Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ cung dường như cho tới nay đều náo nhiệt hơn nhiều so với các cung khác

Sau giờ Ngọ, lúc Cung Viễn Chủy và Kim Phục tới đây, Kim Phồn bước chân vội vàng đi ra từ thư phòng, dường như muốn khẩn trương đi đâu đấy

Lúc Kim Phồn nhìn thấy Cung Viễn Chủy bọn họ, không khỏi có chút sửng sốt, nhưng vẫn vội vàng tiến tới chắp tay hành lễ

"Chủy công tử." Kim Phồn do dự một chút, nhẹ nhàng hỏi, "Có gì ta có thể giúp không ?"

Cung Viễn Chủy nhìn quanh Vũ cung một lượt, nói, "Chấp Nhẫn phu nhân có đây không ? Ta có chuyện muốn tìm."

"A.... Chấp Nhẫn phu nhân ở thư phòng, ta mang ngài qua !" Kim Phồn dứt lời liền ra hiệu mời, sau đó dẫn Cung Viễn Chủy và Kim Phục tới thư phòng

Đi tới trước thư phòng, Kim Phồn cao giọng thông báo một tiếng, mãi tới khi nhận được sự chấp thuận của Vân Vi Sam bên trong, mới nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng, mời Cung Viễn Chủy bọn họ vào trong phòng

Bất quá, lúc này người tới đây, Cung Viễn Chủy lại ra hiệu với Kim Phục, để lại Kim Phục ở hành lang ngoài thư phòng, bản thân một mình đi vào trong phòng

Kim Phục canh chừng bên ngoài, cửa phòng lại không cố tình khép lại. Kim Phồn dường như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời

Kim Phồn thoạt nhìn có chút chần chờ và lo lắng, dường như có chuyện quan trọng khác trong người, nhưng lại không dám tùy tiện rời đi, lo lắng Vân Vi Sam có thể cần mình ở lại

Nhưng chỉ nghe thấy tiếng Vân Vi Sam nhẹ nhàng vang lên, cho lui Kim Phồn

Kim Phồn nhận được chấp thuận, lập tức bỏ chạy không thấy đâu

Lúc này bên ngoài cửa thư phòng rộng ở, cũng chỉ có một mình Kim Phục canh chừng trên hành lang

Mà Cung Viễn Chủy bên trong lại không nhanh không chậm gật đầu với Vân Vi Sam, trực tiếp nói rõ mục đích tới, "Ta có vài lời muốn hỏi cô."

Vân Vi Sam cũng không sốt ruột, chỉ hơi giơ tay ý bảo Cung Viễn Chủy ngồi xuống

Cung Viễn Chủy nhìn Vân Vi Sam tao nhã châm trà, mình cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp ngồi xuống một vị trí trống khác

Cũng vào lúc này, Vân Vi Sam đẩy một chén trà nóng tới, cách một cái bàn, hai thúc tẩu nhìn nhau một cái

Cung Viễn Chủy do dự không biết nên mở miệng thế nào, Vân Vi Sam chủ động nói trước, "Đệ tới đúng lúc, ta vốn cũng đang muốn cho người đưa tin tức cho đệ."

"Tin tức gì ?" Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày, có chút tò mò, cũng có chút bất an

"Đương nhiên là tin tức Chủy công tử bây giờ muốn biết, cũng để tâm nhất, về Tuyết Trùng Tử ở Tuyết cung núi sau." Vân Vi Sam nhẹ nhàng cầm chén trà nóng, hơi nóng bốc lên, nàng nói tiếp, "Nghe nói Tuyết Trùng Tử mới tỉnh lại sau khi mê man, tình huống tuy không ổn định, nhưng Nguyệt trưởng lão nói...." Dừng một chút, nàng nhấc mắt nhìn Cung Viễn Chủy, mím môi khẽ cười, "Tất cả đều sẽ từ từ chuyển biến tốt đẹp."

Dứt lời, Vân Vi Sam uống mấy ngụm trà, tâm tình thoạt nhìn rất không tệ

Cung Viễn Chủy sắp xếp lại suy nghĩ, hỏi, "Tuyết Trùng Tử trước đây.... chẳng lẽ luôn mê man sao ?"

Vân Vi Sam cũng không định giấu diếm, trái lại nói đúng sự thật, "Cũng không thể nói là hoàn toàn như vậy. Nhưng theo ta biết, trước đẩy y quả thực bị hàn độc xâm nhập, thần chí không quá rõ ràng. Sau đấy Nguyệt trưởng lão cân nhắc cho y dùng dược mạnh, người liền mê man, qua nhiều ngày cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Mãi tới vừa rồi, thị vệ hoàng ngọc tới báo tin, nói Tuyết Trùng Tử rốt cuộc tỉnh lại rồi."

Cung Viễn Chủy nghe xong cũng không cảm thấy an tâm, trái lại tâm tình cũng không thấy tốt hơn

Vân Vi Sam tò mò quan sát cậu, ôn nhu hỏi, "Sao vậy ? Tuyết Trùng Tử đã tỉnh lại, nhưng sao ta thấy Chủy công tử cũng không cảm thấy thoải mái....?"

"Hừ." Cung Viễn Chủy cả người dường như cũng không quá vui vẻ

Cậu cầm chén trà vừa rồi Vân Vi Sam rót cho mình, không chút do dự uống liền mấy ngụm, sau đó mới hỏi tiếp, "Cô có cách giúp ta lấy dược phương Nguyệt trưởng lão dùng cho Tuyết Trùng Tử không ?"

Vân Vi Sam nhẹ nhàng nhướn mày, yên lặng quan sát sắc mặt Cung Viễn Chủy, "Chủy công tử có ý gì ? Chẳng lẽ đệ đang nghi ngờ y thuật của Nguyệt trưởng lão sao ?"

Cung Viễn Chủy bĩu môi, giọng điệu có chút gấp gáp, "Bây giờ dược phương không ở trong tay, muốn nghi ngờ cũng không nắm chắc. Hơn nữa, ta bất quá là muốn xem dược phương hắn phối để suy đoán tình huống thực tế của Tuyết Trùng Tử. Hừ. Ai biết cô có lừa ta hay không...." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm

Vân Vi Sam nghe xong chỉ cảm thấy có chút buồn cười, "Nhìn ta có giỏi lừa gạt người khác không ? Hơn nữa, cho dù ta muốn lừa, cũng chắc chắn không thể lừa được Chủy công tử."

Vân Vi Sam nói chân thành, trái lại cũng không giống như đang cố tình trêu chọc Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy trừng mắt, "Đều nói nữ nhân xinh đẹp biết lừa người nhất. Ai biết cô có tâm tư gì.... Hừ. Dù sao ta không tới núi sau được, bây giờ tất cả chuyện đều là các cô tùy tiện nói, ta chỉ có thể nghe."

"Vậy sao ? Nếu đã như vậy, vì sao đệ còn tới tìm ta ? Nếu Chủy công tử không tin lời ta, vậy đệ tới đây làm gì ?" Giọng điệu của Vân Vi Sam không giống như đang gây sự, vẫn ôn hòa như bình thường, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt

Lúc này chỉ thấy Cung Viễn Chủy có chút kinh ngạc, cậu dường như mãi mãi cũng không đấu lại được với Vân Vi Sam

Cho dù bây giờ khẩu thị tâm phi, cũng vẫn bị người nói tới nghẹn lời không đáp được

Cung Viễn Chủy thở dài một hơi, rốt cuộc không che giấu nữa, trái lại nói thẳng vào chuyện chính, "Ta không phải không tin cô, chỉ là, ta tin phán đoán của bản thân hơn. Vì trong Cung môn, cô là người không có lý do để lừa ta nhất." Cung Viễn Chủy buông chén trà, sắc mặt nghiêm túc hơn không ít, cậu thử hỏi, "Ta muốn biết, cô rốt cuộc biết những gì ? Có thể nói toàn bộ những thứ cô biết cho ta không ? Về chuyện của ta và Tuyết Trùng Tử, cái gì mà "tình yêu và ràng buộc", rốt cuộc cô nhìn ra thế nào ?"

"Chủy công tử, lời này của đệ thực sự kỳ quái. Đệ không cảm thấy kỳ quái sao ? Sao một người trong cuộc như đệ, lại tới hỏi người ngoài cuộc như ta. Quan hệ của đệ và Tuyết Trùng Tử thế nào, chẳng lẽ trong lòng đệ không rõ sao ?" Vân Vi Sam hỏi

Cung Viễn Chủy nghe xong vẫn buồn rầu, hoang mang

Kỳ thực trong lòng cậu có chút suy đoán, nhưng tự phủ nhận nhiều hơn. Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy cậu đối với Tuyết Trùng Tử đặc biệt khác lúc cậu đối với người khác

Tuyết Trùng Tử đối với cậu là một sự tồn tại đặc biệt, mà cậu đối với Tuyết Trùng Tử có một loại tình cảm đặc biệt, khó giải thích được

Giống như bằng hữu, nhưng càng giống người thân

Nhưng gần đây cảm giác này dường như lại có chút thay đổi.... muốn tiến thêm một bước, lại lo được lo mất, hoài nghi bản thân và sợ hãi

Lúc ở cùng một chỗ với Tuyết Trùng Tử, bất cứ lúc nào cũng cảm thấy thoải mái, tự tại, Cung Viễn Chủy không cần đặc biệt cẩn trọng hay thể hiện thái độ gì, cậu chỉ cần toàn tâm toàn ý làm chính mình

Không biết vì sao, Cung Viễn Chủy cảm thấy ở trước mặt Tuyết Trùng Tử, cậu căn bản không cần cố tình ngụy trang gì, bất luận cậu nói cái gì, làm cái gì, cậu cũng cảm thấy Tuyết Trùng Tử có thể hiểu cậu, ủng hộ cậu

Đây là một cảm giác rất kỳ quái, dù sao Cung Viễn Chủy cũng chưa từng suy nghĩ ánh mắt khác thường của Tuyết Trùng Tử lúc nhìn cậu

Tuyết Trùng Tử chính là đặc biệt như vậy, cho dù hai bọn họ quen biết, tiếp xúc cũng không lâu

Cung Viễn Chủy vốn cho rằng cậu và Tuyết Trùng Tử là quan hệ bằng hữu tri kỷ, gặp nhau hận muộn

Nhưng từ sau khi Tuyết Trùng Tử lần nữa quay về núi sau, mà Cung Viễn Chủy dường như luôn lơ đãng nhớ tới Tuyết Trùng Tử, hơn nữa mấy ngày gần đây....

Cảnh trong mơ của cậu lặp đi lặp lại hình ảnh cậu và Tuyết Trùng Tử chung đụng

Cung Viễn Chủy sau khi nghe những lời ám chỉ và nhắc nhở kỳ quái của người ngoài, cậu phát hiện tâm tình và suy nghĩ đối Tuyết Trùng Tử cũng có thay đổi

Tình huống này kỳ thực có chút khó có thể mở miệng

Cung Viễn Chủy cảm thấy rất mơ hồ, cậu không biết nên nói thế nào

Giống như trong mơ, hình ảnh cậu và Tuyết Trùng Tử chung đụng cũng càng ngày càng giống người yêu....

Mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng khiến Cung Viễn Chủy kinh ngạc là, cậu phát hiện mình cư nhiên cũng không cảm thấy chán ghét hay bài xích

Trái lại, có thể cảm nhận được quan hệ của mình và Tuyết Trùng Tử từng bước thân mật hơn, luôn khiến cậu cảm thấy phấn khởi, thoải mái, ấm áp, cảm thấy mình được hạnh phúc vây quanh

Vốn suy nghĩ miên man trong mơ đã đành, nhưng lúc nghe càng ngày càng nhiều người ám chỉ, lại nghe thấy Vân Vi Sam nói tới "tình yêu và ràng buộc"....

Có một số chuyện dường như cắm rễ nảy mầm trong lòng, rốt cuộc khó có thể dập tắt

Nhưng.... một nam tử sinh ra tình cảm đặc biệt với một nam nhân khác, Cung Viễn Chủy cho tới nay chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra trên người cậu

Đối với chuyện tình yêu, Cung Viễn Chủy vẫn mơ mơ hồ hồ

Cậu kỳ thực rất hoang mang, bất lực, cũng có chút khó có thể hiểu được vì sao mình đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy....

Cậu muốn tìm người để hỏi, tìm người để nói....

Cậu cũng không chắc chắn mình để tâm và coi trọng Tuyết Trùng Tử rốt cuộc có tính là tình yêu không ?

Cung Viễn Chủy muốn tìm Vân Vi Sam chứng thực

Có lẽ, cậu muốn tìm kiếm là một sự thật

Cũng có thể là.... cậu muốn tìm kiếm sự đồng cảm, tìm kiếm dũng khí thừa nhận mình khác với người thường từ Vân Vi Sam

Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy Vân Vi Sam khác với mọi người, nếu là Vân Vi Sam, có thể không định giấu diếm cậu cái gì, cũng có thể sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu

Một lúc lâu, Vân Vi Sam thấy Cung Viễn Chủy vẫn trầm tư không trả lời, không khỏi mở miệng nhẹ nhàng hỏi, "Chủy công tử, quan hệ của đệ và Tuyết Trùng Tử thế nào, đệ thực sự.... không biết sao ? Đệ đối đãi với Tuyết Trùng Tử thế nào ? Đệ dùng thân phận gì tiếp tục qua lại với y ? Cảm giác của đệ về y thế nào, những cái này người ngoài cũng không thể lĩnh hội thay đệ, chỉ có chính đệ giải đáp cho mình."

Cung Viễn Chủy dường như có chút khó có thể nói thành lời, cậu do dự rất lâu, lại lén nhìn Kim Phục ngoài hành lang

Thầm đắn đo một lúc, cậu chung quy không đuổi Kim Phục đi, chỉ quay đầu nhìn Vân Vi Sam

Lần này, Cung Viễn Chủy trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Cảm giác yêu một người, là thế nào ?"

"Ừm ?"

"Theo cô thấy, quan hệ của ta và Tuyết Trùng Tử.... có tính là yêu không ?"

Lúc Cung Viễn Chủy hỏi ra lời này, Vân Vi Sam trái lại rất bình tĩnh, chỉ có Kim Phục ngoài cửa rõ ràng hơi run lên một cái, ngay cả bội đao hắn cầm vì tâm tình của chủ nhân quá kịch liệt mà đụng vào ván cửa một cái

Theo tiếng ván cửa bị đụng, Cung Viễn Chủy có chút mất kiên nhẫn trừng Kim Phục bên cửa một cái

Kim Phục đúng lúc đang lén nhìn vào phòng, trùng hợp đụng phải ánh mắt của Cung Viễn Chủy

Đây quả thực là tai họa.... có một số việc không biết thì thôi, nhưng nếu biết, phải xử lý thế nào mới là phiền phức và đau đầu nhất

Nếu hắn báo đúng sự thật cho Cung Thượng Giác chuyện hôm nay, vậy hậu quả cũng thể chịu nổi

Cho dù Cung Thượng Giác bảo hắn buông lỏng, không cần nhúng tay quá mức vào chuyện của Cung Viễn Chủy, nhưng trong lòng Kim Phục biết rõ Cung Thượng Giác không bỏ xuống được

Quan hệ vi diệu giữa Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy là cái gai trong lòng Cung Thượng Giác, sợ là nhất thời cũng khó thể lành được

Huống hồ, bây giờ Tuyết Trùng Tử sống chết chưa rõ

Cung Viễn Chủy trước đây chưa ý thức được mình đối với Tuyết Trùng Tử rốt cuộc có tình cảm gì, cách xử lý chuyện cũng tương đối đơn giản hơn nhiều

Tuy Cung Thượng Giác không quản được quá nhiều, nhưng chung quy trong lòng có chút hy vọng kết quả không quá xấu như y nghĩ

Nhưng nếu Cung Thượng Giác biết Cung Viễn Chủy đã nhận ra tình cảm của mình đối với Tuyết Trùng Tử là gì, đã biết còn cố tình nhảy vào.... như vậy, rất nhiều chuyện cũng sẽ phức tạp hơn nhiều

Kim Phục kiên trì, dứt khoát đi ra từ sau ván cửa, trực tiếp đi vào phòng hành lễ với Chấp Nhẫn phu nhân, Vân Vi Sam và Cung Viễn Chủy một cái, yếu ớt nói, "Chủy công tử.... Không bằng cho ta trực tiếp lui xuống đi ! Ta ở... ở ngoài sân Vũ cung chờ ngài."

"Hừ. Nếu có thể giữ ngươi lại, ta đương nhiên không sợ ngươi nghe. Nhưng, ta cũng không cho phép ngươi tùy tiện rời khỏi tầm mắt của ta. Trời mới biết, ngươi có đi báo tin với ca ta không...." Cung Viễn Chủy thấy Kim Phục khó xử, vội xua tay, "Không thấy ta và Chấp Nhẫn phu nhân còn có chuyện muốn nói sao ? Mau ra ngoài tiếp tục trông chừng cho ta, đừng để người ngoài lại gần nghe lén."

"Nhưng, Chủy công tử ----" Kim Phục vốn còn có lời muốn nói, trực tiếp bị ánh mắt muốn giết người của Cung Viễn Chủy dọa tới nuốt lại lời vào trong bụng

"Vâng.... Vậy ta tiếp tục ra ngoài trông." Kim Phục lúc này đã nhận mệnh, hắn như mất hồn, hành lễ cáo lui với Vân Vi Sam và Cung Viễn Chủy, an phận lui xuống làm thần giữ cửa ở ngoài

Vân Vi Sam nhìn, khó hiểu có chút buồn cười

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hơi điểm phấn, khóe môi nhấc lên độ cong động lòng người

Nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lời lại nói trúng tim đen

"Chủy công tử, kỳ thực nếu đệ có thể hỏi ra câu vừa rồi, trong lòng chắc chắn đã có đáp án rồi mới đúng. Đệ hôm nay tới tìm ta, đơn giản chỉ là muốn nghe ta chính miệng chứng thực với đệ, tìm kiếm sự tán đồng của ta mà thôi. Nhưng ta muốn nói.... xin Chủy công tử tùy tâm là được, đừng băn khoăn quá nhiều, thuận theo tự nhiên ! Dù sao trên đời này còn có rất nhiều chuyện không nằm trong khả năng khống chế của chúng ta."

Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày không nói, lời của Vân Vi Sam càng khiến cậu rơi vào trầm tư

Trầm mặc một lúc, Vân Vi Sam nhẹ nhàng cười với Cung Viễn Chủy, tiếp theo lại thâm ý nói, "Kỳ thực yêu một người, chúng ta không thể hình dung chính xác đây là cảm giác gì. Như uống nước, ấm lạnh chúng ta tự biết. Người yêu có trăm nghìn loại người, nhưng lúc chúng ta chân chính gặp được tình cảm, động tâm hay không kìm lòng được đều không thể lừa người. Chỉ cần Chủy công tử không hoài nghi, trốn tránh, hay không nhìn thẳng vào trái tim mình, ta tin đệ sẽ hiểu."

"Động tâm ? ....Không kìm lòng được....?" Cung Viễn Chủy lẩm bẩm, không biết vì sao trong thoáng chốc cậu nhớ tới rất nhiều hình ảnh chung đụng với Tuyết Trùng Tử trước đây

Còn có những ngày bọn họ ở chung, thoạt nhìn như bình thường nhưng cũng sống động

Cung Viễn Chủy chưa từng kết giao bằng hữu, coi Tuyết Trùng Tử thành bằng hữu chân chính đầu tiên của mình

Mà Tuyết Trùng Tử vốn một lòng muốn chết, sau khi chung đụng ngắn ngủi với Cung Viễn Chủy, cư nhiên cũng bắt đầu nảy ra suy nghĩ muốn cố gắng sống tiếp

Cung Viễn Chủy cái hiểu cái không, trong lòng cậu còn có một chút hoang mang

Rõ ràng giống như nghĩ thông cái gì đấy, lại dường như có cái gì khó hiểu vẫn chưa được giải đáp

"Ta có thể hỏi cô thêm một câu không ?" Cung Viễn Chủy hỏi

"Chủy công tử, mời nói." Vân Vi Sam luôn là giọng điệu này, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng, ý cười trên mặt cũng chưa từng biến mất

Nụ cười này giống như có một ma pháp trấn tĩnh lòng người, khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy an tâm, cũng giống như nhận được sự cổ vũ của đối phương

Cung Viễn Chủy hít sâu một hơi, ôn nhu hỏi, "Nếu có hai người cùng là nam nhi.... có phải.... thực sự có thể yêu nhau không ?"

Vân Vi Sam gật đầu, "Tuy hiếm thấy, nhưng ta tin trên đời này mọi chuyện đều có thể. Kỳ thực trong điển tích cũng từng có ghi chép về "đoạn tụ", không phải sao ?"

"Đây.... Đây.... phải làm thế nào mới có thể xác nhận đối phương có phải cũng thích mình hay không....?" Cung Viễn Chủy như có chút do dự

Nghĩ tới tình hình sức khỏe bây giờ của Tuyết Trùng Tử, sắc mặt cậu lại đặc biệt nặng nề

Vân Vi Sam mím môi cười, giọng điệu vẫn không thay đổi, "Tin ta, đệ sẽ hiểu. Cách biểu đạt tình yêu có rất nhiều loại, có thể giấu trong cử chỉ bình thường, mơ hồ ám chỉ, nhưng cũng có thể thẳng thắn, khí thế thà rằng đối địch với toàn bộ thiên hạ."

Cung Viễn Chủy nhíu mày

Cậu không quá chắc chắn mình có hiểu lời của Vân Vi Sam hay không, nhưng.... cậu quả thực nghĩ tới rất nhiều chuyện có liên quan tới mình và Tuyết Trùng Tử

Cậu để tâm Tuyết Trùng Tử là thật, Tuyết Trùng Tử quan tâm cậu cũng không phải là giả

Nghĩ tới Tuyết Trùng Tử nhiều lần lén nhớ Nguyệt trưởng lão chăm sóc mình, trong lòng Cung Viễn Chủy cũng ấm áp

Chẳng qua.... đây thực sự cũng có thể tính là thích, là yêu sao ?

Phải làm thế nào mới có thể chứng minh tình cảm của mình đối với Tuyết Trùng Tử là "yêu" ?

"Yêu, có thể chứng minh không ?" Cung Viễn Chủy đột nhiên hỏi

"Tình yêu không cần chứng minh. Nhưng nếu đệ muốn chứng thực, kỳ thực cũng không phải là không có khả năng. Không bằng lấy tĩnh xem động đi ! Dù sao tất cả đều có sắp xếp. Giống như ta nói, đệ sẽ biết đáp án này. Trái tim đệ sẽ rõ ràng kết quả này sẽ là gì hơn bất cứ người nào."

Vân Vi Sam thấy Cung Viễn Chủy vẫn bộ dạng khổ sở, không khỏi chậm rãi khuyên nhủ, "Ta nói rồi. Xin Chủy công tử thuận theo tự nhiên, tất cả tùy tâm là được. Chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, nhưng nếu thuộc về đệ, trốn cũng không trốn được, tránh cũng không chắc tránh được."

Cung Viễn Chủy lần nữa rơi vào trầm tư

Mãi tới khi, tiếng nhẹ nhàng của Vân Vi Sam lại nhẹ nhàng truyền tới

"Còn muốn thêm một chén trà nóng ấm người không ? Chủy công tử."

Vân Vi Sam nhấc mắt hỏi, ánh mắt của nàng lóe lên sự kiên định, còn có thăm dò không tiếng động

Cung Viễn Chủy thở ra một hơi, cả người căng thẳng hồi lâu dường như rốt cuộc hoàn toàn trầm tĩnh lại vào lúc này

Vân Vi Sam được thừa nhận là thông minh, ngay cả Cung Thượng Giác cũng chính miệng nói vài lần trước mặt Cung Viễn Chủy

Trong lòng Cung Viễn Chủy biết rõ, cậu đã nói tới mức này, Vân Vi Sam chắc chắn cũng đã nhìn thấu tâm tư của cậu

Bây giờ đã thể hiện hết nội tâm, Cung Viễn Chủy đương nhiên cũng không che giấu nữa

Thấy thái độ của Vân Vi Sam vẫn như thường, cũng không vì những lời vừa rồi của Cung Viễn Chủy mà thay đổi, Cung Viễn Chủy không khỏi cũng cảm thấy an tâm không ít

Cung Viễn Chủy uống hết trà trong chén, thuận thế đẩy chén không tới trước mặt Vân Vi Sam

Vân Vi Sam thấy vậy cũng mỉm cười, chủ động thêm trà nóng cho Cung Viễn Chủy

Lúc Cung Viễn Chủy muốn cầm lại chén trà, chỉ nghe thấy Vân Vi Sam ôn nhu mở miệng, "Thừa nhận tình cảm của mình cũng không đáng xấu hổ, được một người yêu cũng là một sự hạnh phúc. Tình cảm đáng quý như vậy, nếu gặp được, hy vọng Chủy công tử đừng coi thường bản thân, vì.... đệ đáng có được tình cảm như vậy."

"Ta đáng có được....?"

"Ừ. Đáng được yêu, cũng đáng được che chở, đáng để dụng tâm, cũng đáng có được hạnh phúc. Những cái này kỳ thực đều là Chấp Nhẫn dạy ta. Ta bây giờ, cũng muốn.... tặng những lời này cho đệ."

Vân Vi Sam là người từng trải, trước đây nàng cũng không cho rằng mình có khả năng phản kháng lại vận mệnh, bất luận cố gắng thế nào cũng chỉ rơi vào kết cục thảm hại

Nhưng, sau khi quen Cung Tử Vũ, tất cả đều thay đổi. Vân Vi Sam bây giờ tin chắc, vận mệnh này.... người nhất định sẽ thắng trời

"Không quan tâm tới thân phận, địa vị thế nào, cũng không cẩn quan tâm tới ánh mắt, thành kiến của thế tục.... Yêu, kỳ thực rất đơn giản. Bản thân vui là được. Chỉ cần quý trọng, nắm chắc đúng lúc thì sẽ là mãi mãi." Vân Vi Sam nói

Cung Viễn Chủy lẳng lặng nhìn Vân Vi Sam, trong lòng tràn đầy cảm động

Nhưng lại nghe thấy Vân Vi Sam nói thêm một câu, "....Nhưng, ta cũng không tán đồng quan niệm "không quan tâm tới thiên trường địa cửu, chỉ cầu hiện tại"...."

"Cô như vậy không phải rất mâu thuẫn sao ? Nói là muốn nắm bắt đúng lúc, lại không ủng hộ quan niệm này ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Vân Vi Sam, "Kỳ thực cũng không mâu thuẫn. Cuộc sống vô thường, đương nhiên tự có thể nắm bắt đúng lúc. Nhưng nếu biết rõ thời gian có hạn mà còn làm ra chuyện liên lụy tới người khác, ta thế nào cũng không tán đồng."

Cung Viễn Chủy còn đang suy nghĩ lời của Vân Vi Sam, lại nghe thấy một tiếng khẽ gọi

"Chủy công tử, uống nhân lúc nóng đi ! Đừng thất thần nữa." Vân Vi Sam nhắc nhở

Ngón tay thon dài của Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng vuốt chén trà, dường như vấn đề quấy nhiễu cậu mấy ngày nay đều được giải quyết dễ dàng

Chỉ là, nghĩ tới chuyện của Tuyết Trùng Tử, vẫn có chút lo lắng

"Cô nói thật cho ta biết, Tuyết Trùng Tử.... thực sự không sao chứ ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt Vân Vi Sam, sợ Vân Vi Sam lừa mình, nhưng lại phát hiện cậu căn bản không nhìn thấu rốt cuộc Vân Vi Sam đang nghĩ cái gì

Cung Viễn Chủy có chút tức giận, nhưng vẫn tiếp tục dùng ánh mắt sáng bừng hữu thần nhìn chằm chằm Vân Vi Sam không buông

Vân Vi Sam nhẹ giọng thở dài, nhớ tới tình huống của Tuyết Trùng Tử cũng không khỏi lộ ra chút ưu sầu

Chỉ nghe nàng nói đúng sự thật, "Nếu ta nói với đệ, Tuyết Trùng Tử đang rất tốt, tuyệt đối là lừa đệ. Nhưng y dù sao vừa tỉnh lại, chắc là tình huống cũng coi như chuyển biến tốt đẹp. Ta vừa phái Kim Phồn tiếp tục thám thính tình huống của Tuyết cung núi sau như thế nào, bây giờ ta cũng đang chờ tin tức."

Cung Viễn Chủy không yên lòng uống trà, sau khi uống mấy ngụm, cậu buông chén trà xuống, hỏi, "Vậy ta có thể ở đây chờ tin tức cùng cô không ?"

Vân Vi Sam dường như có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Cung Viễn Chủy đột nhiên thân thiết với nàng như vậy

Cung Viễn Chủy khẽ nhíu mày, thấy Vân Vi Sam không trả lời, còn cho rằng nàng muốn từ chối mình

Nhưng, lập tức nghe thấy Vân Vi Sam đồng ý

"Đương nhiên có thể. Nếu Chủy công tử bằng lòng...." Vân Vi Sam vẫn là thần sắc không thay đổi

---------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro