Đoản 2.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Nguyệt trưởng lão đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, Kim Phục và Cung Viễn Chủy cũng khó hiểu có chút kinh ngạc

Kim Phục vội vàng chắp tay hành lễ, "Bái kiến Nguyệt trưởng lão !"

Cung Viễn Chủy lại hơi nhíu mày hỏi, "Huynh tới đây làm gì ?"

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng phất tay áo, mới nói, "Tuyết Trùng Tử bảo ta tới. Y nói tối qua nhất thời không khống chế được bản thân mà giày vò ngươi, sợ ngươi sau khi tỉnh lại sẽ chịu khổ, đặc biệt bảo ta tới đưa chút dược."

Dứt lời, Nguyệt trưởng lão lấy ra một bình sứ nhạt màu từ trong tay áo

"Bôi cái này ở...." Ánh mắt Nguyệt trưởng lão ẩn ý không rõ liếc Cung Viễn Chủy, còn chưa nói tiếp liền bị Cung Viễn Chủy cắt ngang lời trước, cùng với chặn lại ánh mắt kia

"Không cần huynh nhiều chuyện, ta tự có thể xử lý được." Cung Viễn Chủy tức giận cướp bình sứ trong tay Nguyệt trưởng lão, lại nói, "Nhưng nếu đây là tâm ý của Tuyết Trùng Tử, vậy ta nhận. Huynh không có chuyện khác thì có thể cút rồi."

Nguyệt trưởng lão không nhịn được bật cười, lại nói, "Tính tình vô lương tâm này thực sự không khác Tuyết Trùng Tử mấy. Khó trách hai ngươi có thể thành một đôi."

Cung Viễn Chủy đang muốn phản bác, lại nghe thấy Nguyệt trưởng lão chậm rãi nói

"Còn có cái này." Nguyệt trưởng lão lúc này lại lấy ra một túi bột nhỏ từ đai phong bên hông, "Dược này trộn với nước ấm uống, có thể làm dịu khó chịu trên người ngươi."

Cung Viễn Chủy mím môi, dường như có chút ghét bỏ, "Loại dược này, ta cũng có thể tự phối. Nói không chừng tác dụng còn tốt hơn huynh."

Nghe thấy lời oán thán của Cung Viễn Chủy, Nguyệt trưởng lão không giận mà còn cười

Nguyệt trưởng lão thấy Cung Viễn Chủy không nhận, đưa túi dược cho Kim Phục bên cạnh

Kim Phục lập tức hai tay tiếp nhận nói cảm tạ, lại thấy Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng dặn dò, "Nói cũng khó xử, Tuyết Trùng Tử nhờ ta tới, kỳ thực còn có một yêu cầu quá đáng. Muốn làm phiền Kim thị vệ giúp một tay, những dấu vết trên người Chủy công tử rất khó dấu, đừng để Giác công tử nhìn thấy mà đau lòng."

"Đây...." Kim Phục thực sự quẫn bách, hắn tuy không tính là hồ đồ về phương diện này, nhưng thực sự cực kỳ xấu hổ, "Xin hỏi Nguyệt trưởng lão có đối sách gì ?"

Lúc này sự kiên nhẫn của Cung Viễn Chủy sắp bị cọ sạch

Cậu mất kiên nhẫn trừng Nguyệt trưởng lão, không nhịn được hét lên, "Được rồi, ta tự xử lý được. Nguyệt trưởng lão, huynh quay về bảo Tuyết Trùng Tử đừng lo lắng nữa. Dù sao chuyện này cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của y. Chuyện ta kích động, ta đương nhiên có thể tự gánh hậu quả, chắc chắn không liên lụy tới y."

Nguyệt trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Vẫn xin Chủy công tử đừng hiểu nhầm dụng tâm lương khổ của Tuyết Trùng Tử. Tuyết Trùng Tử từ trước tới nay tác phong đồng nhất, dám làm dám chịu, đương nhiên không sợ bị hỏi tội. Nhưng y chẳng qua suy bụng ta ra bụng người, không muốn Giác công tử nhìn thấy ngươi khó chịu mà đau lòng."

Nói xong, Nguyệt trưởng lão không nhanh không chậm lục lọi tay áo của mình một lúc, lấy ra một túi nhỏ khác, "Đây là bột phủ ta mới điều phối, chỉ cần bôi lên những dấu vết tương đối nổi bật trên da là được. Tuy không giữ lâu bằng nước, hiệu quả cũng không kéo dài, nhưng coi như có thể giữ được một lúc."

Chờ đưa xong đồ cho Kim Phục bên cạnh, lời dặn dò cũng đã nói xong, Nguyệt trưởng lão mới quay đầu nói với Kim Phục, "Cuối cùng, vẫn xin Kim thị vệ truyền lời cho Giác công tử. Nói rằng, Tuyết Trùng Tử tự biết mình quá kích, tội không thể tha, ngày khác chắc chắn sẽ tự tới núi trước thỉnh tội với Giác công tử."

Kim Phục sợ tới lập tức chắp tay, "Nguyệt trưởng lão đừng đa lễ như vậy. Thuộc hạ.... sẽ truyền đúng lời, một chữ cũng không sót."

Cung Viễn Chủy càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn, ánh mắt sắc bén của cậu từ đầu tới cuối trừng Nguyệt trưởng lão đáng ghét kia, "Nguyệt trưởng lão, huynh quay về nói với Tuyết Trùng Tử, ta rất tốt, không có chuyện gì ! Bảo y đừng quan tâm lung tung."

Cung Viễn Chủy hừ một tiếng, nhìn xung quanh một lượt, lại nói, "Ta còn vội đi gặp ca ca ! Xin Nguyệt trưởng lão tự động lui, đừng ở chỗ này làm chướng mắt người khác."

Nguyệt trưởng lão nhún vai, không chút nào cảm thấy bị mạo phạm

Dù sao ở lâu với Tuyết Trùng Tử khẩu thị tâm phi lại độc mồm độc miệng kia lâu, Nguyệt trưởng lão cũng sớm luyện thành bách độc bất nhập

Sau đấy, lén lút như lúc tới, Nguyệt trưởng lão ngay cả rời đi cũng không một tiếng động, nhanh tới khiến Cung Viễn Chủy và Kim Phục hơi cứng lưỡi


Giác cung

Phải tới gần buổi trưa, Cung Viễn Chủy mới cùng Kim Phục khoan thai tới muộn

Lúc này Cung Thượng Giác ngồi thẳng trong phòng, trên bàn bày vài đĩa đồ ăn, hai bát cơm, hai đôi đũa

Cung Thượng Giác đang ngẩn người, liền nghe thấy từng tiếng chuông trong trẻo, cùng với giọng nói quen thuộc

"Ca ! Ta tới ăn cơm với huynh ~" Cung Viễn Chủy tươi cười tiến vào phòng, bước chân cậu nhẹ nhàng mà ổn định, cả người thoạt nhìn cũng mang lại cảm giác thanh mát và tràn đầy năng lượng

Cung Thượng Giác vốn sau khi nghe báo cáo buổi sáng liền rất lo lắng, nhưng thấy tinh thần của Cung Viễn Chủy rất tốt, thoạt nhìn cũng không có gì khó chịu, Cung Thượng Giác cuối cùng yên tâm đi không ít

"Sao hôm nay dậy muộn vậy ?" Cung Thượng Giác cố tình hỏi

Cung Viễn Chủy hắng giọng, có chút chột dạ cười nhìn huynh trưởng nhà mình, "Ca, đây.... Ừm.... Ta...."

"Nói đi." Một câu nhẹ nhàng của Cung Thượng Giác lập tức khiến Cung Viễn Chủy run lên một cái

"Chuyện của ta và Tuyết Trùng Tử.... Là ta nhất thời kích động, không kiểm soát được." Cung Viễn Chủy thở ra một hơi, ở trong ánh mắt săm soi mang theo chút hung dữ của Cung Thượng Giác, run rẩy nói tiếp, "Kỳ thực ta đã thành niên, sớm trưởng thành rồi.... Đây.... Ta biết ca ca lo lắng cho ta, nhưng ta chỉ muốn ca ca yên tâm. Ca, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, Tuyết Trùng Tử đối với ta rất tốt. Huynh đừng lo lắng được không ?"

Cung Thượng Giác trầm mặc, tiếp tục nhìn chằm chằm Cung Viễn Chủy, sắc bén trong ánh mắt không giảm mà còn tăng

"Ca." Cung Viễn Chủy lấy lòng gọi một tiếng

Cung Thượng Giác mím môi không nói, nhưng cuối cùng chủ động cầm bát đũa

Lúc Cung Viễn Chủy vui vẻ cầm bát theo, cho rằng những chuyện này cứ như vậy là xong, lại không nghĩ tới Cung Thượng Giác lần nữa mở miệng

"Đệ trưởng thành rồi, có nhu cầu về phương diện kia, ta cũng có thể hiểu. Nhưng, buông thả quá độ sẽ không tốt." Lúc Cung Thượng Giác nói lời này, vẫn là giọng điệu nghiêm túc, lại dọa sợ Cung Viễn Chủy mở to hai mắt

"Ca ---- !" Cung Viễn Chủy ngượng ngùng không thôi, nhất thời nghẹn lời không trả lời được, cũng không biết phải đáp lại thế nào

Cung Thượng Giác lại nói tiếp, "Lần sau gặp Tuyết Trùng Tử thì truyền lời của ta cho y."

"Truyền.... lời gì ?" Cung Viễn Chủy không biết vì sao có dự cảm rất vi diệu

Quả nhiên, Cung Thượng Giác không nói thì thôi, một khi nói liền chấn kinh

"Nói Giác công tử chúc phúc y, phải biết quan tâm sức khỏe, đừng rơi vào kết cục tinh tẫn nhân vong quá nhanh." Cung Thượng Giác nói xong lời này, Cung Viễn Chủy ngồi đối diện sớm hóa đá, xấu hổ tới mức muốn chui vào hố ngay lập tức

Cung Thượng Giác nhàn nhã lộ ra ý cười phức tạp, gắp đồ ăn vào trong bát của Cung Viễn Chủy, còn không quên nhắc nhở, "Đồ ăn nguội rồi, ăn cơm trước đi."

Cung Viễn Chủy lúc này ngay cả tâm tư muốn chết cũng có, đâu còn có tâm tình dùng bữa

Sau khi Cung Thượng Giác nói xong, trong lòng thoải mái hơn không ít. Nhưng y cẩn thận quan sát Cung Viễn Chủy vài lần, trong lòng biết rõ Cung Viễn Chủy dùng thủ đoạn nào đấy để che dấu vết

Nghĩ đi nghĩ lại, Cung Thượng Giác lại quan tâm nói, "Chơi thì chơi, vẫn phải quan tâm sức khỏe thật tốt. Phải biết chừng mực, hiểu không ? Nếu thực sự khó chịu cũng đừng sống chết che giấu. Dược cần dùng thì vẫn phải dùng, tĩnh dưỡng thêm vài ngày."

Cung Viễn Chủy cảm thấy ấm lòng, cũng càng chột dạ, tự trách

"Xin lỗi, ta khiến ca lo lắng rồi...."

"Nói lung tung cái gì vậy." Cung Thượng Giác nhẹ giọng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, "Đệ trưởng thành rồi, ta cũng không có tư cách quản quá nhiều. Đệ không thích nghe ta khuyên, ta cũng không có khí lực quản đệ. Tóm lại, đệ tự xem mà làm đi !"

Cung Viễn Chủy cảm thấy cay mắt, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào

Cung Thượng Giác chần chờ một lúc, lại nói, "Đệ tốt xấu gì cũng là cung chủ một cung. Chính sự không thể quên, càng không thể trì hoãn. Mặc dù ta không ngăn tình cảm của đệ và Tuyết Trùng Tử tiến triển, nhưng nếu quan hệ của các đệ ảnh hưởng tới Cung môn, ta không thể không nhúng tay vào."

"Ca, huynh yên tâm. Ta có chừng mực, nhất định sẽ không ảnh hưởng tới công vụ." Cung Viễn Chủy hứa hẹn với Cung Thượng Giác, chờ Cung Thượng Giác ôn nhu đồng ý, tâm tình rốt cuộc mới thả lòng được vài phần

Sau đấy, Cung Thượng Giác mỉm cười cùng Cung Viễn Chủy dùng cơm, còn không quên nhân lúc giáo huấn đối phương vài câu

Không ngoài chủ đề bí sự khuê phòng không thể nói ra ngoài, cũng dặn Cung Viễn Chủy làm thế nào bảo vệ tốt bản thân mình

Cung Viễn Chủy nghe tới mặt mũi đỏ bừng, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Cung Thượng Giác còn đang dùng sắc mặt nghiêm túc giáo huấn mình

"Ca, sao ta trước đây không cảm thấy huynh dài dòng như vậy, còn biết nhiều như thế." Cung Viễn Chủy nhẹ giọng trêu chọc

Sắc mặt Cung Thượng Giác trầm xuống, trở nên càng nghiêm túc đáng sợ

Cung Viễn Chủy nhất thời nghẹn lời, vội vàng cười hòa hoãn bầu không khí

Cung Viễn Chủy nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rốt cuộc thầm hạ quyết tâm

Cung Viễn Chủy, "Huynh yên tâm. Sau này, ta tuyệt đối không cho Tuyết Trùng Tử bắt nạt ta. Ta nhất định nghĩ cách đòi lại một ván !"

"Đệ nghe ta nói nhiều như vậy, rốt cuộc kết luận cái gì thế ?" Cung Thượng Giác mơ hồ bất an, luôn cảm giác có phải mình nói quá đơn giản, khiến Cung Viễn Chủy hiểu sai không

Chỉ nghe, Cung tam Chủy công tử ngây thơ nâng cao tinh thần nói, "Ca, nếu có lần sau, ta nhất định đè y, để Tuyết Trùng Tử cũng nếm thử nỗi khổ ta đã phải chịu !"

Tay Cung nhị Giác công tử cầm đũa hơi run lên, sắc mặt vô cùng kinh sợ, giống như nghe thấy lời gì kinh thế hãi tục

Hóa ra y nói một đống như vậy, Cung Viễn Chủy nghe liền cho ra kết luận kỳ cục này ?!

"Thôi, đệ vui là được rồi."

Cung Thượng Giác mệt tâm, đời này chưa từng mệt mỏi như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro