Đoản 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc xuân về hoa nở, giang hồ khó có khi thái bình

Quản sự ở núi trước của Cung môn khó có khi nhàn nhã, nhưng bất đắc dĩ Giác cung lại là ngoại lệ hiếm có

Nguyên nhân đều là vì thị vệ phụ trách tuần tra trong rừng núi, sáng sớm kéo theo cả tốp hết sức chủ động tới Giác công thỉnh tội kiêm báo cáo công vụ

Theo lý, những thị vệ canh gác này sẽ không chủ động xuất hiện ở Giác công, bình thường đều là do Kim Phục quản lý, sắp xếp

Chỉ có chuyện lớn phải kinh động tới cung chủ Giác cung, Kim Phục lấy danh nghĩa của Cung Thượng Giác gọi về, đám thị vệ mới có thể nhận lệnh tới phối hợp, báo cáo công việc

Nhưng buổi sáng hôm nay, thực sự rất hiếm có

Một đám thị vệ lộ vẻ khó xử như lâm đại địch, sắc mặt lo lắng sợ sệt, nhưng lại vì chức trách mà không dám không đến

Cuối cùng, bọn họ họp thành đoàn tăng thêm dũng khí cho nhau, cùng xông tới Giác cung

Cung Thượng Giác vừa tỉnh ngủ liền nhìn thấy cảnh tượng cồng kềnh như vậy

Trời còn chưa sáng, một đống thị vệ hàng trên hàng dưới quỳ đầy ngoài Giác cung từ trước tới nay vốn thanh tịnh

Cho dù là Kim Phục đi theo Cung Thượng Giác quen nhìn hình ảnh vào sinh ra từ cũng không thể không sững người tại chỗ

"Xin Giác công tử thứ tội !"

"Xin Giác công tử khai ân !"

Một đám thị vệ vừa thấy Cung Thượng Giác liền bắt đầu dập đầu cầu tình, Cung Thượng Giác nhìn thực sự đau đầu lại không hiểu chuyện gì

"Kim Phục, đây là xảy ra chuyện gì vậy ?" Cung Thượng Giác theo thói quen liếc thị vệ lục ngọc Kim Phục của mình một cái

Kim Phục là một người hiểu chuyện, càng là người thông minh

Trong lòng hắn biết rõ chuyện tiếp theo sắp báo cáo, đoán chừng là chạm vào điểm mấu chốt của Cung Thượng Giác, trước tiên lại gần Cung Thượng Giác vài bước, nhỏ giọng báo một tiếng, muốn để Cung Thượng Giác chuẩn bị tinh thần một chút

"Là chuyện liên quan tới Chủy công tử và Tuyết công tử ở núi sau...." Kim Phục muốn nói lại thôi, nhưng biểu tình trên mặt hắn đã nói rõ ràng

Cung Thượng Giác thầm nhịn xuống sợ hãi và bất an trong lòng, dùng ánh mắt ý bảo Kim Phục vào phòng hẵng nói

Do dự một chút, Cung Thượng Giác ra lệnh, "Chọn mấy người tương đối biết ăn nói, tóm tắt lại chuyện."

Kim Phục lập tức gật đầu đáp lại, "Không thành vấn đề. Thuộc hạ lập tức làm !"

"Hạ lệnh giữ bí mật. Chuyện này đừng kinh động tới Chấp Nhẫn và Tuyết trưởng lão." Cung Thượng Giác lại nói

"Vâng !"

Kim Phục là một người phái hành động

Thấy Cung Thượng Giác xoay người quay về phòng, hắn lập tức sốt ruột cẩn thận hỏi ra chân tướng với đám thị vệ

Sau đấy, hắn thuần thục gọi mấy thị vệ, để bọn họ theo mình vào phòng báo cáo lại với Cung Thượng Giác


Cung Thượng Giác sáng sớm liền hít thở không thông

Đám thị vệ theo thường lệ báo cáo sự vụ cũng đều căng thẳng, hơn nữa thị vệ lục ngọc Kim Phục bên cạnh Cung Thượng Giác lại càng đứng mũi chịu sào, hứng mọi lửa giận

"Phân phó xuống, phái thêm người trông chừng tình huống, bất cứ động tĩnh nào cũng không cho phép bỏ qua." Sắc mặt Cung Thượng Giác âm trầm, giọng điệu rõ ràng lộ ra sát khí

Người không biết chuyện đại khái sẽ cho rằng giang hồ có phải lại nổi sóng ngầm mãnh liệt gì không, có chuyện gì lớn xảy ra hay không

Nhưng người biết chuyện sẽ chỉ đau khổ cảm thán, nói chuyện này liên quan tới bí mật của các cung chủ, là chuyện không thể nói

"Vâng ! Ta lập tức sắp xếp nhân thủ."

Kim Phục thấp thỏm chuẩn bị nhận mệnh mà làm, lại bị Cung Thượng Giác gọi lại

Cung Thượng Giác đầu tiên là đuổi lui các thị vệ khác, cuối cùng một mình Kim Phục ở lại, mới cẩn thận phân phó

"Chờ Viễn Chủy tỉnh, bảo đệ ấy tới gặp ta." Lúc Cung Thượng Giác nói lời này, sắc mặt u ám khó coi, nhưng trong giọng nói lại lộ ra chút bất đắc dĩ

Đều nói "nữ nhi lớn rồi không giữ được", nhưng Cung Thượng Giác luôn cảm thấy sau khi nuôi đệ đệ lớn, giống như cũng là đang nuôi hài tử thay người khác

Trong lòng Kim Phục biết rõ tính tình của Cung Thượng Giác, lập tức cúi đầu đáp, "Giác công tử đừng quá lo lắng, Chủy công tử từ trước tới nay biết chừng mực, chắc chắn cũng sẽ không muốn ngài khó xử như vậy."

"Hừ. Chuyện cho tới bây giờ, ta còn có thể trông cậy vào cái gì." Cung Thượng Giác khó có khi bất lực

Y thở dài nặng nề, đáy mắt hiện lên một chút lạnh lùng, "Thôi, ngươi đi làm việc trước đi."

"Vâng, Giác công tử. Vậy ta đi làm việc trước." Kim Phục cung kính, không dám chậm trễ chút nào

Nhìn bóng lưng Kim Phục rời đi, Cung Thượng Giác hoàn toàn không có tâm tư với sổ sách trên bàn

Y xoa mi tâm đau nhức, tâm tình trái lại rất khó chịu

"Viễn Chủy à, ta nên làm gì với đệ đây." Cung Thượng Giác bất đắc dĩ thở dài


Lúc mặt trời lên cao, Cung Viễn Chủy mới ung dung tỉnh lại

Cậu phát hiện mình an ổn nằm trong phòng của Chủy cung, bên ngoài ánh nắng tràn đầy, thời tiết rất đẹp, nhưng cậu chỉ cảm thấy cả người đau nhức như muốn rã rời

Ký ức về một đêm hoang đường giữa núi rừng với Tuyết Trùng Tử lại thoáng cái xuất hiện, Cung Viễn Chủy không khỏi cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận

Cậu nhếch miệng, cố nén khó chịu và đau đớn trên người, vừa xoay người chuẩn bị xuống giường, liền thấy Kim Phục sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt lại lộ ra vẻ vi diệu

"Chủy công tử." Kim Phục khẽ gọi

Hắn phụng mệnh chờ Cung Viễn Chủy, lúc trời còn chưa sáng đã đi tới chỗ này kiên nhẫn trông chừng

Cung Viễn Chủy nhìn thấy Kim Phục, trái lại cũng không ngạc nhiên, chỉ không nhịn được có chút tò mò hỏi, "Ca ca có phân phó đặc biệt gì sao ? Cần Cung môn làm cái gì sao ?"

Giọng cậu rất khàn, cổ họng cũng mơ hồ đau nhức

Cậu nghĩ tới chuyện tối qua, lại không tránh được đỏ bừng mặt

Cung Viễn Chủy vừa định xuống giường, nhưng phần hông lại đột nhiên mềm nhũn, cậu nhíu chặt mày, siết chặt chăn dưới tay thoáng hòa hoãn, chỉ thấy Kim Phục sắc mặt ưu sầu vươn tay ra với cậu

"Vẫn để ta đỡ ngài dậy, hầu hạ ngài thay y phục đi ! Giác công tử bây giờ còn đang ở Giác cung chờ công tử tới gặp." Kim Phục nói

Cung Viễn Chủy thoáng dừng lại, dường như mới chậm chạp ý thức được có chỗ không thích hợp. Cậu lo lắng hỏi, "Ca ca.... xảy ra chuyện gì sao ?"

Kim Phục do dự một chút, vẫn quyết định nói ra sự thật, "So với lo lắng cho Giác công tử, thuộc hạ kỳ thực lo lắng cho công tử hơn."

"Có ý gì ?" Cung Viễn Chủy suy đoán trong lòng, nhưng lại khó hiểu không quá muốn thừa nhận phỏng đoán của mình

Kim Phục là người thẳng thắn, lúc này cũng hoàn toàn không dài dòng nữa, "Chủy công tử, hành động tối qua của ngài và Tuyết công tử ở trong rừng, đều bị đám thị vệ báo cáo với Giác công tử rồi."

"A ?" Cung Viễn Chủy hoàn toàn sửng sốt, đầu óc cũng trở nên trống rỗng

"Giác công tử dặn dò, nói muốn tự mình gặp ngài, chờ ngài giải thích với ngài ấy." Kim Phục nói

Cung Viễn Chủy không nhịn được đỡ trán, lúc này đặc biệt muốn trốn tránh sự thực

"Ta có gì để giải thích sao ? Đây, đây.... A !"

Cung Viễn Chủy thở dài vài tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn không chịu được

Cậu được Kim Phục nâng dậy, cũng chỉ cảm thấy chỗ nào đấy không thể nói thành lời đau tới cậu theo bản năng nắm lại cánh tay Kim Phục

"Chủy công tử !" Kim Phục rõ ràng lộ ra lo lắng

Cung Viễn Chủy chỉ có thể thầm kêu khổ, tối qua quả thực làm càn, bây giờ coi như tự làm tự chịu

Chờ hòa hoãn qua cơn đau, Cung Viễn Chủy thở dốc vài hơi mới chậm rãi mở miệng, "Kim Phục, ngươi giúp ta phái người thông báo với Tuyết Trùng Tử, mấy ngày gần đây vạn nghìn lần đừng tới núi trước tìm ta. Tránh cho ca ta tức giận, sợ rằng trực tiếp làm thịt y."

Kim Phục nghe vậy, không nhịn được lắc đầu bật cười, "Chủy công tử, ngài còn có tâm tình nói đùa sao."

"Tìm niềm vui trong nỗi khổ thôi. A, không thì còn có thể làm sao."

Cung Viễn Chủy cúi đầu nhìn thoáng qua bên trong trung y lỏng lẻo, những dấu vết trên người sau một đêm lén lút, kịch liệt với Tuyết Trùng Tử mà lưu lại cực kỳ nổi bật, sợ rằng nhất thời khó có thể che giấu

"Hứng sương không được, cả người lại khó chịu. Ta.... Hừ. Đều tại Tuyết Trùng Tử...." Cung Viễn Chủy u sầu đầy mặt, nghĩ tới Tuyết Trùng Tử đáng ghét kia, trong đầu lại cảm thấy ủy khuất không thôi

Kim Phục thở dài một hơi, thực sự không biết nên an ủi thế nào

Đúng lúc này, một luồng khí như trận gió rất nhanh lướt qua bốn phía

Cung Viễn Chủy và Kim Phục nhất thời đề phòng, hai người ăn ý ra hiệu cho nhau

Lại nghe thấy giọng nói thuộc về Nguyệt trưởng lão chậm rãi vang lên

"Chủy công tử. Đã lâu không gặp !" Nguyệt trưởng lão nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro