Chủy, cuối cùng chỉ có thể lấy cớ tạm thời rời khỏi phòng, sau đó tới dưới tầng tùy tiện tóm lấy một thị vệ, dặn dò nhanh chóng đi tìm Cung Thượng Giác, truyền lời cho y tình hình bây giờ của Cung Viễn Chủy

Sau đấy, Kim Phục mới như không có chuyện gì xảy ra, một lần nữa quay về trong phòng, tiếp tục trông chừng Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy cũng lười tốn tâm tư suy nghĩ chuyện khác, chỉ nhàm chán tiếp tục ngồi nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ

Nói thật, Kim Phục thực sự rất lo Cung Viễn Chủy bị nhiễm phong hàn, cảm lạnh

Dù sao thân thể bây giờ của Cung Viễn Chủy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chung quy suy yếu hơn bình thường không ít

Nghĩ như vậy, Kim Phục lo lắng chủ động cầm một áo khoác dày chống lạnh phủ thêm cho Cung Viễn Chủy

May mà Cung Viễn Chủy cũng không từ chối, chỉ bị động tiếp nhận ý tốt của Kim Phục

"Kim Phục." Cung Viễn Chủy khẽ gọi một tiếng, hỏi, "Nguyệt trưởng lão không phải sáng nay đi cứ điểm ở Cựu Trần sơn cốc kiếm tra dược liệu sao. Sao canh giờ này rồi vẫn chưa có tin tức gì truyền tới ? Liệu có phải.... xảy ra biến cố gì rồi không ?"

Kim Phục do dự một lúc, ánh mắt có chút lóe sáng. Thực tế, hắn quả thực nghe được một chút phong phanh, cũng biết một số tin tức, nhưng Cung Thượng Giác hạ lệnh giữ kín bí mật, không muốn Cung Viễn Chủy lo lắng những phiền toái này

Cũng vì vậy, Kim Phục đương nhiên nói gì nghe nấy, không dám làm trái mệnh lệnh của Cung Thượng Giác

Cung Viễn Chủy chờ hồi lâu, Kim Phục cũng chưa trả lời, không khỏi cảm thấy có chút rầu rĩ không vui

Cung Viễn Chủy quay đầu nhìn về phía Kim Phục đứng thẳng kia, nhẹ giọng hỏi lại, "Không nói gì là có ý gì ? Ngươi không biết ? Hay là không thể nói ?"

Cung Viễn Chủy hỏi thẳng, Kim Phục không khỏi có chút khó xử, cuối cùng Kim Phục chỉ có thể nói vài câu giải thích với Cung Viễn Chủy

Trong chớp mắt kia, trong lòng Cung Viễn Chủy hiểu rõ, sắc mặt trở nên có chút nghiêm trọng

"Xem ra thực sự xảy ra chuyện rồi." Cung Viễn Chủy đoán được Kim Phục khó có thể nói ra, cũng không tiếp tục làm khó đối phương nữa

Chỉ ôn nhu hỏi, "Ngươi chắc chắn ca ca vẫn chưa quay về Giác cung không ?"

"Ừ." Kim Phục đáp một tiếng

Vừa rồi hắn cũng thông báo với thị vệ Giác cung, nếu nhìn thấy Cung Thượng Giác quay về Giác cung, nhất định phải tới thông báo

Bất quá chờ lâu như vậy cũng chưa có người tới thông báo, đoán chừng Cung Thượng Giác vẫn chưa quay về Giác cung mới đúng

Cung Viễn Chủy thầm suy xét một chút, hơi kéo chặt áo choàng trên người lại, sau đó mới nói với Kim Phục, "Đi thôi ! Cùng ta đi Vũ cung thăm dò tin tức."

Kim Phục nghe xong có chút kinh ngạc, vội vàng mở miệng khuyên nhủ, "Chủy công tử, thân thể ngài không khỏe, không bằng vẫn là quay về Giác cung nghỉ ngơi trước đi ! Đừng để Giác công tử lo lắng cho ngài nữa, được không ?"

Thấy Kim Phục nói ra tên Cung Thượng Giác, tâm tình Cung Viễn Chủy khó hiểu hạ xuống

Kim Phục rất hiểu làm thế nào để kiềm chế Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy cũng quả thực không có cách với điểm này, thực sự không muốn thất hứa với Cung Thượng Giác

Đúng vậy, cậu vẫn luôn là một đệ đệ tri kỷ

Mãi mãi ủng hộ Cung Thượng Giác vô điều kiện, làm đệ đệ Cung Thượng Giác tin tưởng nhất cũng yên tâm nhất

Như vậy mới là vị trí chính xác nhất của Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy thở dài bất đắc dĩ, rốt cuộc thỏa hiệp nói, "Vậy không đi Vũ cung nữa."

"Ừ."

"Cùng ta quay về Giác cung đi ! Ta mệt rồi." Cung Viễn Chủy nói

Kim Phục hơi gật đầu, sau đó cứ như vậy cùng Cung Viễn Chủy rời khỏi y quán, trái lại đổi đích đến thành Giác cung


Núi sau, Tuyết cung

Nguyệt trưởng lão hôm nay thực sự cực kỳ mệt mỏi

Vốn nghĩ rất vất vả quay về núi sau, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút, lại không nghĩ tới dự cảm của y quả thực linh nghiệm

"Tuyết Lượng ! Công tử nhà ngươi đều thành bộ dáng như vậy rồi, sao ngươi không đi núi trước thông báo ?!" Nguyệt trưởng lão thực sự tâm lực lao lực quá độ, hắn tính tình luôn tốt bị chọc tức cũng quá sức chịu đựng rồi

Lúc này Tuyết Trùng Tử đâu chỉ là yếu ớt, căn bản đã hoàn toàn thể lực không chống đỡ nổi mà bất tỉnh

Nhìn Tuyết Trùng Tử bất tỉnh nhân sự không có tri giác, Nguyệt trưởng lão ngay cả thời gian tức giận đỡ trán cũng không có, lúc này đã bắt đầu thực hiện chữa trị khẩn cấp

Tuyết Lượng gấp tới không biết làm thế nào, ấp úng không trả lời được

Nguyệt trưởng lão thấy vậy, chỉ cảm thấy phiền toái tức giận vô cớ

"Đừng thất thần nữa ! Mau qua đây giúp ta !" Nguyệt trưởng lão tức giận ra lệnh cho Tuyết Lượng

Cứ như vậy, hai bóng dáng bận tới bận lui trong Tuyết cung gần một canh giờ, mới rốt cuộc khiến Tuyết Trùng Tử hơi thở bất ổn có thể hơi đỡ hơn một chút

Nguyệt trưởng lão lúc này đã sắp mệt tới không nhìn ra hình người, trực tiếp ngã ngồi vào tường đá bên giường nghỉ ngơi

Tuyết Lượng cũng không tốt hơn chỗ nào, áy náy tự trách thêm hoảng sự vì tình huống của Tuyết Trùng Tử, sắc mặt Tuyết Lượng trắng bệnh, mắt lại đỏ bừng, ngay cả tâm tư nghỉ ngơi cũng không có, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn cách tự ngược bản thân, trực tiếp quỳ trước giường Tuyết Trùng Tử làm chuộc tội

Cũng không biết qua bao lâu, mãi tới khi Nguyệt trưởng lão rốt cuộc hơi hồi thần lại, nhấc mắt nhìn Tuyết Lượng sớm đã khóc không thành tiếng, không nhịn được mở miệng nói, "Ngươi khóc cái gì ? Muốn khóc cũng là ta khóc trước. Huống hồ, công tử nhà ngươi bây giờ còn sống ! Ngươi bây giờ khóc cũng quá sớm rồi...."

Tuyết Lượng cũng không có tâm tình để ý tới lời trêu chọc của Nguyệt trưởng lão, lúc này khổ sở run rẩy nói, "Nguyệt trưởng lão, công tử nhà ta không sao chứ ?"

Nguyệt trưởng lão nghe xong chỉ cảm thấy đau đầu không thôi, không nhịn được lấy tay xoa mi tâm của mình

Tuyết Lượng nghẹn ngào lại nói tiếp, "Ta vốn muốn đi núi trước tìm ngài thông báo.... Bất quá, công tử nhà ta bảo ta không được đi. Ngài ấy biết ngài đang bận, bảo ta không được đi quấy rầy...."

Nguyệt trưởng lão lúc này càng hết cách, chỉ có thể cảm thán trong lúc tâm tình hỗn loạn, "Ngươi nha. Sớm muộn gì chắc chắn sẽ bị công tử nhà ngươi dạy hư."

Tuyết Lượng nghe xong càng cảm thấy ủy khuất, đáng thương khó hiểu

Nguyệt trưởng lão lại lắc đầu thở dài, nói, "May mà công tử nhà ngươi còn giữ được một hơi chờ ta quay lại. Nếu tình huống nguy cấp hơn một chút, ta sợ cũng hết cách. Tuyết Lượng, chính ngươi phải biết bên nặng bên nhẹ. Đừng luôn nghe lời của công tử nhà ngươi."

Nguyệt trưởng lão nói xong, mới đỡ tường đá lảo đảo đứng dậy

"Nguyệt trưởng lão, ngài có ổn không ?" Tuyết Lượng thấy vậy có chút lo lắng, vội đứng dậy đi qua, muốn giơ tay đỡ đối phương, lại bị Nguyệt trưởng lão từ chối

"Yên tâm đi ! Ta không sao."

Tuy Nguyệt trưởng lão nói nhẹ nhàng, nhưng Tuyết Lượng trong lòng cũng hiểu rõ

Vừa rồi lúc Nguyệt trưởng lão quay về Tuyết cung, trên mặt rõ ràng đã lộ ra mệt mỏi

Sau khi chữa trị cho Tuyết Trùng Tử, còn hao tổn lượng lớn nội lực cho Tuyết Trùng Tử, bây giờ tình huống của Nguyệt trưởng lão đương nhiên không tính là tốt

Trong lòng Tuyết Lượng lo lắng, nhưng cũng không có cách

Lúc này, lại nghe thấy Nguyệt trưởng lão chậm rãi nói, "Tuyết Trùng Tử bây giờ thành như vậy, trong lòng ngươi chắc chắn cũng không dễ chịu. Nhưng so với khóc lóc sướt mướt, không bằng dùng hành động thực tế giúp y. Tuyết Lượng, ngươi vẫn nhớ chứ ! Ta trước đây từng nói với ngươi, tình huống của Tuyết Trùng Tử vào đông sẽ càng ngày càng nghiêm trọng. Bây giờ, bất quá chỉ mới bắt đầu mà thôi."

Tuyết Lượng thầm siết chặt hai tay, biểu tình trên mặt ngoại trừ hối hận còn có tự trách tràn đầy

Quả thực là hắn sơ suất. Nếu hắn có thể ra quyết định, không mù quáng nghe theo chỉ thị của Tuyết Trùng Tử, vậy Tuyết Trùng Tử bây giờ cũng không tới mức biến thành như vậy

Nguyệt trưởng lão giơ tay vỗ vai Tuyết Lượng, nhẹ giọng khuyên nhủ, "Nếu ngay cả chút áp lực này cũng không tiếp nhận được, vậy ngươi còn nói gì tới chăm sóc công tử nhà ngươi ?"

"Tuyết Lượng biết sai rồi, sau này nhất định thay đổi. Nhưng, Nguyệt trưởng lão.... Ta thực sự rất sợ mất công tử nhà ta.... Ngài ấy õ ràng hôm qua còn rất tốt, vẫn cười cười nói nói với hai chúng ta.... Sao đột nhiên biến thành như vậy...." Tuyết Lượng không nhịn được nức nở nói

Nguyệt trưởng lão chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng vẫn ra vẻ kiên cường trấn an, "Yên tâm đi ! Công tử nhà ngươi không giống như trước kia. Y bây giờ còn có ý chí chiến đầu và muốn sống hơn ngươi và ta. Chỉ cần Chủy công tử của núi trước vẫn ở đấy, ta tin công tử nhà ngươi sẽ nhất định không nỡ bỏ lại hắn như vậy. Nói thêm, ta hôm nay đi núi trước và Cựu Trần sơn cốc làm việc cả ngày, chính là vì xử lý chuyện dược liệu dự trữ. Bây giờ, vấn đề dược liệu không đủ cuối cùng cũng giải quyết được phần lớn, ít nhiều vẫn nhờ có Giác công tử và Chấp Nhẫn đại nhân giúp đỡ."

"Nói như vậy.... có phải công tử nhà ta được cứu rồi không ?!"

"Đương nhiên." Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng cười

Nhận được lời cam đoan, Tuyết Lượng cuối cùng cười thả lỏng

Nguyệt trưởng lão yên lặng dời mắt về phía Tuyết Trùng Tử đang mê man, mới lại nhẹ giọng nói, "Thời điểm đặc biệt đương nhiên sẽ có cách đặc biệt. Tuyết Lượng, ngươi phải nhớ, sau này tuyệt không thể mù quáng nghe theo lời nói lung tung của Tuyết Trùng Tử nữa. Nếu lần sau xảy ra chuyện khẩn cấp gì nữa...."

Nguyệt trưởng lão lấy ra lệnh bài trưởng lão của Nguyệt cung từ trong ống tay áo, thận trọng giao vào trong tay Tuyết Lượng

"Nguyệt trưởng lão, đây là....?"

"Đây là lệnh bài thuộc về riêng ta. Bất luận núi trước hay núi sau, đi lại sẽ không bị cản trở."

Dứt lời, Nguyệt trưởng lão thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra chút ý cười, mới chậm rãi nói tiếp, "Đây coi như là bí mật giữa ta và ngươi. Nếu sau này Tuyết cung có chuyện khẩn cấp, ngươi cầm lệnh bài này đi tìm ta, hoặc đi tìm Tuyết trưởng lão xin giúp đỡ. Cho dù là ngươi trực tiếp tìm Chấp Nhẫn, đám thị vệ chắc chắn cũng sẽ không ngăn ngươi."

Tuyết Lượng nghe xong, trong lòng ổn định hơn không ít

Hắn thầm cảm thán trong lòng, nói, "Cho nên, lệnh bài này giống như lệnh bài của Tuyết trưởng lão mà công tử nhà ta trước đây đưa cho ta đúng không ! Ừ, ta hiểu rồi. Cảm ơn ngài, Nguyệt trưởng lão. Có ngài giúp đỡ, ta yên tâm hơn nhiều rồi."

"Ừ." Cho dù như vậy, Nguyệt trưởng lão vẫn không quên trêu chọc, "Xem ngươi sau này còn dám mù quáng nghe theo lời của công tử nhà ngươi không !"

"Không dám nữa ! Ta thực sự không dám nữa ! Hôm nay ta thiếu chút nữa tự tay hại chết công tử nhà ta rồi, quá đáng sợ.... Chuyện này trải qua một lần là đủ rồi. Sau này ta nhất định nghe lời ngài, chắc chắn không mù quang nghe theo lệnh của công tử nhà ta nữa."

"Vậy thì được." Nguyệt trưởng lão ngáp một cái, lúc này thực sự mệt tới không chịu được

Hắn không quá yên tâm lại quan sát Tuyết Trùng Tử một chút, chắc chắn Tuyết Trùng Tử an ổn, hắn mới nhẹ giọng dặn dò, "Ngươi trước tiên giúp ta trông chừng công tử nhà ngươi. Ta quay về Nguyệt cung, một lúc nữa ta quay lại."

"Được ! Không thành vấn đề. Ta nhất định trông chừng công tử nhà ta." Tuyết Lượng nói

Nguyệt trưởng lão chắc chắn hết lần này tới lần khác tình huống của Tuyết Trùng Tử ổn định, mới rốt cuộc dời bước về Tuyết cung

--------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro