Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc lần nữa chạm mặt với Tử thần, Tuyết Trùng Tử cũng không khỏi có chút ngưỡng mộ với ý chí của mình

Y cảm thấy đời này coi như trời đối với y không tốt, nhưng vận mệnh sau này dường như đối với y không tệ

Lúc mở mắt ra lần nữa, y dường như đã cách mấy đời nhìn người thân, bằng hữu đứng xung quanh y trong Tuyết cung, chỉ cảm thấy may mắn

Y còn có hơi thở, nhịp tim, có thể sống đã là ban ơn lớn nhất

Thân thể run rẩy của y vô cùng suy yếu, cả người bủn rủn vô lực, đầu cũng choáng váng

Vốn theo bản năng muốn dùng sức nâng người dậy lại hoàn toàn mất khí lực

Lúc này, có thể cảm nhận được là bên tai vang lên từng tiếng chuông thanh thúy, còn có từng tiếng khuyên can

Tuyết, Nguyệt trưởng lão, Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ, còn có Tuyết Lượng là người phản ứng kịp nhanh nhất, mọi người không hẹn mà cùng ngăn cản y ngồi dậy

Sắc mặt, giọng điệu của bọn họ rất bất ngờ, may mắn, lại mang theo lo lắng, dường như cảm thấy thập phần vui vẻ với Tuyết Trùng Tử có thể tỉnh lại, nhưng lại mơ hồ lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Tuyết Trùng Tử

"Tuyết Trùng Tử." Tuyết trưởng lão nước mắt lưng tròng, trên mặt đều là mệt mỏi và tiều tụy mấy ngày liền lo lắng mà tạo nên

"....Tuyết.... trưởng lão...." Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy từng đợt đau lòng

Muốn mở miệng an ủi trưởng lão lại phát hiện giọng mình khàn khàn, trầm thấp, muốn nói vài chữ cũng cảm thấy lao lực, khó khăn

Tuyết trưởng lão vội vàng trấn an, "Không sao, trước tiên đừng nói, vẫn giữ chút khí lực đi."

Nguyệt trưởng lão giơ tay nhẹ nhàng nắm cổ tay Tuyết Trùng Tử cẩn thận bắt mạch, vừa nói, "Huynh bất tỉnh nhiều ngày, rất vất vả tỉnh lại cũng đừng miễn cưỡng ngồi dậy. Hòa hoãn trước một chút, đừng sốt ruột."

"Công tử, ngài bây giờ cảm thấy thế nào ? Thân thể rất khó chịu sao ?" Tuyết Lượng hốc mắt phiếm đỏ, sắc mặt rất phức tạp, dường như vui buồn lẫn lộn

Tuyết Trùng Tử lắc đầu như có như không, lại yên lặng quan sát bốn phía, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Cung Tử Vũ

Nghe thấy Cung Tử Vũ ôn nhu nói, "Huynh bây giờ quan trọng nhất là phải tĩnh dưỡng thật tốt, chuyện khác cũng đừng phiền lòng nữa. Yên tâm đi !"

Tuyết Trùng Tử mím môi, theo bản năng siết chặt chuông trong tay

Tay y có chút đau xót, dường như trong lúc bất tỉnh vẫn luôn nắm chặt chuông

Nhưng y không quan tâm, vươn tay ra từ trong chăn, cầm chuông nhỏ cẩn thận nhìn

Thấy Tuyết Trùng Tử coi đồ như trân bảo, người xung quanh không nhịn được nhìn nhau một lúc lâu, lại nhất thời không nói gì

Chuyện Tuyết Trùng Tử mượn tay Tuyết Lượng, lấy chuông của Cung Viễn Chủy ở núi trước, kỳ thực bất luận là Cung Tử Vũ hay Tuyết trưởng lão, trước đây cũng từng nghe thị vệ báo cáo

Sau này biết Tuyết Trùng Tử đột nhiên phát bệnh, tình huống nguy cấp, bọn họ tới Tuyết cung giúp đỡ chăm sóc, nhìn thấy Tuyết Trùng Tử trong cơn bất tỉnh cũng theo bản năng nắm chặt chuông của Cung Viễn Chủy, trong lòng bọn họ đều hiểu, cũng không nói cái gì

Tuyết Trùng Tử để ý Cung Viễn Chủy, đây đã là chuyện công khai

Nhưng lúc này thấy Tuyết Trùng Tử vừa tỉnh lại, để ý nhất vẫn là tất cả mọi thứ liên quan tới Cung Viễn Chủy, vẫn khiến bọn họ có cảm giác buồn vui lẫn lộn

Sắc mặt Tuyết trưởng lão có chút bất đắc dĩ, cảm xúc nặng nề, nhẹ giọng nói, "Viễn Chủy ở núi trước có Kim Phục trông chừng, con không cần lo lắng."

Tuyết Trùng Tử hơi ngừng lại, không nghĩ tới Tuyết trưởng lão sẽ chủ động nói tới chuyện này

Kỳ thực Tuyết Trùng Tử luôn muốn hỏi về Cung Viễn Chủy, nhưng thấy thời cơ lúc này dường như không thích hợp, mới không mở miệng hỏi

Bây giờ tay cầm chuông, phảng phất có Cung Viễn Chủy bầu bạn, trong lòng cũng kiên định hơn rất nhiều

Tuyết Trùng Tử nhìn Tuyết trưởng lão, trong ánh mắt mang theo cảm kích

Tuyết trưởng lão sau đấy hỏi Nguyệt trưởng lão một số chuyện liên quan tới tình trạng của Tuyết Trùng Tử, nhận được câu trả lời chắc chắn của Nguyệt trưởng lão rằng tình huống của Tuyết Trùng Tử tạm thời đã ổn định, Tuyết trưởng lão mới rốt cuộc yên lòng, chuẩn bị mang thị vệ hoàng ngọc quay về Trưởng lão viện nghỉ ngơi

Dù sao thời gian này ông đã vì tình huống của Tuyết Trùng Tử mà phiền lòng, cũng không nghỉ ngơi được bao nhiêu, bây giờ thân thể cũng có chút mệt mỏi quá độ, sắp không chống đỡ được nữa

Tuyết Trùng Tử đương nhiên cảm động, cũng đau lòng cho Tuyết trưởng lão ưu phiền vì mình như vậy

Tuy mình vẫn chưa thể ngồi dậy hành lễ tạ ơn, nhưng Tuyết Lượng hiểu chuyện đã thay Tuyết Trùng Tử thận trọng cảm tạ trưởng lão, tiễn ông ra ngoài. Sau đấy, lại nhanh chóng quay lại tập hợp với mọi người

Đợi Tuyết trưởng lão và thị vệ hoàng ngọc rời đi, Tuyết cung chỉ còn lại mấy người bọn họ bình thường tương đối thân thiết, tuổi tác xấp xỉ nhau, Nguyệt trưởng lão mới rốt cuộc nói với Tuyết Trùng Tử chuyện xảy ra sau khi y bất tỉnh

Từng chỉ tiết cũng không bỏ qua, cũng nói thật tình trạng sức khỏe bây giờ của Tuyết Trùng Tử

Lúc Nguyệt trưởng lão nói, lấy trọng điểm làm chính, nói thẳng vào vấn đề

Bất quá không tới một lúc, chuyện nên dặn dò cũng nói hết không khác lắm

Tuyết Trùng Tử yên lặng nghe, chỉ cảm thấy tâm tình cũng không phức tạp như tưởng tượng, trái lại cảm thấy rất thản nhiên

Tóm lại, Tuyết Trùng Tử bây giờ thực hiện chữa trị trước thời hạn, thậm chí dùng cách lấy độc trị độc

Hàn độc trên người y tuy bây giờ đã tạm thời áp chế, nhưng không phải là cách trị tận gốc

Vì đoán chừng tình trạng sức khỏe của Tuyết Trùng Tử sẽ không chịu được cách chữa trị quá mạnh, cho nên cho dù đã có cách chữa trị triệt để hơn, Nguyệt trưởng lão cũng không dám quá nóng vội

Cách lấy độc trị độc này, vốn cũng là suy nghĩ chung của Nguyệt trưởng lão và Cung Viễn Chủy, cảm thấy đây là cách chữa trị mạo hiểm nhưng cũng là duy nhất

Nhưng kỳ thực, cách này có tác dụng chân chính hay không, vẫn phải chờ chứng thực

Còn nữa, di chứng tự phế võ công trước đây của Tuyết Trùng Tử làm tổn thương kinh mạch trên người, cho dù giữ lại chút nội lực nhưng căn bản không có cách nào vận công bình thường

Nhưng bây giờ bắt đầu chữa trị, cách chữa trị mạo hiểm nhưng có phần thắng, Nguyệt trưởng lão và Chấp Nhẫn cùng Tuyết trưởng lão bắt tay hợp lực, dùng nội công đặc thù thử giúp Tuyết Trùng Tử chữa trị kinh mạch bị tổn thương

Nhưng, dù sao cách này là lý thuyết trên giấy, bây giờ cũng chưa thể chắc chắn đã thành công hay chưa 

Theo từng đợt chữa trị mà nói, nếu tình trạng sức khỏe của Tuyết Trùng Tử cho phép, cách chữa trị này còn phải thực hiện thêm vài phần mới có thể thấy kết quả. Đương nhiên, cũng không phải là nói không có khả năng thất bại

"....Ta biết rồi." Trái lại Tuyết Trùng Tử nghĩ rất thoáng, y thật tâm cảm thấy mình có thể chịu qua hàn độc tái phát và vài lần chữa trị, tỉnh lại từ trong mê man, cũng đã là thành tựu đặc biệt khó có được

"Các huynh đều vất vả rồi. Ta bây giờ mới tỉnh lại, thân thể tuy mệt mỏi, nhưng trạng thái coi như không tệ. Để Lượng nhi chăm sóc ta là được rồi, các huynh đi nghỉ ngơi đi." Tuyết Trùng Tử nói

Cung Tử Vũ và Nguyệt trưởng lão nhìn nhau, vẫn cảm thấy không quá yên tâm

Dùng nội lực chữa trị cho Tuyết Trùng Tử kỳ thực quá hao phí thể lực, Nguyệt trưởng lão tự nhận một mình mình thực sự không ứng phó được

Đây cũng là lý do hắn liên tiếp vài ngày xin Cung Tử Vũ và Tuyết trưởng lão giúp đỡ

Thậm chí một đám thị vệ hoàng ngọc, hồng ngọc đều canh gác gần Tuyết cung, chỉ sợ vạn nhất Tuyết Trùng Tử xảy ra tình huống nguy cấp gì, ít nhất bọn họ có thể kịp thời ra tay tương trợ

Nhưng, tính cách Tuyết Trùng Tử chính là như vậy. Y không muốn làm phiền người khác, cũng không muốn liên lụy người khác

Lúc này tỉnh lại, cảm thấy trạng thái sức khỏe còn được, liền một lòng muốn đuổi mọi người đi, đỡ mọi người cùng y vất vả

Thấy Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ đều sắc mặt rất khó xử

Dù sao bọn họ không muốn Tuyết Trùng Tử vì vậy mà áy náy, nhưng nếu kiên trì ở lại, cũng cần một lý do, chủ yếu là không muốn trong lòng Tuyết Trùng Tử có gánh nặng, cảm thấy mình thua thiệt mọi người

Lúc này Tuyết Lượng chủ động mở miệng, "Công tử, ngài đừng đuổi mọi người đi. Để Nguyệt trưởng lão và Chấp Nhẫn đại nhân ở lại nói chuyện với ngài cũng tốt, ngài cũng không nhàm chán. Dù sao, bên ngoài trời đông giá rét, nếu Nguyệt trưởng lão và Chấp Nhẫn đại nhân đi ra, không phải sẽ càng mệt nhọc sao."

Cung Tử Vũ vội vàng phụ họa, "Đúng vậy, đúng vậy, Tuyết Lượng nói đúng, ta và Nguyệt trưởng lão trông chừng ở đây, tốt hơn nhiều so với đi qua đi lại. Còn nữa, núi trước có Kim Phồn, A Vân và Tử Thương tỷ tỷ ở đấy, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Ta ở đây mấy ngày, tới khi nào Nguyệt trưởng lão nói sức khỏe của huynh ổn định, bệnh tình dần dần giảm mới thôi."

"Lời của Chấp Nhẫn đại nhân có cùng suy nghĩ với ta. Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chúng ta quyết định như vậy !" Nguyệt trưởng lão cẩn thận kiểm tra lại tình huống của Tuyết Trùng Tử, mới nhẹ giọng nói, "Tuyết Trùng Tử, tình trạng sức khỏe của huynh bây giờ chưa hoàn toàn ổn định, nhớ đừng phiền lòng quá mức, phải tranh thủ nghỉ ngơi nhiều thì tốt hơn. Huynh bất tỉnh nhiều ngày, chắc chắn cảm thấy vừa đói vừa khát, ta đi chuẩn bị một số dược thiện cho huynh trước. Huynh nghỉ ngơi thật tốt đi, chợp mắt một lúc cũng tốt."

Tuyết Trùng Tử không đáp, chỉ mặt không chút đổi sắc cầm chuông, nhìn chằm chằm mọi người

Cung Tử Vũ lại nói, "Tuyết Trùng Tử, huynh có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, chắc chắn sau này là mệnh hưởng phúc ! Cho nên, đừng nghĩ nhiều, chủ yếu phải nghỉ ngơi thật tốt."

Sau đấy, thấy Tuyết Trùng Tử không đáp lại, nhưng không phản đối, Nguyệt trưởng lão trực tiếp đi xử lý chuyện dược thiện

Cung Tử Vũ căng thẳng lâu ngày, hơi hòa hoãn chút, chỉ cảm thấy buồn ngủ không thôi

Nhìn hắn liên tục ngáp, sắc mặt mệt mỏi, Tuyết Trùng Tử mặt không đổi sắc ra hiệu với Tuyết Lượng dựa ở bên giường

Lúc này, Tuyết Lượng vội vàng mở miệng khuyên nhủ, "Chấp Nhẫn đại nhân, nếu công tử nhà ta đã tỉnh, ta thấy để ta chăm sóc là được. Ngài vẫn mau nhân lúc này nghỉ ngơi, dưỡng lại tinh lực, phòng ngừa vạn nhất."

Cung Tử Vũ đương nhiên cũng có cùng suy nghĩ, nếu tình huống của Tuyết Trùng Tử bây giờ coi như tốt hơn, hắn quyết định đi phòng khách gần đấy nghỉ ngơi dưỡng sức

Sau đấy, chỉ thấy Cung Tử Vũ ôn nhu trấn an Tuyết Trùng Tử vài câu, bước về phía Nguyệt trưởng lão cách đấy không xa đánh tiếng, mới rốt cuộc yên tâm chuẩn bị đi nghỉ ngơi

Tuyết Trùng Tử tỉnh lại từ trong mê man cũng qua một lúc lâu, lúc này tinh thần y coi như cũng không quá tệ

Tay y cầm chuông nhẹ nhàng lắc, nghe tiếng chuông khiến người an tâm, trong lòng thoải mái, trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt

"Công tử." Tuyết Lượng dựa vào bên giường, ôn nhu khẽ hỏi, "Lúc ngài mê man, còn mơ thấy Chủy công tử không ?"

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, dường như có chút lo lắng, "Ta.... còn nói mớ sao ? Lại gọi tên Cung Viễn Chủy ?"

Tuyết Lượng vội vàng cười lắc đầu, "Lần này kỳ thực không nghe thấy ngài gọi tên Chủy công tử trong lúc mê man. Dù sao ngài rơi vào trạng thái ngủ say, Nguyệt trưởng lão nói thân thể ngài suy yếu, sớm mất ý thức. Nhưng may mắn, bây giờ ngài cuối cùng tỉnh táo lại, nghĩ chắc chắn tình huống sau này sẽ chỉ càng ngày càng tốt."

"Ừ." Tuyết Trùng Tử đáp nhẹ một tiếng, chớp mắt buồn ngủ, tiếp tục cuộn mình vào trong chăn ấm áp, "Lượng nhi. Cung Viễn Chủy.... có tin tức gì truyền tới không ?"

"Không." Tuyết Lượng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói đúng sự thật, "Kỳ thực sau khi ngài bất tỉnh, trên dưới Cung môn lập tức phong tỏa tin tức, không cho tiết lộ ra ngoài, nói đúng hơn là không thể để Chủy công tử biết tình huống của ngài."

Tuyết Trùng Tử nghe xong, trong lòng trái lại an tâm hơn không ít, "Vậy là được."

Dù sao y vốn cũng không muốn Cung Viễn Chủy vì y mà phá giới tới núi sau, giấu diếm tin tức với Cung Viễn Chủy, đối với cậu mà nói, mới là cách tốt nhất

"Lượng nhi, ta muốn ngủ thêm một lúc." Tuyết Trùng Tử đột nhiên run lên một cái, rụt cổ lại, bộ dạng thoạt nhìn yếu ớt lại cực kỳ đáng thương

Tuyết Lượng nhanh chóng cẩn thận dịch chăn cho Tuyết Trùng Tử, "Ngủ đi, ta và Nguyệt trưởng lão trông chừng cho ngài. Không sao, đừng sợ."

Tuyết Trùng Tử nghe lời dỗ dành này của Tuyết Lượng, chỉ cảm thấy buồn cười

Nguyệt trưởng lão cách đấy không xa cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, không khỏi nhẹ nhàng cười nói, "Không sao, yên tâm ngủ đi ! Nếu huynh ham ngủ nữa, hai chúng ta sẽ phụ trách đánh thức huynh."

Người mà, vừa tỉnh lại sau đại kiếp nạn, luôn có vài phần cảm giác không chân thực

Tuyết Trùng Tử nói không lo lắng là giả

Nói thật, y cũng mơ hồ bất an, sợ mình ngủ không tỉnh, từ đấy về sau cứ ngủ say như vậy

Nhưng lúc này, nghe được người xung quanh bảo đảm, Tuyết Trùng Tử cảm thấy an tâm hơn không ít

Y yên tâm nhắm mắt lại, trong tay vẫn siết chặt chuông nhỏ kia

Người người đều nói : Đại nạn không chết, tất hạnh phúc cả đời

Nếu trời có thể thêm vài phần đau lòng cho y, Tuyết Trùng Tử thật lòng hy vọng, chờ y khôi phục sức khỏe, nhất định sẽ có cơ hội lại tới núi trước tìm Cung Viễn Chủy

------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro