DẠ TIỆC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người nói chuyện đến khi thanh âm của Hạ Tử Thần vang lên gọi vào ăn cơm mới chấm dứt. Cố Hủ rửa sạch tay, chủ động giúp Hạ Tử Thần bưng thức ăn, không để cho Hạ Ngự Trạch phải động thủ.

Trên bàn cơm, Hạ Ngự Trạch bảo Cố Hủ ăn nhiều một chút, Cố Hủ gật gật đầu, sau đó động tác ăn cũng thật sự nhanh hơn. Nhìn thấy anh ăn khá nhiều, Hạ Tử Thần cũng thả tâm, vốn dĩ cậu còn lo lắng không hợp khẩu vị Cố Hủ, dù sao cho tới bây giờ cậu vẫn chưa chính thức nấu cơm cho Cố Hủ ăn.

Cố Hủ gắp một khối cá, lựa hết xương bên trong rồi để vào bát của Hạ Tử Thần, cho cậu dễ ăn. Ba người cũng không nói nhiều, nhưng không khí lại phi thường hòa hợp.

Lúc ăn cơm được một nửa, Hạ Ngự Trạch nhận được điện thoại phòng luật sư gọi đến, bảo ông về văn phòng một chuyến, nói là vừa nhận một vụ án lớn, cần cùng nhau thảo luận một chút.

Đối với công việc, Hạ Ngự Trạch vẫn luôn không chối từ, huống chi hôm nay còn là các luật sư tương đối có tiếng ở sở luật sư. Cho nên cơm nước xong, Hạ Ngự Trạch liền lái xe ra ngoài, trước khi đi còn bảo Cố Hủ ở nhà chơi, không cần gấp gáp trở về.

Tiễn ba đi rồi, Hạ Tử Thần trở lại phòng bếp bắt đầu dọn rửa bát đũa, Cố Hủ cũng đi vào theo, "Để anh rửa cho."

Hạ Tử Thần quay đầu nhìn anh, trong mắt có chút ý tứ đánh giá, sau đó từ chối nói, "Thôi đi, cho dù nhà em chén đĩa không phải đặc biệt đắt tiền, nhưng cũng không thể để anh tùy tiện đập bể đâu."

Cố Hủ bị cậu trêu đùa, giơ tay nhéo lỗ tai cậu một chút, "Không tin tưởng anh hả."

"Không phải không tin, chỉ là phòng ngừa vạn nhất." Ít nhất cậu chưa từng thấy qua Cố Hủ rửa bát, hai người lúc ở phòng trọ ăn cái gì cũng là gọi thức ăn ngoài, dùng xong trực tiếp vứt bỏ là được rồi.

"Về sau trong nhà sẽ lắp máy rửa chén, em cũng không cần phải rửa nữa." Cố Hủ tựa vào kệ bếp, nhìn Hạ Tử Thần đang nghiêm túc rửa chén.

"Ừm." Hạ Tử Thần cũng không phản đối, nhưng kỳ thật trong nhà ít người, một buổi cơm cũng không có bao nhiêu đồ ăn bát đũa, tự mình tẩy rửa thuận tiện hơn.

Cố Hủ xoay người, từ phía sau ôm lấy Hạ Tử Thần, cằm để trên bờ vai cậu, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, "Em nấu ăn ngon lắm, rất có hương vị gia đình."

Hô hấp dừng ở cổ, cảm giác ngưa ngứa làm cho Hạ Tử Thần không tự giác rụt lại một chút, nhẹ giọng nói, "Anh thích là tốt rồi." Tự mình có thể làm được món Cố Hủ thích, trong lòng Hạ Tử Thần cũng rất cao hứng, chỉ là bên ngoài vẫn như trước biểu tình thản nhiên khó phát hiện.

"Thời điểm anh vào đại học, bởi vì cơm ở căn tin trường không thể ăn, cho nên rất nhiều bạn bè đều mang cơm từ nhà tới. Anh thì giữa trưa đều là quản gia đưa cơm hộp thật lớn đến. Tuy rằng thức ăn so với bọn họ phong phú hơn rất nhiều, nhưng anh lại rất hâm mộ những cặp lồng đựng cơm nho nhỏ của họ." Cố Hủ chậm rãi nói, "Theo anh nghĩ, cơm bọn họ so ra rất có hương vị gia đình. Mẹ anh không bao giờ xuống bếp, cho nên cũng không thể trông cậy mẹ nấu cơm cho anh. Cơm trong nhà đều là đầu bếp làm, tuy rằng làm rất ngon, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó."

Hạ Tử Thần quay đầu nhìn anh một cái, vui đùa nói, "Là tại anh không bị bỏ đói, bằng không ai làm cũng giống nhau thôi."

Cố Hủ nở nụ cười, "Ừ, em nói cũng đúng. Bất quá hôm nay được ăn cơm em nấu, làm cho chút cảm giác hâm mộ trước đây của anh được thỏa mãn rồi."

Hạ Tử Thần dùng bàn tay còn ướt nước bóp mũi anh một chút, hừ hừ giọng nói, "Em cũng không phải mẹ anh."

"Em đương nhiên không phải, em là người yêu của anh, là một nửa trong cuộc sống của anh." Cố Hủ hôn hôn cái cỗ trắng nõn của cậu, "Anh chỉ cảm thấy rất có cảm giác gia đình, là nhà của chúng ta."

Hạ Tử Thần trầm mặc trong chốc lát nói, "Nếu anh thích, đợi khai giảng dọn ra ngoài rồi, em mỗi ngày đều nấu cho anh ăn."

"Không cần phiền phức như vậy. Ngẫu nhiên làm một lần là được rồi. Anh không muốn em phải vất vả." Vốn dĩ anh cũng không có ý định nấu ăn ở nhà, nhưng hôm nay ăn cơm Hạ Tử Thần nấu, lại làm cho anh chuyển biến ý tưởng. Đương nhiên, làm người không thể quá tham lam, thời điểm khác vẫn nên gọi thức ăn ngoài là được rồi.

"Cũng không có gì quá phiền phức." Việc này đối với Hạ Tử Thần mà nói chính là một phần trong sinh hoạt hằng ngày, "Tự mình làm vẫn yên tâm hơn, hơn nữa so với gọi bên ngoài tiết kiệm hơn."

"Anh nuôi em là được rồi." Anh cũng không cần Hạ Tử Thần vì anh mà tiết kiệm cái gì.

"Ai cần anh nuôi..." Hạ Tử Thần tắt nước, dùng khăn lau khô tay vừa rửa sạch.

Cố Hủ mỉm cười không nói gì nữa, đối với chuyện này Hạ Tử Thần vĩnh viễn vẫn duy trì lập trường của mình.

Ánh mặt trời buổi chiều rất đẹp, hai người pha cà phê bột mà Cố Hủ mang đến, cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, buổi chiều cứ như thế vui vẻ thoải mái trôi qua...

Từ sau khi gặp gia trưởng, hai người kết giao càng thêm minh bạch. Hạ Tử Thần ở nhà gọi điện thoại cũng không cần ngượng ngùng gọi sau lưng Hạ Ngự Trạch.

Công việc của Cố Hủ có chút bận, thời gian hai người hẹn hò chỉ có thể vào dịp cuối tuần, bình thường nếu Cố Hủ tan tầm sớm, cũng sẽ đến Hạ Gia ăn cơm, đây là Hạ Ngự Trạch gật đầu đồng ý, hình thức ở chung như vậy cũng khiến tâm lý của Hạ Tử Thần có một loại cảm giác ổn định.

Buổi tối cuối tuần không có việc gì, Hạ Tử Thần cùng Cố Hủ đi xem phim. Trên đường đưa Hạ Tử Thần về nhà, Cố Hủ đưa một tấm thiệp mời cho Hạ Tử Thần.

"Cái gì vậy?" Hạ Tử Thần tiếp nhận, dưới ánh sáng bên trong xe mở thiệp mời ra xem.

"Ngày mai là sinh nhật của anh cả anh, mời em đến chơi." Cố Hủ vừa lái xe vừa nói.

Hạ Tử Thần nhìn địa chỉ trên thiệp mời, là một khách sạn năm sao cao cấp trong thành phố, "Đây là dạ tiệc sinh nhật?"

"Ừ. Sinh nhật của anh cả cơ bản đều sẽ làm dạ tiệc, nói trắng ra chính là người làm ăn nhân cơ hội này nói chuyện hợp tác, không có gì đặc biệt. Chỉ cần trong giới thương nghiệp có chút tài sản đều nằm trong hàng ngũ được mời." Cố Hủ nói, "Kỳ thật chỉ là xã giao, cũng chính là cấp một cơ hội cho một số người bình thường trăm phương nghìn kế muốn tìm Cố gia hợp tác, nếu không bọn họ hẹn trước một năm cũng không nhất định có thể nhìn thấy anh cả anh."

"Anh cả thật đúng là vất vả." Ngay đến sinh nhật còn phải đi kèm với việc làm ăn, gia nghiệp lớn quá cũng chẳng dễ dàng gì.

"Ừ. Bình thường người trong nhà sẽ đền bù lại cho anh cả, thời điểm người một nhà cùng nhau cũng rất tốt." Sinh nhật hàng năm nhà bọn họ sẽ tìm thời gian cùng nhau chúc mừng, cho dù bình thường có việc gì, cũng sẽ sắp xếp ngày đó họp mặt.

Hạ Tử Thần suy nghĩ trong chốc lát, hỏi lại, "Em nên mang lễ vật gì thì tốt bây giờ? Anh cả thích cái gì?"

Quá đắt tiền cậu tự nhiên mua không nổi, bất quá tâm ý dĩ nhiên phải có, huống chi lấy giá trị con người của Cố Diễm, cũng sẽ không thiếu thốn thứ gì.

"Anh cả nói, em đến là được rồi, không cần chuẩn bị gì cả. Anh ấy cũng không thiếu thứ gì, mua cũng không nhất định dùng được." Cố Hủ nói, "Lần này chủ yếu là vì anh cả mời một đầu bếp rất nổi tiếng đến, muốn mời em đến ăn thử."

Hạ Tử Thần gật gật đầu, "Được."

"Vậy chạng vạng ngày kia anh tới đón em, không cần ăn mặc quá chính thức, anh trai anh thích tùy ý." Cố Hủ không hy vọng Hạ Tử Thần lại vì điều này mà lo lắng, "Đều là người một nhà, những thứ khác em không cần quan tâm."

"Em biết rồi." Như vậy cũng tốt, nếu thực sự bảo cậu mặc tây trang, phỏng chừng sáng mai cậu phải đi mua một bộ mới được.

Chạng vạng ngày kế, Cố Hủ đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu nhà Hạ Tử Thần, vì phối hợp với Hạ Tử Thần, Cố Hủ cũng ăn mặc thực tùy ý, dù sao cũng là dạ tiệc của anh cả nhà mình, anh mặc thế nào cũng được.

Hạ Tử Thần vẫn là bộ dạng như mọi lần ra ngoài ― T-shirt quần bò. Trước khi ra cửa cậu còn nghiêm túc tắm rửa một trận, để bản thân nhẹ nhàng khoan khoái một chút, dù sao cũng là giữa mùa hè, thật sự vô cùng nóng.

Xe dừng lại trước cửa chính khách sạn, phục vụ mở cửa xe, mời hai người bước xuống. Cố Hủ đem chìa khóa giao cho phục vụ đi cất xe, bản thân thì nắm tay Hạ Tử Thần đi vào trong.

Tại đại sảnh có sắp xếp nhân viên tiếp tân, những người này Hạ Tử Thần không biết, nhưng Cố Hủ lại quen biết họ. Trợ lý của Cố Diễm nhìn thấy Cố Hủ, cũng mỉm cười bước nhanh tới, "Tứ thiếu gia đến rồi, mời đi bên này, có thang máy chuyên dụng."

"Ừ." Cố Hủ gật đầu, dẫn Hạ Tử Thần đi vào bên trong. Hai người vẫn nắm tay nhau, cũng không bởi vì đang ở chốn công cộng mà kiêng dè, trợ lý lặng lẽ đánh giá Hạ Tử Thần một chút, cũng không có ác ý gì.

Thang máy tới phòng dạ tiệc, lúc này trong sảnh đã đến không ít khách mời, mọi người đang cùng nhau hàn huyên, thoạt nhìn đều là quen biết. Cố Hủ vừa đến tự nhiên khiến cho mọi người ở đây chú ý, đầu tiên là trên người anh tồn tại một loại khí tức khiến người khác không thể bỏ qua, về phương diện khác chính là hôm nay anh ăn mặc thực tùy ý, thoạt nhìn có chút không giống mọi khi, hơn nữa trên tay còn nắm tay một người con trai khác.

Thấy bọn họ đi vào, Cố Diễm liền ngừng chuyện phiếm với vài người đứng cạnh, bảo trợ lý tiếp khách, chính mình tự đi tới nói, "Đến thật sớm."

"Dẫn Thần Thần đến, tự nhiên không thể muộn." Vốn dĩ bình thường anh đều phải sau tám giờ mới tới nơi.

"Anh cả, sinh nhật vui vẻ." Hạ Tử Thần mỉm cười nói. Cho dù việc này đối với Cố Diễm mà nói chính là xã giao, nhưng dù sao vẫn phải chúc mừng, nói xong, Hạ Tử Thần từ trong túi lấy ra một hộp nhỏ, "Đây là lễ vật."

"Không phải nói em đến là được rồi sao?" Nhìn thấy lễ vật của Hạ Tử Thần, Cố Diễm có chút ngoài ý muốn.

"Vẫn cảm thấy phải tặng cái gì đó cho anh, dù sao cũng là lần đầu tiên em tham gia tiệc sinh nhật của anh. Cũng không phải cái gì đặc biệt đắt tiền, hy vọng anh sẽ thích." Đây là cậu suy nghĩ cả đêm, sau đó sáng sớm liền rời giường chuẩn bị. Đồ quá đắt tiền cậu dĩ nhiên không mua nổi, cho nên chỉ có thể chú ý đến tính thực dụng.

"Cám ơn." Cố Diễm tiếp nhận hộp quà, vừa mở ra liền thấy, là một cây bút màu bạc được làm thủ công rất tinh tế. Cố Diễm khóe miệng hiện lên một chút tiếu ý, đem bút giắt vào túi áo tây trang, "Anh rất thích, cám ơn."

Trong toàn bộ lễ vật hôm nay, có lẽ cây bút này là rẻ nhất, nhưng cái gọi là lễ vật đắt tiền quý giá gì đó cũng bất quá chỉ là muốn cho anh để mắt tới, đổi lấy cơ hội hợp tác. Nói trắng ra là, những người này đều là vì lợi ích mà đến, suy nghĩ đến thứ mình cần, mà không phải là nghĩ Cố Diễm anh rốt cuộc cần cái gì. Mà quà của Hạ Tử Thần vừa lúc đưa đến cho anh, không cần quá đắt tiền, nhưng lại phi thường thực dụng.

"Anh cả khách khí rồi." Thấy Cố Diễm thích, Hạ Tử Thần cũng nhẹ lòng. Thương hiệu của loại bút viết này rất nổi tiếng, lúc vừa vào đại học, Hạ Tử Thần cũng tặng Hạ Ngự Trạch một cây như vậy, đối với một người đàn ông cần thường xuyên ký tên mà nói vừa thuận tiện lại có thể diện.

"Còn khoảng mười phút nữa bắt đầu tiệc, bên kia có bàn, em thích ăn cái gì cứ chọn, không cần phải để ý người khác, cũng không cần khách khí." Cố Hủ chỉ chỉ mấy dãy bàn ăn, "Tiểu Hủ, em đi cùng với Tử Thần là được rồi."

"Em biết rồi." Cố Hủ gật gật đầu. Đối với việc Hạ Tử Thần chuẩn bị lễ vật, anh có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng có chút ghen tị. Hiện tại mà nói, anh còn chưa nhận được món quà nào từ Hạ Tử Thần.

Cố Diễm nâng tay xoa xoa tóc Hạ Tử Thần, "Anh đi xã giao một chút, quầy bar có bartender mới chế ra một loại rượu trái cây, em có thể thử xem. Nếu mệt liền ở lại đây, anh đã đặt phòng rồi, thẻ phòng bảo Tiểu Hủ lấy chỗ trợ lý."

"Dạ." Hạ Tử Thần gật gật đầu.

Nhấc tay ra khỏi đỉnh đầu Hạ Tử Thần, Cố Diễm bất đắc dĩ nhìn em trai nhà mình, "Anh chỉ là bày tỏ chút cảm ơn, em không cần nghiêm túc trừng anh như vậy chứ."

"Anh tán thành Thần Thần em rất cao hứng, nhưng quá thân thiết kiểu này em sẽ không thoải mái." Cố Hủ nói chuyện thật thẳng thắn.

"Bình thường nhìn em cái gì cũng không để ý, vừa nhắc đến Tử Thần liền biến thành bình dấm chua." Cố Diễm bất đắc dĩ lắc đầu, đối với Hạ Tử Thần nói, "Anh mặc dù có ba em trai, nhưng đều không có đứa nào có tự giác của em trai cả. Em nếu vào cửa Cố gia chúng ta, liền đền bù một chút cho anh cả này đi."

Hạ Tử Thần cười cười từ chối cho ý kiến. Cố Hủ cũng có đề cập qua chuyện giữa anh em trong nhà. So với trẻ con cùng tuổi, Hạ Tử Thần thuộc loại thực tự lập, nhưng làm con, cậu ở một mức độ nào đó cũng vẫn là có chút ỷ lại Hạ Ngự Trạch, việc này với cậu mà nói là thân tình chỉ có giữa người trong gia đình. Nhưng con trai nhà Cố gia độc lập đến mức ngay cả chút ỷ lại vào ba mẹ cũng không có, càng miễn bàn giữa anh em với nhau. Có thể là bởi vì lý do cá tính, nhưng bốn anh em ở chung thật ra vô cùng tốt.

Nói một lát, Cố Diễm lại đi xã giao với một vài khách nhân mới đến. Cố Hủ dẫn Hạ Tử Thần ngồi vào trước một bàn ăn, chuẩn bị thưởng thức một chút tay nghề của đầu bếp.

Trong phòng dạ tiệc ăn uống linh đình, không ít người đang vụng trộm đánh giá Cố Hủ bên này, một mặt là tò mò, mặt khác là hy vọng thông qua anh, có thể tạo quan hệ với Cố Diễm. Bất quá nhìn Cổ Hủ một bộ vẻ mặt muốn sống chớ lại gần, cũng không ai dám thực sự bước tới.

Phòng bếp dựa theo phân phó của Cố Diễm, mỗi món ăn đều chuẩn bị một phần đưa đến bàn của Hạ Tử Thần. Nhìn trên bàn bát đĩa càng lúc càng nhiều, Hạ Tử Thần chợt có loại cảm giác đi đến đây chủ yếu để ăn, mà không giống như tới là vì tham gia dạ tiệc gì đó.

Ăn một chút, bàn tay đặt dưới bàn của Cố Hủ chợt lạnh, cúi đầu nhìn, liền thấy một cây bút dùng để ký tên được đặt trên tay anh. Cây bút này hình dáng y như cây lúc nãy của Cố Diễm, nhưng hoa văn bất đồng.

Cố Hủ khóe miệng hiện lên ý cười, "Cám ơn." Tuy nói anh không hy vọng Hạ Tử Thần tốn kém, nhưng nhận được quà tự đáy lòng vẫn rất cao hứng. Chút ghen tị trước đó với anh trai nhà mình cũng tan thành mây khói.

Hạ Tử Thần cười cười, không nói gì, có chút tâm ý thế này là được rồi.

Thời điểm ăn được không sai biệt lắm, Hạ Tử Thần tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn mọi người ở chung quanh. Tuy rằng mọi người trên mặt vẫn duy trì ý cười, nhưng Hạ Tử Thần lại cảm thấy loại cuộc sống thế này thật mệt.

Giữa nhóm người này, khóe mắt Hạ Tử Thần ngẫu nhiên nhìn thấy một thân ảnh có chút quen thuộc, một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu trắng ngồi bên cạnh quầy bar, tựa hồ đang lo lắng chuyện gì đó.

Suy nghĩ một chút, Hạ Tử Thần mới nhớ đến ― Lần trước lúc cậu ở trước tiệm cà phê đợi Cố Hủ lấy xe, cô gái này đi cùng Liên Phi Nhi, đi theo vài nam sinh đi vào quán bar ở đối diện.

Có thể ở đây gặp gỡ người này, hẳn cũng là người có chút tiếng tăm...

Đang nghĩ tới đó, ánh mắt vừa chuyển liền nhìn thấy Trầm Dịch Thành cùng ba cậu ta từ cửa chính cùng nhau đi vào.

Hạ Tử Thần hơi hơi cong khóe môi, vòng luẩn quẩn này thật đúng là nhỏ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro