Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung

Lúc Tuyết Trùng Tử nhìn thấy Nguyệt trưởng lão mang theo Tuyết trưởng lão quay về, kỳ thực trong lòng rất vi diệu

Lần này khác với trước đây, vì câu đầu tiên Tuyết trưởng lão mở miệng nói cũng không phải là quan tâm tới sức khỏe của y, mà trực tiếp hỏi chuyện của y và Cung Viễn Chủy

"Con và Viễn Chủy nghiêm túc sao ? Hai người các con.... thực sự thành rồi ?" Tuyết trưởng lão thậm chí cũng không có mở đầu

Lúc đường đột hỏi ra khỏi miệng, trong phòng còn chật ních người

Nguyệt trưởng lão, Tuyết Lượng đều ở đây, thậm chí còn có mấy thị vệ hoàng ngọc và hồng ngọc được gọi tới giúp Tuyết Trùng Tử vận khí, điều trị thân thể

Đám thị vệ vốn đứng ở một bên điều tức, lúc này nghe thấy lời không nên nghe, bản lĩnh giả câm giả điếc cũng không phải là tầm thường, sắc mặt bọn họ thậm chí không có một chút thay đổi, tiếp tục ở trong phòng

Tuyết Lượng lại hơi kinh ngạc, Nguyệt trưởng lão giống như đã sớm biết

Tuyết Trùng Tử sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần, chuyện đầu tiên là cho Tuyết Lượng một ánh mắt

Tuyết Lượng lập tức hiểu ý, tự mang những người còn lại trong phòng lấy cớ ra ngoài, sau đó còn vì bảo đảm người khác sẽ không tùy tiện xông vào, chủ động làm thần canh cửa ở ngoài

Chờ cho trong phòng còn lại Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử mới nhẹ giọng nói, "Tuyết trưởng lão, ngài không giống như người sẽ mất chừng mực. Nhưng vì sao ----"

"---- Vì sao lỗ mãng, không suy xét tới chu toàn, có người ngoài ở đây cũng không chút kiêng kỵ nói tới chuyện của con và Viễn Chủy như vậy. Con muốn nói cái này đúng không ?" Tuyết trưởng lão thản nhiên hỏi

Tuyết Trùng Tử dựa người vào thành giường, thân thể kỳ thực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục

Lúc này muốn nói chuyện với Tuyết trưởng lão cũng không tránh được có chút hữu khí vô lực, hơi thở cũng có chút không thông thuận

"Chuyện của ta và Viễn Chủy, tuy ta quang minh chính đại, không sợ người khác, nhưng dù sao Viễn Chủy còn nhỏ, hắn không nên nhận ánh mắt săm soi của người khác." Tuyết Trùng Tử đau lòng Cung Viễn Chủy vì mình có thể bị người khác bàn luận

Y không hiểu, Tuyết trưởng lão luôn coi trọng quy củ, nhưng hôm nay sao đột nhiên đổi tính, thậm chí còn nói tới chuyện này ở trước mặt người khác

"Con sợ là vẫn chưa biết đi ! Nguyệt trưởng lão đã nói rõ toàn bộ với ta rồi. Còn nữa, vừa rồi Nguyệt trưởng lão tự mình mang Viễn Chủy quay về núi trước, hành động rất rêu rao, như sợ người khác không biết Viễn Chủy tối qua ngủ lại ở Tuyết cung của con. Cho dù chỉ là một đêm ngắn ngủi, nhưng đối với người Cung gia phá lệ mà nói, cũng đủ khiến hạ nhân bàn luận. Càng không nói tới.... quan hệ vi diệu của con và Viễn Chủy, đã sớm truyền khắp Cung môn rồi." Tuyết trưởng lão nói ra lời này, Tuyết Trùng Tử hoàn toàn sững người

Tuyết Trùng Tử bất quá chỉ lén nhờ Nguyệt trưởng lão giúp đỡ chăm sóc Cung Viễn Chủy, cũng hộ tống Cung Viễn Chủy quay về núi trước

Dù sao lo Cung Viễn Chủy xông vào núi sau bị người bắt về tính sổ, Tuyết Trùng Tử cũng vì vậy mà lo lắng không thôi

Chỉ là không nghĩ tới, bảo Nguyệt trưởng lão đặc biệt hộ tống người đi về còn có thể gây ra nhiều chuyện như vậy

Nguyệt trưởng lão tiếp nhận ánh mắt đằng đằng sát khí của Tuyết Trùng Tử, lập tức giải thích cho hành động của mình, "Có một số chuyện muốn giấu cũng không giấu được. Nếu đã như vậy, cho quan hệ của huynh và Chủy công tử nhanh chóng công khai trước mặt mọi người, không phải cũng rất tốt sao."

"Tốt cái gì mà tốt ? Huynh từng hỏi Viễn Chủy chưa ? Huynh từng suy nghĩ cho hắn chưa ? Giác công tử bất quá ra ngoài một chuyến, nếu y biết danh dự của Viễn Chủy bị phá hỏng ----" Tuyết Trùng Tử còn chưa nói xong, đã bị Nguyệt trưởng lão cắt ngang

"Nực cười. Huynh còn lo danh dự của hắn bị phá hỏng. Đều là lúc nào rồi...." Nguyệt trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, thực sự cảm thấy Tuyết Trùng Tử nghĩ quá nhiều rồi, "Tuyết Trùng Tử, huynh sợ rằng quên rồi đi ? Chuyện trước đây huynh ở núi trước với hắn, bất luận người núi trước hay núi sau, kỳ thực đã sớm hiểu rõ trong lòng. Bây giờ mới nói lo lắng cho danh dự của hắn, không cảm thấy là thừa thãi sao ?"

Tuyết Trùng Tử nhất thời nghẹn lời, vô lực phản bác

Bất quá cũng chỉ là khó xử thôi đi. Cho dù y và Cung Viễn Chủy đã coi như nói rõ tình cảm với nhau, nhưng nếu công khai với mọi người, dường như vẫn chưa phải thời cơ

Tuyết Trùng Tử trước đây chưa từng suy xét tới chuyện này, chỉ một mặt muốn thân thiết hơn với Cung Viễn Chủy, bất luận bảo Tuyết Lượng lấy chuông, hay là mượn cớ tặng lệnh bài cung chủ....

Nhưng, lúc Cung Viễn Chủy thực sự tiếp nhận tâm ý của y, Tuyết Trùng Tử lại bắt đầu do dự....

"Không.... Bây giờ vẫn chưa phải lúc." Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình, "Ta từng đồng ý với Cung Thượng Giác, tất cả lấy việc bảo vệ Cung Viễn Chủy làm trọng. Trước khi Cung Viễn Chủy thành niên, tuyệt không thể để Cung Viễn Chủy rơi vào hoàn cảnh bị người đàm tiếu. Cung Viễn Chủy bây giờ còn nhỏ, chờ sau này suy nghĩ của hắn thành thục hơn.... Ta sợ.... Nếu ngày nào đó hắn hối hận, ít nhất còn có thể giữ lại danh dự trong sạch, không bị ta liên lụy...."

Nghe xong lời thật lòng này của Tuyết Trùng Tử, Tuyết trưởng lão chỉ theo bản năng cùng Nguyệt trưởng lão nhìn nhau một cái

Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy trong lòng bất an, tiếp tục chậm rãi nói, "Trước khi thân thể ta hoàn toàn khôi phục, ta cũng không muốn công khai mối quan hệ của ta và Cung Viễn Chủy. Đây là đường lui ta có thể giữ lại cho hắn.... Vạn nhất sau này ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta cũng hy vọng hắn có thể sống tốt. Nếu ta có thể sống là tốt nhất. Nhưng, nếu ta hoàn toàn không kiêng kỵ mà công khai chuyện của ta và Cung Viễn Chủy, chỉ sợ cũng phải cho tới khi ta thực sự có đủ năng lực bảo vệ Cung Viễn Chủy, cho tới khi ta nhận được sự tán thành của Cung Thượng Giác mới thôi."

Tuyết trưởng lão thở dài một hơi nặng nề, trên mặt lộ ra nụ cười phức tạp, giống như đang cười nhạo Tuyết Trùng Tử ngốc, cũng bất đắc dĩ Tuyết Trùng Tử si tình với Cung Viễn Chủy

"Huynh nghĩ thật chu đáo cho hắn, nhưng.... Tuyết Trùng Tử, huynh không biết huynh suy nghĩ quá nhiều, lại bắt đầu để tâm vào thứ vụn vặt không ?" Nguyệt trưởng lão không tỏ rõ thái độ nhún vai, "Ta cho rằng, yêu một người, là cần đủ dũng khí. Huynh có dũng khí tỏ tình với hắn, nhưng không có dũng khí công khai mối quan hệ của các huynh với người khác ? Ta đột nhiên cảm thấy Cung Viễn Chủy xứng với huynh.... nhưng không đáng. Huynh ngay cả một nửa trách nhiệm như Cung Viễn Chủy cũng không có."

Tuyết Trùng Tử vốn còn muốn mở miệng phản bác, nhưng đột nhiên chú ý tới Tuyết trưởng lão một bên

Tuyết trưởng lão vốn cố tình tới tìm Tuyết Trùng Tử, nhưng lúc này ông trầm mặc không nói, biểu tình trên mặt cổ quái

Tuyết Trùng Tử cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được phỏng đoán

Nguyệt trưởng lão quở trách y, Tuyết Trùng Tử không quan tâm

Nhưng bây giờ Tuyết trưởng lão nghe nhiều như vậy, cư nhiên còn bình tĩnh như vậy, mới khiến Tuyết Trùng Tử cảm thấy nghi hoặc khó hiểu

Biểu tình của Tuyết trưởng lão thoạt nhìn không có một chút tức giận, trái lại có cảm giác tiếc hận

Đây thực sự khiến Tuyết Trùng Tử rất khó hiểu, có chút không nắm bắt được

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy ?" Tuyết Trùng Tử thầm nghĩ

Lúc này, giọng của Nguyệt trưởng lão lại vang lên

"Cung Viễn Chủy nói với ta, quan hệ của hắn với huynh cũng không phải không thể nhìn mặt người khác. Hắn thậm chí cũng không ngại công khai với người khác, chỉ là một lòng không muốn mang tới phiền phức không cần thiết cho huynh mà thôi. Mà huynh, ngoại trừ không dám thừa nhận yêu hắn ở trước mặt người khác, cũng một lòng muốn sắp xếp đường lui cho hắn. Theo ta thấy, hai người các huynh đều ngốc giống nhau. Bất quá, Cung Viễn Chủy có trách nhiệm hơn huynh nhiều. Dù sao, hắn đã hạ quyết tâm muốn nắm tay huynh đi tiếp, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không định buông tay huynh. Nhưng huynh.... dường như còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đồng cam cộng khổ với hắn ?" Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử nghe xong có chút mơ hồ, y nghĩ, cuối cùng cũng không kết luận được cái gì

Trái lại, Tuyết trưởng lão luôn trầm mặc không nói, cư nhiên mở miệng vào lúc này

"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Tuyết trưởng lão hơi thở dài, nói, "Tuyết Trùng Tử, "cuộc đời ngắn ngủi, nắm chắc hiện tại", ta vẫn hiểu đạo lý này. Ta mặc dù già, nhưng không phải là người không thông suốt. Người trẻ tuổi các con có suy nghĩ của mình, ta hiểu. Giống như ta vừa rồi nói với Nguyệt trưởng lão, các con muốn làm gì thì làm đi ! Nếu lựa chọn con đường nghịch thiên trái với thế tục, vậy tốt nhất phải liều mạng chứng minh cho chúng ta thấy lựa chọn của các con là đúng."

"Tuyết trưởng lão...." Tuyết Trùng Tử chưa từng nghĩ Tuyết trưởng lão sẽ nói lời này với y, không khỏi có chút cảm động lại kinh ngạc, "Ngài.... đang thành toàn chuyện của ta và Cung Viễn Chủy sao ?"

"Hừ. Tuy không phải là ý của ta, nhưng dù sao ta không lay chuyển được các con. Nếu đã như vậy, ta nhận mệnh, không muốn tiếp tục giằng co, lãng phí thời gian nữa." Tuyết trưởng lão hừ lạnh một tiếng, cười khổ nói, "Mấy người các con đã có bản lĩnh thuyết phục người cổ hủ như ta, chẳng lẽ không tự tin, kiên định với con đường mình chọn, không chùn bước đi tới tận cùng, mãi tới khi được mọi người tán thành, mãi tới khi thành công sao ?"

"Tuyết trưởng lão...." Tuyết Trùng Tử khẽ run môi, "Ngài nói những lời này, là thật sao ?"

"Con nói xem ?" Tuyết trưởng lão lầm bầm vài tiếng, biểu tình trên mặt lộ ra ghét bỏ, "Con bình thường thoạt nhìn thông minh, nhưng gần đây sao càng ngày càng ngốc vậy."

Tuyết Trùng Tử nghe xong, không nhịn được bật cười thành tiếng, "Ở trong mắt ngài, con bây giờ trông rất ngốc sao ?"

"Còn không ngốc sao ? Bình thường con bản lĩnh quan sát kinh người, liếc một cái là có thể nhìn thấu thật giả, gần đây sao nhãn lực luôn không tốt vậy. Không nhận ra thâm ý trong lời ta thì thôi, còn dám nghi ngờ ta ?" Tuyết trưởng lão lắc đầu

Lúc này nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy Tuyết Lượng đi tới từ cửa đá, thuận tay chỉ Tuyết Lượng, cố tình trêu chọc, "Không phải là con ở lâu với đứa ngốc Tuyết Lượng này, gần mực thì đen, người bị ảnh hưởng trở nên ngốc đấy chứ !"

Tuyết Trùng Tử sửng sốt, Tuyết Lượng nghe xong lại càng mơ hồ

"Tuyết trưởng lão, ngài nói cái gì vậy ? Ta ngốc như vậy sao....?" Tuyết Lượng bĩu môi, gương mặt ủy khuất

Tuyết Trùng Tử mím môi cười không thành tiếng

Y cẩn thận nghĩ lại lời vừa rồi của Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão, trong lòng cũng không nói được là cảm giác gì

Mối tình đầu của y coi như lần đầu tiên tỏ tình thành công

Nhưng sau đấy, đối với chuyện tình cảm, y kỳ thực vẫn không biết cái gì

Chuyện yêu đương này, không phải là vừa trải nghiệm, vừa học hỏi, vừa tìm hiểu sao

Tuyết Trùng Tử luôn lo lắng Cung Viễn Chủy bị mình liên lụy, hao hết tâm tư hy vọng có thể giữ lại đường lui, sắp xếp thỏa đáng cho Cung Viễn Chủy

Y không muốn để tình cảm của mình đối với Cung Viễn Chủy trở thành gánh nặng của Cung Viễn Chủy

Nhưng.... lại không nghĩ Cung Viễn Chủy cư nhiên kiên định như vậy, thậm chí không vì ánh mắt của thế tục mà e ngại thừa nhận tình cảm của bọn họ

Hơn nữa, Tuyết trưởng lão trước đây bất quá là lén để lại ngọc bội coi như ủng hộ

Nhưng bây giờ, cư nhiên thẳng thắn thể hiện lập trường ủng hộ tình cảm của Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy

Tuyết Trùng Tử thụ sủng nhược kinh, chỉ cảm thấy vạn phần áy náy

"Có lẽ.... thực sự là ta quá ngốc, cũng không có đủ dũng khí." Tuyết Trùng Tử nhàn nhạt nói

Tuyết Lượng vừa vào phòng, bỏ lỡ rất nhiều nội dung

Lúc này thấy Tuyết Trùng Tử như vậy, chỉ cảm thấy rất khó hiểu

Nhưng hắn vẫn quan tâm hỏi, "Công tử, ngài có sao không ?"

"Đương nhiên tốt, rất tốt." Tuyết Trùng Tử cười, khẽ gật đầu, "Mấy ngày nay, lần đầu tiên cảm thấy.... đầu óc tỉnh táo hơn nhiều."

Tuy Tuyết Trùng Tử vì thân thể suy yếu, không thể hành lễ thỏa đáng, nhưng y vẫn chắp tay cảm tạ người thân và bằng hữu, "Tuyết Trùng Tử tạ ơn mọi người. Tất cả lời cảm tạ đều không thể nói hết...."

"Rốt cuộc có thể nghĩ thông suốt rồi." Nguyệt trưởng lão cười nói

Tuyết trưởng lão cũng không nhịn được vuốt râu, bộ dạng hòa ái dễ gần

Tuyết Lượng lúc này vẫn không quá hiểu, chỉ cảm thấy dường như mình bỏ lỡ quá nhiều trọng điểm

Mà Nguyệt trưởng lão lúc này không nhanh không chậm nói, "Vậy nhân bây giờ thuận thế công khai đi. Thoải mái, cố gắng để Chủy công tử người ta yên tâm, xác nhận mối quan hệ của hai huynh với mọi người. Có lẽ, đây mới là sắp xếp tốt nhất. Chuyện sau này, để sau hẵng phiền não đi !"

Nghe tới đây, Tuyết Lượng trái lại lập tức hiểu. Hắn tiếp lời, "Ta rốt cuộc hiểu rồi. Nguyệt trưởng lão, ý của ngài là muốn công tử nhà ta thừa nhận và công khái tình cảm giữa ngài ấy và Chủy công tử sao !"

Nguyệt trưởng lão nói tiếp, "Không sai, chính là như vậy. Lúc này không công khai thì còn chờ lúc nào ? Giác công tử bây giờ cũng không có Cung môn, có một số việc gạo nấu thành cơm cũng tốt. Tuyết trưởng lão bây giờ cũng hướng về Tuyết Trùng Tử.... Chấp Nhẫn và Chấp Nhẫn phu nhân đoán chừng cũng vậy, cũng ủng hộ như Tuyết trưởng lão, chỉ là ngầm giúp đỡ. Hơn nữa, chỉ cần thừa nhận tình cảm, để những người không quen nhìn sớm thành quen, đại khái cũng là cách tốt nhất để đối phó với lời đồn đại của thế tục."

"Nhưng.... không phải còn có vấn đề sao. Dù sao Cung Viễn Chủy còn quá nhỏ, nếu công khai, sợ sau này lúc hắn hối hận, cũng không có đường lui nữa." Tuyết Trùng Tử nói tới cùng vẫn băn khoăn chuyện này

Dù sao tình cảm đoạn tụ giữa hai nam tử, bất luận nghĩ thế nào cũng sợ rằng có ảnh hưởng rất lớn

"Hừ." Tuyết trưởng lão lắc đầu, lại tức giận nói, "Cho nên ta mới nói, bất luận làm quyết định gì cũng vậy, hậu quả vẫn phải tự chịu trách nhiệm. Nếu đã chọn con đường này, thì đừng lo lắng nhiều như vậy nữa. Nếu bản thân con không qua được, vậy ta khuyên con, sớm bỏ suy nghĩ không an tâm với Viễn Chủy đi, quay đầu là bờ vẫn thỏa đáng hơn."

"....Chuyện tình cảm.... Ta cũng không khống chế được. Khát vọng của ta với Viễn Chủy, muốn thu cũng không thu lại được." Tuyết Trùng Tử cúi đầu lẩm bẩm, mà chuông nhỏ được siết chặt trong tay y vì y lay động mà phát ra tiếng chuông rất nhỏ

Cho dù tình yêu chôn sâu ở đáy lòng, tình cảm và chân tình trao đi cũng đủ che mờ giác quan

Tuyết trưởng lão bất đắc dĩ lần nữa lắc đầu thở dài, "Nếu không khống chế được tình cảm, khát vọng cũng không thu lại được, vậy thuận theo tự nhiên đi ! Ta muốn nói, dù sao tính cách, tuổi tác của hai con cũng chênh lệch lớn.... khó bảo đảm sau này thực sự ở bên cạnh nhau sẽ phát hiện căn bản không thích hợp với nhau. Ta chỉ mong, nếu các con thực sự tới ngày phải chia tay, vạn nghìn lần đừng ầm ĩ, tan rã trong không vui là được."

"...." Tuyết Trùng Tử mím môi, biểu tình cổ quái tới cực kỳ khó coi

Đại khái, người nghĩ nhiều nhất, sâu nhất, xa nhất, thực sự là Tuyết trưởng lão

Tuyết Lượng nghĩ tới đầu đều đau, "Không đúng. Công tử và Chủy công tử vừa mới bắt đầu bày tỏ tâm ý xong.... Sao lại đột nhiên nói tới chia tay hay không chia tay vậy ?"

Nguyệt trưởng lão khẽ cười, nhưng không tiếp tục nói vấn đề này nữa

Dù sao bây giờ Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy đều đã giác ngộ, đây đã là sự sắp xếp tốt nhất

Công khai tình cảm không chút che giấu, cũng là chuyện cần phải làm

Sau đấy.... chỉ còn lại chuyện Tuyết Trùng Tử muốn đánh cược mạng sống mà khôi phục võ công

"Tuyết Trùng Tử. Chuyện huynh muốn khôi phục võ công, ta giúp huynh. Bất quá, tình trạng sức khỏe của huynh vẫn chưa đủ ổn định. Có thể cần chờ vài ngày, ta cũng thuận tiện bổ sung một số dược liệu cần gấp." Nguyệt trưởng lão nói

"Ừ. Vậy làm phiền huynh rồi." Khó có khi Nguyệt trưởng lão bằng lòng giúp y, Tuyết Trùng Tử cảm kích trong lòng

Tuyết Lượng mang theo hoang mang, nhưng không nhiều lời

Lúc này, chỉ thấy Tuyết trưởng lão nói tiếp, "Tuyết Trùng Tử, nói xem cách con muốn thử làm."

Tuyết Trùng Tử gật đầu đáp, "Nguyệt trưởng lão chọn dùng cách lấy độc trị độc để giúp ta áp chế hàn độc, nhưng lúc chữa trị cho ta lại băn khoăn khả năng tiếp nhận của ta, không dám ra tay mạnh. Bây giờ mặc dù ta đã tỉnh táo lại, nhưng thân thể này vẫn rất yếu ớt, không chỉ nội lực tan rã, ngay cả mức độ chữa khỏi kinh mạch cũng không có tiến triển gì rõ rệt. Nói thật, ta nghĩ rất lâu rồi.... Tuyết trưởng lão, ta muốn bảo Nguyệt trưởng lão thử một lần cách của hắn mà không lưu tình, mà ta đồng thời thử vận công đả thông kinh mạch trước bị ta phong tỏa, xem có thể có đột phá gì không."

"Cách này rất mạo hiểm, hơn nữa.... nếu thất bại, tính mạng của con chỉ sợ cũng không giữ được." Tuyết trưởng lão lộ vẻ lo lắng

"Nhưng, đây đại khái cũng là cách duy nhất để ta có thể khôi phục võ công." Tuyết Trùng Tử hiểu rõ trong lòng, nếu bây giờ không ép buộc bản thân, sợ rằng tới lúc thân thể này không thể nào dưỡng tốt, võ công cũng sẽ không có ngày khôi phục lại

Nguyệt trưởng lão lo lắng, không dám ra tay mạnh, y cũng kiêng kỵ quá nhiều không dám thử một lần

Vậy thế nào cũng sẽ không có tiến bộ

Tuyết Trùng Tử, "Bệnh tật trên người này là ta tự làm tự chịu, là trả giá cho việc ta muốn giữ lại ký ức với Tuyết công tử. Ta không muốn sau này hối hận, nhưng dù sao tình hình bây giờ đã khác. Vì Cung Viễn Chủy, cho dù trả giá bằng tính mạng, ta cũng muốn thử một lần.... Chỉ có thành công, ta và Cung Viễn Chủy mới có tương lai."

Tuyết Lượng nghe tới đây, không nhịn được mở miệng nói, "Nhưng, công tử.... Cho dù ngài không khôi phục võ công, ta tin Chủy công tử để tâm an nguy của ngài hơn bất cứ thứ gì, tuyệt đối không thể ghét bỏ ngài. Nếu đã như vậy, sao ngài còn muốn làm chuyện mạo hiểm như thế ?"

Tuyết Trùng Tử nghe xong chỉ khẽ cười lắc đầu, "Lượng nhi, ngươi không hiểu."

"Ngài không nói, không giải thích, vậy ta chắc chắn không hiểu !" Tuyết Lượng bĩu môi

Tuyết Trùng Tử còn chưa mở miệng giải thích, trái lại Nguyệt trưởng lão thuận thế trả lời, "Tuyết Trùng Tử rất lâu trước đây từng nói. Y muốn có năng lực có thể bảo vệ Cung Viễn Chủy. Hơn nữa, cũng chỉ có chờ y khôi phục võ công, Giác công tử mới có thể tán thành y."

"Hóa ra là như vậy...." Nghe được đáp án, Tuyết Lượng vẫn rầu rĩ không vui, càng lộ vẻ ủ rũ

"Được rồi. Con nghĩ kỹ rồi chứ, ta không khuyên nữa." Tuyết trưởng lão nói

"Đa tạ Tuyết trưởng lão thành toàn." Tuyết Trùng Tử mỉm cười

Nguyệt trưởng lão lúc này mới suy xét một lúc, nhẹ giọng trả lời, "Lần nữa chữa trị, ta cần Tuyết Lượng giúp đỡ."

"Có gì phân phó, xin Nguyệt trưởng lão cứ nói là được. Chỉ cần có thể giúp công tử nhà ta, ta sẽ tận hết khả năng !" Tuyết Lượng chắp tay nói

Tuyết Trùng Tử khẽ nhíu mày, giống như nghĩ tới cái gì đấy, đang muốn mở miệng ngăn cản, lại thấy Nguyệt trưởng lão nói với Tuyết trưởng lão, "Tuyết trưởng lão, lần này, ta nghĩ.... cũng cần ngài giúp đỡ."

Tuyết trưởng lão hiểu ý, gật đầu đáp, "Đương nhiên. Tuyết Trùng Tử vượt qua một kiếp này, ta sẽ cùng chứng kiến."

Tuyết Trùng Tử nghe xong, bối rối phất tay, "Không được ! Chuyện này tuyệt đối không được ! Tuyết trưởng lão, Lượng nhi, chuyện này mọi người đừng nhúng tay vào ----"

"Nếu muốn chữa khỏi cho huynh, thực sự không thể không có bọn họ." Nguyệt trưởng lão nói đúng sự thật, "Huynh có biết không, Táng Tuyết Tâm Kinh của huynh, công pháp huynh cả đời này học được, đều liên quan tới công pháp hệ hàn của Tuyết gia các huynh. Hơn nữa thể chất này của huynh, cũng chỉ có người tu luyện công pháp hệ hàn mới có thể giúp huynh giải trừ di chứng của mấy huyệt trước đây bị điểm huyệt phong tỏa lưu lại. Còn nữa, cũng chỉ có người tu hành công pháp hệ hàn, có thể hoàn toàn dung hòa và giúp đỡ huynh điều trị nội tức trong người huynh, bảo đảm quá trình chữa trị cho huynh thuận lợi hơn, cũng nâng cao căn cơ khôi phục võ công của huynh, đồng thời cũng có thể bảo mệnh cho huynh vào thời điểm mấu chốt."

"....Nhưng, ta sợ lúc ta vận công, năng lực có hạn, không có cách nào khống chế bản thân. Nếu có sai sót, ta có thể hấp thụ mãnh liệt nội lực của bọn họ, vậy bọn họ sẽ nguy hiểm tới tính mạng...." Tuyết Trùng Tử vẫn cảm thấy cách này không ổn, càng nghĩ càng hoảng sợ

Tuyết Lượng và Tuyết trưởng lão trái lại không để tâm với chuyện này

Tuyết trưởng lão, "Ta già rồi, nhưng chỉ cần có cơ hội giúp con khôi phục, đấy là kết quả tốt nhất. Tuyết Trùng Tử, con mới là tươn lai của Tuyết gia chúng ta. Trác nhiệm của người đứng đầu Tuyết cung, vinh quang của gia tộc chúng ta, con không trốn được."

Tuyết Lượng nghe xong cũng vội vàng gật đầu hùa theo, "Đúng vậy, đúng vậy ! Công tử, đây tốt xấu gì cũng là một cách, là cách ngài muốn khôi phục võ công. Ta và Tuyết trưởng lão không sợ nguy hiểm, chỉ muốn giúp ngài thành công, để ngài sống thật tốt, dẫn dắt Tuyết gia chúng ta trở thành một bên bảo vệ ánh sáng và hy vọng trong giang hồ này."

Nguyệt trưởng lão không chờ Tuyết Trùng Tử nói lời cảm động gì, lúc này lại mở miệng nói tiếp, "Không chỉ Tuyết trưởng lão và Tuyết Lượng, ta còn cần Chấp Nhẫn giúp đỡ ! Dung Tuyết Tâm Kinh hắn tu luyện cũng là bí pháp của Tuyết gia các huynh. Hơn nữa, Chấp Nhẫn trời sinh có thể chất âm hàn, có thể nói là đặc biệt thích hợp, lại có tác dụng tương ứng cho việc chữa trị."

"Đây là trăm triệu lần không thể ! Chấp Nhẫn thân phận tôn quý, hắn còn là người đứng đầu Cung môn, vạn nghìn lần không được !" Tính mạng của người Tuyết gia vì y mà mạo hiểm cũng thôi, sao còn muốn để người của Cung gia, huống chi là Chấp Nhẫn mạo hiểm vì mình ? Tuyết Trùng Tử càng nghĩ càng lo lắng, vội nói, "Nguyệt trưởng lão, Chấp Nhẫn là tuyệt đối không thể. Không thì với tính cách của hắn, sợ là sẽ thực sự liều mạng giúp đỡ. Vậy ta không phải trở thành tội nhân của trên dưới Cung môn sao ?"

Nguyệt trưởng lão hoàn toàn không để ý tới Tuyết Trùng Tử, chỉ tự nói, "Người muốn dùng cách mạo hiểm này là huynh. Nếu huynh đã lựa chọn như vậy, huynh cũng từng nói muốn ta giúp huynh.... Ta đã đồng ý với huynh, vậy ta là y sư, không có lý do gì để từ chối. Mặc kệ thế nào, chuyện huynh nên lo lắng kỳ thực chính là huynh. Tuyết Trùng Tử, huynh rất hiểu rõ đi ! Quá trình này tàn khốc, một mình huynh không chịu được. Cho dù có ta giúp đỡ, cũng không nhất định có thể làm dịu đi tác dụng. Cho nên, bất đắc dĩ chỉ có thể tập hợp cao thủ tu luyện hệ hàn tới phòng ngừa vạn nhất."

"...." Tuyết Trùng Tử yên lặng, không tự giác nhẹ nhàng lay động chuông trong tay

Tiếng chuông thanh thủy không ngừng bên tai, sau một lúc lâu, hòa với giọng nói trầm thấp của Tuyết Trùng Tử

"Vào thời điểm mấu chốt, mọi người cứ mặc kệ ta, tự bảo mệnh của mình làm trọng." Tuyết Trùng Tử nói

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu có lệ

"Còn nữa...." Tuyết Trùng Tử dừng một chút, vẫn cảm thấy phải nói, "Chỗ Cung Viễn Chủy.... đừng nói cái gì cả."

Mọi người lần nữa nhìn nhau mà nghẹn lời

-----------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro