GIA TRƯỞNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ba..." Hạ Tử Thần gọi Hạ Ngự Trạch một tiếng, cậu không biết ba mình đứng ở đó từ lúc nào, trên mặt không khống chế được mà nóng lên.

Hạ Ngự Trạch nhìn gương mặt xấu hổ của Hạ Tử Thần, trong tươi cười lại nhiều thêm chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ ông khóa kỹ xe liền chuẩn bị lên lầu, nhưng vừa quay đầu, liền nhìn thấy con trai của mình và một nam nhân khác hôn nhau. Kỳ thật chỗ bọn họ đứng ánh sáng không nhiều, bình thường nếu không chú ý cũng rất khó phát hiện, nhưng Hạ Tử Thần dù sao cũng là con ông, sợ rằng cho dù chỉ cho ông thấy bóng dáng, ông cũng có thể nhận ra được.

"Vào nhà trước đã." Hạ Ngự Trạch vẫy tay, bảo Hạ Tử Thần cùng ông lên lầu.

Hạ Tử Thần ngoan ngoãn đi theo phía sau ba mình, cúi đầu trở về nhà. Cậu cũng không phải cảm thấy bản thân phạm sai lầm gì, chỉ là có chút ngượng ngùng mà thôi. Dù sao loại sự tình này, đổi lại là ai khác nếu bị gia trưởng nhìn thấy, cũng không có biện pháp thản nhiên như vậy. Nếu nhất định phải nói sai, Hạ Tử Thần chỉ cảm thấy mình sai ở chỗ không sớm một chút nói cho ba biết chuyện này.

Về nhà, Hạ Ngự Trạch cũng không vội vã hỏi. Đợi hai người đều tắm giặt sạch sẽ thay đổi quần áo ở nhà, Hạ Ngự Trạch mới gọi Hạ Tử Thần lại.

"Nghĩ rõ phải nói như thế nào chưa?" Ngồi ở trên ghế sôpha, Hạ Ngự Trạch bưng tách cà phê hỏi.

"Ba lúc nào thì đứng chỗ đó?" Hạ Tử Thần nhấp nhấp khóe miệng hỏi.

"Con hy vọng ba khi nào thì đứng đó?" Hạ Ngự Trạch hỏi ngược lại.

"Thực xin lỗi, con không phải cố ý gạt ba." Hạ Tử Thần trước tiên vì hành vi giấu diếm của mình mà giải thích, tuy rằng giữa hai ba con cũng không tính là chuyện gì lớn, nhưng đối với người từ nhỏ lớn lên bên cạnh cũng chỉ có một mình ba như Hạ Tử Thần mà nói, loại giấu diếm này hiển nhiên làm cho cậu cảm thấy áy náy.

"Ba không vì việc này mà tức giận." Hạ Ngự Trạch nhìn con trai mình cảm xúc giảm xuống, mỉm cười nói, "Ba chỉ là muốn biết người kia là ai?"

"Dạ." Hạ Tử Thần gật gật đầu, từ nhỏ đến lớn, Hạ Ngự Trạch chưa bao giờ phát giận với cậu, cho dù cậu làm sai, thân là ba, Hạ Ngự Trạch cũng chỉ dùng lý lẽ để dạy dỗ, "Anh ấy gọi Cố Hủ. Chúng con quen biết nhau có chút phức tạp, anh ấy biết con là lúc con đến đăng ký nhập học, con biết anh ấy là trong trò chơi..."

Sau đó, Hạ Tử Thần đem quá trình hai người quen biết từ đầu tới cuối nói qua một lần với Hạ Ngự Trạch, bao gồm hôm nay bản thân đến công ty anh ấy chơi cũng nhất nhất nói hết. Nhưng trong đó cũng lược bớt chuyện Cố gia bởi vì từng cố ý mượn danh Hạ Ngự Trạch mà điều tra chuyện của cậu, chuyện này lúc ấy nghe được mặc dù có thể lý giải, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, huống chi ba mình lại còn là đương sự.

Hạ Ngự Trạch nghiêm túc nghe Hạ Tử Thần nói xong, kỳ thật Hạ Tử Thần vốn dĩ ít nói, hai cha con cũng đã thật lâu không giống như bây giờ ngồi xuống nói chuyện với nhau, hơn nữa còn là Hạ Tử Thần nói.

Hạ Tử Thần thành thực kể lại, nhắc tới Cố Hủ, trong ánh mắt Hạ Tử Thần lóe lên ánh sáng tự hào, nhìn qua phi thường vui vẻ, tuy rằng đối mặt với gia trưởng vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không thể che giấu được tâm tình vui vẻ lộ ra bên ngoài của cậu. Cũng khiến cho Hạ Ngự Trạch từ trên người cậu thấy được con trai mình đối với đoạn cảm tình này thật sự rất nghiêm túc.

"Nếu hôm nay không phải ba bắt gặp, con chuẩn bị khi nào thì nói cho ba biết?" Nghe Hạ Tử Thần đem quá trình hai người quen biết nói xong, Hạ Ngự Trạch bưng tách cà phê uống một ngụm hỏi tiếp.

"Kỳ thật trước kỳ nghỉ anh ấy có đề cập qua việc muốn gặp ba, bất quá lúc ấy con còn chưa biết nói với ba như thế nào... Cho nên vẫn kéo dài tới hiện tại." Hạ Tử Thần giải thích. Chuyện này cậu vẫn nhớ rõ, nhưng lại không tìm được cơ hội thích hợp nói với ba, hơn nữa dạo gần đây Hạ Ngự Trạch vẫn bề bộn nhiều việc, hai ba con một ngày cũng rất khó gặp mặt nói mấy câu.

"Con đứa nhỏ này..." Hạ Ngự Trạch bất đắc dĩ thở dài, "Ba nhìn ra được, con rất thích cậu ta. Trước đây còn lo lắng con vẫn cứ cô độc một mình như vậy, hiện tại nhìn thấy con có bạn trai, ba cũng rất cao hứng. Nhưng Cố Hủ rốt cuộc thế nào, ba còn phải hảo hảo quan sát một chút."

Hạ Ngự Trạch dù sao cũng là người từng trải, có chút việc so với người trẻ tuổi như bọn họ suy nghĩ sâu sắc hơn, cũng nhìn xa hơn.

"Về phần các con rốt cuộc có thể đi đến đâu, ba cũng không muốn can thiệp. Dù sao cũng là tình cảm của con." Hạ Ngự Trạch giơ tay sờ sờ tóc Hạ Tử Thần, tiếp tục nói, "Mặc kệ kết quả như thế nào, ba đều hy vọng sau khi trải qua thời gian này các con có thể hiểu được cảm tình của bản thân là như thế nào, hiểu được đạo lý khi yêu nhau, quý trọng những thứ hiện tại đang có, luôn duy trì tâm tính bình thản."

Hạ Tử Thần rất nghiêm túc gật đầu, "Con đã biết, ba."

Tuy rằng ba mình tình cảm thất bại, nhưng đạo lý trong những lời này luôn không sai, này cũng là nguyên nhân mà sau khi ba trải qua một đoạn tình cảm thất bại kia, có thể rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái, bắt đầu cuộc sống mới. Điểm ấy Hạ Tử Thần vẫn rất bội phục Hạ Ngự Trạch, này không chỉ cần một trái tim mạnh mẽ, còn cần phải có nội tâm thật sự vững vàng.

"Vậy xem cậu ta có ngày nào rảnh, bảo cậu ta đến đây ăn bữa cơm đi." Hạ Ngự Trạch nói.

"Dạ." Hạ Tử Thần không chút do dự đáp ứng, "Lát nữa con gọi điện cho anh ấy hỏi một chút."

Từ sau lần đó Cố Hủ cũng không nhắc lại việc muốn gặp Hạ Ngự Trạch, phỏng chừng cũng là không muốn tạo áp lực cho cậu. Hôm nay tuy rằng bị Hạ Ngự Trạch bắt gặp có chút xấu hổ, nhưng chuyện gặp mặt gia trưởng lại được tiến thêm một bước, xem như là trong lúc vô tình mà thúc đẩy chuyện tốt.

Về nhà Cố Hủ nhận được điện thoại của Hạ Tử Thần, kể lại buổi nói chuyện tối này. Lại nghe được Hạ Ngự Trạch bảo muốn gặp anh, Cố Hủ không nói hai lời liền đồng ý. Hạ Tử Thần cùng Hạ Ngự Trạch chọn thời gian, quyết định cuối tuần này bảo anh đến Hạ gia.

Tuy nói còn mấy ngày nữa mới đến ngày gặp gia trưởng, nhưng Cố Hủ đã sớm bắt đầu hỏi Hạ Ngự Trạch yêu thích cái gì. Hạ Tử Thần bị anh hỏi đến có chút đau đầu.

Nói đến vị phụ thân nhà mình, Hạ Tử Thần cũng không thể nói rõ ông thích cái gì. Có thể là vì ngày trước sống kham khổ, cũng không có tâm tư đi thích cái gì, hoặc là hứng thú với cái gì, mỗi ngày đều vì cuộc sống mà bôn ba bận rộn. Hiện tại cuộc sống đã tốt lên, nếu hỏi cậu Hạ Ngự Trạch thích cái gì, Hạ Tử Thần thật đúng là không biết trả lời có cái gì đặc biệt.

Cuộc sống Hạ Ngự Trạch cũng không có cái gì đặc biệt yêu thích, không hút thuốc chẳng uống rượu, cũng không kén ăn. Nhiều nhất là bắt đầu học cách hưởng thụ cuộc sống, biết mỗi ngày ăn ngon một chút, không qua loa như trước. Có rảnh cũng sẽ đi xem phim nghe nhạc gì đó... Nếu nói đây là ham muốn, lại tựa hồ quá mức gượng ép.

Trong lúc chuẩn bị đi gặp gia trưởng, công ty cũng chính tức khai trương. Ngày khai trương hôm đó Hạ Tử Thần không đi dự, buổi tối ngày hôm sau hai người cùng nhau ăn bữa cơm, xem như chúc mừng, cũng thương lượng cụ thể một chút việc gặp gia trưởng.

Hạ Tử Thần chống cằm nhìn Cố Hủ bên kia hỏi tới hỏi lui, cuối cùng cho ra một cái kết luận ― Cố Hủ khẩn trương.

Đương nhiên kết luận này cậu cũng không thể không xấu hổ mà nói ra, để tránh làm tổn thương mặt mũi Cố Hủ. Bất quá Cố Hủ như vậy cậu thật tình cảm thấy rất đáng yêu, một loại đáng yêu rất có trách nhiệm.

Buổi trưa thứ bảy, Cố Hủ mang theo lễ vật đến nhà. Hạ Tử Thần vừa dậy không bao lâu, mặc áo ngủ ở nhà lắc lắc lư lư. Hạ Ngự Trạch bị cậu làm cho chóng mặt, đi vào phòng bếp canh chừng nồi canh.

Chuông cửa vừa vang, Hạ Tử Thần liền bước nhanh tới mở cửa, nhìn thấy Cố Hủ một thân y phục hưu nhàn, lộ ra chút tiếu ý, "Đến thật sớm."

Hạ Ngự Trạch hẹn là cơm trưa, Cố Hủ đến lúc này không sớm cũng không muộn.

"Em vừa dậy?" Cố Hủ nhìn Hạ Tử Thần tóc có chút rối, mỉm cười nói.

"Vừa dậy được một lúc." Hạ Tử Thần dẫn Cố Hủ vào nhà, nhìn thấy đồ vật trên tay anh, nói "Không phải nói cái gì cũng không cần mua sao?"

Tối hôm qua Hạ Ngự Trạch nói cho Hạ Tử Thần, bảo Cố Hủ đến là được rồi, không cần chuẩn bị gì cả. Nghĩ đến mới thấy ba mình đúng là có chút ý xấu, để Cố Hủ suy nghĩ lâu như vậy để đưa lễ vậy gì, thẳng đến buổi tối trước một ngày mới nói không cần. Hạ Tử Thần trực giác khẳng định ông ba nhà mình là cố ý.

"Mang chút lễ vật gặp mặt cho chú, lần đầu tiên tới cửa cũng không thể hai tay trống trơn." Cố Hủ vừa đổi dép lê đã sớm được chuẩn bị vừa nói. Nhà bọn họ vẫn có thói quen này, mặc kệ đến nhà người nào làm khách, mấy thứ này nọ đều không thể thiếu.

Nghe được thanh âm, Hạ Ngự Trạch từ phòng bếp đi ra, "Đến rồi?"

Lần trước là vì ánh sáng quá mờ, ông cũng không nhìn rõ diện mạo của Cố Hủ, hôm nay chính thức gặp mặt, chỉ xét bề ngoài mà nói, ấn tượng đầu tiên mà Cố Hủ cho ông thực không sai.

"Chào chú, con là Cố Hủ." Cố Hủ mỉm cười nói, cũng đưa lễ vật cầm trên tay cho Hạ Ngự Trạch, "Cũng không biết chú thích cái gì, cho nên con tự ý chọn, hy vọng chú không chê."

Ba của anh so với Hạ Ngự Trạch lớn hơn hai mươi tuổi, như vậy nếu xét theo vai vế anh chỉ có thể gọi Hạ Ngự Trạch là chú, nếu kêu là bác ngược lại có vẻ già đi.

"Ngày hôm qua không phải bảo Thần Thần nói với con không cần mang gì sao? Chúng ta chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm rau dưa mà thôi." Hạ Ngự Trạch tiếp nhận lễ vật, liếc mắt nhìn Hạ Tử Thần một cái, ngày hôm qua Hạ Tử Thần ở phòng khách gọi điện thoại, ông cũng nghe được.

"Dạ, lễ vật đã sớm chuẩn bị, cho nên vẫn mang đến."

Hạ Ngự Trạch nhìn đồ vật trong gói to, có chút vừa lòng gật gật đầu, nói, "Lại đây ngồi đi."

"Dạ." Cố Hủ nghe lời đi vào phòng khách.

Quà anh đưa cho Hạ Ngự Trạch là một bộ pha cà phê tinh mỹ cùng một ít cà phê bột cà phê hạt thượng đẳng. Tuy rằng Hạ Tử Thần nói không rõ ba mình rốt cuộc thích cái gì, nhưng thông qua một ít chi tiết miêu tả về ông, Cố Hủ cảm thấy Hạ Ngự Trạch hẳn là một người biết hưởng thụ cuộc sống, mà tự mình pha cà phê cũng là một loại hưởng thụ. Ít nhất đối với người trong nhà anh, cái khác không nói, nhưng việc pha cà phê thì thực thành thục.

Hạ Tử Thần đem bộ pha cà phê mang đi cất, sau khi rót nước và mang trái cây ra cho Cố Hủ, thực tự giác đi vào phòng bếp nấu ăn, để cho ba và Cố Hủ nói chuyện phiếm. Người và người trong lúc ngay mặt tiếp xúc, có thể làm sâu sắc hiểu biết, cậu muốn cùng Cố Hủ tiếp tục tiến về phía trước, muốn được người trong nhà tán thành, muốn cho Cố Hủ cũng trở thành một thành viên trong nhà mình, cho nên loại trao đổi này là rất trọng yếu.

"Phải đợi một lát mới có thể ăn cơm, con ăn trước chút hoa quả đi." Hạ Ngự Trạch ngồi trên sôpha nói.

"Không cần phiền toái, đơn giản một chút là được rồi ạ." Cố Hủ cũng không quá kén ăn, vừa rồi mới vào cửa đã ngửi được một cỗ mùi thơm nồng đậm, vừa nhìn đã biết bữa cơm này rất được dụng tâm chuẩn bị.

"Hôm nay Thần Thần nấu chính, hai chúng ta chỉ chờ ăn mà thôi."

Cố Hủ thoáng nhìn về phương hướng phòng bếp, nhưng cửa đóng lại nên không nhìn thấy người bên trong.

"Để cho mình nó nấu là được rồi. Nếu thằng bé tâm tình tốt, có thể làm cho con một bàn đồ ăn thật ngon, nếu tâm tình không tốt, một chén mì nước liền đem con đuổi đi." Hạ Ngự Trạch cười hỏi, "Nó có bao giờ làm cơm cho con chưa?"

"Đã từng nấu một ít thức ăn nhanh." Thời điểm Hạ Tử Thần ở phòng ngủ của anh, ngẫu nhiên sẽ nấu sủi cảo hoành thánh linh tinh làm thức ăn khuya, nhưng đa số vẫn là dựa vào thức ăn gọi bên ngoài.

"Vậy hôm nay ăn nhiều một chút." Hạ Ngự Trạch cầm một miếng dưa hấu đưa cho anh, "Nghe Thần Thần nói nhà con là làm ăn buôn bán."

"Phải, phương diện này con cũng không nói rõ với Thần Thần, sợ em ấy cảm thấy có gánh nặng. Hiện tại tập đoàn Cố thị tại N thị là của nhà con, bất quá con không tham gia chuyện trong nhà." Việc khó nói với Hạ Tử Thần nhưng trước mặt ba của cậu phải nói rõ, điểm này Cố Hủ rất rõ ràng, "Con hiện tại làm một công ty game online, vừa bắt đầu, rất nhiều việc còn phải học tập thêm. Công ty cũng không đặt dưới danh nghĩa của Cố thị, xem như là sản nghiệp của chính con."

Nhân viên kỹ thật của Thịnh Thần tuy rằng là Cố Diễm lựa chọn, nhưng 90% vốn thành lập là tiền anh mấy năm nay đầu tư kiếm được, Cố Diễm chỉ đầu tư cho anh 10%. Anh vẫn muốn tự mình gầy dựng sự nghiệp, việc này đối với Cố Hủ mà nói cũng là một cơ hội.

"Cố thị?" Hạ Tử Thần có thể không biết, nhưng Hạ Ngự Trạch đối với giới thương nghiệp ở N thị vẫn rất hiểu biết, hơn nữa bản thân ông còn là luật sư chính của một văn phòng luật sự chuyên về kinh tế.

"Dạ, điểm ấy con cũng không muốn giấu diếm. Bất quá hiểu biết của Thần Thần đối với Cố thị hình như không nhiều, con cũng sẽ không nhiều lời." Cố Hủ nói tiếp, "Công ty hiện tại của con là chọn tự mình phát triển, cũng là vì về sau thuận tiện cho Thần Thần quản lý tài sản của con."

"Thằng bé sao?" Nghe được kế hoạch của Cố Hủ, Hạ Ngự Trạch lắc đầu, "Nó mà biết con để cho nó quản lý tiền của con, phỏng chừng sẽ trở mặt. Đứa nhỏ này không có thói quen dựa vào người khác, cũng rất độc lập."

"Con biết, chuyện này con sẽ lén đi làm. Em ấy cũng không phải thật sự giúp con làm cái gì, con chỉ cần dùng danh nghĩa của em ấy làm chủ công ty là được. Đây cũng là vì cam đoan nhiều hơn cho tương lai của em ấy." Tài sản cá nhân của ba anh cũng là toàn bộ dưới danh nghĩa của mẹ anh, đều là ba vụng trộm làm, cho nên nói người nhiều tiền nhất Cố gia kỳ thật là mẹ anh.

Hạ Ngự Trạch khẽ thở dài một cái, "Con có thể ở bên cạnh thằng bé, với nó mà nói là bảo đảm tốt nhất rồi."

"Dạ, con hiểu được. Nhưng vẫn muốn đối tốt với em ấy hơn một chút." Nói đến Hạ Tử Thần, tiếu ý nơi khóe miệng Cố Hủ càng thêm sâu sắc, "Bất quá lời này nếu nói với em ấy, em ấy khẳng định sẽ trừng con."

"Con không thể ở trước mặt chìu chuộng nó, nó khẳng định sẽ bị con chìu thành xấu tính."

"Thần Thần bản tính rất tốt, cho nên có xấu cũng không đến nỗi nào đâu."

Tuy rằng từ lúc vào cửa đến giờ, Hạ Tử Thần và Cố Hủ cũng không nói được mấy câu, hai người biểu hiện cũng rất nội liễm, nhưng nghe trong lời nói Cố Hủ lộ ra vui vẻ, Hạ Ngự Trạch tin tưởng hai đứa trẻ này là thật lòng yêu nhau.

Cố Hủ vì Hạ Tử Thần mà suy tính rất nhiều, cũng rất chu toàn. Nhưng đều là yên lặng làm không nói với Hạ Tử Thần, chỉ nói với mình ông, cũng chỉ vì để cho ông an tâm.

Ông và Hạ Tử Thần cũng không phải là người xem trọng tiền bạc, ông cũng rất lo lắng Cố Hủ bởi vì liên quan đến bối cảnh và cuộc sống gia đình mà đối với Hạ Tử Thần quá mức áp chế, như sau khi nói chuyện với nhau mấy câu, Hạ Ngự Trạch phát hiện Cố Hủ cũng không bày ra tư thái tài trí hơn người gì, rất nhiều chuyện đều lấy suy nghĩ vì Hạ Tử Thần làm điểm xuất phát.

Có thể gặp gỡ một người như vậy, không có chút tư thái hay tính tình của công tử nhà giàu, Hạ Ngự Trạch cảm thấy đây cũng là phúc khí của Hạ Tử Thần.

"Người nhà con đã đồng ý cho con và Thần Thần cùng một chỗ chưa?" Hiểu rõ xong bản thân anh, Hạ Ngự Trạch cũng muốn biết một chút suy nghĩ người nhà anh, dù sao việc này cũng liên quan đến cả hai gia đình.

"Nhà của con chú hoàn toàn không cần lo lắng, chuyện Thần Thần con đã nói qua với bọn họ. Vốn dĩ bọn họ đã sớm trở về để gặp Thần Thần, bất quá ở nước ngoài có chút việc nên chậm trễ, phải khoảng tháng 11 mới có thể trở về." Cố Hủ thản nhiên nói, "Thần Thần ở nhà con sẽ không chịu ủy khuất, so sánh với những người muốn vì lợi ích mà cùng Cố gia liên hôn, ba mẹ con càng hy vọng chúng con có thể tìm một người đơn giản vui vẻ trải qua cả đời, tính hướng đối với bọn họ mà nói không phải vấn đề."

"Vậy là tốt rồi." Như thế, Hạ Ngự Trạch cũng không còn gì phải lo lắng. Về phần bọn họ có phải có thể đi đến cuối cùng hay không, cũng không phải ông nói là được, còn cần hai người bọn họ tự mình cố gắng.

"Chờ ba mẹ con về nước, hẹn chú cùng nhau ăn một bữa cơm." Cố Hủ cũng biết không phải mình mình ra mặt lấy lý do thoái thác gì đó là có thể khiến cho người ta hoàn toàn tin tưởng, rất nhiều việc còn phải dựa vào thời gian chứng minh. Mà giữa hai bên cha mẹ không khí hòa hợp, tăng tiến hiểu biết, đối với tình cảm hai người cũng có tác dụng củng cố.

"Được." Hạ Ngự Trạch gật gật đầu. Từ đầu đến cuối, Cố Hủ cho ông cảm giác thực trầm ổn, ông tin tưởng một đứa nhỏ kiên định ổn trọng như vậy nhất định có thể cho Hạ Tử Thần một cuộc sống yên ổn.

Việc này đối với Hạ Tử Thần mà nói, cũng là tốt nhất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro