Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát như thoi đưa

Thoáng cái đã qua mười ngày

Mấy ngày liên tiếp, Cung Viễn Chủy đều bận rộn sự vụ của y quán

Cậu dường như cả ngày ở trong y quán, không phải sửa lại sổ sách, kiểm tra công việc ghi chép dược liệu ra vào, thì là bận rộn chuyện trồng Xuất Vân Trùng Liên

Người bận rộn, đại khái cũng không có thời gian ưu sầu, càng không có thời gian suy nghĩ miên man

Cung Viễn Chủy nhập thần chăm chú làm chuyện trong tay, cũng không có bao nhiêu tâm lực chú ý tới chuyện khác

Nhưng cậu luôn mơ hồ cảm thấy Cung môn gần đây, bất luận là núi trước hay núi sau, đều yên lặng tới kỳ cục

Bất luận là Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ, hay là Cung Tử Thương, hay là Nguyệt trưởng lão, thậm chí ngay cả Tuyết Lượng của Tuyết cung núi sau cũng không xuất hiện nữa

Hơn nữa Tuyết Trùng Tử lại giống như đá chìm đáy biển, căn bản không có tin tức, mấy ngày nay bất luận phái người tra hỏi thế nào cũng không hỏi được tin tức gì

Về phần Cung Thượng Giác ra ngoài, trái lại chủ động truyền thư về vài lần cho Cung Viễn Chủy, nội dung đều là báo bình an

Trong phòng ở y quán, giờ Tý

Kim Phục đúng giờ bưng bát dược dưỡng thân vào cho Cung Viễn Chủy, vừa vào cửa liền thấy Cung Viễn Chủy đang cầm một đống sổ sách dược liệu, mệt tới dựa vào bàn ngủ gật

Cửa sổ mở rộng ngẫu nhiên có vài bông tuyết theo gió bay vào, ánh nắng nhu hòa chiếu vào trên người Cung Viễn Chủy, bông tuyết vô thanh vô tức cũng thường rơi xuống trên tóc và trên người cậu

Hình ảnh này mặc dù cảnh đẹp ý vui, nhưng Kim Phục chỉ cảm thấy đau lòng. Cung Viễn Chủy dường như mơ thấy cái gì không hay, trong lúc ngủ cũng có chút thống khổ

Kim Phục một tay bưng bát, tay kia nhẹ nhàng vỗ cánh tay Cung Viễn Chủy, giọng nói nhẹ nhàng gọi, "Công tử.... Chủy công tử ?"

"Ưm...." Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày, rùng mình một cái, chậm rãi tỉnh lại

"Chủy công tử." Kim Phục lại nhắc nhở, "Nên uống dược thôi."

Cung Viễn Chủy vừa tỉnh lại còn có chút mơ hồ, cậu ngây ngốc nhấc mắt nhìn Kim Phục

"Công tử ?" Kim Phục thử gọi thêm một tiếng nữa

Lúc này, Cung Viễn Chủy ngồi thẳng người, duỗi lưng một cái, người mới tỉnh táo hơn chút

Cậu xoa mi tâm có chút đau của mình, chỉ cảm thấy đau đầu

"Bị ác mộng quấy nhiễu sao ?" Kim Phục hỏi

Cung Viễn Chủy trầm mặc, lắc đầu, "Không sao." Giọng cậu khàn khàn, tinh thần không quá tốt

Kim Phục không nói nữa, chỉ yên lặng đứng ở một bên, chờ Cung Viễn Chủy hòa hoãn tâm tình

Mãi tới khi Cung Viễn Chủy chủ động mở miệng

"Để dược đấy. Ta đi rửa mặt, dược một lúc nữa hẵng uống."

Cung Viễn Chủy nói xong muốn đứng dậy, Kim Phục thấy bước chân cậu có chút bất ổn, không khỏi lo lắng

Vốn Kim Phục muốn giơ tay đỡ, nhưng lập tức bị Cung Viễn Chủy cản lại

"Ta tự đi được. Ngươi ở đây chờ ta."

Cung Viễn Chủy dứt lời liền một mình mở cửa phòng, đi thẳng ra ngoài

Kim Phục nhìn bóng lưng Cung Viễn Chủy, không nhịn được nhẹ giọng thở dài

Sau đấy, hắn cũng không rảnh rỗi

Đầu tiên là tạm thời đặt bát dược qua một bên, sau đó bắt đầu thu dọn lại bàn có chút hỗn loạn

Cung Viễn Chủy gần đây đều như vậy, bận tới trời tối mịt, một khắc cũng không rảnh rỗi

Qua một lúc lâu, Cung Viễn Chủy lần nữa quay về trong phòng, thấy Kim Phục ánh mắt nhìn chằm chằm cảnh tuyết ngoài cửa sổ

Hôm nay vẫn là một ngày có tuyết, nhưng tuyết không lớn, lại vẫn có nắng

Có lẽ vì có tuyết rơi, ánh nắng bên ngoài cũng nhu hòa hơn vài phần

Kim Phục nhìn tới xuất thần, ngay cả Cung Viễn Chủy quay về trong phòng, Kim Phục cũng không nhận ra

Chờ lúc Cung Viễn Chủy đi tới bên cạnh Kim Phục, cố tình trêu chọc, cao giọng gọi đại danh của Kim Phục bên tai hắn

"Kim Phục ---- !" Tiếng của Cung Viễn Chủy kỳ thực cũng không tính là quá lớn, nhưng đường đột tới khác thường

Kim Phục trong lúc xuất thần bất ngờ bị dọa sợ, sau khi hoàn hồn mới bất tri bất giác cảm thấy khó xử, hơi cúi đầu tạ lỗi với Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy lộ ra ý cười nghiền ngẫm, tinh thần dường như tốt hơn vừa rồi rất nhiều

"Công tử, dược này phải nhân lúc nóng uống thì tốt hơn. Uống dược trước đi !" Giọng điệu của Kim Phục có chút bất đắc dĩ

Cung Viễn Chủy nhún vai, quay về trước bàn ngồi, lúc này không nói nhiều nữa, chỉ nhu thuận uống hết bát dược còn ấm áp kia. Bát dược này mặc dù dùng dược phương Nguyệt trưởng lão phối, bất quá Cung Viễn Chủy lén bảo y sư phụ trách nấu dược thêm mấy mấy vị

Bây giờ uống dược cũng không phải chịu đắng như trước đây

Kim Phục cũng không biết Cung Viễn Chủy lén điều chỉnh dược phương, nhưng thấy Cung Viễn Chủy nghe lời uống hết dược như vậy, hắn được Cung Thượng Giác cắt cử tới chăm sóc Cung Viễn Chủy, đương nhiên cũng bớt lo hơn nhiều

Thấy Kim Phục chuẩn bị thu dọn bát không như bình thường, Cung Viễn Chủy không nhịn được mở miệng hỏi, "Ca ca có tin tức truyền về không ?"

"Tạm thời chưa có. Chắc là, công tử mấy ngày nay tương đối bận rộn, xin Chủy công tử yên tâm chờ, đừng gấp." Kim Phục lấy đi bát không, đứng ở bên cạnh Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy bĩu môi, dừng lại một chút, lại nói, "Vậy.... Tuyết Trùng Tử có tin tức truyền tới không ?"

Kim Phục rũ mắt, giọng nói vẫn ôn hòa lễ độ, "Tạm thời chưa có."

Cung Viễn Chủy cũng không nói được bất an từ đâu mà ra, nhưng luôn cảm thấy trong lòng hoảng hốt, không chắc chắn

Người bây giờ cậu để ý nhất, chỉ có Cung Thượng Giác ra ngoài Cung môn và Tuyết Trùng Tử ở Tuyết cung núi sau

Nếu hai người trong lòng này đều bình an vô sự, vậy tâm hoảng ý loạn vô cớ này là làm sao ?

Cung Viễn Chủy không thích cảm giác bất an này

Giống như rối rắm, giống như phiền muộn, lại mang theo chút thương cảm nói không nên lời, giống như có móng vuốt của dã thú khẽ cào vào trong lòng cậu

Có chút đau, có chút ngứa, dù sao luôn khiến cậu cảm thấy trong lòng rất khó chịu

Cung Viễn Chủy dựa vào bàn, nhấc mắt nhìn tuyết rơi tán loạn bên ngoài, không khỏi thở dài, "Ta xem hạt giống Xuất Vân Trùng Liên chuyển vào Cung môn, chỉ có một phần là giả, còn lại chắc là có thể dùng được. Nhưng sau khi vào đông, trời không phải có tuyết thì là nhiệt độ quá thấp khiến người cảm thấy lạnh lẽo. Tẩm bổ cho Xuất Vân Trùng Liên quan trọng nhất là sương sớm cũng không thể thu thập được...."

"Trời hàn lạnh vốn làm giảm điều kiện hình thành sương sớm. Mong Chủy công tử kiên nhẫn, đừng để ưu tư nhiều như vậy." Kim Phục nói

Cung Viễn Chủy thoạt nhìn có chút cô độc, cậu không nói tiếp, chỉ nhìn Kim Phục

Kim Phục bị nhìn tới có chút mất tự nhiên, chủ động hỏi, "Chủy công tử, còn có chuyện gì phân phó sao ?"

"Hừ." Cung Viễn Chủy bĩu môi, thoạt nhìn tâm tình không quá tốt, "Chuyện ta muốn phân phó ngươi, không phải quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài chuyện thôi sao. Vốn muốn bảo ngươi giúp đỡ điều tra tin tức, nhưng ngươi đều nói không biết. Hừ."

Biểu tình của Kim Phục dùng mắt thường cũng có thể nhận ra sự kỳ quái, hắn ngậm chặt miệng, không phản bác, cũng không nói tiếp

Cung Viễn Chủy luôn cảm thấy hắn có lời gì khó nói, nhưng mỗi lần cố tình tiếp tục hỏi, Kim Phục luôn tìm cơ hội chuồn

Giống như lúc này....

Cung Viễn Chủy, "Ta cảm thấy Cung môn gần đây yên tĩnh tới không quá bình thường. Ngươi thực sự.... không nhận ra điểm nào kỳ quái sao ? Núi sau yên tĩnh đã đành, nhưng vì sao ngay cả Cung Tử Vũ và Kim Phồn lần này cũng không lắc lư tới trước mặt ta vậy ? Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao ?"

Cung Viễn Chủy lúc hỏi lời này kỳ thực cố tình tránh không nhìn tới Kim Phục

Không biết vì sao mấy hôm nay tiếp xúc, cậu luôn cảm giác Kim Phục có chuyện giấu cậu

Lúc cậu nhìn chằm chằm Kim Phục, Kim Phục luôn né tránh nhanh hơn một chút, cũng sẽ tìm cớ chạy trốn

Cho nên, hôm nay Cung Viễn Chủy muốn thử dùng cách ôn hòa hơn để thăm dò tin tức

Nhưng không nghĩ tới, Kim Phục vẫn vậy, hoàn toàn không cho Cung Viễn Chủy cơ hội điều tra

"Mấy ngày nay mọi người đều bận, trước đấy không có phải thích khách tập kích cứ điểm sao. Nghe nói Chấp Nhẫn đại nhân còn vì vậy mà ưu phiền, cho nên có thể không có thời gian tới làm phiền Chủy công tử." Kim Phục trả lời nghiêm chỉnh, mấy ngày nay nói đi nói lại đều là lời tương tự

Cung Viễn Chủy đang muốn tiếp tục hỏi cái gì đấy, Kim Phục đã lại hành lễ cáo lui trước

"Chủy công tử, ta vừa nhớ ra Giác công tử còn giao một số công vụ cho ta. Ta đi xử lý trước. Còn nữa, dù sao hôm nay thời tiết bất lợi cho sương sớm, cũng không thích hợp lên núi hái dược thảo. Chủy công tử không bằng nhân cơ hội nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng dể mệt mỏi quá mức."

Kim Phục nói xong liền chạy trốn nhanh như chớp, hoàn toàn không cho Cung Viễn Chủy cơ hội gọi lại hắn

Tâm tình Cung Viễn Chủy có chút quái dị, luôn cảm thấy Kim Phục biểu hiện thập phần kỳ quái

Kim Phục mấy hôm trước còn luôn đi theo cậu không rời, đuổi cũng không được

Nhưng mấy ngày gần đây, lúc tình trạng sức khỏe của Cung Viễn Chủy tốt hơn nhiều, Kim Phục bắt đầu lựa chọn ẩn thân, chỉ có lúc Cung Viễn Chủy dùng cơm, uống dược mới có thể xuất hiện đúng giờ

Ban đầu, kỳ thực Cung Viễn Chủy rất không quen, dù sao có Kim Phục đi theo mặc dù có chút phiền, nhưng ít ra không tịch mịch

Nhưng sau đấy Kim Phục thường trốn đi ẩn thân, Cung Viễn Chủy cô đơn phiền muộn, muốn tìm người nói chuyện cũng không tìm được người

Mấy hôm trước, Cung Viễn Chủy từng tò mò hỏi chuyện này, Kim Phục chỉ giải thích đơn giản rằng "đây là mệnh lệnh của Giác công tử"

Dựa theo lời Kim Phục, trong thư báo binh an của Cung Thượng Giác mấy hôm nay, cũng có một thư hàm gửi riêng cho Kim Phục

Trong đó có lệnh, bảo Kim Phục không cần đi theo Cung Viễn Chủy bất cứ lúc nào, chỉ cần bảo đảm Cung Viễn Chủy dùng cơm, uống dược đứng hạn là được, còn lại tùy theo hoàn cảnh, không cần từng khắc một canh chừng bên cạnh Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy bán tín bán nghi, cảm thấy hoang mang không ngừng

Nhưng Kim Phục từ trước tới nay thành thật, cũng không dám làm trái với mệnh lệnh của Cung Thượng Giác, chắc là chuyện này cũng không phải là giả

Cho nên, nói tới cùng, vấn đề vẫn là ở trên người Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy có lúc không khỏi thầm nghĩ, có phải lúc đấy cậu nói chuyện với Cung Thượng Giác quả thực đã làm tổn thương Cung Thượng Giác không

Cho nên, Cung Thượng Giác mới có phân phó khác thường như vậy

Đây là một cảm giác rất kỳ quái

Cung Viễn Chủy kỳ thực cảm thấy bản thân cậu cũng là một người rất mâu thuẫn

Rõ ràng không thích Cung Thượng Giác quản cậu quá chặt, mà lúc Cung Thượng Giác rõ ràng buông lỏng quản giáo và quản chế với cậu, Cung Viễn Chủy lại cảm thấy trong lòng rất vắng lặng, khó chịu. Giống như có cảm giác Cung Thượng Giác không quan tâm tới cậu nữa

Nhưng, mỗi lúc dùng cơm và uống dược, lần nữa thấy Kim Phục xuất hiện, trong lòng Cung Viễn Chủy lại cảm thấy ấm áp, cũng không đa sầu đa cảm như vậy nữa

Liên tiếp mấy ngày nay, Cung môn quá nhàm chán, cũng không có chuyện đặc biệt gì xảy ra

Cung Viễn Chủy bớt đi Kim Phục ở bên cạnh trông chừng cậu, đương nhiên tự do hơn rất nhiều, người cũng nhàm chán hơn nhiều

Vì vậy, Cung Viễn Chủy sắp xếp cho mình một đống công vụ để xử lý, không để mình rảnh rỗi khắc nào, muốn lấp đầy hư không và mơ hồ khó có thể giải thích ở trong lòng

Làm xong thảo dược lại đi xử lý sổ sách ghi chép, làm xong sổ sách lại đi nghiên cứu dược thư, nghiên cứu xong dược thư cũng không rảnh rỗi, không phải làm thảo dược thì là làm độc dược, dù sao Cung Viễn Chủy sắp xếp tràn đầy thời gian của mình

Cung Thượng Giác không ở Cung môn, cậu cũng không muốn đi Giác cung

Chủy cung của mình dường như cũng ở không thoải mái, dù sao cậu cũng không muốn quay về, mười ngày qua dường như đều ở phòng của y quán

Có lúc lười ra khỏi y quán, ngay cả y phục cũng kêu hạ nhân hoặc Kim Phục mang tới y quán cho cậu

Cung Viễn Chủy cảm thấy người quá nhàn không phải là chuyện tốt, cho nên bằng lòng bận rộn thì tốt hơn

Dù sao cậu mỗi ngày phái Kim Phục đi thăm dò tin tức, nhưng kết quả nhận được đều là yên lặng không có tiến triển gì

Cũng không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu, nhưng dù sao mí mắt cậu giật, trong lòng cũng luôn cảm thấy bất an, cả người đứng ngồi không yên

Cung Viễn Chủy mấy ngày nay tâm tình không tốt, tính tình rất nóng nảy, đám y sư và hạ nhân của y quán, ngay cả thị vệ cũng vô cùng sợ cậu

Cung Viễn Chủy tự mình hiểu mình, đương nhiên cũng không muốn đi hố người khác, dứt khoát cả ngày trốn ở trong phòng chơi trò bế quan

Mà bây giờ, dược cũng uống rồi, cơm cũng ăn rồi, Kim Phục lại lần nữa không thấy bóng dáng

Bây giờ cũng chỉ còn lại Cung Viễn Chủy khôi phục cô đơn

Cung Viễn Chủy lấy lại tinh thần mở ra dược thư vừa rồi được Kim Phục dọn vào một góc bàn, định tiếp tục mở ra ghi chép, cũng lấy những chuyện này để vượt qua một ngày

Mà lúc mới cầm sách vào tay, không biết vì sao trong đầu Cung Viễn Chủy lại hiện ra gương mặt Tuyết Trùng Tử

"Thật là.... ta viết thư cho huynh rồi, tốt xấu gì huynh cũng viết lại một bức thư chứ.... Hừ." Cung Viễn Chủy kỳ thực có chút tức giận

Dù sao mình cũng giao lệnh bài của cung chủ Chủy cung ra ngoài rồi, nhưng đối phương sao không đáp lại cái gì vậy ?

Đây dường như có chút khác thường....?

Hoặc là, có thể Tuyết Trùng Tử cảm thấy đây đều là Cung Viễn Chủy theo lý nên làm cho y ?

Cho nên, ngay cả thư hồi âm cũng lười trả lời ?

"Huynh xin chuông, ta cho chuông, xin mứt quả, ta cũng cho. Bất luận huynh muốn cái gì, ta không nói nhiều lời liền cho.... Nhưng huynh không định cảm ơn ta sao ? Cho dù không thể tự tới, cũng có thể để người tên là Tuyết Lượng kia truyền tin cho ta chứ ? Cho dù là nói cảm ơn đơn giản với ta, không phải cũng rất tốt sao ?"

Cung Viễn Chủy càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, có chút cảm thấy không đáng cho sự trả giá của mình

Vốn tâm tình không quá tốt, lúc này nghĩ tới chút chuyện phiền lòng này, tâm tình càng không tốt

Cậu hoàn toàn không có tâm tình tiếp tục xử lý công vụ, trái lại cả người ghé vào trên bàn, hữu khí vô lực, ngẩn người nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ

"Sớm biết thương thế tiếp tục kéo dài vậy, tại sao phải phối hợp dưỡng thương với dược phương của Nguyệt trưởng lão ? ....Có lẽ chỉ có thân thể mình khỏe chậm lại chút, bây giờ còn có Kim Phục ở đây nói chuyện với mình. Mình cũng không tới mức cô độc như vậy...." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm tự nói, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa nhẹ nhàng

Cung Viễn Chủy nhíu mày, đúng lúc nghe thấy tiếng thị vệ thông báo

"Chủy công tử ! Cung đại tiểu thư cầu kiến." Thị vệ nói

Cung Viễn Chủy sửng sốt, không nhịn được đi qua mở cửa, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm thị vệ, mở miệng xác nhận, "Ngươi vừa rồi nói ai ? Ai tới tìm ta ?"

Thị vệ đang định nói, lại đúng lúc một giọng nữ tràn ngập tự tin lại phóng khoáng vang lên

"Là ta ~ Ta tới tìm đệ ~~~ !" Cung Tử Thương đi lên cầu thang, đứng ở đầu cầu thang nhìn Cung Viễn Chủy đang ngẩn người nhìn xung quanh

---------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro