Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủy cung, phòng của Cung Viễn Chủy

Lúc Cung Thượng Giác và Tuyết Trùng Tử tới gần phòng, Kim Phục bên trong đã chuyển Cung Viễn Chủy lên giường

Cung Viễn Chủy ngủ thực sự sâu, hoàn toàn có dấu hiệu tỉnh lại. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Kim Phục cảnh giác, dù sao nhận ra có khí tức của hai người, luôn cảm thấy không quá thích hợp

Chủy cung từ trước tới nay cũng không có người nào tới, đám hạ nhân bình thường không nhận được thông báo, đương nhiên cũng sẽ không xuất hiện, tương tự với ở Giác cung

Cảm giác là hai cao thủ, nhưng đối phương cũng không cố tình che giấu khí tức và bước chân

Cho dù như vậy, tay Kim Phục vẫn theo bản năng chạm vào chuôi đao bên hông, chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào

Mãi tới khi thấy Cung Thượng Giác, Kim Phục mới vội vàng chắp tay hành lễ

"Công tử !" Kim Phục trên mặt lộ ra vui mừng, nhưng thấy Tuyết Trùng Tử đi theo bên cạnh Cung Thượng Giác lại có chút kinh ngạc

"Tuyết công tử." Kim Phục hành lễ với Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử hơi gật đầu, vẫn là thái độ lãnh đạm bình thường. Lần đầu tiên y bước vào phòng của Cung Viễn Chủy, không kiềm chế được bắt đầu nhìn xung quanh, yên lặng quan sát

Cảm giác đầu tiên, bầu không khí trong phòng này trái lại cũng có vài phần tương tự với cách hành sự của Cung Viễn Chủy trong tưởng tượng của y

Thần bí cuồng dã lại lộ ra bi thương cùng lãnh đạm khó có thể nói thành lời

Khắp nơi có thể nhìn thấy hoa độc, cỏ độc, trong phòng thậm chí còn có y quan riêng

Ngay cả vườn hoa ngoài trời cũng có một gốc đại thụ thoạt nhìn cũng khiến người rất kinh ngạc, thân cây đen trải đầy cành lá xanh biếc, luôn khó hiểu khiến người nổi da gà

Hơi ngẩng đầu nhìn lên, trên trần nhà cư nhiên treo đầy các đèn lồng đủ loại hình dạng cổ quái, nếu cẩn thận nhìn cũng không khó để phát hiện, trong những chiếc lồng này cư nhiên đặt toàn trùng hình thù kỳ quái....

Tuyết Trùng Tử hít một hơi lạnh, trên mặt lộ ra chút kinh ngạc

Đây thực sự khác biệt với Tuyết cung y nhiều năm ở

"....Viễn Chủy." Tiếng hơi trầm thấp của Cung Thượng Giác truyền vào tai

Tuyết Trùng Tử theo tiếng nhìn qua, thấy Cung Thượng Giác ngồi ở bên giường, dường như định đánh thức người đang ngủ

Nhẹ nhàng gọi vài tiếng, thấy Cung Viễn Chủy không có động tĩnh, Cung Thượng Giác nhẹ nhàng thở dài, vốn định bỏ qua, lại thấy Cung Viễn Chủy lúc này chậm rãi tỉnh lại

"Ừm....?" Cung Viễn Chủy còn buồn ngủ mở mắt ra, thoạt nhìn trạng thái còn đang mơ màng

Nhưng, sau khi cậu thấy rõ gương mặt Cung Thượng Giác, lập tức vui vẻ gọi một tiếng "ca"

Tiếng tràn ngập vui vẻ kia nghe có chút mềm mại, đáng yêu như một hài tử

"Ca, huynh rốt cuộc quay về rồi ~!"

Cung Viễn Chủy có chút lao lực ngồi dậy từ trên giường, khóe mắt lại bất ngờ thoáng thấy Tuyết Trùng Tử vốn không nên xuất hiện ở đây

"A ?! Tuyết Trùng Tử cũng tới sao !" Cung Viễn Chủy có chút hoang mang lại kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn Cung Thượng Giác

Cậu nhíu mày với ca ca Cung Thượng Giác, không tiếng động dùng ánh mắt hỏi đối phương rốt cuộc có chuyện gì

"Ừ." Cung Thượng Giác thở ra một hơi, cẩn thận quan sát sắc mặt mệt mỏi của Cung Viễn Chủy, trên gương mặt hiện lên lo lắng nhè nhẹ, lại bị y theo thói quen đổi thành sắc mặt không chút thay đổi, "Người là ta dẫn tới. Y có chuyện muốn hỏi đệ."

Nghe thấy Tuyết Trùng Tử có chuyện muốn hỏi mình, Cung Viễn Chủy không khỏi có chút tò mò

Chờ đầu óc tỉnh táo lại, lập tức nhảy xuống giường, "Huynh muốn hỏi ta cái gì ?"

Cung Viễn Chủy chỉ bàn thấp trong phòng, "Ngồi đi !"

Cung Viễn Chủy cảm thấy hoang mang lại khó hiểu có chút hưng phấn. cảm giác phức tạp này thực sự chưa từng có trước đây

Cậu vui vẻ, thậm chí còn chủ động chạy tới ngâm trà nóng cho Tuyết Trùng Tử hiếm có khi tới đây

Người trong phòng nhất thời thần sắc khác nhau

Cung Thượng Giác thường như có chút kinh ngạc với một loạt hành động này của Cung Viễn Chủy, nhưng càng nhiều là đứng một bên ôm tâm tư xem náo nhiệt

Kim Phục thực sự chưa từng thấy tiểu tổ tông Cung Viễn Chủy hiểu lễ nghĩa như vậy với ai ngoại trừ công tử Cung Thượng Giác nhà mình, nhất thời cũng cảm thấy không thể tin được

Ngay cả Tuyết Trùng Tử cũng cảm thấy thập phần kinh ngạc

Dù sao y nửa đêm không mời mà tới, nói thế nào cũng là một sự quấy rầy, nhưng Cung Viễn Chủy dường như rất tự nhiên mà bắt đầu tiếp đãi mình, hoàn toàn không có một chút do dự

Mãi tới khi Cung Viễn Chủy tự nhiên ngồi xuống, cũng rót trà nóng cho mỗi người, Tuyết Trùng Tử vẫn chỉ ngây ngốc đứng ở giữa phòng không nhúc nhích

Cung Viễn Chủy không khỏi buồn bực, không nhịn được hỏi, "Mấy huynh sao vậy ? Sao mọi người đều nhìn chằm chằm ta. Ta.... Trên mặt ta có gì sao ?"

Cung Viễn Chủy nói xong, không nhịn được dùng nước trà soi mặt mình xem có phải có thứ gì kỳ quái không

Thực sự lạ, rõ ràng trên mặt cậu sạch sẽ bình thường, nhưng sao mọi người nhìn chằm chằm cậu ?

Cung Viễn Chủy bị nhìn tới mất tự nhiên, theo bản năng uống mấy ngụm trà nhuận họng

Cậu bĩu môi, nhìn ba người cũng không động đậy kia, không nhịn được thẹn quá hóa giận, "Các huynh rốt cuộc đang nhìn cái gì vậy ?"

Chỉ nghe thấy một tiếng cười khắc chế truyền tới, Cung Viễn Chủy lập tức nhìn qua, thấy Cung Thượng Giác mím môi cố nén ý cười

"Ca, huynh cười cái gì ?" Cung Viễn Chủy thực sự có chút buồn bực, bị ca ca nhà mình làm cho tâm tình cũng không quá tốt, nhưng lại không nói được đối phương

A ! Cuối cùng cũng chỉ có thể tự giận dỗi

Cung Thượng Giác nhẹ nhàng lắc đầu, dường như rốt cuộc tìm được lương tâm, "Thấy Tuyết Trùng Tử có lời muốn nói riêng với đệ, vậy ta cũng không góp náo nhiệt nữa."

Cung Thượng Giác đang muốn mang theo Kim Phục rời đi, lại đột nhiên Kim Phục nhắc nhở bát dược Cung Viễn Chủy chuẩn bị cho y, muốn Cung Thượng Giác uống dược trước

"Bát dược ? Cho ta ?"

Cung Thượng Giác cảm thấy kỳ quái, Cung Viễn Chủy lập tức phụ họa theo

"Ừ, cho ca. Ta đặc biệt nấu cho huynh, huynh nhất định phải uống hết mới được."

Cung Viễn Chủy vừa nói, vừa muốn giải thích kỹ càng với Cung Thượng Giác, lại thấy biểu hiện của Cung Thượng Giác có chút không nói thành lời, nhưng ngay cả bát dược này là gì cũng chưa hỏi rõ ràng, dứt khoát một hơi uống cạn

"Được chưa ?" Cung Thượng Giác đưa bát không cho Kim Phục

Cung Viễn Chủy thấy vậy, lời chưa nói xong nghẹn ở bên miệng, nhưng thấy Cung Thượng Giác cười nhẹ nhàng với mình như vậy, trong lòng Cung Viễn Chủy cũng ấm áp, lời gì muốn nói cũng quên sạch

"Được rồi, ta mang Kim Phục về Giác cung trước. Chờ đệ và Tuyết Trùng Tử nói chuyện xong, sớm nghỉ ngơi đi !"

Dứt lời, Cung Thượng Giác quả thực không nhiều lời nữa, trực tiếp mang kỳ đà cản mũi Kim Phục đi

Cung Viễn Chủy nhìn trà nóng mình chuẩn bị cho mọi người, kết quả người uống trà chỉ có cậu, không khỏi cảm thấy có chút rầu rĩ

Cậu theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tuyết Trùng Tử, hỏi, "Huynh có phải cũng muốn đi không ? Không phải nói cái gì muốn hỏi ta sao ?"

Tuyết Trùng Tử dường như mới nhớ tới mục đích mình tới đây

Y chậm rãi ngồi xuống đối diện Cung Viễn Chủy

Tâm tình Cung Viễn Chủy dường như thoáng cái trở nên tốt hơn. Cậu nhanh chóng rót trà nóng, thúc giục, "Huynh thử xem ~ Trà này rất không tệ."

Tuyết Trùng Tử nhìn Cung Viễn Chủy cười rạng rỡ như vậy, tâm tình vốn phức tạp cũng nhất thời tốt hơn chút

Y thuận thế cầm chén trà, nhấp mấy ngụm nhỏ thử

Trà này.... nói tới cũng kỳ quái

Có mùi thơm ngát của lá trà tự nhiên, lại mang theo chát của lá trà, thậm chí có chút dư vị chua ngọt, còn có vị cay nhàn nhạt ?!

Quả thực là đủ vị

"Đây là trà gì ?" Tuyết Trùng Tử rất tò mò, y lần đầu tiên uống trà dư vị đặc biệt như vậy

Cung Viễn Chủy không đáp, hỏi lại, "Ngon không ?"

Tuyết Trùng Tử hơi gật đầu, "Đúng, ngon."

Cung Viễn Chủy bĩu môi, cố tình trêu đùa, "Ngon ? Cũng chỉ là ngon thôi sao ? Đây là ta vất vả đặc biệt ủ ! Ta còn đặt một cái tên đặc biệt cho trà này, tên là : Tiêu sái tẩu nhất hồi."

"A " Tuyết Trùng Tử mở to mắt, dường như có chút không phản ứng kịp

"Trà này dùng giọt sương nấu thành, nguyên liệu bên trong ngoại trừ một số thảo dược có thể thanh lọc tâm trí, còn có lá trà đặc biệt ta tự tay trồng. Nghiền lá trá thành bột sau đó tan vào nước, thêm chút chanh và muối, cuối cùng rắc một ít bột gừng. Nói đơn giản, vị chua ngọt đắng cay mặn đều dung hòa đầy đủ. Có phải cực kỳ giống đời người chầm chậm, tư vị gì cũng nếm thử không...."

Cung Viễn Chủy nói xong, đặt chén không của mình qua một bên, lại duỗi tay lấy chén trà vừa rồi vốn rót cho Cung Thượng Giác bọn họ, lại chậm rãi thưởng thức

"Trà này.... có thể uống nhiều không ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

"Yên tâm uống đi ! Không có tác dụng phụ." Cung Viễn Chủy đáp lại tự nhiên, bản thân cậu một hơi uống hét một chén trà

"Ha." Cung Viễn Chủy thở ra một hơi, trên mặt rất thỏa mãn. Cậu cảm thấy mình tuy chỉ chợp mắt một chút, nhưng cả người cũng coi như hòa hoãn lại được rồi. Có trà nóng làm ấm, cả người thoải mái, trạng thái của cậu cũng trở nên tốt hơn rất nhiều."

"Đúng rồi, huynh đặc biệt theo ca ta tới tìm ta, rốt cuộc là có chuyện gì muốn hỏi ta sao ?" Cung Viễn Chủy buông chén trà xuống, nhìn Tuyết Trùng Tử đang cầm ấm trà rót cho mình

Cung Viễn Chủy mỉm cười, "Huynh uống chậm chút, không ai cướp với huynh. Chỗ ta cần là có, cho dù uống hết, ta ngâm một ấm cho huynh là được. Nếu huynh thích, ta cũng có thể phối nguyên liệu cho huynh, trực tiếp cho huynh mang về Tuyết cung ở núi sau."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy cũng nhẹ nhàng bật cười

Y không nói một lời, tiếp tục thưởng trà. Đợi cả người ấm lên, Tuyết Trùng Tử cũng không u sầu như trước đấy

"Trà này ngon, tên cũng tràn đầy ý cảnh. Người đi vội vàng ngang qua nhân gian, thăng trầm rối cũng thành khoảng không, không bằng tiêu sái bước qua." Tuyết Trùng Tử mím môi cười, nhấc mắt nhìn Cung Viễn Chủy, đôi mắt y trong suốt như phát sáng, "Ta vốn muốn hỏi ngươi một chuyện.... Nhưng bây giờ, ta dường như biết đáp án rồi."

"Có ý gì ?" Cung Viễn Chủy nghe xong, chỉ cảm thấy tràn đầy nghi hoặc

Tuyết Trùng Tử ngửa đầu uống cạn nước trà, mới chậm rãi nói, "Cho dù như vậy, dù sao đều tới rồi, ta vẫn muốn hỏi. Chủy công tử...."

"Ừm ?"

"Vì sao ngươi đưa lệnh bài của ngươi cho ta ?"

"Vì sao.... Ừm...." Cung Viễn Chủy đột nhiên rơi vào phiền não, dường như chính cậu cũng không rõ đáp án này, câu đầu tiên của Tuyết Trùng Tử liền đánh gục cậu

"Kỳ thực ta cũng không biết vì sao. Chỉ đơn thuần cảm thấy, có lẽ chỉ cần có lệnh bài, có thể giúp được huynh." Cung Viễn Chủy nói

"Vậy vì sao ngươi muốn giúp ta ?" Tuyết Trùng Tử lại hỏi

"Ừm.... Vì huynh cũng từng giúp ta !" Cung Viễn Chủy giơ tay trái quấn băng của mình lên cho Tuyết Trùng Tử xem

"Huynh chữa trị vết thương cho ta, còn vào lúc Cung Hoán Vũ định giết ta, cũng là huynh liên hợp với ca ta, đúng lúc cứu ta. Ta ~ không thích nợ ân tình của người khác."

"Chỉ là vì không thích nợ ân tình sao ?" Ánh mắt Tuyết Trùng Tử thoáng ảm đạm xuống, lại lập tức được câu tiếp theo của Cung Viễn Chủy thắp sáng

"....Ta cũng không biết." Cung Viễn Chủy nói. Cậu quả thực không quá hiểu rõ mình rốt cuộc nghĩ gì

Nói thẳng, sống từng này tuổi, những năm gần đây, cũng chỉ có Cung Thượng Giác thật tâm đối đãi với cậu

Những người khác, dường như đều kính sợ mà xa cách cậu. Nhưng, Tuyết Trùng Tử trước mặt lại không quá giống như vậy

"Rõ ràng số lần huynh gặp ta không nhiều, hơn nữa trước đây đều là ở hai bên đối lập. Nhưng, ta cũng không hiểu vì sao huynh vào lúc nguy cấp, không chút do dự bằng lòng xả thân cứu giúp, còn chủ động chữa trị vết thương cho ta.... Tuyết Trùng Tử, trên đời này ngoại trừ ca ta, Cung Thượng Giác, không có người nào đối với ta tốt như huynh." Lời này là thật

Cung Viễn Chủy nói xong, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, lập tức lại giả bộ ho khan vài tiếng, hắng giọng cố tình dời ánh mắt đi, không quá dám nhìn thẳng vào Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử suy ngẫm một lúc, phân tích lời của Cung Viễn Chủy, cuối cùng kết luận

"Quả nhiên lời đồn là thật."

"Lời đồn nào ?"

"Người núi sau đều nói, Cung tam Chủy công tử ở núi trước, bình thường khó hầu hạ nhất, nhân duyên cũng không tốt bao nhiêu."

"Hừ ! Ai cần huynh quản !"

"Nhưng....!" Tuyết Trùng Tử đột nhiên nâng giọng nhấn mạnh, "Bất luận hạ nhân các cung đều nhất trí nói rằng ngươi mặc dù luôn nghiêm mặt, thoạt nhìn đáng sợ, nhưng những thứ này bất quá chỉ là lớp ngụy trang tự vệ của ngươi. So với tính cách thân thiện của Chấp Nhẫn đại nhân, ngươi không chút nào che giấu hỉ nộ ái ố của mình, hoàn toàn là một người thẳng tính, trong ngoài hợp nhất. Bất luận ngươi chán ghét ai cũng vậy, nhưng luôn chân thành dụng tâm chăm sóc người ngoài. Bất luận hạ nhân, thị vệ bị thương tới từ cung nào, ngươi cũng chắc chắn đối đãi công bằng."

"Huynh cho rằng huynh rất hiểu ta sao ?" Cung Viễn Chủy đột nhiên cảm thấy có chút mất tự nhiên

Cậu theo bản năng muốn tìm chút chuyện để làm, trực tiếp cầm ầm trà rót nước cho mình

Sau đấy, rất tự nhiên liếc chén trà đã uống quá nửa của Tuyết Trùng Tử, lại tự nhiên thêm trà nóng cho Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử không nhịn được nhẹ nhàng kéo khóe miệng

Y nhẹ giọng thở dài, nhìn bốn phía xung quanh

Lại thêm một cảm nhận mới với trang hoàng và bầu không khí trong phòng này

"Giống như Chủy cung. Vừa rồi lúc ta cùng Giác công tử tới, chỉ cảm thấy đặc biệt cô tịch, lãnh đạm lại âm u. Sau đó đi vào phòng ngươi, cảm giác đầu tiên là.... âm trầm đáng sợ tương tự."

Nghe tới đây Cung Viễn Chủy không khỏi bĩu môi, không nhịn được oán giận, "Còn có mặt mũi nói phòng ta âm trầm đáng sợ ? Làm ơn ! Tuyết cung của huynh mới lạnh lẽo lại tràn đầy âm lãnh ! Hừ ! Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân !"

"Ừ." Tuyết Trùng Tử lắc đầu bật cười, "Ta muốn nói là, cảm giác đầu tiên rất nhiều lúc cũng không quá chính xác. Giống như bây giờ, ta ngồi ở đây, ngẩng đầu mới thấy rõ, hóa ra có thể thưởng thức ánh trăng trên trời từ vườn hoa ngoài trời. Trong phòng quanh quẩn mùi thảo dược nhàn nhạt, tuy bầu không khí lãnh đạm, lại mang theo.... thoải mái và bình thản khó có thể nói thành lời."

"A...." Cung Viễn Chủy đột nhiên có chút nghi hoặc, bắt đầu hoài nghi nhân sinh

Cậu suy xét thật sâu, phòng mình thực sự như Tuyết Trùng Tử nói sao ?

Chỉ nghe Tuyết Trùng Tử lại nhẹ giọng mở miệng, "Giống như ngươi, rất nhiều người lúc thấy ngươi luôn cảm thấy sợ hãi, thậm chí có thể vì sợ hãi ngươi quá độ mà sinh ra cảm giác chán ghét ngươi. Nhưng kỳ thực ngươi cũng chỉ là có chút khác biệt. Mỗi người đều nói ngươi là sự tồn tại khác thường trong Cung môn, nhưng ta cảm thấy.... ngươi chỉ là đặc biệt xuất chúng hơn. Mọi người nói ngươi là thiên tài dược lý trăm năm khó gặp, bọn họ có thể ngưỡng mộ ngươi, kính sợ ngươi, nhưng đồng thời, bọn họ cũng sẽ vì tài hoa và sắc bén quá phận của ngươi mà cảm thấy sợ hãi cũng cố tình xa cách...."

Cung Viễn Chủy cầm chén trà thưởng thức một chút, sắc mặt cậu hơi trầm xuống, ánh mắt lộ ra nghiền ngẫm, "Tuyết Trùng Tử, rốt cuộc huynh tối nay tới tìm ta làm gì ?"

Tuyết Trùng Tử mỉm cười, chần chờ một chút, lại nói, "Trả nợ."

"A ? Vì sao ?"

"Giống như ngươi, ta cũng không thích nợ ân tình. Ngươi nói ta cứu mạng ngươi, đồng thời, ngươi cũng dùng nội lực chữa trị cho ta."

Tuyết Trùng Tử vươn tay nắm chặt tay trái bị đứt gân mạch của Cung Viễn Chủy

Tay dùng lực đạo vừa đủ, thoạt nhìn như nắm chặt, nhưng Cung Viễn Chủy cũng không thấy đau

"Huynh muốn làm gì ?" Cung Viễn Chủy không hiểu, cảm thấy rất hoảng hốt

Tuyết Trùng Tử cũng không giải thích nhiều

Y chỉ liếc chén trà không của mình, đơn giản nói, "Coi như trả tiền trà."

Sau đấy, cũng không cho Cung Viễn Chủy có bất cứ cơ hội phản kháng nào

Nội lực lành lạnh của Tuyết Trùng Tử cuồn cuộn không ngừng rót vào miệng vết thương ở tay trái của Cung Viễn Chủy, theo gân mạnh chảy vào cơ thể Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy giật mình mở to mắt, muốn quát to ngăn lại, lại bị Tuyết Trùng Tử dùng tay kia nhanh chóng điểm huyệt

Sau đó, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả người được Tuyết Trùng Tử nhanh tay đón lấy

Nhìn Cung Viễn Chủy bất tỉnh nhân sự, trên mặt Tuyết Trùng Tử lộ ra ý cười ảm đạm

Y rót nội lực vào trong thân thể Cung Viễn Chủy, giác quan của y dần kém đi, thể lực cũng bắt đầu trở nên vô cùng suy nhược

Nhưng, Tuyết Trùng Tử vẫn cười, thoạt nhìn như rất mỹ mãn

Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp truyền tới từ không xa

"....Huynh rốt cuộc vẫn chọn con đường khó đi nhất." Là tiếng của Cung Thượng Giác

Tuyết Trùng Tử cũng không cảm thấy giật mình

Thực tế, vừa rồi Cung Thượng Giác cho Kim Phục lui, vẫn trốn ở trong góc nghe lén cuộc nói chuyện của y và Cung Viễn Chủy

Tuyết Trùng Tử đã sớm nhận ra, chẳng qua chưa chọc thủng mà thôi

"Dù sao cũng định phế một thân nội lực này, một khi đã vậy, không bằng cho Chủy công tử thì tốt hơn." Tuyết Trùng Tử nói

Cung Thượng Giác có chút phiền muộn, nhưng không nhiều lời nữa, "Đường dù sao cũng là do mình chọn, huynh vui là được."

"Đúng vậy, ta rất vui." Tuyết Trùng Tử cười thản nhiên

Nhưng một trận ho khan kịch liệt kéo tới, ý cười tái nhợt vào lúc này chợt biến mất, chỉ còn lại trắng bệch nhuộm đỏ

Cung Thượng Giác lập tức chạy qua, đỡ lại Tuyết Trùng Tử xụi lơ, tay kia lại đón lấy Cung Viễn Chủy bất tỉnh nhân sự vì mất chống đỡ mà cũng ngã xuống

Tuyết Trùng Tử nhỏ yếu đỡ vào tay Cung Thượng Giác, y run rẩy nhấc mắt lên, đập vào mắt và Cung Viễn Chủy bất tỉnh nhân sự

"....Cung Viễn Chủy." Y nhẹ giọng gọi

Phải sống thật tốt, sau này nhất định phải chứng kiến non sông mênh mông bên ngoài Cung môn thay ta

---------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro