Chương 16. Tôi chính là cố ý cho anh truy thê hỏa táng tràng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừ, đến ngay đây."

Âm thanh này, nghe hình như là Mạc tiên sinh, hơn nữa có vẻ rất kỳ quái, Lưu Thư có hơi lo lắng, "Xin hỏi, có phải có chuyện gì hay không?"

Nhưng vẫn lễ phép, không đẩy cánh cửa trước mặt ra.

Khung cảnh trong phòng chờ thực sự không thích hợp để mọi người nhìn thấy.

"Ngài buông ra." Mạc Chi Dương từ trong lòng ngực hắn giãy giụa thoát khỏi, mu bàn tay dùng sức lau vệt nước lưu lại trên môi, trừng hắn một cái, "Có phải ngài muốn em lại nổi giận nữa đúng không?"

"Không phải!"

Trưởng Tôn Vô Cực muốn giải thích, nhưng lại không biết giải thích từ đâu, vốn hắn đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền nghĩ để người kia biết của hắn với quan hệ Dương Dương, mượn cơ hội này để hắn biết khó mà lui.

Kết quả tên này, thế mà không mở cửa đi vào, thật là thất sách.

Sự thật chứng minh, có lễ phép là chuyện tốt.

"Đây là chỗ nào, ngài cứ tùy ý làm loạn như thế." Nếu hắn thật sự nhìn thấy, cái mặt già này của ông đây sợ là không giữ được, Mạc Chi Dương có chút tức giận, quay đầu không thèm nhìn hắn.

"Anh chỉ cầm lòng không đậu, thấy Dương Dương trong lòng không nhịn được vui mừng, nên..." Trưởng Tôn Vô Cực biết cách dỗ dành cậu nhất, vì thế lại tỏ vẻ đáng thương, "Thực xin lỗi Dương Dương, đều do anh không tốt."

Không biết hắn học được bản lĩnh này từ ai, mỗi khi làm gì sai là lại ra vẻ đáng thương vô số tội nhìn cậu, để cậu không nỡ tức giận với hắn, mẹ nó, dứt khoát gọi Trưởng Tôn Vô Cực là bạch liên hoa cũng được.

Nếu nói hắn học từ ai, đó chính là chú cún đen khi trước.

"Đi thôi, đi ra ngoài đi." Nếu ở lại lần nữa, chỉ sợ không biết hắn còn sẽ làm ra loại chuyện gì, Mạc Chi Dương kéo người đi ra ngoài.

mười mấy người đã tụ tập ở ngoài cửa, bữa tiệc sinh nhật của ông lão thật ra cũng không lớn, nhưng người tới đều là nhân vật trọng yếu, điều này cho thấy, ông lão muốn cho tất cả biết ông vẫn sống rất khỏe.

Ý ngầm răn đe bọn họ đừng hoang tưởng, cất những tâm tư không đáng có.

"Lão gia đến rồi."

Hai người đi ra ngoài, liền vừa lúc thấy Lưu Thư và cha hắn đỡ ông lão mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, thoạt nhìn tinh thần ông không tồi.

Nhưng khi trước không tốt như vậy.

"Anh đã kéo dài mệnh của ông lão hai năm." Trưởng Tôn Vô Cực nhìn ra thắc mắc của cậu, chủ động tiến đến bên tai Dương Dương giải thích, rõ ràng là giải thích, khi nói chuyện còn cố ý thổi khí bên tai.

Bả vai Mạc Chi Dương co rụt lại, lườm hắn một cái rồi bước sang bên trái để tạo khoảng cách, còn chưa tha thứ cho anh, tránh ra tránh ra.

"Đạo trưởng, cháu Mạc." ông lão thần thái sáng láng, thậm chí đẩy người đang đỡ ông ra, lập tức lại gần, vẻ mặt tươi cười hòa ái dễ gần, "Thế nào, có phải không quen chỗ này không?"

Lời này, là hỏi Mạc Chi Dương.

Ông lão dường như rất tốt với cậu, đương nhiên có thể nhìn ra quan hệ hai người, đạo trưởng là người vô dục vô cầu, muốn nói lấy lòng căn bản không có khả năng, nhưng Mạc Chi Dương thì khôn giống.

Cậu là người, là người phàm tất nhiên đều có sở thích, lấy lòng cậu có thể hữu dụng hơn lấy lòng Trưởng Tôn Vô Cực, chỉ cần thổi gió bên tai, không có việc gì là đạo trưởng không chịu làm.

"Sẽ không, đều rất tốt." Mạc Chi Dương cũng không có cho ông đạt được mục đích, hơi hơi cúi đầu tỏ lòng biết ơn.

"Nghe nói trang phục cửa hàng cháu đã đi vào quỹ đạo, nếu cần hỗ trợ gì, có thể nói cho ông, đừng lo lắng."

Đã vươn cành ôliu không thể không cho ông mặt mũi, Mạc Chi Dương gật đầu, "Cháu trước cảm ơn ông lão."

Hai người hài hòa nói chuyện với nhau, trong lòng Trưởng Tôn Vô Cực lại là một mảnh sóng to gió lớn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Lưu Thư, chỉ hận không thẻ lập tức dẫn Dương Dương rời đi.

"Được, mọi người đi qua đây đi."

Ông lão rất nể tình, tự mình duỗi tay đi dắt tay Mạc Chi Dương.

Ý tứ này rất rõ ràng, chính là: ông lão rất coi trọng cậu, một khi đã như vậy, Mạc Chi Dương cũng không cần phải cự tuyệt, cười cười, "Dạ."

"Này!" Trưởng Tôn Vô Cực nhìn hai người nắm tay nhau, nhíu mày, chủ động nắm lấy bàn tay trái trống không của Dương Dương, dáng vẻ không cam lòng.

Mạc Chi Dương nghi hoặc: Tên ngốc này, là đang ghen à? Thật là thể loại dấm gì đều có thể ăn? Đột nhiên rút tay về, không thèm để ý tới hắn, đi theo ông lão.

"Đạo trưởng, làm sao vậy?" Lưu Thư chưa biết lúc nãy phát sinh chuyện gì, chủ động đi qua dò hỏi xả giao.

Nhưng ánh mắt Trưởng Tôn Vô Cực không dừng trên người hắn, như côn trùng theo đuôi Dương Dương đi ra ngoài.

"Đạo trưởng thật kỳ lạ." Cũng không đến mức tức giận với loại chuyện này, Lưu Thư chỉ cảm thấy kỳ lạ.

"Ông lão."

Trong đại sảnh chỉ có bốn cái bàn, mỗi cái bàn có thể ngồi tám người, tính ra chỉ có thể ngồi hơn ba mươi người, một bàn trong nhà, Mạc Chi Dương và Trưởng Tôn Vô Cực may mắn được ngồi ở bàn chính.

Mọi người đều đã nghe nói về Trưởng Tôn Vô Cực, họ có thể đoán được danh tính của hắn khi nhìn thấy hắn mặc đạo phục, nhưng ở đây có một người lạ mặt, thiếu niên cười xán lạn là ai, những người khác đều sôi nổi suy đoán.

Đại khái cũng là khách của ông lão.

Những người này đều là nhân mạch, sau khi Mạc Chi Dương quét một vòng, lại dừng ánh mắt ở trên người Lưu Thư săn sóc gắp đồ ăn cho ông nội, cũng không biết tại sao, người này càng nhìn càng thuận mắt.

Sao Dương Dương lại nhìn hắn!

"Tới, dùng bữa." trong lòng Trưởng Tôn Vô Cực vang lên một hồi chuông cảnh báo, hắn xắn tay áo cúi người gắp thịt viên Lục Tư, "Ăn nhiều một chút." Đặt vào trong chén, "Còn có cái này, ăn nhiều một chút, Dương Dương nhất định đói bụng!"

Đứng lên gắp đồ ăn, nhưng chậm chạp không ngồi xuống.

Mạc Chi Dương và Lưu Thư vừa lúc ngồi ở đối diện, Trưởng Tôn Vô Cực đứng lên vừa lúc ngăn trở tầm mắt hai người.

"Ồ." Hắn cứ kỳ lạ, Mạc Chi Dương lại không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ có thể cúi đầu dùng bữa, dù sao cậu cũng có thể đến vì thể diện của lão sắc phê.

Cuối cùng cũng cắt đứt được cảnh liếc mắt đưa tình giữa hai người, Trưởng Tôn Vô Cực tự nhận hòa nhau một thành, khiêu khích liếc liếc mắt nhìn Lưu Thư.

Lưu Thư:?? Mắt Đạo trưởng không thoải mái sao?

"Đạo trưởng, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" ông lão ăn mì trường thọ, thấy đạo trưởng chỉ gắp đồ ăn cho Tiểu Mạc, còn bản thân một ngụm cũng không nhúc nhích, ước chừng là ăn không quen.

"Đạo trưởng muốn ăn cái gì, tôi phân phó cho phòng bếp đi làm?" Lưu Thư chủ động dò hỏi.

"Không cần, bổn tọa đã tích cốc, không ăn những thức ăn phàm tục này, Dương Dương ăn ngon miệng là được." Đối mặt với hắn, tư thái Trưởng Tôn Vô Cực quả nhiên cao ngạo, chỉ sợ hắn cũng không biết thực lực cỡ nào.

Vốn dĩ Mạc Chi Dương đang chuyên tâm dùng bữa, khó phân tâm nhìn lão sắc phê một cái, sắc mặt hắn nhìn ra hai chữ: Cạnh tranh.

Lại bắt đầu?

"Dương Dương, vui không?" Trưởng Tôn Vô Cực còn cố ý làm trò trước mặt Lưu Thư, xoa xoa sợi tóc mềm nhẹ của Dương Dương.

Vừa ăn vừa xoa đầu không cao thêm được, Mạc Chi Dương nghiêng đầu né tránh động tác hắn, "Vui ạ, sinh nhật lão gia, có thể không vui sao?" Nói ngọt như kẹo, nói cho ông lão cũng vui vẻ.

Ông lão vui vẻ, mọi người đều vui vẻ. Đương nhiên, ngoại trừ Trưởng Tôn Vô Cực.

Lòng tràn đầy ai oán không chỗ biểu đạt, Trưởng Tôn Vô Cực chỉ có thể yên lặng cúi đầu cấp Dương Dương gắp đồ ăn, ít nhất cũng có thể lấy được chút ân tình nhỉ.

Lão sắc phê không làm ầm ĩ, Mạc Chi Dương cũng ăn thoải mái, thoát cái đã xong việc với Lưu Thư.

Tiệc mừng thọ xong xuôi, mọi người đều đến phòng uống  nghỉ ngơi, Trưởng Tôn Vô Cực với ông lão cùng nhau lên tầng hai, cũng không biết đi làm cái gì.

Mạc Chi Dương liền ở phòng uống trà uống trà, phòng uống trà ba mặt tường đều là pha lê trong suốt, ánh trăng và ánh đèn bên ngoài giao hòa nhu hòa, có thể nhìn thấy hoa phượng đỏ ngoài sân, khóm trúc xanh trong góc.

Cỏ xanh ngoài sân bị gió thổi tung bay, thật là một thú vui hiếm có.

"Xin chào."

Khoảnh khắc vui vẻ hiếm có bị phá vỡ, Mạc Chi Dương quay đầu liền nhìn thấy người quen, đây một vị thiếu gia không phải lần trước lần trước đụng phải mình sao?

"Xin chào." Mạc Chi Dương cũng không làm bộ làm tịch, đứng lên nói câu chào.

"Ồ, hóa ra kẻ chạy bàn còn có quan hệ rộng đến vậy?" Một nam nhân ăn mặc tây trang lại đây, khoanh tay ôm ngực, nhìn thoáng qua Mạc Chi Dương, "Chạy bàn mà còn có thể với lấy cành cao thế này, lợi hại."

"Thái Khang, mày nói chuyện tốt nhất chú ý một chút." Kiến Bình cắt ngang lời hắn nói, người này đầu óc có phải bị chó ăn hay không, chỗ nào cũng có thể sủa được.

Thái Khang vẫn luôn không ưa Kiến Bình, có thể ví như nước với lửa, "Vậy hả? Cậu lợi hại quá ha, đừng quên đây là chỗ nào."

Hơi nghiêng đầu, nhìn Mạc Chi Dương trầm ổn, đứng ở bên cạnh Kiến Bình, đều mẹ nó khiến người khác cảm thấy ghê tởm, "Thủ đoạn không tồi." Nói xong, duỗi tay liền muốn túm lấy hắn.

"Những lời này cứ coi như tao cảnh cáo mày đi." Kiến Bình hất tay hắn ra, bảo vệ người.

Mạc Chi Dương lúc này không thèm lên tiếng, đã có người tới hỗ trợ, cũng không cần thiết chọc phiền toái.

"Là mày động thủ trước!"

Thái Khang giống như bắt được nhược điểm hắn, giơ tay cho những người khác xem, "Đúng không, Kiến Bình tôi trước đánh, nếu tôi đánh lại cậu ta cũng không thành vấn đề đúng chứ?"

"Mày đừng có mà quá phận!"

Người xung quanh uống trà nghỉ ngơi đều đứng lên, hai vị này đều trong vòng số một số hai, không ai dám đi lên khuyên ngăn.

"Dừng tay!"

Lưu Thư đi vào thì thấy một màn hoang đường này, trầm giọng ngăn cản hai người, lập tức đi đến, "Các ngươi làm gì vậy?"

"Anh." "Anh."

Hai người thấy hắn tới, cũng chỉ có thể hậm hực thu tay.

Thái Tử gia tới, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngồi trở lại ghế.

"Ngại quá, khiến em bị sợ hãi." Lưu Thư cũng không ngờ, chỉ rời đi trong chốc lát, thiếu chút nữa xảy ra chuyện, còn may là kịp thời đuổi tới.

Vốn dĩ Mạc tiên sinh không phải người trong vòng, tuy rằng nhà mình lễ trọng, nhưng không đại biểu mọi người đều như thế, cho nên sau khi xử lý tốt sự tình, riêng lại đây nhìn xem.

Quả nhiên, nếu muộn trong chốc lát, phải động thủ.

"Không có việc gì." Mạc Chi Dương cười lắc đầu, nhìn một hồi trò hay, nơi nào xảy ra chuyện, nếu nghĩ thật sự đánh, thiếu gia bên trong thối rữa, chưa chắc là đối thủ của cậu.

"Không có việc gì thì tốt."

Lưu Thư yên tâm, quay đầu trừng mắt nhìn Thái Khang cùng Kiến Bình.

"Là hắn đánh em trước." Thái Khang là ác nhân cáo trạng trước, giơ mu bàn tay vừa mới bị chụp hồng lên, "Anh, anh muốn phạt cũng nên là phạt hắn."

Lưu Thư nhíu mày, "Kiến Bình?"

"Đúng, thực xin lỗi." Không phản bác, Kiến Bình nhận cái nồi này.

Ngay thẳng khiến Mạc Chi Dương lau mắt mà nhìn, mọi người đều xem sao lại thế này, hắn chỉ cần lên tiếng nhất định sẽ có người hỗ trợ giải thích, thế mà chịu nhịn xuống.

Thái Khang bởi vì khiến hắn ăn đau, trong lòng cực kỳ thoải mái: Chỉ là tên phế vật.

Giải quyết hai người kia xong, Lưu Thư lo lắng về những gì bọn hắn đã làm vừa rồi, "Bọn họ đánh nhau, có làm em bị thương không?"

"Không có, yên tâm." Trốn đến rất xa, nơi nào chạm vào được, Mạc Chi Dương lắc đầu.

Nhưng hiển nhiên Lưu Thư vẫn không yên tâm, ấn vai Mạc Chi Dương xuống đánh giá, xác định thật sự không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."

"Hai người đang làm gì!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro