BẠN BÈ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Tử Thần tháo tai nghe và bộ móng tay ra, trong kênh vẫn là một mảnh im lặng. Lúc này, cái tên Tàn Mặc Vô Ngân trong kênh chợt sáng lên.

"Cám ơn." Âm thanh trầm thấp mang theo một loại ôn nhu từ tính, cũng không khó nghe ra trong âm sắc có chút lãnh ngạo. Làm cho người ta cảm giác âm thanh người này nguyên bản chính là lạnh lùng mang theo chút cao ngạo, chỉ là thời điểm khi nói chuyện với Thẩm Khê, sẽ tận lực phóng âm thanh ôn hòa một chút. Âm thanh như vậy thực thích hợp với Tàn Mặc Vô Ngân, khiến cho Hạ Tử Thần có một chút tâm động không nói nên lời. Chỉ là một câu vô cùng đơn giản, với cậu mà nói như vậy đã muốn đủ rồi.

Giật mình nghĩ lại, nếu Tàn Mặc Vô Ngân dùng giọng nói này nói chuyện phiếm với cậu, cậu đại khái cũng nguyện ý. Cậu thực thích âm thanh của Tàn Mặc Vô Ngân, cũng không cảm thấy người thật cùng nhân vật trong trò chơi có gì chênh lệch, tóm lại không có gì thất vọng.

Tàn Mặc Vô Ngân vừa nói xong, mọi người trong kênh cũng dường như được thức tỉnh, cùng nhau xoát lên.

"Oa, Thẩm Khê thật tuyệt, tài nữ a!"

"Không riêng gì thủ pháp trò chơi tốt, cầm kĩ cũng là nhất lưu!"

"Rất thích, Thẩm Khê lại đến một khúc nữa đi."

"Tặng hoa tặng hoa!"

...

Mọi người ta một câu ngươi một chữ đánh chữ tặng hoa, trong kênh xoát thật nhanh, Hạ Tử Thần cũng không thấy kịp những lời bọn họ nói.

"Thẩm Khê, năm nay tìm cô đến tuyệt đối là sự kiện tôi làm chính xác nhất. Rất phấn khích." Bách thảo chiết mở mic cười nói, "Tàn Mặc từ lúc chơi trò chơi đến bây giờ chưa bao giờ mở mic, cô là người đầu tiên khiến cậu ta mở miệng."

Hạ Tử Thần có chút kinh ngạc, cậu thật đúng là không nghĩ tới Tàn Mặc Vô Ngân cư nhiên giống cậu, trước giờ không mở mic nói chuyện.

"Ừ, nghe được âm thanh của đại thần tớ chết không uổng mà!"

"Thanh âm đại thần thật suất, làm sao bây giờ? Tớ sắp đánh chữ không được nữa rồi!"

"Quả nhiên chỉ có Thẩm Khê mới có thể đả động đến đại thần."

...

"Tôi không tiện nói chuyện, sẽ quấy rầy đến người khác, nên sẽ không mở mic. Sinh nhật vui vẻ." Hạ Tử Thần đánh một hàng chữ gởi đi.

"Ừ, tôi đã biết, cám ơn." Tàn Mặc Vô Ngân rất nhanh ở trên kênh đáp lại.

Phía dưới phát ngôn nhiệt tình càng nhiều, Hạ Tử Thần hơi hơi giương khóe miệng, không nói gì nữa. Trong kênh mọi người không ngừng yêu cầu hai người bày tỏ tình cảm gì đó đều bị lơ đi, ca hội liền cứ thế tiếp tục tiến hành, chẳng qua bất cứ người nào nói chuyện câu đầu tiên cũng không rời đề tài Thẩm Khê và Tàn Mặc Vô Ngân, các loại thổ lộ này nọ...

Ứng phó xong mấy người trên YY, Hạ Tử Thần đứng dậy thu hồi đàn tranh.

An Cảnh phục hồi tinh thần trước hết liền chỉ vào Hạ Tử Thần, trừng mắt nói to, "Cậu, cậu cư nhiên có thể đàn ra loại trình độ này! Tuy rằng không hiểu nhạc cổ, nhưng thiệt tình dễ nghe lắm a. Tiểu Thần Thần, cậu như thế nào còn không sớm đàn cho tớ nghe chứ?"

"Tử Thần, cậu rốt cuộc học bao nhiêu năm?" Vấn đề của Đường Huy còn tương đối bình thường một chút.

"Hơn mười năm." Hạ Tử Thần mở thùng, định đem đàn tranh thả vào.

Trầm Dịch Thành hơi hơi nhíu mày, đi tới giúp Hạ Tử Thần tiếp nhận đàn tranh, thấp giọng nói, "Đàn nghe rất hay."

Hạ Tử Thần cười khẽ một chút, không nói gì nữa.

"Tớ nói, hôm nay là ngày mấy? Cậu đây là mở mic đàn cho ai nghe? Nói thật cho tớ!" An Cảnh túm trụ cánh tay Hạ Tử Thần, bày ra tư thế không nói rõ ràng sẽ không thả. Nghĩ đến cũng phải, ở cùng một chỗ đã hơn một năm, Hạ Tử Thần cho tới bây giờ cũng không đề cập qua chuyện này. Hôm nay đột nhiên cấp người bên kia máy tính đàn một khúc, quả thật khiến người ta đáng giá tò mò.

"Thiên Phong Nhã Các tổ chức một buổi mừng sinh nhật cho Tàn Mặc Vô Ngân, mời tớ đến. Tớ cũng không thể không chuẩn bị cái gì, chỉ có thể tiện tay đàn một khúc thế này." Hạ Tử Thần cũng không giấu diếm, đơn giản giải thích một chút.

"Cậu đây đâu chỉ là tiện tay đàn một khúc, quả thực là khiến người ta sốc a!" An Cảnh vỗ vỗ vai cậu một chút, "Cho tớ biết số phòng, tớ muốn đi vây xem."

"Tự mình xem đi." Hạ Tử Thần dùng cằm chỉ chỉ máy tính mình một chút, đem thùng đựng đàn tranh khóa kỹ, chuẩn bị ngày mai còn trả lại.

"Lễ vật này quả thực không nhỏ, bất quá Tàn Mặc Vô Ngân cũng xác thực đủ khả năng nhận." Đường Huy cười sờ sờ cằm, tiếp tục chơi trò chơi.

Trầm Dịch Thành giúp Hạ Tử Thần đem mấy thứ này nọ thu thập tốt rồi, cũng không nói gì nữa, chính là cả người cảm giác không quá cao hứng.

Rửa sạch tay, pha cho mình một tách cà phê, Hạ Tử Thần trở lại vị trí, nhìn đến góc phải màn hình biểu tượng của YY nhảy nhảy lên. Mở ra, là Tàn Mặc Vô Ngân gởi đến yêu cầu thêm bạn tốt. Hai người tuy rằng cùng nhau chơi thời gian rất dài, nhưng trừ bỏ chuyện phiếm ở trong trò chơi, cũng không có phương thức liên hệ nào khác.

Nếu không phải hôm nay lên YY, có lẽ bọn họ vẫn bảo trì giống như trước đây vậy.

Chọn xác nhận, Tàn Mặc Vô Ngân liền xuất hiện ở trong danh sách bạn tốt, cũng rất nhanh gởi đến tin nhắn.

"Hôm nay làm cho tôi có chút ngoài ý muốn cùng kinh hỉ." Tàn Mặc Vô Ngân nói.

"Bách thảo chiết yêu cầu giữ bí mật, tôi mới không nói cho anh biết." Hạ Tử Thần đáp lại.

"Ừ, rất êm tai."

"Cám ơn. Có suy nghĩ qua, đại khái là âm nhạc trong trò chơi anh khẳng định tương đối quen thuộc. Nếu đổi thành khúc khác, có thể sẽ tương đối nhàn chám."

"Sẽ không, chỉ cần cô đàn sẽ không có gì không thú vị."

"Tôi hôm nay mới phát hiện anh thực biết nói chuyện..." Đối mặt với tán thưởng của Tàn Mặc Vô Ngân, kỳ thật cậu vẫn có chút ngượng ngùng.

"Ăn ngay nói thật. Hơn nữa đã muốn rất hàm súc."

"Được rồi, tôi nhận." Nghĩ đến có thể làm cho Tàn Mặc Vô Ngân khen ngợi cũng khó có được, "Tuần sau thời gian tôi vào trò chơi có thể sẽ giảm bớt, phải chuẩn bị thi cuối kỳ."

"Ừ, học tập quan trọng hơn." Tàn Mặc Vô Ngân nói, "Tôi cũng khá bận, không sao."

"Ừ, Luận võ tràng vẫn có thể đánh." Đánh Luận võ tràng cũng không mất bao nhiêu thời gian.

"Được."

Hai người câu có câu không trò chuyện, thẳng đến khi Hạ Tử Thần logout đi ngủ. Cũng không có chủ đề gì, chính là cảm thấy cùng Tàn Mặc Vô Ngân nói chuyện phiếm thực thoải mái, không có áp lực cũng không có băn khoăn, rất khó có được.

Tiến vào giai đoạn thi cuối kỳ, mọi người đều bận rộn. Trước đó trốn học, không chăm chỉ đọc sách, cũng muốn nhân cơ hội này đem kiến thức bổ sung lại một chút, tránh cho thời điểm cuối kỳ kết quả quá khó coi.

Trò chơi là trò chơi, Hạ Tử Thần đối với việc học của mình vẫn rất chú trọng, chỉ cần không phải cảm mạo quá nặng, cậu cơ bản sẽ không trốn học, ở trong mắt giáo viên tuyệt đối là một sinh viên tốt. Đại học không giống như trung học, vì muốn vào một trường tốt liền liều mạng cố gắng, so với loại phương thức học tập vì kỳ thi này, đại học sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Hạ Tử Thần cũng không yêu cầu bản thân phải lấy cái gì học bổng toàn ngạch, chỉ cần không rớt môn nào, thành tích không tệ lắm là được rồi. Dù sao đại học A người mới rất nhiều, thành tích tốt có khối người, cho nên quá mức nghiêm khắc với chính mình ngược lại còn phản tác dụng.

Từ phòng tự học trở về, An Cảnh và Đường Huy cũng không có trong phòng, chỉ có Trầm Dịch Thành ngồi ở trước bàn đọc sách chuyên ngành. Thấy cậu vào cửa, Trầm Dịch Thành mỉm cười nói, "Lúc trở về có mua cho cậu ít điểm tâm, ăn ít một chút, buổi tối lại cùng bọn An Cảnh cùng nhau ăn cơm."

"Ừ." Hạ Tử Thần gật đầu. Gần đây cậu và Trầm Dịch Thành vẫn có chút kỳ quái, giống như đang cố gắng duy trì bình tĩnh ngoài mặt, tận lực làm cho hiện tại cùng trước đây không có gì khác nhau, nhưng kỳ thật đã muốn biến chất.

Đại học chính là một xã hội thu nhỏ, trong đơn thuần cũng pha lẫn những quy tắc phức tạp của nó. Chỉ cần không phải là chuyện rất vi phạm nguyên tắc, mọi người cũng không thực sự trở mặt. Tình cảm có thể thực chắc chắn, cũng có thể chỉ là mặt ngoài. Chỉ cần mọi người không cảm thấy trở ngại mặt mũi, dù sao tương lai cũng không biết như thế nào, nhiều bạn bè vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù.

Vừa đọc sách ăn điểm tâm, vừa đợi bọn An Cảnh tan học, trong phòng ngủ an tĩnh im lặng, xem như là một nơi ôn tập khá tốt.

"Tử Thần." Trầm Dịch Thành kêu cậu một tiếng, đem ghế dựa chuyển hướng đến gần Hạ Tử Thần.

"Sao?" Hạ Tử Thần ngẩng đầu nhìn cậu ta.

"Nói thật cho tớ biết, cậu không phải là thích Tàn Mặc Vô Ngân chứ?" Vấn đề này Trầm Dịch Thành vẫn muốn hỏi, chính là không tìm được cơ hội thích hợp, hôm nay thừa dịp An Cảnh và Đường Huy không ở đây, cậu ta cũng muốn biết đáp án.

Hạ Tử Thần nhíu mày, không trả lời. Nói thật ra, cậu cũng không có đem quan hệ của mình cùng Tàn Mặc Vô Ngân liên tưởng đến phương diện tình cảm kia, cậu và Tàn Mặc Vô Ngân tuy rằng rất thân thiết, nhưng chính là 'tương kính như tân', không có hành động gì quá mức hoặc vô cùng thân thiết. Huống chi cậu vẫn là một nhân yêu, có cái gì có thể nói yêu thích chứ?

Thấy cậu không nói lời nào, Trầm Dịch Thành trầm giọng nói, "Tuy rằng trong trò chơi Tàn Mặc Vô Ngân rất mạnh, nhưng trong hiện thực anh ta là cái dạng gì cũng không ai rõ ràng. Không cần bởi vì hảo cảm nhất thời liền rơi vào, võng luyến(1) không phải sự thật, cho nên vẫn là giữ khoảng cách một chút tốt hơn."

(1) Yêu qua mạng.

Ngữ khí Trầm Dịch Thành tựa như thuyết giáo làm cho Hạ Tử Thần nghe vào thực không thoải mái, nhưng cũng không muốn cùng cậu ta ồn ào, "Trò chơi và sự thật tớ vẫn phân biệt rất rõ ràng."

Tuy rằng Tàn Mặc Vô Ngân với cậu mà nói chính là bạn bè trong trò chơi, bất quá nếu hai người ở trong hiện thực có cơ hội tiếp tục là bạn bè, Hạ Tử Thần cũng không cự tuyệt. Có những người cần phải tự mình ở chung, mới có thể biết đối phương là dạng người gì, có lẽ phán đoán cũng không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng từ lời nói và cử chỉ của một người vẫn có thể nhìn ra một ít tố chất cùng tu dưỡng.

"Cậu có thể phân rõ là tốt rồi. Người xa lạ vẫn là có tính nguy hiểm, người bên cạnh thì tương đối tin cậy hơn, ít nhất cậu cũng biết người ta." Trầm Dịch Thành vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hạ Tử Thần.

Hạ Tử Thần không nói gì nữa, cứ như vậy trong nháy mắt, cậu cảm giác bản thân lười cùng Trầm Dịch Thành thấu hiểu, cũng không biết phải thấu hiểu như thế nào...

Nặng nề nếm qua cơm chiều, Hạ Tử Thần vào trò chơi. Trước đó cậu có cùng Tàn Mặc Vô Ngân hẹn hôm nay đánh võ tràng.

Đăng nhập trò chơi, ngoài ý muốn Tàn Mặc Vô Ngân lại không onl. Trước đây đều là Tàn Mặc Vô Ngân đợi cậu, không nghĩ tới cũng có lúc để cậu phải đợi.

Đang nghĩ có cần đi đến cửa Luận võ tràng tìm người tổ đội hay không, Kiếm lang liền phát đến mật tán gẫu.

『Mật』[Kiếm lang]: Onl rồi?

『Mật』[Thẩm Khê]: Ừm.

『Mật』[Kiếm lang]: Tàn Mặc buổi sáng hôm nay có chuyện phải ra ngoài, thứ bảy mới có thể trở về. Đi quá gấp cho nên không có thời gian báo cô biết.

『Mật』[Thẩm Khê]: Gặp chuyện gì khó giải quyết sao?

『Mật』[Kiếm lang]: Không có gì, chuyện trong nhà thôi, trở về cô hỏi cậu ấy đi.

『Mật』[Thẩm Khê]: Ừm.

Không phát sinh đại sự gì là tốt rồi, một cái Luận võ tràng mà thôi, công việc vẫn quan trọng hơn.

『Mật』[Kiếm lang]: Đi thôi, chúng ta đi đánh 4vs4. Thời điểm Tàn Mặc gọi điện thoại phân phó riêng cho tôi, muốn đem điểm Luận võ tràng tuần này của cô đánh đầy.

『Mật』[Thẩm Khê]: Ít đi một tuần cũng không sao.

Bản thân bận việc, thế nhưng còn có thể nghĩ đến trò chơi của cậu trước, Hạ Tử Thần đột nhiên cảm thấy Tàn Mặc Vô Ngân cũng thật nhiều việc.

『Mật』[Kiếm lang]: Đi thôi, Tàn Mặc thiếu gia đã phân phó, tôi như thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao tôi với Bách thảo chiết cũng muốn đánh.

『Mật』[Thẩm Khê]: Được, phiền anh rồi.

『Mật』[Kiếm lang]: Không phiền, cùng cô đánh ngược lại rất thoải mái. Đúng rồi, Tàn Mặc còn bảo tôi nhắn lại với cô đừng mãi ôn tập, học tập quá mệt cũng đừng lên trò chơi.

『Mật』[Trầm Khê]: Đã biết.

Khóe miệng hiện ra một chút tiếu ý, Thẩm Khê liền đi theo bọn Kiếm lang đi đánh võ tràng.

Trừ bỏ ba người bọn họ, Kiếm lang ở trong bang gọi thêm một DPS, tổ đội bốn người đi đánh, mười trận thắng tương đối dễ dàng, Kiếm lang và Bách thảo chiết cũng tương đối cường lực, Hạ Tử Thần cơ bản không có áp lực gì.

Bất quá không biết vì cái gì, tuy rằng công kích thực bạo lực, cũng không có gì rối rắm, nhưng Hạ Tử Thần vẫn là đột nhiên cảm thấy nhàm chán. Xác thực mà nói là không có Tàn Mặc Vô Ngân trò chơi thực không có ý nghĩa...

Trước kia cùng bọn Trầm Dịch Thành cùng nhau chơi, nếu có người ngày nào đó bận rộn không thể onl, Hạ Tử Thần cũng có thể tự mình chơi rất tốt, cho dù chỉ là chơi một mình, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.

Nhưng hôm nay lại không giống như vậy...

Không biết từ khi nào thì bắt đầu, không có Tàn Mặc Vô Ngân trò chơi trở nên thực nhàm chán, thậm chí không muốn chạm vào trò chơi, thầm nghĩ đợi thân ảnh màu trắng kia trở về, sau đó lại giống như bình thường, lặng yên xuất hiện ở bên người cậu...

Chỉ đơn giản như thế, đã có một loại khoái hoạt cùng thỏa mãn nói không nên lời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro