TRỞ VỀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi hoạt động tình lữ kết thúc, hệ thống hôn nhân cập nhật, trò chơi ngay sau đó liền cho ra mắt cuộc thi PK 2 người, cũng xem như châm thêm chút náo nhiệt cho kỳ nghỉ đông sắp đến, tin rằng ngày nghỉ cũng sẽ không nhàm chán.

Đối với giải đấu PK lần này, Hạ Tử Thần cũng không quá chú ý, thời điểm nghỉ đông năm trước có tổ chức PK bốn người, lúc ấy cậu và bọn An Cảnh cũng có tham gia, chẳng qua khi đó trang bị còn chưa đủ mạnh, chơi trò chơi thời gian cũng không bao lâu, cho nên dĩ nhiên không thể nào chen chân đến trận chung kết.

Lần này đại khái là vì hưởng ứng hệ thống hôn nhân, cho nên biến thành PK hai người, cũng vì các cặp tình lữ tạo ra một cơ hội ở chung rất tốt, lúc PK làm sâu sắc hiểu biết lẫn nhau, kéo gần khoảng cách. Bất quá nếu nói là PK hai người, game thủ đồng tính cũng có thể tổ đội báo danh tham gia, trò chơi cũng không có hạn chế, khiến người chơi thực vừa lòng, dù sao không phải tất cả mọi người đều có tình duyên, rất nhiều người vẫn là bạn bè mà thôi.

Thứ năm, Hạ Tử Thần lại cùng bọn Kiếm lang đánh một lần Luận võ tràng, đem điểm thưởng trong tuần kiếm đầy. Tuy rằng vẫn như trước cảm thấy có chút buồn tẻ, nhưng không thể từ chối ý tốt của Kiếm lang, huống chi đây là Tàn Mặc Vô Ngân đặc biệt dặn dò.

Học xong buổi học sáng, Hạ Tử Thần cùng An Cảnh đi căn tin ăn cơm. Đường Huy và Trầm Dịch Thành buổi sáng không có lớp, bình thường sẽ ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, đến lúc đó bọn họ mang cơm trở về là tốt rồi, miễn cho hai người còn đang ngủ, bị ồn ào cũng khó chịu.

Hai người mặt đối mặt ngồi ăn cơm, Hạ Tử Thần đột nhiên cảm thấy có điểm kỳ quái, dĩ vãng An Cảnh miệng mồm chưa bao giờ nhàn rỗi hôm nay cư nhiên đặc biệt im lặng.

"Làm sao vậy?" Hạ Tử Thần hỏi, "Gặp chuyền gì phiền toái sao?"

"Không có, làm sao vậy?" An Cảnh giương mắt nhìn về phía cậu.

"Cảm thấy cậu rất im lặng, còn tưởng gặp chuyện gì phiền lòng." Thấy An Cảnh tựa hồ cũng không có cảm xúc tiêu cực gì khác, Hạ Tử Thần cũng yên tâm.

"Ừ..." An Cảnh nhấp nhấp miệng, có chút do dự nói, "Tiểu Thần Thần, tớ muốn nói chuyện này với cậu."

"Nói đi." Hạ Tử Thần không để ý lắm bảo cậu ta tiếp tục.

"Cái kia, Dịch Thành và Liên Phi Nhi là... nghiêm túc." An Cảnh cũng không phải sợ Hạ Tử Thần tức giận, dù sao Hạ Tử Thần trước đó đã tỏ vẻ không tính phát triển cùng Trầm Dịch Thành, nhưng việc này vẫn làm cho người ta cảm thấy có chút buồn bực, dù sao trong trò chơi, Liên Phi Nhi cũng là chen vào giữa hai người. An Cảnh cảm thấy nếu không có Liên Phi Nhi, có lẽ Hạ Tử Thần và Trầm Dịch Thành cũng không đến mức như tình trạng hiện tại.

"Cậu sao lại biết?" Hạ Tử Thần cũng hơi có chút ngoài ý muốn, khẽ nhăn mày lại.

"Đêm qua bang hội đi đánh phụ bản, liền tạo một phòng YY, thời điểm tớ chuyển phòng thì chọn lầm, nhảy vào phòng tư tán gẫu của Dịch Thành và Liên Phi Nhi, ai biết phòng cư nhiên lại không có khóa. Sau đó chợt nghe bọn họ nói đến chuyện tuần sau hẹn hò, nghe qua có lẽ đã gặp nhau được vài lần." An Cảnh chép chép miệng, "Nhìn thấy tớ, Dịch Thành cũng không nói gì, sau đó tớ liền lui."

"Về sau vẫn nên bảo bọn họ đem phòng khóa kỹ đi." Hạ Tử Thần trong giọng nói nhiều hơn một tầng khinh thường. Trầm Dịch Thành một bên tự mình võng luyến, một bên lại chạy theo thuyết giảng bảo cậu không cần võng luyến, nói người trên mạng không đáng tin cậy. Thật không biết Trầm Dịch Thành thời điểm nói ra lời này rốt cuộc là dựa vào lập trường, gì, nói trắng ra là, cậu ta căn bản không có tư cách nói chuyện này với cậu.

"Tớ chỉ là cảm thấy thật đột ngột, khó trách cậu ta gần đây cứ thấy thần thần bí bí." Thấy Hạ Tử Thần căn bản không để ý việc này, An Cảnh cũng hoàn toàn thả tâm, "Hai người bọn họ cũng thật là, Liên Phi Nhi thì thường xuyên ở trên kênh YY cùng Dịch Thành diễn ân ái, tư tán gẫu cũng không khóa phòng, dường như sợ người khác không nghe được hay sao ấy."

Hạ Tử Thần rất ít lên YY, thêm Tàn Mặc Vô Ngân làm bạn tốt mới có thể buổi tối lên một chút, nhưng mà chỉ là cùng anh nói chuyện phiếm, cũng không có vào kênh bang hội, cho nên chuyện Trầm Dịch Thành và Liên Phi Nhi ân ái gì đó cậu cũng không rõ ràng.

"Quên đi, đó là chuyện của hai người bọn họ, đừng quản." Nghĩ đến thái độ ngày hôm đó của Trầm Dịch Thành, Hạ Tử Thần cảm thấy nếu nghe nhiều về chuyện Trầm Dịch Thành đều là lãng phí thời gian của mình, thật không biết não của Trầm Dịch Thành rốt cuộc là cấu tạo từ cái gì, cư nhiên có thể vừa võng luyến vừa dõng dạc giáo dục mình phải bảo trì khoảng cách, hiện tại nghĩ đến thật buồn cười.

"Tớ cũng lười quản, chính là cảm thấy Dịch Thành không nói gì cả, tốt xấu cũng là bạn bè, còn muốn giấu diếm sao?" An Cảnh cầm lấy chiếc đũa, tiếp tục ăn cơm.

Hạ Tử Thần không nói nữa, Trầm Dịch Thành muốn giấu tự nhiên sẽ có lý do của cậu ta, về phần lý do kia là gì, Hạ Tử Thần cũng không quan tâm. Nói cho chính xác, kia căn bản là chuyện không liên quan đến cậu, cần gì phải đi để ý.

Nghĩ đến lời nói trước đó của Trầm Dịch Thành, Hạ Tử Thần liền lười trở về phòng ngủ. Cùng An Cảnh nói muốn đi thư viện tự học, An Cảnh gật đầu, tự mình mang theo hai phần cơm trở về phòng.

Giai đoạn cuối kỳ vô luận là phòng tự học hay là thư viện, đều là kín người hết chỗ, tìm được vị trí thực không dễ dàng. Từ lầu một tới lầu bốn, cuối cùng ở một góc chỗ vị trí hai người ngồi phát hiện một chỗ còn trống.

Vị trí bên cạnh đã có người ngồi, Hạ Tử Thần không biết vị trí còn lại có phải là người nọ giúp người khác giữ chỗ hay không, cho nên đi qua nhẹ giọng nói, "Xin hỗi chỗ này có người ngồi chưa?"

Đối phương hơi hơi quay đầu, Hạ Tử Thần ngoài ý muốn hơi sững sờ một chút, cư nhiên là Cố Hủ.

Áo khoác màu xám của Cố Hủ khoác trên lưng ghế dựa, chỉ mặc một kiện áo len cao cổ, cảm giác thực tùy ý. Nhìn gần cảm giác so ra càng suất khí, nhưng khí tràng áp bách cũng càng mạnh.

Nhìn thấy Hạ Tử Thần, Cố Hủ thoáng giật mình một chút, nhưng rất nhanh hồi phục tinh thần lại, trong mắt lộ ra một chút tiếu ý, không tiếng động giúp cậu kéo ghế dựa bên cạnh, ý bảo với cậu không có người.

Hạ Tử Thần gật đầu, ngồi vào trên ghế lấy sách ra xem. Thư viện rất yên tĩnh, ẩn ẩn nghe được âm thanh điều hòa hoạt động, mỗi người đều cúi đầu đọc sách của mình. Tại đây có một loại không khí nếu có thể không nói chuyện liền tận lực bảo trì im lặng, cảm thấy gây ra tiếng động sẽ quấy rầy đến người khác.

Xem xong mấy đề mục phân tích bài chuyên ngành, lại làm một bộ bài thi tiếng Anh cấp sáu, Hạ Tử Thần tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi một chút. Cậu học tập vẫn rất chịu khó, ôn tập cuối kỳ không phải là dạng nước tới trôn mới nhảy đầy xao động bất an, mấy đề mục này trước đó cậu đã đơn giản làm qua, cho nên làm lại một lần cũng không cảm thấy quá khó.

Nhẹ nhàng quay cây bút trên tay, Hạ Tử Thần đem ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, hai hàng cây dọc theo con đường đi bộ đã muốn rụng hết lá, không có phong cảnh gì đáng nói, duy nhất đáng giá xem chỉ còn hình ảnh phản chiếu sườn mặt của Cố Hủ trên kính thủy tinh. Vị trí của bọn họ tương đối đặc biệt, bị tấm ngăn trên bàn chắn lại, hình thành một không gian độc lập, lại có một chút cảm giác cô đơn.

Tuy rằng Cố Hủ khí tràng rất mạnh, nhưng mà làm cho Hạ Tử Thần cảm thấy thực kiên định, có một loại an tâm nói không nên lời. Tâm cũng sẽ theo loại im lặng ở chung này hoàn toàn bình tĩnh trở lại, tựa hồ không có việc gì phải suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữa hiệu suất học tập cao hơn rất nhiều, cũng làm cho cậu thực hưởng thụ bầu không khí học tập này. Không có cảm giác buồn bực khi bắt bản thân phải chuyên chú như dĩ vãng, giống như chính là như vậy tự nhiên mà tập trung vào trong đó, học tập cũng trở nên rất thú vị. Trong lòng cũng sẽ yên lặng hy vọng thời gian như vậy kéo dài lâu một chút thì tốt rồi...

Bị ý tưởng khó hiểu của chính mình biến thành có chút xấu hổ, Hạ Tử Thần thu hồi tâm mắt, lơ đãng liếc mắt nhìn bàn của Cố Hủ một cái. Trên bàn để một bộ sách tiếng Anh nguyên bản, Cố Hủ chậm rãi lật sách, một chồng giấy trắng để dưới tay đơn giản làm bút ký, dường như là muốn dùng. Nhìn tốc độ lật sách của anh, tựa hồ đối với việc đọc sách nguyên bản hoàn toàn không có gì áp lực, việc này làm cho Hạ Tử Thần có chút bội phục.

Trong chồng sách kia, Hạ Tử Thần cư nhiên thấy được hai quyển sách nguyên bản mà bản thân vốn rất muốn xem. Hạ Tử Thần đối với sách có một chút cố chấp nho nhỏ, sách cậu xem nhất định phải giống như mới mua, không thể có nếp gấp, cũng không thể có chú thích gì bên trong. Mượn sách người khác xem cũng phải nhìn xem độ mới của nó, tương đối cũ hoặc là có chú thích gì, đều làm cậu mất đi ham muốn đọc quyển sách đó. Cho nên cậu dùng sách cơ bản là chính mình mua, cũng sẽ không đến thư viện mượn sách.

Cảm giác được ánh mắt của cậu, Cổ Hủ quay đầu sang, âm thanh rất thấp hỏi, "Muốn xem?"

Hạ Tử thần xấu hổ nhấp nhấp khóe miệng, không nghĩ tới Cố Hủ lại phát hiện cậu đang nhìn sách, sau đó lắc đầu.

"Chờ cậu thi xong sẽ cho cậu mượn." Cố Hủ vừa dứt lời, di động đặt trên bàn liền nhấp nháy lên, cầm lấy điện thoại, Cố Hủ nói, "Tôi đi nghe điện thoại." Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Bởi vì liên quan đến hoàn cảnh hiện tại, âm thanh Cố Hủ ép tới rất thấp, nghe không ra âm sắc nguyên bản, nhưng mà nghe rất hay. Một tay chống cằm, tuy rằng không cùng Cố Hủ nói được mấy câu, nhưng đối phương tựa hồ cho cậu một loại cảm giác rất quen thuộc, ngữ khí nói chuyện với cậu cũng không phải là loại xấu hổ lần đầu chuyện phiếm, ngược lại thực tực nhiên, tựa như bạn bè nhận thức nhau thật lâu.

Đang suy nghĩ, Cổ Hủ nói chuyện điện thoại xong trở về, thu thập sách trên bàn cùng tập giấy trắng, nhẹ giọng nói, "Tôi có việc đi trước, ôn tập tốt, đừng quá muộn."

"Ừm, tạm biệt." Hạ Tử Thần theo bản năng đáp lại.

Cố Hủ nở nụ cười một chút, mặc vào áo khoác, đem sách bỏ vào trong túi, đi ra khỏi thư viện.

Nhìn bóng dáng anh biến mất ở sau cánh cửa, Hạ Tử Thần mới giật mình nhớ đến, còn chưa kịp cám ơn Cố Hủ lần trước mời mình bánh ngọt. Xem ra đành phải để lại lần sau, tuy rằng cậu cũng không biết lần sau gặp mặt là khi nào...

Trở lại phòng ngủ đã muốn gần tám giờ. Trầm Dịch Thành như trước không có mặt, Hạ Tử Thần cũng không quá để ý.

"Nếu không trở về tớ còn nghĩ phải gọi điện thoại cho cậu, ăn gì chưa?" An Cảnh hỏi.

"Ăn rồi." Hạ Tử Thần buông túi xách, "Khó có lúc ở thư viện có chỗ trống."

Phòng tự học khác với thư viện ở chỗ không thể chiếm vị trí trước, mỗi ngày tự học xong phải mang theo đồ vật cá nhân của mình rời đi, nếu không hôm sau mấy cô dọn vệ sinh sẽ đem sách của bạn như phế phẩm mà bỏ mất, bạn cũng không thể đi lý luận với người ta được. Nhưng mà thư viện lại có thể chiếm chỗ, cho nên rất nhiều người sẽ đem sách mà mình cần ôn tập đi tìm vị trí. Thời điểm có buổi học thì đi, không có thì trở về vị trí đã chiếm sẵn ở thư viện, cũng không phải lo không có chỗ ngồi.

Bất quá đại bộ phận mọi người vẫn là thích phòng tự học mà không phải là thư viện. Phòng tự học bạn nhỏ giọng hỏi đề cũng không có vấn đề gì, chỉ cần không quấy rầy đến người khác, nếu đổi lại là thư viện, nói nhiều một chút sẽ bị người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cảm giác có chút hạn chế.

Đăng nhập trò chơi, Hạ Tử Thần cũng không có chuyện gì đặc biệt phải làm, chuẩn bị đi lấy quặng bán, tuần này Tàn Mặc Vô Ngân không onl, cậu login cũng ít, tinh lực thể lực cũng chưa dùng đến, đã sắp đầy.

Vừa mới tiến nhập trò chơi, liền nhìn thấy kênh mật tán gẫu nhảy ra tin nhắn.

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Đến rồi?

Hạ Tử Thần nhìn kỹ cái tên một chút, lại mở ra danh sách bạn tốt nhìn thoáng qua, thế này mới xác định Tàn Mặc Vô Ngân đã trở lại.

『Mật』[Thẩm Khê]: Không phải nói thứ bảy mới trở về sao?

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Không có việc gì, liền trở lại sớm một ngày.

『Mật』[Thẩm Khê]: Oh.

Tuy rằng phản ứng thực bình thản, nhưng trong lòng Hạ Tử Thần vẫn là rất cao hứng.

『Mật』[Thẩm Khê]: Muốn đi làm hằng ngày sao?

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Đã làm xong rồi. Cô ôn tập thế nào rồi?

『Mật』[Thẩm Khê]: Tàm tạm.

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Ừ. Có nhìn thấy thông báo tổ chức giải đấu PK hai người trên web chứ?

『Mật』[Thẩm Khê]: Không quá chú ý.

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Có muốn cùng tôi đánh hay không?

Hạ Tử Thần không nghĩ tới sẽ cùng Tàn Mặc Vô Ngân tham gia, bất quá hiện tại nghĩ đến cũng tốt.

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Nghỉ đông mới chính thức bắt đầu giải đấu PK, hiện tại là giai đoạn báo danh, suy nghĩ một chút đi.

『Mật』[Thẩm Khê]: Được, cùng nhau đi.

Không có gì phải do dự, dù sao nghỉ đông cậu cũng không có việc gì có thể làm. Cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.

『Mật』[Thẩm Khê]: Hiện tại đi báo danh?

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Không lên trang web xem quy tắc trước sao?

『Mật』[Thẩm Khê]: Anh không phải xem rồi sao?

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Ừm, xem rồi.

『Mật』[Thẩm Khê]: Vậy được rồi, tôi đi theo anh cũng không lo bị lạc.

『Mật』[Tàn mặc vô ngân]: Ha ha, tốt. Đi báo danh đi.

『Mật』[Thẩm Khê]: Ừ.

Không nói gì nữa, hai người tổ đội lên ngựa chạy đi, sau đó tới gặp NPC giải đấu báo danh.

Có thể cùng Tàn Mặc Vô Ngân cùng nhau dự thi, trong lòng Hạ Tử Thần có chút xúc động phấn kích cùng nóng lòng muốn thử. So với ngày thường, ngày nghỉ thời gian sẽ càng tự do hơn một chút, thời gian cùng nhau chơi đùa cũng sẽ nhiều hơn.

Cậu vốn dĩ có chút lo lắng Tàn Mặc Vô Ngân ngày nghỉ sẽ có kế hoạch khác, có thể vì thời gian bất đồng mà không thể cùng nhau. Hiện tại xem ra cậu băn khoăn có chút dư thừa, nghĩ đến ngày nghỉ đông hẳn là sẽ không nhàm chám...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro