Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chủy công tử ! Tuyết công tử của Tuyết cung núi sau cầu kiến."

Nghe thấy thông báo như vậy, Cung Viễn Chủy và Kim Phục đều sửng sốt, như có ăn ý nhìn nhau một cái

Cung Viễn Chủy từ từ hồi thần, nhanh chóng siết chặt thư trong tay, sau đó bước nhanh ra mở cửa

Chỉ thấy một thị vệ đứng bên ngoài, lập tức hành lễ với Cung Viễn Chủy

"Ngươi nói, là Tuyết công tử nào ?!" Cung Viễn Chủy khẩn trương hỏi

Thị vệ ngẩn người, lúc này mới ý thức được quả thực từng có hai công tử đều họ Tuyết tới y quán

Sau đó giải thích, "Tuyết công tử này không phải là vị lần trước tới Chủy cung làm khách, mà là Tuyết công tử hôm qua tới y quán nhờ giúp đỡ việc chuyển dược liệu kia."

Nghe thấy câu trả lời như vậy, Cung Viễn Chủy càng nhíu chặt mày

Cung Viễn Chủy lúc này đi lướt qua thị vệ, bước nhanh xuống tầng

Chờ xuống cầu thang, từ rất xa liền thấy thị phó Tuyết cung tên là Tuyết Lượng đang kiên nhẫn chờ ở cửa

Tâm tình Cung Viễn Chủy khó hiểu có chút phức tạp, gương mặt cậu không chút đổi sắc, tiêu sái bước qua, mở miệng cố tình cao giọng chất vấn thị vệ canh chừng, "Sao không trực tiếp mời Tuyết công tử vào ? Dù sao hắn có lệnh bài của trưởng lão, các ngươi sao có thể chậm trễ, như vậy không sợ để lại tiếng xấu sao ?"

Đám thị vệ nghe vậy liền cúi đầu tạ lỗi

Tuyết Lượng không đoán được sẽ có chuyện như vậy, không khỏi có chút xấu hổ nhanh chóng lắc đầu xua tay, ý bảo mọi người không cần giữ lễ tiết như vậy

Sau đấy, Tuyết Lượng cung kính cúi đầu hành lễ với Cung Viễn Chủy, nói, "Chủy công tử, hôm nay ta phụng mệnh của công tử nhà ta tới đây là có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ." Dứt lời, Tuyết Lượng cố tình đưa lệnh bài của cung chủ Tuyết cung cho Cung Viễn Chủy xem

Cung Viễn Chủy híp mắt lại, trong lòng không hiểu sao có chút không có tư vị

Cậu không nhịn được châm chọc, "Hôm nay không cầm lệnh bài của Nguyệt trưởng lão, cũng không cầm ngọc bội của Tuyết trưởng lão, trái lại cầm lệnh bài cung chủ của Tuyết Trùng Tử sao ?"

Tuyết Lượng nhất thời ngẩn người, không quá hiểu Cung Viễn Chủy có ý gì

Hắn không hiểu thâm ý của Cung Viễn Chủy, nhưng thầm nghĩ toàn bộ lệnh bài và ngọc bội vốn đều ở trên người mình, theo bản năng lấy ra toàn bộ cho Cung Viễn Chủy kiểm tra

"Kỳ thực lệnh bài của hai cung chủ Tuyết Nguyệt và ngọc bội của Tuyết trưởng lão, ta đều mang trên người, xin Chủy công tử xem. Ta lần này cũng là danh chính ngôn thuận tới đây.... Hy vọng có thể xin ngài giúp ta một chuyện. Không biết ý ngài thế nào ?"

Tuy lời nói của Tuyết Lượng thành khẩn, hai mắt cũng lộ ra chân thành, nhưng hành động của hắn lại khiến người ngoài toát mồ hôi lạnh

Đám thị vệ thầm ra hiệu, dường như cảm thấy hiếu kỳ không thôi đối với thân phận thực sự của Tuyết công tử này

Dù sao có thể cầm nhiều tín vật như vậy, cơ bản cũng có thể có quyền đi lại tự do ở núi trước, những thị vệ như bọn họ đâu có bản lĩnh quản

Về phần Cung Viễn Chủy và Kim Phục tuy đều thầm kinh ngạc, nhưng bọn họ cảm thấy hoang mang nhiều hơn

Thực sự không hiểu Tuyết Lượng này là có chuyện gì, hôm nay đặc biệt tới lại là vì sao ?

Cung Viễn Chủy nghĩ đi nghĩ lại chung quy không có kết quả, dứt khoát trực tiếp mang Tuyết Lượng vào

Nhưng Tuyết Lượng nhìn quanh bốn phía thấy nhiều người hỗn loạn, không khỏi có chút lo lắng

Luôn cảm thấy nếu có thể nói chuyện riêng với Cung Viễn Chủy, chắc sẽ tương đối thích hợp hơn

Dù sao hôm qua xin chuông ở trước mặt mọi người, hắn quay về Tuyết cung còn bị Nguyệt trưởng lão chê cười cả ngày

Chần chờ một chút, Tuyết Lượng mới chủ động mở miệng hỏi, "Không biết Chủy công tử có thể dời sang chỗ khác nói chuyện không ? Chỗ này nhiều người, sợ có thể không quá tiện...."

Cung Viễn Chủy nghe vậy không nhịn được thở hắt một hơi mạnh

Cậu liếc Kim Phục một cái, Kim Phục lập tức hiểu ý, chủ động dẫn đường cho Tuyết Lượng

Kim Phục nói, "Tuyết công tử, mời huynh đi theo ta."

Hắn đi ở phía trước, dẫn Tuyết Lượng đi vào phòng trên tầng

Cung Viễn Chủy không quá hiểu mục đích tới của đối phương, nhưng dù sao có liên quan tới Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chủy đương nhiên sẽ không chậm trễ

Xem thái độ của đối phương, cũng không biết định nói chuyện gì với mình

Cung Viễn Chủy cũng nhìn quanh bốn phía một lượt, thấy mọi người đều hiếu kỳ bát quái, Cung Viễn Chủy cảm thấy mệt tâm khó hiểu

Cung Viễn Chủy lười mắng người, bất quá ném một ánh mắt đao lực sát thương thập phần qua, liền thấy mọi người ăn ý lập tức giải tán

Sau đấy, Cung Viễn Chủy mới chậm rãi quay về phòng

Xem Tuyết Lượng hôm nay tới cũng không giống như có chuyện gì gấp, đoán chừng Tuyết Trùng Tử bây giờ vẫn ổn mới đúng

"Chủy công tử." Tuyết Lượng thấy Cung Viễn Chủy vào phòng, lập tức cung kính hành lễ lần nữa

Cung Viễn Chủy không có hứng thú, phất tay áo, thực sự có chút phản cảm với Tuyết Lượng quá lễ nghi, chủ động hỏi, "Ngươi rốt cuộc tới làm gì ? Sức khỏe Tuyết Trùng Tử thế nào ? Tất cả vẫn ổn chứ ?"

"Thưa Chủy công tử, tuy thân thể công tử nhà ta thoáng có chút không khỏe, nhưng may có dược liệu hôm qua chuyển tới đúng lúc, lại có Nguyệt trưởng lão dốc lòng chăm sóc, bây giờ đã không đáng ngại. Đa tạ Chủy công tử quan tâm."

Tuyết Lượng cẩn thận nhìn chung quanh một cái, phát hiện trong phòng này ngoại trừ hắn và Cung Viễn Chủy, còn có Kim Phục vẫn canh chừng một bên, không khỏi có chút chần chờ, suy nghĩ có nên trực tiếp coi như không có ai mà tiếp tục nói mục đích tới gặp Cung Viễn Chủy không

Cung Viễn Chủy nhìn ra Tuyết Lượng do dự, theo bản năng cũng liếc tới Kim Phục một cái

Tuy Kim Phục đã tuân theo chỉ thị của Cung Thượng Giác, không cần đi theo Cung Viễn Chủy bất cứ lúc nào

Nhưng bây giờ tình huống có chút vi diệu, Kim Phục cũng thực sự rất tò mò

Trời mới biết Tuyết Lượng hôm qua vừa cầm chuông của Cung Viễn Chủy, hôm nay lại tới y quán làm cái gì ?

Kim Phục nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình vẫn nên canh chừng ở đây thì tốt hơn, giả câm giả điếc không nhúc nhích

Lúc này thấy Tuyết Lượng có chút mất tự nhiên, Kim Phục vốn cũng thầm kêu khổ, có chút tuyệt vọng chờ Cung Viễn Chủy mở miệng đuổi mình ra ngoài

Lại không nghĩ tới Cung Viễn Chủy không hiểu nghĩ gì, cư nhiên khó có khi không đuổi người, trái lại mở miệng nói, "Kim Phục là thị vệ ca ta ra lệnh chăm sóc bên cạnh ta, luôn đi cùng ta, không cần kiêng kỵ. Tuyết công tử, nếu ngươi có chuyện gì muốn nói với ta, đương nhiên cũng có thể nói thẳng trước mặt hắn."

Tuyết Lượng nghe xong, lúc này mới thở ra một hơi, cười thầm là mình nghĩ quá nhiều rồi

Cùng lúc đó, Kim Phục vẫn biểu tình cổ quái nhìn chằm chằm Cung Viễn Chủy, trên mặt kinh ngạc không sót chút nào

Nói thật, Kim Phục chưa từng nghĩ Cung Viễn Chủy sẽ bằng lòng để mình ở chỗ này nghe

"Chủy công tử, nếu đã như vậy, ta sẽ nói thẳng." Tuyết Lượng cười ôn hòa, giọng nói vẫn cung kính lễ độ

Hắn hơi cúi đầu với Cung Viễn Chủy, nói, "Công tử nhà ta nói, ngài ấy muốn mứt quả Chủy công tử "tự tay đưa", đặc biệt ra lệnh cho ta tới lấy một ít về."

"A ?" Cung Viễn Chủy và Kim Phục lập tức sững người tại chỗ

Tuyết Lượng thấy Cung Viễn Chủy có chút kinh ngạc, không khỏi chột dạ vài phần

Lại cẩn thận thử hỏi, "Không biết Chủy công tử có thể giúp không ?"

Sau một lúc trầm mặc, Cung Viễn Chủy nghi hoặc hỏi ngược lại, "Đây thực sự là chỉ thị của Tuyết Trùng Tử ?"

"Đương nhiên. Đây là công tử chính miệng nói với ta." Tuyết Lượng không chút sợ hãi tiếp nhận ánh mắt hoài nghi của Cung Viễn Chủy

Tuy lời thỉnh cầu này có chút kỳ quái, nhưng.... dường như cũng thực sự là chuyện Tuyết Trùng Tử có thể làm ra

Cung Viễn Chủy thoáng cái nhớ lại trước đây lúc Tuyết Trùng Tử tới y quán làm khách, kết quả bị mình sai kiểm tra sổ sách ghi chép dược liệu ra vào, lúc đó Tuyết Trùng Tử cũng tâm tâm niệm niệm muốn ăn mứt quả, còn bảo Cung Viễn Chủy tự đi lấy mứt quả cho y

Nhớ mang máng, Tuyết Trùng Tử lúc đấy thản nhiên nói, mứt quả cung chủ Chủy cung, Cung Viễn Chủy tự tay đưa còn ngọt hơn vài phần so với những y sư, hạ nhân khác chuẩn bị

Lúc đấy Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy Tuyết Trùng Tử cố tình trêu chọc cậu, nhưng bây giờ nghĩ lại, không khỏi lộ ra chút ý cười ôn nhu không rõ thâm ý

"Được rồi ! Nếu Tuyết Trùng Tử yêu cầu, vậy ta đương nhiên không có lý nào mà từ chối." Cung Viễn Chủy thở dài, đang định mang Tuyết Lượng cùng mình xuống tầng lấy mứt quả

"Chuyện nhỏ này tại sao phải làm thần thần bí bí như vậy ? Vừa rồi nói thẳng ở dưới tầng không phải được rồi sao ?" Cung Viễn Chủy cằn nhằn

Tuyết Lượng muốn nói lại thôi, theo bản năng nhìn Kim Phục vài cái

Khác với Cung Viễn Chủy, kỳ thực Kim Phục cảm nhận được Tuyết Trùng Tử cố tình ra lệnh Tuyết Lượng tới y quán xin mứt quả Cung Viễn Chủy "tự tay đưa" thực sự có chút khác thường

Thoạt nhìn như thỉnh cầu bình thường, nhưng luôn cảm thấy có gì đấy cố ý

Nhất thời, Kim Phục cũng không nói được suy nghĩ trong lòng

Cung Viễn Chủy thấy Tuyết Lượng đứng ngẩn tại chỗ, giống như còn có chuyện muốn nói, lại hỏi, "Sao vậy ? Chẳng lẽ còn có chuyện khác ?"

Tuyết Lượng nhẹ giọng thở dài, vội gật đầu nói, "Chủy công tử, ta quả thực có nhiệm vụ khác trong người.... Không biết Chủy công tử có thể lấy chút mứt quả cho ta trước không ?"

Cung Viễn Chủy trái lại cảm thấy có chút mất kiên nhẫn, không hiểu Tuyết Lượng sao luôn ấp a ấp úng như vậy, "Lấy mứt quả có gì là khó ? Dù sao ta cũng ở đây rồi, ngươi muốn nói cái gì thì nói một lần cho xong đi."

Tuyết Lượng do dự một chút, xấu hổ cười hỏi, "....Thực sự có thể cho ta nói hết một lần sao ?"

"Vô nghĩa." Cung Viễn Chủy trừng mắt, hai tay khoanh trước ngực liếc Tuyết Lượng, nhíu chặt mày thúc giục, "Mau lên ! Đừng lề mề nữa. Ngươi sớm nói hết một lượt, ta cũng tiện nhanh lấy mứt quả cho ngươi. Như vậy ngươi có thể sớm quay về Tuyết cung, đừng để Tuyết Trùng Tử chờ lâu."

Thấy Cung Viễn Chủy đã nói tới mức này, Tuyết Lượng cũng không do dự nữa

Hắn chủ động lấy ra lệnh bài của cung chủ Tuyết cung, lần này hai tay giơ lên, thoạt nhìn như muốn đưa cho Cung Viễn Chủy, thái độ cũng rất cung kính

"Ngươi có ý gì ?" Cung Viễn Chủy trừng Tuyết Lượng giơ hai tay giữa không trung kia, hoàn toàn không hiểu nổi

Tuyết Lượng lại mang theo ý cười, không nhanh không chậm tiếp tục nói, "Công tử Tuyết Trùng Tử nhà ta bảo ta truyền lời cho Chủy công tử."

Nghe thấy tên Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chủy vểnh tai lên cẩn thận nghe, ngay cả Kim Phục cũng không khỏi tò mò liếc tới

Tuyết Lượng chậm rãi mở miệng, "Công tử nói, chờ lấy được mứt quả, bảo ta đưa lệnh bài này cho Chủy công tử. Ngài ấy còn bảo ta nhớ phải nói rõ với ngài rằng "đây là quà tạ lễ của chiếc chuông, đáng tiếc nhìn được nhưng không dùng được"."

Cung Viễn Chủy mở to mắt, dường như có chút không nghe rõ

"Chờ chút ! Là ta hiểu sai, hay là ngươi nói nhầm ?" Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày, hoang mang hỏi ngược lại, "Lời vừa rồi của ngươi, ta dường như không hiểu. Có thể nói lại lần nữa không ?"

Tuyết Lượng nhịn tính tình, tiếp tục nói lại một lần nữa. Lần này, còn không quên nhấn mạnh một lần, "Chủy công tử, công tử nhà ta là người phúc hậu, đương nhiên sẽ không để ngài phí công, càng sẽ không lấy không chuông của ngài. Chỉ cần ngài đưa mứt quả cho ta, lệnh bài này đương nhiên cũng đưa cho ngài."

"...." Cung Viễn Chủy nhất thời cạn lời, dường như vẫn đang tiêu hóa lời của Tuyết Lượng, thậm chí không khỏi bắt đầu tò mò rốt cuộc Tuyết Trùng Tử có dụng ý gì

Nghĩ tới ban đầu, Cung Viễn Chủy cũng từng thử đưa lệnh bài của cung chủ Chủy cung cho Tuyết Trùng Tử, nhưng bất đắc dĩ bị đối phương trả lại

Mà bây giờ Tuyết Trùng Tử lại bắt chước đưa lệnh bài của mình ra, rốt cuộc.... có thâm ý gì ?

Hay là, chẳng lẽ thực sự đơn gản như vậy, bất quá là một món quà đáp lễ cho cái chuông, cũng không có thâm ý phức tạp nào khác

Trong lòng Cung Viễn Chủy biết rõ gia quy của Cung môn có lệnh, người chưa thành niên không thể bước vào cấm địa núi sau

Trước đây đại chiến với Vô Phong là tình huống đặc thù, cho nên mới có trường hợp đặc biệt

Nhưng, bây giờ Cung môn khôi phục bình thường, gia quy của Cung môn đương nhiên không thể tùy tiện vi phạm

Nghĩ vậy, Tuyết Trùng Tử hiểu rõ điểm này, chắc cũng sẽ không cho cậu lệnh bài là vì để cậu danh chính ngôn thuận tới Tuyết cung núi sau chơi đâu nhỉ ?

Cung Viễn Chủy càng nghĩ càng hoang mang, nghĩ tới vắt óc cũng chưa thể hiểu được

Mà lúc này, giọng nói có chút thấp thỏm của Tuyết Lượng lần nữa vang lên

"Còn có một chuyện.... vẫn là yêu cầu quá đáng. Không biết Chủy công tử có thể.... cho ta thêm mấy cái chuông loại khác không ?" Tuyết Lượng tràn đầy mong chờ hỏi

Cung Viễn Chủy nghe xong lại sửng sốt, ngay cả Kim Phục một bên cũng không nhịn được thấp giọng kinh hô

Tuyết Lượng tự biết yêu cầu này có chút khó có thể nói thành lời, nhưng nếu đã nói ra, hắn cũng không quản nữa

Dù sao đã đồng ý với công tử Tuyết Trùng Tử nhà mình, Tuyết Lượng thế nào cũng muốn liều mạng thử một lần

Không quản tới kết quả, chỉ cầu có thể tận lực thỏa mãn mong muốn của Tuyết Trùng Tử

Lúc này Cung Viễn Chủy không khỏi nhìn Tuyết Lượng từ trên xuống dưới một lượt

"Nếu ta đưa mứt quả cho ngươi, lệnh bài này thực sự đưa cho ta sao ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Tuyết Lượng lập tức gật đầu, "Vâng ! Công tử nhà ta quả thực nói vậy. Nhưng ngài ấy cũng nhấn mạnh, phải nói với ngài rằng "đây là quà tạ lễ của chiếc chuông, đáng tiếc nhìn được nhưng không dùng được"."

"Quà tạ lễ của chiếc chuông.... Nhìn được nhưng không dùng được....?" Cung Viễn Chủy thấp giọng lặp lại, tuy không thể hoàn toàn hiểu ẩn ý trong này, nhưng dường như cũng thông suốt cái gì đấy

"Được, ta hiểu rồi." Cung Viễn Chủy đột nhiên nhìn về phía Kim Phục, phân phó, "Ta đi lấy đồ. Kim Phục, ngươi cùng Tuyết công tử đứng ở đây, đâu cũng không được đi, càng không được bước ra khỏi cửa phòng này một bước."

Kim Phục hơi nhíu mày, dường như có chút khẩn trương

Tuyết Lượng lại hoang mang, không hiểu Cung Viễn Chủy sao lại đột nhiên ra chỉ thị như vậy

Sau đấy, Cung Viễn Chủy còn đặc biệt dặn dò Tuyết Lượng, "Tuyết công tử, cũng xin ngươi tạm thời giúp ta trông Kim Phục, đừng để hắn làm trái với chỉ thị của ta."

"A ? A.... Được, được !" Tuyết Lượng nhìn Kim Phục bên cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy hạ lệnh xong cũng không ở lại nữa

Chỉ nói sẽ quay lại rất nhanh với hai bọn họ, bảo bọn họ không được rời khỏi phòng

Trong lòng Tuyết Lượng nghi hoặc, nhưng lúc này nhìn Cung Viễn Chủy rời đi, Kim Phục lại hiểu rõ trong lòng

"Chủy công tử là sợ mình nhân cơ hội đi mật báo." Kim Phục lại liếc Tuyết Lượng có chút luống cuống một cái, trong lòng thầm than, "Còn đặc biệt bảo mình và Tuyết công tử trông chừng nhau, vô hình trung kiềm chế nhau."

Cứ như vậy, Kim Phục và Tuyết Lượng đứng trong phòng nhìn nhau, hai bên cũng không dám mở miệng nói chuyện vượt quy củ

Kim Phục an phận làm thị vệ, Tuyết Lượng lại kiên nhẫn chờ Cung Viễn Chủy quay về, trong lòng có chút bất an, cũng không biết Cung Viễn Chủy có đồng ý với tất cả yêu cầu vừa rồi của hắn không

Yên lặng chờ đợi như vậy qua chừng một nén nhang

Cung Viễn Chủy bước chân gấp gáp mang theo một túi nhạt màu chạy về

Hơi thở của Cung Viễn Chủy có chút gấp, ngay cả y bào nhạt màu trên người và tóc cậu đều dính không ít tuyết trắng vụn vặt, nghĩ tới cậu vừa rồi chắc chắn ra khỏi y quán, cũng không biết là đi đâu

Kim Phục có chút kinh ngạc, lo lắng nói, "Chủy công tử, sức khỏe của ngài vẫn chưa khỏi hẳn, sao lại mặc đơn bạc ra ngoài như vậy, cũng không phủ thêm một áo choàng chống lạnh ? Nếu nhiễm phong hàn thêm thương thế thì làm sao ?!"

Tuyết Lượng vốn thấy Cung Viễn Chủy một lúc biến mất lại thành như vậy, trong lòng còn mơ hồ có chút phiền muộn, lúc này nghe Kim Phục nói, không khỏi càng lo lắng hơn

Lúc Tuyết Lượng ở Tuyết cung, quả thực từng nghe không ít lần Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử nói chuyện về vết thương ở tâm mạch của Cung Viễn Chủy

Tuyết Lượng khuyên nhủ từ tận đáy lòng, "Chủy công tử, nếu sức khỏe của ngài không tốt, phải tĩnh dưỡng nhiều. Bây giờ bắt đầu vào đông, bên ngoài trời giá rét, vẫn xin ngài chăm sóc bản thân nhiều, đừng để người khác lo lắng."

Cung Viễn Chủy vừa rồi xuống tầng chuẩn bị mứt quả cho Tuyết Trùng Tử, sau đấy quay về Chủy cung tìm chuông, lại vì đi vội cũng không kịp mặc y phục chống lạnh

Cậu không muốn để người chờ lâu, liền dùng khinh công vội vàng di chuyển về Chủy cung một chuyến

Lúc này, Cung Viễn Chủy lười để ý tới bọn họ lo lắng cho mình, trái lại đưa bọc nhỏ trong tay cho Tuyết Lượng, nói, "Như Tuyết Trùng Tử muốn, mứt quả, chuông, còn có.... Dù sao ta để tất cả ở trong. Ngươi chỉ cần đưa túi cho y là được !"

Tuyết Lượng nhận túi, chỉ nghe bên trong truyền tới tiếng chuông, ý cười trên mặt hắn càng đậm

"Đa tạ Chủy công tử !" Tuyết Lượng vui vẻ tới muốn hành lễ cảm tạ, lại đột nhiên bị Cung Viễn Chủy ngăn lại

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy vươn tay, nhướn mày ý bảo, "Đồ đều cho ngươi rồi, vậy lệnh bài cung chủ của Tuyết Trùng Tử đâu ? Có phải cũng nên đưa cho ta không ?"

Tuyết Lượng lập tức đáp, "Đương nhiên, đương nhiên !" Hắn một tay cầm túi, một tay với vào trong tay áo lấy ra lệnh bài của Tuyết cung

Sau đấy, hắn cẩn thận đưa cho Cung Viễn Chủy, nói, "Đa tạ Chủy công tử giúp đỡ. Đây là lệnh bài cung chủ Tuyết cung của công tử nhà ta, mong Chủy công tử giữ cẩn thận, nhớ kỹ lời của công tử nhà ta."

Cung Viễn Chủy thở ra một hơi, trên mặt có chút ửng hồng lại mang theo ý cười thoải mái, giơ tay tiếp nhận lệnh bài của Tuyết cung kia

Lúc này, lại nghe thấy Tuyết Lượng kiên nhẫn lặp lại một lần lời Tuyết Trùng Tử dặn dò

"Đây là quà tạ lễ của chiếc chuông, đáng tiếc nhìn được nhưng không dùng được." Tuyết Lượng nói

Cung Viễn Chủy cẩn thận cầm lệnh bài trên tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua hoa văn hình chữ Tuyết, trên mặt lộ ra ý cười mỹ mãn

"Giúp ta cảm tạ Tuyết Trùng Tử. Còn nữa, ngươi thay ta chuyển lời cho y, nói...." Cung Viễn Chủy dừng một chút, bỗng siết chặt lệnh bài trong tay, "Nói.... ta tạm thời giúp y giữ lệnh bài này. Bảo y nhất định phải sớm khôi phục sức khỏe, ta chờ y tới núi trước tìm ta lấy lại !"

Tuyết Lượng nghe xong lập tức lộ ra nụ cười, cao giọng trả lời, "Xin Chủy công tử yên tâm, ta nhất định chuyển cho công tử nhà ta không sót một chữ. Đa tạ Chủy công tử giúp đỡ ! Vậy ta quay về trước, sau này gặp lại."

Dứt lời, Tuyết Lượng cũng không quên khẽ gật đầu với Kim Phục không nói một lời

Kim Phục cung kính tiễn người, mãi tới khi Tuyết Lượng ôm túi rời đi, Cung Viễn Chủy lại mở miệng nói, nhưng lần này khác với giọng nói vui vẻ vừa rồi, trái lại lộ ra chút áp bách mà ra lệnh

"Kim Phục, cẩn trọng lời nói và hành động. Chuyện hôm nay nhìn thấy, nghe thấy, ta không hy vọng có người khác biết, bao gồm ca ta...." Cung Viễn Chủy lạnh lùng nói

Tuy Kim Phục sớm có dự đoán, không thì Cung Viễn Chủy vừa rồi cũng sẽ không cố tình bảo hắn ở lại đây, không cho hắn rời khỏi nửa bước

Nhưng bây giờ nghe thấy Cung Viễn Chủy chính miệng ra lệnh, Kim Phục vẫn cảm thấy rất khó xử, bất an

"Công tử, không thể giấu Giác công tử." Kim Phục nói đúng sự thật

---------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro